Người đi xe máy đưa họ đến cửa phòng hiệu trưởng. Sau đó, hắn ra hiệu cho Hạng Thần và Đào Phi để đồ đạc trong tay xuống.
Đào Phi ôm chặt túi: "Anh muốn làm gì?"
Hạng Thần hời hợt liếc mắt nhìn đối phương. Hắn giơ tay lên, buông ngón tay cho túi rơi xuống, lông mày nhướng lên, thái độ vô cùng coi thường: "Đào Phi! Cho hắn!"
Đào Phi từ chối: "Đây là của chúng ta!"
Hạng Thần không muốn nhiều lời, La Tử Tùng nói: "Ở một nơi trú ẩn lớn như này, chẳng lẽ các người còn muốn chiếm đoạt đồ vật thuộc về người khác?"
Người đi xe máy cười khẩy, xốc mặt nạ lên để lộ ra khuôn mặt đầy vết bỏng, trông rất đáng sợ. Hắn cũng không để ý đến vẻ mặt hoảng sợ của Đào Phi, nói: "Đến nơi này, tất cả mọi thứ đều được phân phối theo quy củ, không ai được giữ gì làm của riêng."
Hắn vừa nói liếc nhìn Văn Xuyên đầy ẩn ý: "Chẳng qua chúng tôi cũng không phải không nói đạo lý, người nào có đóng góp nhiều cho tập thể, hi sinh lớn, đương nhiên sẽ được nhận đãi ngộ xứng đáng."
La Tử Tùng tiến lên một bước, chắn trước Văn Xuyên. Đào Phi tức giận nói: "Quy củ của mấy người là quy của của kẻ cướp!"
Người đi xe máy nhìn Đào Phi, sắc mặt không thay đổi nói: "Mục đích của chúng tôi là để cho nhiều người sống sót, loại người ích kỷ như anh sẽ không hiểu."
"Anh!"
"Nhưng mà không hiểu cũng không sao." Người đi xe máy "Hừ" một tiếng, khom lưng nhặt cái túi mà Hạng Thần thả xuống, lại đưa tay kéo lấy túi trong tay Đào Phi, lạnh lùng nói: "Chúng tôi có biện pháp đối phó với loại người như anh."
Đào Phi xoay người muốn chạy, bị Hạng Thần đưa tay ngăn lại, tay kia hắn xách túi trong ngực Đào Phi ném đi.
Đào Phi cực kỳ tức giận: "Con mẹ nó! Cậu bị điên à? Đó là đồ của chúng ta đấy! Không, đó là đồ của tôi! Của tôi!"
Đào Phi mất đi cảm giác an toàn, thái độ trở nên mất bình tĩnh, chỉ thẳng vào mặt Hạng Thần mắng to: "Lúc các cậu tháo chạy trong tay có cái mẹ gì đâu. Con mẹ nó! Đó toàn là đồ của tôi. Cậu có quyền gì mà làm thế? Mẹ kiếp!"
Hạng Thần lạnh lùng nhìn hắn: "Vậy anh cầm đồ đi. Để xem anh có chạy thoát ra ngoài được không?"
Đào Phi ôm đầu, tức giận xoay vòng vòng muốn phát tiết, La Tử Tùng nhíu mày: "Tiểu Đào, cậu bình tĩnh lại đi."
"Sao tôi có thể bình tĩnh được? Anh bảo tôi phải bình tĩnh như thế nào?" Đào Phi chỉ vào Hạng Thần, lại chỉ người đi xe máy kia: "Con mẹ nó! Một người ngay cả quan hệ cũng không thèm dựa vào thì mẹ nó anh hùng gì chứ! Một kẻ cướp giữa ban ngày! Tại sao tôi phải nhịn chứ?"
La Tử Tùng nhíu mày. Hạng Thần mất kiên nhẫn, không nói một lời tiến lên hai bước, túm cổ áo Đào Phi ấn vào tường.
