Khi người đàn ông nói, hơi nóng lập tức xâm chiếm não Mạnh Chiêu.

Cậu đứng đó, nghe rõ từng chữ Tạ Gia Lân nói, nhưng phải mất một hai phút bộ não đang muốn đình công mới đánh vần các từ đó thành chữ và hiểu được ý nghĩa.

Vòi hoa sen lớn phía trên đầu cậu phun ra nước ấm gần bằng nhiệt độ cơ thể. Một lượng nhỏ chạm vào Mạnh Chiêu, phần lớn rào rạt chảy xuống cơ thể trần trụi của Tạ Gia Lân.

——Con chó hoang ăn miếng thịt hộp cuối cùng rồi rơi vào bẫy của thợ săn. Có lẽ từ đó nó sẽ trở thành một con chó nhà giúp những người thợ săn chăn dê chăn cừu.

Phòng tắm hình trụ được bao bọc bởi kính này quá hẹp,càng làm Mạnh Chiêu cảm thấy khó thở hơn.

Có lẽ vì tiếng nước chảy quá ồn ào nên Tạ Gia Lân giơ tay khóa nước lại.

Tiếng nước bắn tung tóe đột ngột dừng lại, không gian quá chật hẹp này trở nên hoàn toàn yên tĩnh.

Nước đang lăn xuống cơ thể Tạ Gia Lân đọng lại thành từng giọt, bám vào da thịt như muốn liếm từng tấc cơ thể anh.

“A Chiêu.” Giọng điệu của người đàn ông cũng như ngâm trong nước, dịu dàng lạ thường.

Trước khi người đàn ông này cử động, Mạnh Chiêu đã không thể chịu nổi, ngơ ngác lao về phía anh, cắn chặt bờ môi anh.

Nó mềm mại, mỏng và có mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng của nước cạo râu trên cằm anh. 

Khi hơi thở của họ ngày càng nghẽn lại, Mạnh Chiêu nhanh chóng lùi ra, thở hổn hển để tránh bị ngạt thở.

Trong lúc tạm dừng ngắn ngủi này, Tạ Gia Lân lộ ra vẻ mặt có chút khó hiểu, đưa tay chạm vào môi mình.

Nhưng Mạnh Chiêu không có thời gian để ý đến chuyện khác, lại hôn anh như mèo con lao vào chuột.

Khi đầu óc cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút, cậu mới phát hiện Tạ Gia Lân đang một tay đỡ lưng mình, một tay đỡ vách kính.

Nước nối tiếp nhau chảy xuống. Hơi nước sau một thời gian bắt đầu tan đi.

Nhiệt độ cơ thể của người đàn ông xuyên qua lớp vải quần áo của Mạnh Chiêu, khiến bụng dưới của cậu lập tức thắt chặt. 

Cùng ôm nhau, Tạ Gia Lâm cảm nhận được phản ứng của Mạnh Chiêu còn nhanh hơn cả anh.

Bàn tay của người đàn ông thò xuống, thăm dò chạm vào cậu, cậu theo phản xạ lùi lại, lưng đã ép vào kính, không có đường thoát. Cậu nuốt một ngụm nước miếng, há miệng thở dốc, hơi ngước mắt lên, “Em..”

Hồi lâu không nói được hết câu, Mạnh Chiêu lại nuốt khan trước mặt anh, Tạ Gia Lân đang nhàn nhã chờ đợi cậu. Cậu chống cự, bàn tay đó giơ lên, luồn vào trong quần áo của cậu ấn xuống vết vảy đã lành một phần. “Em làm sao?”

Điều này gần như đã làm cạn kiệt chút sức lực cuối cùng mà Mạnh Chiêu có. Cậu nhanh chóng dùng hai tay nắm lấy cổ tay của Tạ Gia Lân, lắc nhẹ đầu: “Em không đứng được… chân em yếu quá.”

Bàn tay kia rút khỏi quần áo cậu, giơ lên ​​vuốt tóc anh một cách chậm rãi và nghiêm túc: “Vào phòng tôi,” anh nói, hôn lên tóc Mạnh Chiêu, “Được không?”

Mạnh Chiêu thậm chí còn không nhớ mình có gật đầu hay không, nhưng điều tiếp theo cậu biết, là Tạ Gia Lân đang nắm chặt cổ tay cậu, từng bước dẫn cậu về phòng ngủ của anh.

