Cô duỗi người, giơ tay lên xem đồng hồ đeo tay hơi bị mài mòn.

Đừng nhìn đồng hồ cũ kỹ, đây cũng là của hồi môn mà gia đình gom góp tiền mua cho cô, ở quê, mấy chị em bạn tốt đều hâm và ghen tị với cô.

Thấy đã hơn mười giờ rồi, cô lật người dậy ra khỏi phòng để rửa mặt.

Trong phòng khách, thằng nhóc vô ơn đang chơi bi nhìn thấy Lý Xuân Lan đi ra, sợ hãi chạy vội vào phòng ông bà nội.

Trong lúc hoảng loạn, nó lập tức kêu lên: “Ông nội, đồ bỏ đi ra ngoài.

Mau bảo vệ con!”

Nghe lời của thằng nhóc vô ơn, Lý Xuân Lan không biểu lộ cảm xúc gì, đi thẳng vào phòng vợ chồng Khánh Quốc Cường.

Cô túm lấy Khánh Bách đang nằm trên người Khánh Quốc Cường, không nói một lời vung tay đánh một cái vào mông nó.

"Oa..." Khánh Bách đau quá òa khóc, vô cùng đáng thương.

Khánh Quốc Cường tức giận quát: "Xuân Lan, cô ngủ đến trưa dậy thì đã thôi đi, sao lại đánh con như vậy? Cô làm mẹ kiểu gì thế?"

"Không đánh không nhớ lâu.

Hôm qua tôi đã nói rồi, nó nói bậy với tôi, gặp là đánh." Lý Xuân Lan đáp.

"Lại nữa, ông không biết mẹ nó là ai à? Đừng có gán con cho tôi, tôi buồn nôn lắm."

Nói xong, cô không thèm để ý hai ông cháu nữa, quay đầu đi rửa mặt.

"Con mụ nhà quê chết tiệt!" Khánh Quốc Cường tức giận nghiến răng lẩm bẩm.

Ông ta thầm nghĩ phải tìm cách cho con trai ly hôn với con nhà quê này, đuổi cô ta về quê ngay!

Khánh Quốc Cường đang toan tính trong lòng thì nghe thấy Lý Xuân Lan nói chuyện với thím Trang hàng xóm ngoài cửa.

"Cháu là vợ Vân Diên cưới ở quê à? Mới đến hôm qua hả? Hôm qua từ sáng đến tối nhà cháu đã ầm ĩ.

Thím còn thấy lạ, hóa ra do cháu đến!"

"Cháu lén nói cho thím biết đi, hôm qua có phải mẹ chồng cháu khó dễ, không cho vào nhà phải không?"

"Thím, cháu đến đây được một tháng rồi!"

"Sao? Một tháng rồi? Sao trước giờ thím chưa gặp cháu?"

"Còn không phải là mẹ chồng kia của cháu, học hành nhiều năm coi thường dân lao động, nói cháu là nông dân làm mất mặt bà ta, không cho hàng xóm biết.

Mà còn..."

"Gì cơ? Không cho dùng nhà vệ sinh nữa? Hành động này của mẹ chồng cháu có khác gì phân biệt giai cấp, chia người ra ba sáu chín loại sao?"

"Còn nhiều nữa! Bà ta chỉ cho cháu ăn cơm thừa...!Sau đó..."

Trong phòng, Khánh Quốc Cường gắt gỏng ra lệnh: "Tiểu Bách, ra cửa gọi mẹ con vào, bảo nó đừng nói bậy ngoài đó!"

Khánh Bách núp vào góc, nức nở: "Đồ bỏ đó muốn đánh chết con, con không dám ra.

Ông nội đi đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play