"Anh nghe kỹ cho ông đây." Giọng điệu của Hạng Thần khá bình thản, không la hét, nhưng nghe vào lại khiến người ta không rét mà run: "Con mẹ nó! Có bao nhiêu người muốn làm anh hùng, ông đây không quan tâm! Nhưng anh phải biết điểm mấu chốt là gì! Chúng ta chỉ có bốn người! Anh muốn ai cứu mình? Mấy thứ đồ của anh quan trọng, còn mạng của chúng ta không quan trọng à? Thành phố B đã bị bỏ rơi, các lực lượng quân đội hỗ trợ đã rút lui hoàn toàn rồi. Con mẹ nó! Anh nghĩ mình là ai mà có thể khiến họ quay lại cứu? Họ có thể quay lại vì tôi, hay là vì anh?"
Đào Phi thở hổn hển, trừng mắt nhìn Hạng Thần, đáy mắt tràn ngập căm hận.
La Tử Tùng kéo tay Hạng Thần: "Được rồi, đừng cãi nhau."
Hạng Thần buông tay lui về phía sau một bước, hai mắt sắc bén trừng lên nhìn Đào Phi nói: "Chúng ta có tay, có chân, có vật phẩm, có vũ khí, so với tình huống của phần lớn người sống sót còn tốt hơn nhiều. Chúng ta có thể tự đi, tại sao không tự mình đi?"
Đào Phi tức giận bật cười: "Con mẹ nó! Cậu và anh La đều được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Các cậu không sợ, nhưng tôi chỉ là một người bình thường. Con mẹ nó! Thậm chí tôi còn không mở được súng! Tôi sợ chết! Không được à?"
Đang ồn ào, cánh cửa phòng hiệu trưởng được mở ra.
Một người đàn ông cao lớn mặc quần áo rằn ri, khoác áo da màu xanh lá cây quân đội, xuất hiện đằng sau cánh cửa.
Người đi xe máy đứng thẳng, chào hỏi: "Cậu chủ Chung!"
Văn Xuyên và Hạng Thần đều đứng ngây người.
La Tử Tùng nghĩ ra gì đó, phản ứng lại, lặng lẽ quan sát người phía sau cửa.
Vài năm không gặp, Chung Hạo Sinh trưởng thành đã có những thay đổi. Đường nét khuôn mặt trở nên cứng rắn, cởi bỏ sự ngây ngô thời sinh viên, lại trải qua đấu tranh sinh tồn trong tận thế, đáy mắt gã lộ ra vẻ âm hiểm và ngoan độc. Nhưng có một thứ không thay đổi - chính là sự lưu manh, giờ còn kèm theo tính công kích bén nhọn, ẩn giấu ở khóe miệng cười như không cười.
Khuôn mặt gã lộ vẻ thâm sâu, sống mũi cao, da ngăm đen, gần như hói, trông như tội phạm đang chịu cải tạo.
Gã cũng nhận ra Hạng Thần và Văn Xuyên, nhếch mép cười, ý cười không đạt tới đáy mắt, như đang ủ mưu tính kế.
"Ái chà! Tôi đang nghĩ ai mà có lá gan lớn như thế, dám náo loạn trên địa bàn của tôi." Gã lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa: "À, thì ra là Hạng Thần! Cũng phải, trên đời này chắc cũng chỉ có cậu dám đối nghịch với tôi."
Người đi xe máy có vẻ không hiểu rõ ý tứ của Chung Hạo Sinh. Hắn ta nhìn trái nhìn phải, ngập ngừng nói: "Cậu chủ Chung! Anh...có quen biết mấy người này?"
"Quen biết, bạn học cũ." Chung Hạo Sinh giơ tay lên muốn khoác vai Văn Xuyên, bị Hạng Thần hất ra.
Gã cũng không tức giận, chỉ cười: "Sao thế? Hai người thành một đôi rồi?"
Mũi gã phập phồng. Chất cách trở trên người Văn Xuyên rất nồng đậm, gã không ngửi được mùi gì. Nhưng gã cũng không ngửi được trên người Hạng Thần có mùi pheromone của Omega một cách rõ ràng, chứng tỏ hắn vẫn còn độc thân.
Chung Hạo Sinh giống như dã thú đánh hơi phân biệt lãnh địa, cánh mũi phập phồng. Gã xác nhận trên người La Tử Tùng và Hạng Thần đều không có mùi Omega, lúc này mới không thèm để ý phất tay: "Mang Văn Xuyên đi trước."
