Bên ngoài trời đã tối đen, những tòa nhà cao tầng xa gần nhấp nhô, sáng đèn, tuy không có sự rực rỡ như mười mấy năm sau nhưng bầu trời đêm lại trong lành hơn nhiều, ít nhất vẫn có thể nhìn thấy những vì sao.

Cô muốn ăn một bữa thật no nê!
Sờ túi áo, trong đó có một trăm đồng, Tô Hân nở nụ cười hạnh phúc tràn đầy.

Kiếp trước, cô không có phúc lắm.

Mẹ cô cứ bớt xén khẩu phần, còn bảo cô "Mỗi ngày ăn bảy phần no, dáng xinh khỏi lo".

Nhưng mà cô rất đói, đang tuổi ăn tuổi lớn, vừa học hát học múa lại còn ôn thi, ngày nào cũng đói đến mức bụng dính vào lưng.

Tô Hân quyết định sang bên kia đường gọi một phần gà rán, miếng gà vàng rộm cắn vào thơm ngon mọng nước.

Cô thản nhiên ngồi xuống bồn hoa bên đường, một tay cầm lon nước ngọt, một tay cầm gà rán, ăn đến mức miệng bóng nhẫy mỡ.

Sướng!
Kiếp trước quá nổi tiếng nên lâu lắm rồi cô mới được thoải mái thế này khi ra đường.

Trên đường người đi lại không nhiều, cô quan sát dòng người qua lại, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên người một người đàn ông.

Anh mặc một chiếc áo khoác dạ dáng dài màu xám tro, đeo ba lô màu đen, khí chất lạnh lùng cùng ngũ quan sắc nét khiến người khác phải ngoái nhìn.

Người đàn ông này chẳng phải là vị giám khảo lúc nãy chê bai cô sao?
Rồi! cô tận mắt chứng kiến một vụ va chạm kinh hoàng.

Một chiếc xe máy giao hàng "vèo" một cái từ góc đường lao ra, tông thẳng vào người đàn ông kia, nhưng mà tên kia không thèm ngoái đầu lại mà phóng đi luôn.

Tô Hân vội vàng chạy tôii, "Anh không sao chứ?"
Người đàn ông không trả lời, tự mình bò dậy, miệng lẩm bẩm gì đó.

"Số liệu này không phải thế này! Đúng vậy, không thể như vậy được, sai số giữa chúng tôi đã nói rất nhiều lần! "
Tô Hân nhìn anh ta kỹ hơn, phát hiện ra ánh sáng xanh lam bên tai anh ta đang nhấp nháy trong màn đêm.

Thì ra anh ta đang nghe điện thoại, trên tay còn cầm một cuốn sổ nhỏ ghi chép, vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc, hình như anh ta không hề có cảm giác gì với vụ tai nạn vừa rồi.

"Hay là anh đến bệnh viện xem sao?" Tô Hân vô thức quan tâm.

Vừa ngẩng đầu lên là biết ngay – câu này của cô nói thừa rồi, người này căn bản không nghe thấy gì cả!
"Tôi đã nói rất nhiều lần rồi! " Phó Lập Diệp vẫn đang tranh luận sôi nổi với người đầu dây bên kia, giống như người ngoài hành tinh tấn công Trái Đất cũng không thể quấy rầy anh.

Tô Hân nhìn bàn tay bị trầy xước của anh.

Chảy máu rồi, còn dính cả đất.

Nhìn đã thấy đau rồi, người trước mặt lại có thể mặt không biến sắc?

Cô thở dài, đã làm người tốt thì làm cho trót, đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên, cô kéo anh ta đến bệnh viện gần đó.

"Cho tôi xin chứng minh thư, tôi đi đăng ký.

"
Người đàn ông chỉ lo nghe điện thoại, nghe thấy lời cô nói, theo phản xạ móc ví trong túi ra đưa cho cô.

Tô Hân gật đầu, không tệ, còn có cả thẻ bảo hiểm y tế.

"Đăng ký, Phó Lập Diệp.

"
Chờ đã, anh ta tên là gì cơ?
Phó Lập Diệp???
Tô Hân quay đầu lại, nhìn người đàn ông với ánh mắt ngưỡng mộ, đúng là Phó Lập Diệp thật!
Có lẽ người khác không quen thuộc với cái tên này, nhưng cô đã từng nghe qua.

Thanh niên xuất sắc của Trung Quốc, chuyên gia hóa sinh trẻ tuổi nhất!

Danh tiếng của anh vang rất xa.

Hôm nay gặp mặt, đúng là, ừm ~ Gặp mặt chẳng bằng nghe danh.

À, không phải.

Nhà khoa học luôn khác biệt mà, mạch não của họ không giống người bình thường.

Tô Hân đột nhiên tăng thêm một trăm điểm độ lượng cho người đàn ông này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play