(Năm mươi hai)Bốn tháng sau.

Tạ Tây Hoa một tay đút túi quần, tay còn lại giơ lên ​​nhìn đồng hồ. Ở sân bay dòng người ra vào tấp nập, Tạ Tây Hoa nhìn thấy một bóng người mặc áo sơ mi trắng từ xa đi tới, liền lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc.

Thanh niên áo sơ mi trắng lấy điện thoại di động từ trong túi trả lời.

“Máy bay đáp muộn quá.” Tạ Tây Hoa nói.

Người mặc áo sơ mi trắng ngẩng đầu nhìn hắn: "A, trễ tận hai tiếng, anh đợi có lâu không?"

"Không, anh cũng vừa mới tới."

...Mới tới bốn tiếng trước.

Trần Diệp xách hành lý, trải qua lần kiểm tra hải quan cuối cùng rồi bước ra ngoài. Tạ Tây Hoa giúp y xách hành lý, cười nói: “Ông nội không sao chứ?”

"Sức khỏe ổn định, tâm trạng cũng rất tốt, em vừa cùng ông đi Hoàng Thạch, ông có vẻ rất vui." Trần Diệp suy nghĩ một chút rồi nói: "Sau ca phẫu thuật thì quá trình hồi phục rất suôn sẻ. Bác sĩ nói nếu bệnh không tái phát, cơ thể có thể chống đỡ thêm năm sáu năm cũng không thành vấn đề."

“Tháng sau anh sẽ đến thăm ông.” Tạ Tây Hoa nói.

Ca phẫu thuật thành công, Tạ Tây Hoa bận việc công ty nên ở cùng ông nội hơn một tuần mới về nước, để lại Trần Diệp đợi ông xuất viện. Có lẽ là do tâm trạng không tồi nên cơ thể ông hồi phục cực kỳ tốt, gương mặt dần dần có da thịt.

Hai người đã hơn ba tháng không gặp nhau, vừa lên xe, Tạ Tây Hoa đã kéo cằm y hôn một cái. Trần Diệp lợi dụng tình thế, tiếp tục dây dưa với hắn, Tạ Tây Hoa bình tĩnh ghì y lại: “Nơi này có người.”

"Em biết."

Tiểu hồ ly. Từ lần đầu gặp nhau đã giở trò mê hoặc hắn.

Xe vụt chạy trên đường cao tốc, Trần Diệp lấy ra một túi nhỏ đựng thứ gì đó, mỉm cười nói: “Đây là cá ông nội tự tay bắt được, ông phơi khô bảo em mang về, nếu anh có uống rượu thì lấy ra nhắm."

Tạ Tây Hoa phì cười.

Nghe là biết không phải ý tốt gì, bảo đảm cái kia khó ăn cực kỳ.

Trần Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ, vui vẻ bảo: "Lúc ta rời nước tiết trời lạnh thấu xương, giờ trở về thì đã là mùa xuân, mọi thứ nở rộ cả rồi."

Tạ Tây Hoa cong khóe môi: “Lâu như vậy không về nhà, không sợ anh thay lòng đổi dạ à?”

“Không sợ.” Trần Diệp tuy không nhìn hắn, nhưng vành tai y lại đỏ lên, “Em biết anh chỉ mê cơ thể em thôi.”

Vừa trở về nhà, đặt hành lý xuống, Tạ Tây Hoa không nói một lời liền bế y lên, ném y lên ghế sofa. Trần Diệp cảm giác như toàn bộ quần áo mình sắp bị xé toạt, thở hổn hển nói: "Đợi em tắm trước đã."

“Anh tắm giúp em.” Tạ Tây Hoa cởi khóa quần của y, ôm y vào phòng tắm rồi mở vòi sen.

