1.
Nghe được lời này, người tôi cứng đờ.
Nhìn về phía Cố Tư Tư đang ngồi một bên xem trò vui, tôi cố gắng bình tĩnh nói:
“Tư Tư, đi dạo phố với chị.”
Cô ấy chớp đôi mắt ngây thơ nhìn tôi.
[Không phải chị ấy vẫn luôn muốn đuổi mình đi sao? Sao lại đột nhiên thân thiết với mình vậy?]
Tôi lại lần nữa xác định cô ấy không nói gì, nhưng tôi vẫn nghe thấy giọng của cô ấy.
Hơn nữa không chỉ mình tôi mà dường như Cố Ngôn Xuyên cũng có thể nghe được.
Bây giờ tôi rất muốn đuổi cô ấy ra ngoài.
Môi tôi hơi giật giật, thản nhiên nói: “Sắp khai giảng rồi, chị đi mua cho em mấy bộ quần áo mới.
[Chị, chị chính là người chị duy nhất của em.]
Cô ấy cố kìm nén khóe miệng đang ngày càng nhếch lên của mình, ngoan ngoãn nói: “Được chị, em lên tầng lấy túi.”
Cô ấy vừa đứng lên tôi đã nghe thấy tiếng hát vui sướng ở bên tai.
Cố Ngôn Xuyên nhíu mày nhìn tôi: “Em có nghe được âm thanh kì lạ gì không?”
Tôi nắm chặt tay, thản nhiên nói: “Không có, anh nghe thấy gì sao?”
Ánh mắt anh lười biếng, khóe môi là nụ cười thản nhiên: “Không có.”
Cố Tư Tư nhanh chóng lấy túi xuống tầng.
Túi của cô ấy là một chiếc túi cũ, thậm chí quai đeo còn bị mài hỏng da.
Sau khi đến nhà tôi, cô ấy không được sống một cuộc sống như tiểu thư nhà giàu, nguyên nhân chính là vì tôi ghét cô ấy.
Mấy năm trước, lúc Cố Tư Tư được bố tôi mang về tôi mới biết tôi có một đứa em gái cùng bố khác mẹ.
Tôi hận bố tôi ngoại tình nên cũng ghét lây sang cô ấy.
Ba năm trước, tôi và bố trên đường về nhà đã xảy ra tai nạn xe cộ.
Trong giây phút xảy ra tai nạn, ông ấy lao đến phía trước che chắn cho tôi.
Ông ấy qua đời tại chỗ, còn tôi chỉ bị thương nhẹ.
Tôi nợ bố một mạng, cho nên sau khi ông ấy qua đời, cho dù tôi không thích Cố Tư Tư cũng không đuổi cô ấy đi.
Nhưng gần đây cô ấy như biến thành người khác vậy.
Không còn mưu kế trẻ con như trước mà trở nên rất cẩn thận và nghiêm túc.
Lúc trước cô ấy chăm chỉ học tập, thành tích từ rất kém thành đậu cùng trường đại học với tôi.
Điều kì lạ hơn chính là hôm nay tôi còn nghe được những âm thanh kì lạ kia.
Tôi đang lái xe thì nhận được điện thoại của Tần Tử Dục.
Tôi mở loa ngoài, giọng Tần Tử Dục vang vọng khắp xe.
“Tích Tích, tối nay anh có việc nên không thể gặp em được.”
“Được.”
Vừa cúp điện thoại đã nghe thấy tiếng lòng của Cố Tư Tư.
[Anh ta đúng là bận thật, bận hẹn hò với nhân tình bé bỏng của mình chứ đâu.]
[Với nhan sắc này của chị gái thì cho dù tóc có bị nhuộm xanh lè (1) cũng rất xinh đẹp.]
(1) ý chỉ bị cắm sừng
[Được rồi, nể tình gần đây chị ấy đối xử với mình rất tốt, mình vẫn nên nhắc nhở chị ấy một chút thì hơn.]
Cô ấy quay sang nhìn tôi cười.
“Đồ của cửa hàng này đều là hàng hiệu, không phù hợp với sinh viên.”
“Chúng ta đến phố mua sắm ở phía sau trường học đi, giá quần áo ở đó khá ổn định, em mới thấy trong nhóm sinh viên có một cửa hàng đồ ngọt rất ngon ở đó nữa.”
Hình như vừa rồi cô ấy mới nói trong lòng… Tần Tử Dục ngoại tình.