Hạng Thần nắm chặt cổ tay Văn Xuyên, trừng mắt nhìn Chung Hạo Sinh: "Anh muốn làm gì?"
Đầu ngón tay Chung Hạo Sinh kẹp điếu thuốc, chỉ chỉ hắn: "Hạng Thần! Bây giờ, tình huống không giống trước kia. Tôi không muốn kết thù với cậu ngay khi vừa gặp lại, nhưng cậu cũng phải biết điều hơn một chút. Hiểu không?"
Đào Phi la hét: "Cậu lại là cái chết tiệt gì vậy!"
Chung Hạo Sinh nhìn cũng không thèm nhìn hắn, chỉ hơi động ngón tay. Người đi xe máy lập tức đi lên, giáng mạnh một đấm vào mặt Đào Phi, trực tiếp đánh Đào Phi ngất xỉu.
Mũi Đào Phi chảy máu, cả người như không có xương, dựa vào tường xụi lơ.
"Ầm ĩ quá!" Chung Hạo Sinh không kiên nhẫn nói: "Không muốn nghe dạy bảo thì ném ra ngoài cho tang thi ăn. Chỗ này của tôi cũng không phải là nơi trú ẩn từ thiện mà loại người nào cũng có thể ở lại."
Lập tức, người đi xe máy muốn khiêng Đào Phi ra ngoài. Đồng tử của Văn Xuyên co rụt lại, nói: "Chờ đã!"
Chung Hạo Sinh nhìn cậu đầy hứng thú: "Hửm?"
"Giữ hắn ta lại." Văn Xuyên nói.
Chung Hạo Sinh nở nụ cười: "Tính tình của người đẹp mặt lạnh nổi tiếng trường chúng ta vẫn như trước kia nhỉ. Văn Xuyên, lúc trước cậu làm gì cũng theo ý mình, người khác muốn nói chuyện với cậu cũng khó. Cậu cũng chưa bao giờ muốn giải thích bất cứ điều gì với người khác. Bây giờ... Cậu cũng không muốn cho tôi một lời giải thích ư? Chỉ sợ không được ổn lắm."
Vẻ mặt Chung Hạo Sinh đầy vẻ bỡn cợt, rõ ràng là muốn đùa giỡn Văn Xuyên.
Hạng Thần chắn trước Văn Xuyên, nói: "Hắn ta còn có ích."
"Ồ?" Vẻ mặt Chung Hạo Sinh đầy vẻ nhàm chán.
"Hắn là một doanh nhân, chỉ nhìn vào những lợi ích và thua thiệt, chính là người thực tế nhất mà cậu cần." Hạng Thần nói: "Thành thật mà nói, ngay từ đầu tôi đã không thích hắn ta. Người mà tôi không thích, không phải chính là dạng người mà cậu thích à?"
Chung Hạo Sinh và Hạng Thần đọ mắt với nhau. Một lát sau, gã cười lạnh một tiếng, phất phất tay: "Bỏ đi! Nể mặt người đẹp, dẫn hắn xuống. Còn có Văn Xuyên..." Chung Hạo Sinh nhìn Hạng Thần thị uy, gằn từng chữ: "Mang đến ký túc xá, cho cậu ta một phòng đơn."
Khuôn mặt Hạng Thần lộ vẻ căng thẳng, Văn Xuyên nhẹ nhàng nắm chặt tay hắn, sau đó chủ động đi theo người đi xe máy.
Chung Hạo Sinh phun ra một hơi khói thuốc, nói: "Cậu vẫn xúc động như vậy. So với cậu, Văn Xuyên biết thời biết thế hơn nhiều. Tôi sẽ không làm gì cậu ta, cậu ta ở đây an toàn hơn nhiều so với ở bên ngoài."
Chung Hạo Sinh xoay người đi vào trong phòng: "Vào đi! Đã lâu không gặp, ôn chuyện cũ không?"
Gã đi đến bàn làm việc của mình, lấy một chai rượu vang từ trên kệ xuống, lại thêm ba cái ly, ra hiệu: "Ngồi đi! Không cần lo lắng. Tôi đã nói rồi, tình hình bây giờ nhiều hơn một kẻ thù không bằng thêm một người bạn. Tôi sẽ không làm gì các cậu."
