Lúc nhận lấy bình nước, Phó Lập Diệp vô tình chạm vào ngón tay của Tô Hân, anh "vèo" một cái rụt tay lại, may mà Tô Hân cầm chắc bình nước nên mới không rơi.

"Tôi để trên bàn, nếu anh khát thì uống chút nước, để tôi xem thử chúng ta đi ăn ở đâu.

"
Là một diễn viên ít tiếng tăm, Tô Hân hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý, khác với kiếp trước đi đến đâu cũng bị vây xem, hiện tại cô cực kỳ tận hưởng cuộc sống tự do tự tại.

Kiếp trước cô rất thích một quán ăn Tứ Xuyên, nhưng quán nhỏ đó lúc nào cũng đông khách, cô chỉ có thể nhờ trợ lý mua mang về hoặc gọi đồ ăn ngoài, mỗi lần nhận được thì mì và topping đều đã nở hết cả.

"Ăn đồ Tứ Xuyên được không?"
Phó Lập Diệp gật đầu.

Tô Hân dẫn Phó Lập Diệp vào quán ăn Tứ Xuyên, bảo anh gọi món, nhận được câu trả lời "Tùy cô", cô liền không khách khí gọi phục vụ.

"Cá hầm cay, tiết canh vịt, gà xào ớt, cải thảo xào cay, thêm một bát kem trái cây, tất cả đều lấy phần nhỏ.

"
Mấy món ăn ngon của quán ăn Tứ Xuyên này Tô Hân quen thuộc đến mức không cần nhìn thực đơn.

Đợi đến khi đồ ăn được mang lên, Tô Hân mới phát hiện ra vấn đề lớn.

"Phó Lập Diệp, anh không ăn được cay sao?"
Mặt của Phó Lập Diệp càng lúc càng đỏ hơn, còn liên tục uống nước, "Không có, cái này… rất ngon.

"
Dáng vẻ vừa thè lưỡi vừa hít hà lắc đầu của anh trông vô cùng đáng yêu, Tô Hân không nhịn được bật cười.

"Để tôi gọi thêm món không cay cho anh.

"
Tô Hân cầm thực đơn muốn tìm vài món không cay cho Phó Lập Diệp, Phó Lập Diệp giơ tay ngăn cô lại, "Không cần đâu, lãng phí không tốt, tôi muốn làm quen với khẩu vị mà cô thích.

"
Tôi muốn làm quen với khẩu vị mà cô thích.

Khẩu vị mà cô thích.

Một câu nói đơn giản gõ mạnh vào trái tim Tô Hân, có người nguyện ý vì cô mà thử món ăn mình không thích? Làm quen với khẩu vị của cô?
Điều này khiến Tô Hân hơi cảm động, cô vốn định hỏi Phó Lập Diệp tại sao không ăn được cay mà lúc nãy cô nói đến quán ăn Tứ Xuyên anh không từ chối, lúc gọi món cũng không nói.

Thì ra chỉ là vì muốn biết khẩu vị cô thích sao?
Tô Hân gọi phục vụ mang thêm một bát nước lọc, "Anh nhúng vào nước rồi ăn sẽ không cay lắm đâu, còn có sữa đậu nành này, ăn cay uống sữa đậu nành sẽ không thấy cay.

"
“Tôi đi vệ sinh một lát, anh đợi tôi ở đây nhé, tôi đi nhanh thôi.


Nước mắt cứ thế trào ra, ở nhà mẹ chưa bao giờ hỏi cô thích ăn gì, lúc bà đi làm kiếm tiền cũng chẳng bao giờ để phần cơm cho cô.

Đến khi cô nổi tiếng, đã có chuyên gia dinh dưỡng và quản lý chuẩn bị đồ ăn cho cô, món nào ngon món nào dở không quan trọng, calo thấp để giữ dáng mới là quan trọng nhất, cô chỉ ước gì mình đóng vai Dương Quý Phi để được ăn cho đã.

Phó Lập Diệp là người duy nhất chiều theo khẩu vị của cô như vậy.

Phó Lập Diệp ăn cơm từ tốn lại đẹp mắt, cho dù bị cay đến đỏ mũi vẫn không giấu được vẻ quý phái.

Cô phục vụ đứng bên cạnh len lén nhìn, khách ở bàn khác cũng có người lén chụp ảnh.

“Anh đẹp trai này.

” Một cô nàng tóc dài uốn lọn sóng nước đi tới, gọi Phó Lập Diệp với giọng điệu nũng nịu.

Phó Lập Diệp cúi đầu nghiêm túc nhúng cá vào nước lẩu, Tô Hân nói đúng, miếng cá sau khi nhúng xong quả nhiên đã bớt cay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play