Tôi đột nhiên rất tò mò nên lập tức đổi hướng, lái xe đến phố mua sắm sau trường học.
2.
Sau khi xuống xe, tôi đi theo Cố Tư Tư đến cửa hàng đồ ngọt kia.
Vừa vào cửa đã thấy Tần Tử Dục đang ngồi chung với một cô gái, trên bàn chỉ có một cốc kem.
Lúc tôi đi đến, ánh mắt của mọi người bên trong đều nhìn về phía tôi.
Lúc này tiếng lòng của Cố Tư Tư lại vang lên: [Đại tiểu thư giá lâm, tất cả tránh ra.]
Tôi nghiêng đầu nhìn cô ấy, khóe mắt kéo căng.
Con nhóc này có phải bị bệnh rồi không?
Tần Tử Dục cũng nhìn thấy tôi, anh ta hơi ngạc nhiên rồi đứng lên đi về phía tôi.
Tôi nhìn cô gái thanh tú sau lưng anh ta, cười hỏi.
“Đây là có việc mà anh nói?”
Nụ cười của Tần Tử Dục cứng lại, anh ta giải thích: “Cô ấy là em gái hàng xóm ngày trước của anh, là học sinh mới của trường, mẹ cô ấy nhờ anh giúp cô ấy làm quen với môi trường mới.”
“Anh sợ em hiểu lầm nên vừa rồi không nói cho em biết.”
“Em thì sao? Sao em lại đến đây?”
Anh ta hiểu tôi rất rõ, tôi sẽ không đến những cửa hàng nhỏ như thế này.
“Em gái tôi muốn ăn kem ở đây.”
Anh ta nhìn về phía Cố Tư Tư ở bên cạnh tôi, ánh mắt mang theo sự tìm tòi nghiên cứu.
“Sao anh chưa từng nghe em nói em có em gái?”
Tôi không thích Cố Tư Tư nên đương nhiên không nói với anh ta.
Ánh mắt tôi nhìn về phía cốc kem ở trước mặt cô gái sau lưng anh ta.
Trên cốc kem còn có hai cái thìa.
Tôi cười lạnh: “Anh cũng đâu nói với tôi anh có em gái đâu.”
Bầu không khí lập tức đóng băng, tôi nghe thấy Cố Tư Tư bắt đầu ca hát trong lòng.
[Phải chăng mỗi cô gái bên cạnh anh cuối cùng đều sẽ trở thành em gái anh…]
Lúc này tôi có thể chắc chắn một điều, con nhóc này có bệnh.
Tôi hít một hơi thật sâu, quay người rời khỏi cửa hàng đồ ngọt.
Cố Tư Tư cầm kem đi sau lưng tôi, Tần Tử Dục không đuổi theo.
Bình thường nếu tôi tức giận thì anh ta sẽ đều dỗ dành tôi, sao thái độ hôm nay lại khác vậy?
Cố Tư Tư đưa kem cho tôi: “Chị, chị ăn kem không?”
Tôi quay đầu nhìn, lạnh nhạt nói: “Không ăn.”
Cố Tư Tư nhìn theo ánh mắt tôi, giống như hiểu tôi đang nghĩ gì, trong lòng lại bắt đầu ồn ào.
[Công ty người ta vừa được đầu tư một số tiền lớn, đương nhiên không còn quan tâm đến cô chủ nhỏ như chị nữa rồi.]
[Con hàng ăn cơm chùa kia còn không biết số tiền kia là Cố Ngôn Xuyên ném vào.]
[Đáng tiếc đến ch//ết chị cũng không biết Cố Ngôn Xuyên thích chị.]
Chỉ trong nháy mắt, não tôi dừng hoạt động.
Nhịp tim lập tức tăng nhanh, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Tôi đứng tại chỗ, yên lặng nhìn Cố Tư Tư: “Em nói gì?”
Cô ấy hơi ngạc nhiên: “Em hỏi chị có ăn kem không… Em vừa liếm một cái…”
Chuyện tôi hỏi không phải cái này.
Vừa rồi hình như cô ấy nói… Anh tôi thích tôi…
Chuyện Tần Tử Dục ngoại tình là thật, vậy chuyện này có phải cũng là thật không…
“Chị đột nhiên nhớ ra có chuyện cần xử lí.” Tôi lấy một tấm thẻ từ trong túi ra đưa cho cô ấy: “Thẻ không có mật mã, em tự đi mua sắm đi.”