Hạng Thần ngồi xuống trên ghế sofa đối diện bàn làm việc. La Tử Tùng nhìn xung quanh, xác định không có nguy hiểm và cạm bẫy thì ngồi dưới cửa sổ thủy tinh. Anh ngồi ở vị trí chuẩn xác có thể quan sát tất cả các góc của căn phòng, không có góc chết, phía sau dựa vào tường cũng có thể đảm bảo an toàn.
Chung Hạo Sinh ngồi ở bàn làm việc, nhìn vào La Tử Tùng hỏi: "Đây là?"
"La Tử Tùng." La Tử Tùng tự giới thiệu: "Cảnh sát, nửa đường gặp mấy người Hạng Thần thì đi chung."
"Cảnh sát à? Rất tốt!" Chung Hạo Sinh nâng ly với anh, nói: "Bây giờ tôi đang thiếu người chuyên nghiệp. Anh không biết để xây dựng một nơi như này khó khăn đến mức nào đâu. Ở đây, hầu hết những người sống sót đều là người bình thường. Đường cao tốc không đi được, quốc lộ cũng bị chặn, không có nhiều người sống sót."
"Nơi này giấu bao nhiêu người?" Hạng Thần cầm ly nhưng không uống, nhìn gã.
Chung Hạo Sinh suy nghĩ một chút: "Vào khoảng ba, bốn trăm gì đó."
Hạng Thần và La Tử Tùng nhanh chóng trao đổi ánh mắt. Bọn họ đều chung một ý nghĩ "không thể tưởng tượng nổi".
Chung Hạo Sinh cười, hàm ý sâu xa: "Ngạc nhiên hả? Tôi cũng rất ngạc nhiên. Tôi không nghĩ tới mình còn có năng lực này đấy, ban đầu chỉ muốn tự vệ mà thôi."
Gã nhấp một ngụm rượu, lại cảm thán: "Con người mà, đều là bị bức ép mà ra."
Hạng Thần nói: "Những người chặn đường cướp bóc bên ngoài kia cũng là người của anh?"
"Đội tuần tra." Chung Hạo Sinh nói: "Đừng nói khó nghe như vậy. Thưa anh cảnh sát, tôi xin lỗi! Nhưng mọi người phải nhìn vào thực tế, đầu tiên phải sống sót đã, đúng không? Luật pháp hay đạo đức cái gì đó, bây giờ đều là thứ xa xỉ, nói những thứ đại nghĩa suông này cũng không mang lại tác dụng gì."
La Tử Tùng cụp mắt, uống một ngụm rượu.
Chung Hạo Sinh cười rộ lên: "Xem ra chúng ta có thể làm bạn bè."
Trong mắt Hạng Thần mang theo ý mỉa mai, xoay ly rượu trong tay: "Anh định ở mãi lại đây à?"
"Đương nhiên là không." Chung Hạo Sinh nói: "Tôi đang chờ cứu viện."
Hạng Thần nhíu mày nhìn gã: "Cha anh đâu?"
Chung Hạo Sinh im lặng một lúc lâu, một lát sau uống thêm một ly rượu, lau miệng nói: "Chết rồi. Lúc virus bùng phát, cha tôi, mẹ tôi và chị tôi đều không kịp trốn thoát. Chỉ mình tôi sống sót, còn lại đều chết cả rồi."
Hạng Thần nhíu mày, cho dù giữa bọn họ từng có thù oán gì, bây giờ, người chết là hết.
Hắn nâng chén với Chung Hạo Sinh: "Xin chia buồn."
"Ngày đó...Những thằng chó đó..." Chung Hạo Sinh cầm ly rượu, nói: "Mấy kẻ quen biết trước kia, thấy tôi không còn cha mẹ, không quyền thế, cũng không niệm tình cũ, không thèm nhận điện thoại của tôi. Bọn họ là không muốn cho nhà họ Chung tôi một con đường sống."
Chung Hạo Sinh đảo mắt nhìn Hạng Thần: "Cha cậu đâu?"
"Đang làm nhiệm vụ."
Chung Hạo Sinh hiển nhiên đã nghe được Hạng Thần nói chuyện với Đào Phi khi còn ở ngoài cửa. Gã nhảy xuống bàn, đi đến bên sô pha đứng lại, nói: "Chỗ này của tôi có mấy trăm người, liệu có đủ tư cách để cha cậu tới cứu không?"