Trước khi kịp đánh giá cao nội thất trong phòng, thế giới đã quay cuồng trước mắt, chỉ còn lại trần nhà hơi xanh.

Cậu đang nằm trên giường của người đàn ông đó.

Nhưng Tạ Gia Lân lại không vội đưa dương v*t của mình vào trong cậu.

Với sự kiên nhẫn tuyệt vời, anh cởi quần áo của Mạnh Chiêu, vuốt ve cơ thể cậu,  còn tạm dừng hành động để tập trung đáp trả mỗi khi Mạnh Chiêu đòi hôn.

Mạnh Chiêu ước gì mình có thể hòa tan vào khoảnh khắc này hoặc có lẽ cậu đã tan chảy rồi mà chẳng nhận ra. Cậu ra sức mà đòi hỏi Tạ Gia Lân, trong miệng nếm được một chút máu tươi, đột nhiên lùi lại: “Em cắn anh à?” Cậu nhìn đối phương môi, quả nhiên,  quả nhiên nhìn thấy một vệt máu trên môi dưới của anh,   khiến cậu không dám nói lớn: “Chết rồi, ngày mai đi diễn làm sao?”

“Không sao đâu.” Tạ Gia Lân lại kéo cậu lại gần: “Chuyên gia trang điểm sẽ giấu được thôi.”

Trong khóe mắt, Mạnh Chiêu nhận thấy chiếc đèn ngủ vẫn lặng yên sáng lên. 

Nhìn thoáng qua, cậu nhận ra ánh sáng của chiếc đèn bàn này có màu xanh lam.

Ngọn đèn duy nhất trong phòng vẫn luôn lặng lẽ sáng.

Trong ánh sáng xanh trong trẻo của nó, làn da của Tạ Gia Lân gần như trắng không tì vết. Ngón tay Mạnh Chiêu xoa xoa cánh tay của người đàn ông, cảm nhận được một kết cấu đàn hồi dưới sự đụng chạm của cậu.  Cậu buột miệng nói: “Anh đẹp quá.” 

Nhận ra mình đã nói điều gì đó ngu ngốc, mặt cậu đỏ bừng, nhưng người đàn ông trước mặt lại cười với giọng mũi đặc sệt. Anh tiến lại gần, dụi mũi vào xương quai xanh của Mạnh Chiêu, hít một hơi thật sâu, thì thầm: “Em cũng rất đẹp.”

“Ở nhà tôi không có dầu bôi trơn.” Anh tìm một lọ kem dưỡng da ở đầu giường, mở nắp đưa lên mũi Mạnh Chiêu: “Dùng cái này được không?”

Sự kết hợp hiếm hoi giữa sương và mùi gỗ khiến Mạnh Chiêu nhớ đến mùi nước hoa mà cậu đã ngửi thấy trên người Tạ Gia Lâm ở phim trường

Mạnh Chiêu gật đầu. Đối phương túm lấy một cái gối đặt ở sau lưng cậu, sau đó để cậu nằm xuống. Đang muốn đi vào, Mạnh Chiêu đột nhiên nhấc chân ngồi dậy: “Anh không dùng bao cao su à?”

Tạ Gia Lân nhìn cậu mỉm cười, đôi mắt lấp lánh, Mạnh Chiêu cảm thấy trong đó nhất định ẩn chứa một con cá tinh nghịch ngợm.

Hai chân cậu lại bị dang rộng ra, lần này với một lực mạnh mẽ không thể phủ nhận. 

Mặc dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng nhưng quá trình xâm nhập diễn ra không hề dễ dàng. Người đàn ông cúi xuống ôm Mạnh Chiêu, vừa tiến tới vừa hỏi: “Có muốn tôi… đeo không?” 

Giọng nói của anh mang theo sự kiềm chế, cuối cùng là một tiếng thở dài.

Mạnh Chiêu khẽ thở dốc, trong lòng dâng lên một cảm giác xấu hổ chưa từng có. 

Lần đầu tiên cậu cảm thấy xấu hổ khi làm việc này thay vì sợ hãi.

dương v*t thô dày tiếp tục tiến vào sâu hơn, chạm vào chỗ nào đó kỳ quái, khiến đùi Mạnh Chiêu bắt đầu co giật một cách vô thức. Hai chân đang dang rộng trên giường theo bản năng cuộn tròn, quấn quanh eo người đàn ông, hai cánh tay cũng vòng tay qua cổ đối phương —— tựa hồ chỉ có quấn chặt như vậy  cậu mới có thể xác nhận sự hiện diện của người đàn ông bên trong mình.