Vẻ mặt Cố Tư Tư bình tĩnh nhưng trong lòng lại nở hoa.
[He he he, mình muốn ôm chặt đùi của chị gái phú bà.]
3.
Tôi lái xe thẳng đến công ty rồi lên tầng cao nhất.
Sau khi bố tôi qua đời, anh tôi từ bỏ cơ hội ra nước ngoài học chuyên sâu để tiếp quản công ty.
Hai năm anh tiếp quản công ty, quy mô của công ty đã lớn hơn rất nhiều.
Lúc tôi đẩy cửa bước vào phòng làm việc, anh đang ngồi trước bàn làm việc xem tài liệu.
Nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu lên nhìn, thấy tôi thì kinh ngạc.
“Tích Tích, sao em lại đến đây?”
Tôi đi đến, nhìn thẳng vào mắt anh hỏi.
“Anh, anh có biết vì sao lúc đó ở trong cô nhi viện có nhiều người như vậy nhưng em lại chọn anh làm anh trai không?”
Dường như phát hiện được tâm trạng tôi không ổn định, anh đóng tài liệu đang xem lại, đứng dậy đi đến trước mặt tôi.
“Em sao vậy?”
Tôi không trả lời vấn đề của anh, tiếp tục nói: “Có lẽ vì em thích anh.”
Niềm yêu thích đó trưởng thành theo tuổi tác, điên cuồng lớn lên trong trái tim, ngày càng không thể che giấu.
Nhưng anh tôi vẫn luôn đối xử với tôi rất lạnh nhạt, giọng nói chuyện lạnh lùng, ánh mắt nhìn tôi cũng vậy.
Tôi đưa tay lên, cách lớp áo sơ mi mỏng manh đặt lên vị trí trái tim anh, hơi mím môi hỏi.
“Anh, anh thì sao? Anh thích em không?”
Anh nhìn tôi một lúc, giống như đang nghe một chuyện gì đấy rất buồn cười.
“Cố Tích, em phát điên cái gì vậy?”
Tôi chính là muốn nổi điên đấy.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt đỏ ngầu, gằn từng chữ một.
“Bạn trai em ngoại tình, em cũng muốn ngoại tình.”
Anh hơi sửng sốt, dường như không hiểu ý tôi vừa nói.
Tôi nhón chân lên, chậm rãi lại gần môi anh.
Hơi thở ấm áp hòa vào với nhau, bầu không khí cũng trở nên nóng hơn.
Khi khoảng cách ngày càng sát lại, anh đột nhiên đưa tay lên chặn tôi lại.
Nụ hôn của tôi rơi xuống lòng bàn tay anh.
“Cố Tích.” Anh nhẹ nhàng đẩy tôi ra, vẻ mặt lạnh nhạt như trước, giọng nói mang theo sự cảnh cáo: “Anh chỉ xem em là em gái, đừng có tìm anh để phát điên.”
Lừa đảo.
Tôi nhìn chằm chằm đôi tai đang dần đỏ lên của anh.
Còn cả lòng bàn tay vừa rồi, nhiệt độ cơ thể nóng hổi và nhịp tim đập nhanh.
Tất cả đều nói với tôi.
Anh không nghĩ như vậy.
Anh nhìn tôi, giọng hơi trầm xuống: “Bạn trai em ngoại tình?”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh: “Anh, anh nói đúng, là ánh mắt em không tốt.”
Chẳng qua chỉ chăm chú nhìn anh một lát đã cảm thấy mình đang chìm vào trong đôi mắt như hồ nước trong của anh.
Tôi thật ngốc.
Vậy mà lại cảm thấy Tần Tử Dục giống anh.
“Vậy em chuẩn bị chia tay với cậu ta?” Anh đột nhiên hỏi tôi.
Vừa dứt lời, chuông điện thoại tôi vang lên.
Là Tần Tử Dục gọi đến, giọng nói lại nhẹ nhàng như ngày thường, ăn nói khép nép xin lỗi tôi.
Tôi nhẹ giọng nói với người bên kia: “Em không giận anh, tối cùng nhau ăn cơm đi, mang theo cả em gái anh nữa.”
Cúp điện thoại, tôi ngẩng đầu nhìn anh trai:
“Hóa ra là em hiểu lầm Tần Tử Dục và thanh mai của anh ấy.”
“Anh ấy nói, anh ấy chỉ xem cô gái đó như em gái mà thôi.”