Hạng Thần trầm ngâm một lát: "Chuyện này tôi cũng không quyết định được. Anh đưa cho tôi một danh sách trước."
Chung Hạo Sinh đáp ứng, vỗ vỗ bả vai Hạng Thần: "Thay mặt những người sống sót ở đây, tôi cảm ơn cậu trước."
Chung Hạo Sinh lại nhìn La Tử Tùng: "Anh cảnh sát, tin tôi đi. Chúng tôi thật sự không cố ý làm người khác bị thương chỉ vì bản thân mình. Tất cả mọi người đều là bất đắc dĩ."
La Tử Tùng siết chặt ly rượu trong tay: "... Có thể hiểu được."
Tuy là nói như vậy, nhưng đáy mắt La Tử Tùng không có nhiều cảm xúc.
Chung Hạo Sinh nhìn anh một cái, xoay người lấy danh sách từ trong ngăn kéo ra, ném đến trước mặt Hạng Thần.
"Có hai mươi Omega, hầu hết Omega rất khó sống sót. Tang thi rất nhạy cảm với mùi của bọn họ. Tỷ lệ Omega bị tấn công cao hơn so với những người khác, bọn họ lại không có bản lĩnh tự bảo vệ mình. Chỗ tôi có thể có hai mươi mấy người đã không tệ rồi." Chung Hạo Sinh cười nói: "Chỉ vì nguyên nhân này, cũng đủ để cha cậu xin cứu viện rồi chứ?"
Hạng Thần lật danh sách, lần lượt nhìn xuống, gật đầu: "Chắc là đủ rồi."
Như Chung Hạo Sinh đã nói, Omega ở đây không ít. Họ vẫn còn độc thân, chưa lập gia đình. Những người sống sót khác chủ yếu là Beta, một số ít Alpha được liệt kê trong "đội tuần tra" và "đội an ninh", một số khác là quản lý.
Nơi trú ẩn nho nhỏ này mới bước đầu có nguyên tắc riêng của mình và cách để sống sót nhưng hoạt động vẫn rất tốt.
Hạng Thần nghĩ: Chung Hạo Sinh có tệ hại đến đâu, tốt xấu gì cũng tốt nghiệp khoa chỉ huy chiến lược, về điểm này chắc chắn bản lĩnh tổ chức của gã vẫn có.
Danh sách đằng sau cũng có bổ sung thông tin vật tư dự trữ, danh sách các loại thuốc, thực phẩm, quần áo và các mặt hàng khác trong kho.
Thực tế, Chung Hạo Sinh cũng không lập ra những đãi ngộ đặc biệt gì. Các Alpha cấp quản lý và Omega cũng chỉ được ưu đãi hơn một chút so người bình thường mà thôi, cũng không tạo nên quá nhiều mất cân bằng.
Trẻ em không có cha mẹ được quản lý tập trung ở một nơi. Omega cũng ở một nơi riêng biệt, và những người còn lại cũng ở một nơi khác. Nó được coi là hoàn toàn đảm bảo sự an toàn của họ.
Chung Hạo Sinh kiên nhẫn chờ Hạng Thần lần lượt xem xong, mới nói: "Thế nào? Còn sợ tôi chiếm núi làm vua sao? Nếu không, tôi dẫn các cậu đến nhà ăn xem "tình hình sinh hoạt thực tế"?"
Hạng Thần nói: "Không cần."
Hắn nói: "Cậu phải trả lại túi hành lý cho tôi, điện thoại vệ tinh và đài phát thanh quân sự ở trong đó."
Chung Hạo Sinh ngay lập tức tỏ vẻ không thành vấn đề, nói thêm: "Chúng ta nên buông ân oán xuống, cùng nhau nghĩ biện pháp trốn thoát. Tôi cung cấp cho cậu quyền hành cao nhất, chỉ sau tôi. Cậu muốn đi đâu làm gì đều sẽ không có ai ngăn cản."
"Anh La!" Chung Hạo Sinh tỏ thái độ thân thiết, nói: "Anh đến phòng y tế xử lý vết thương trước đi đã. Chuyện sau đó, chúng ta cứ từ từ nói."