“Ngoan lắm.” Tạ Gia Lân vuốt tóc cậu, bắt đầu cắn răng thúc về phía trước, đẩy phần bộ phận thô to kia vào sâu hơn. 

Người đàn ông di chuyển chậm rãi nhưng kỹ lưỡng, cọ xát vào từng tấc trong tràng đạo, ấn vào tuyến nhạy cảm nhất rồi rút ra, sau đó đột ngột đẩy vào động thịt mềm mại đang giãn ra, buộc nó phải co lại phòng thủ.

Tra tấn cho đến khi Mạnh Chiêu rối rít xin tha, anh bắt đầu đâm mạnh. Một lúc sau, anh đột nhiên dừng lại, tay vùi vào tóc Mạnh Chiêu, hơi kéo đầu cậu ra. Trán họ chạm nhau, Tạ Gia Lân nói: “Rên vào tai tôi thế này, muốn tôi buông súng đầu hàng sớm à?”

Mạnh Chiêu không chịu được, cảm thấy mình bị đốt thành tôm chín, hỏi: “Em ồn ào quá phải không?”

“Không,” đối phương nghiêng đầu hôn lên môi cậu, trầm giọng nói, “Em khiến tôi cảm thấy rất thành tựu.”

Dù gậy th*t bất động bên trong nhưng vẫn khiến lỗ thịt đau nhức âm ỉ, đầu óc như sôi lên. Tạ Giai Lâm đưa bàn tay đẫm mồ hôi áp lên má Mạnh Chiêu: “Chúng ta thử tư thế khác được không?”

Hai tay Mạnh Chiêu lập tức siết chặt cổ người đàn ông, không cho anh cử động.

Người đàn ông ôm cậu vào lòng rồi lại bắt đầu đưa đẩy: “Giữ chặt như vậy, không cho tôi đổi à?”

dương v*t di chuyển ra vào nhanh chóng, những cú đẩy trở nên nhanh hơn, nông hơn nhưng liên tục đánh vào điểm nhạy cảm. Khoái cảm từ xương cụt nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể Mạnh Chiêu, khiến mọi thứ khác đều biến mất, ngoại trừ cảm giác bị người đàn ông này chiếm lấy. 

Những giọt nước mắt sinh lý bất chợt dâng lên trong mắt, chúng vỡ ra và rơi xuống theo từng cú thúc mạnh.

Tạ Gia Lâm lại dừng lại, hôn lên khóe mắt Mạnh Chiêu, đưa tay xuống sờ bộ phận sinh dục đã ướt dầm của cậu: “A Chiêu ra nhiều quá, giỏi quá.”

Tiếng ù trong tai dần dần lắng xuống, Mạnh Chiêu mới nhìn rõ ràng Tạ Gia Lân đang nằm phía trên mình. Cậu mới chú ý đến đối phương đang nhích ra khỏi cơ thể cậu, đột nhiên cậu đưa tay chạm vào cánh tay của người đàn ông, ôm lấy eo anh: “Anh ra trong người em được không?”

Đối phương tạm dừng một lát, đáp: “Không thể.”

Thấy Tạ Gia Lân sắp đứng dậy, Mạnh Chiêu cảm thấy một nỗi mất mát khó tả dâng lên. Cậu bám chặt lấy cánh tay đối phương, móng tay cắm thật sâu vào da thịt anh: “Xin anh đấy…”

Nước mắt không kìm được mà trào ra. Tạ Gia Lân bế cậu lên, ngồi lên người anh. Anh ôm eo cậu bắt đầu đẩy lên.

Vừa mới xuất tinh, cảm giác trong tràng đạo là sự pha trộn giữa cảm giác đau đớn kỳ lạ và sự nhạy cảm tăng cao, cảm nhận được từng chi tiết của cây gậy kia, bao gồm cả những mạch máu đang đập.

Cho đến giây phút cuối cùng, khi dừng lại, Tạ Gia Lân vùi đầu vào ngực cậu, nhắm mắt thở dốc.

Mạnh Chiêu ôm đầu người đàn ông, bắt chước động tác của anh, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ẩm ướt.

Tạ Gia Lân cũng không vội đi tắm, mồ hôi chảy ròng ròng ôm cậu nằm xuống. Anh nghịch nghịch một sợi tóc của cậu, giọng hơi khàn khàn: “Cảm giác bắn vào trong thế nào?”