Cả cơ thể bị nướt xối ướt đẫm, hai người còn chưa kịp cởi quần áo xong, Tạ Tây Hoa đẩy y, khiến tay y chống vào kính. Thân thể hai người dính sát rịt, thế rồi hai chân của Trần Diệp bị tách mở, có thứ gì đó dày và cứng chực chờ tại miệng huyệt y, Trần Diệp thở hổn hển nhìn vào tấm gương trước mặt, khàn giọng nói: "...Nhớ anh lắm."

"Nhớ gì của anh?" Tạ Tây Hoa chậm rãi đẩy vào.

“…Nhớ cái này.” Trần Diệp chạm vào hình ảnh phản chiếu của hắn trong gương, rồi cầm lấy ngón tay hắn đưa vào miệng, “Còn có ở đây.”

Tiểu hồ ly này quá lắm rồi... ai có thể cưỡng lại được chứ?

Chiếc lưỡi hồng quấn quanh ngón tay của hắn... Tạ Tây Hoa cảm thấy toàn thân bốc lên ngọn lửa thiêu đốt, hắn đột nhiên hít một hơi sâu, bên dưới rút ​​ra, không thèm động nữa.

Trần Diệp khó hiểu quay đầu lại, nâng cái mông trắng nõn lên, cọ cọ vào vật cứng rắn kia, dùng tay vuốt ve: "Sao vậy?"

Tạ Tây Hoa nghiến răng nghiến lợi. Sao trăng cái gì. Hắn sắp sửa muốn bắn!

Trần Diệp nâng mông lên, dẫn dắt vật kia của hắn đến miệng huyệt mình.

Tạ Tây Hoa ôm eo y: “Gần bốn tháng không gặp nhau, trong thời gian qua, anh cũng chưa từng tự an ủi.”

Trần Diệp không biết hắn đang muốn nói cái gì: "...Thì sao?"

"Thì em cứ như vậy anh sẽ sớm..." dương v*t giật nảy khi cảm nhận được hơi ấm ướt át quấn chặt lấy, Tạ Tây Hoa mất đi khả năng ngôn ngữ, chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ trầm thấp của Trần Diệp

Khốn kiếp, hắn quyết hôm nay phải mần thịt con cáo nhỏ này!

Hắn cầm lấy bộ phận nam tính của Trần Diệp, chậm rãi xoa từ dưới lên trên, miệng ngậm lấy đầu v* ửng đỏ của đối phương, ở mặt sau của y thì công kích không ngừng. Hắn nghiến răng im lặng kiềm chế bản thân không bắn sớm, nhưng Trần Diệp lại không nhịn được nữa, hấp tấp nói: "Chậm lại một chút, em sắp bắn rồi..."

Bị giày vò ở phía trước lẫn phía sau như vậy, để xem lần sau còn dám khiêu khích hắn hay không!

Tay của Tạ Tây Hoa nhào nặn tính khí của y, sau đó ấn mạnh, Trần Diệp rùng mình vì áp lực, nhắm mắt lại, một chất đục màu trắng bắn lên eo của Tạ Tây Hoa. Y còn đang yếu ớt thở dốc thì Tạ Tây Hoa vẫn tiếp tục đâm rút bên trong y, động tác càng lúc càng vồn vã, đột nhiên đầu óc hắn trống rỗng, cơ thể căng cứng, rồi cũng đạt đến cao trào.

Dòng tinh dịch trắng đục hòa trộn, khó có thể phân biệt được là của ai.

Tạ Tây Hoa giả vờ như không có chuyện gì, hôn lên điểm đỏ tấy trên ngực y: “Anh còn chưa đủ sướng đâu.”

Trần Diệp nghiến răng nghiến lợi: "Anh lại muốn thế nào?"

"Không muốn thế nào hết." Tạ Tây Hoa chậm rãi hôn lên cơ thể y, vật chôn sâu trong cơ thể y lại bắt đầu cương cứng, "Anh chỉ nghĩ là, đêm nay chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi."

Đêm vẫn còn dài, hiện tại, hắn cảm thấy bên trong mình dường như có luồng sức mạnh vô hạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play