Mạnh Chiêu cuộn tròn bên cạnh anh, nhẹ nhàng trả lời: “Không có cảm giác gì lắm.”

Một lúc sau, cậu cúi người lại gần, mặt gần như vùi vào gối: “Nhưng bây giờ nó đang rỉ ra ngoài.”

Tạ Giai Lâm nguy hiểm nghiêng người, tóm lấy cậu, muốn lật cậu lại: “Để tôi kiểm tra.”

“Không……”

Mạnh Chiêu ôm gối lăn lộn trên giường như cá mắc cạn, nhưng cuối cùng lại bị Tạ Giai Lâm đỡ lấy gối. 

“Lần sau đừng bảo tôi bắn vào trong nhé.” Tạ Giai Lâm nói.

Mạnh Chiêu lộ ra một đôi mắt từ trong gối, hỏi: “Tại sao?”

“Không có chút thường thức nào à?” Bàn tay vỗ nhẹ lên vầng trán lộ ra ngoài của cậu, “Sẽ gây sốt.

Mạnh Chiêu cảm thấy chuyện này không đúng, nhưng cũng không phản bác, liền nắm lấy tay Tạ Gia Lân, cẩn thận xem xét từng ngón một. Anh để yên cho cậu xem xét, bỗng nhiên gọim “A Chiêu.”

“Dạ?” Mạnh Chiêu không ngẩng đầu lên, đang tập trung xoa bóp vết chai trên đầu ngón tay của anh, không phải là những vết chai sần sùi mới mà là những vết chai cứng trên bề mặt đã trở nên nhẵn nhụi và hòa cùng với da thịt.

“Lần đó ở gara,” Tạ Gia Lân hỏi, “Thật ra là lần đầu tiên của em đúng không?”

Nắm chặt tay người đàn ông, Mạnh Chiêu cảm thấy lồng ngực mình nghẹn lại.  Ý thức được mình có thể nhéo anh đau, cậu buông ra, cụp mắt xuống: “Không phải.”

“Xin lỗi.” Có lẽ lập tức cảm nhận được tâm tình của cậu, Tạ Gia Lân ngồi dậy, lại gần nhìn rõ biểu cảm của cậu, “Chỉ là em có vẻ thiếu kinh nghiệm… Tôi không có ý gì đâu.”

Mạnh Chiêu cảm thấy khó tin.

Sự thận trọng của Tạ Gia Lân khiến cậu cảm thấy khó tin.

Sự dịu dàng này giống như nước có thể làm chết cá, khiến cậu vô cùng bất an và muốn chuyển chủ đề. Mạnh Chiêu liếc nhìn xung quanh, dưới ánh sáng xanh mờ ảo, cậu phát hiện ra một cây đàn guitar trong tủ kính ở góc phòng. Chỉ vào đó, cậu nói: “Em biết sao tay anh chai rồi.”

Tạ Gia Lân xoa đầu cậu. Anh trần truồng bước xuống giường, lấy cây đàn từ trong hộp đàn ra, ôm đàn ngồi lại mép giường, quay đầu nhìn Mạnh Chiêu: “Muốn nghe bài gì?”

Mạnh Chiêu suy nghĩ một chút rồi nói: “Bài nào cũng được.”

Trong suy nghĩ của cậu, cây đàn guitar chỉ là một công cụ để đệm đàn cho ca sĩ hát. Cậu không bao giờ biết rằng loại nhạc cụ này còn có thể chơi độc tấu.

Một tay lướt dây, tay kia qua lại, khéo léo thay đổi vị trí hợp âm ở nhiều vị trí khác nhau, gần hoặc xa.

Người biểu diễn cụp mắt xuống, thỉnh thoảng ngước lên một đôi mắt tươi cười nhìn cậu, rồi liếc nhìn tay cầm đàn.

Cây đàn tỏa ra mùi thơm gỗ thoang thoảng và có màu của lá phong, không biết nó được làm từ loại gỗ gì.

Giai điệu chậm rãi, du dương như một câu chuyện kể.

Kết thúc bài hát, Mạnh Chiêu vỗ tay. Tạ Giai Lâm nghiêng người qua cây đàn hôn lên bờ vai trần của cậu, sau đó giới thiệu bài hát, nói rằng đây là bài hát chủ đề của một bộ phim hoạt hình Nhật Bản phát hành năm ngoái có tên “Lâu đài trên bầu trời”. (*)

(*) Một bộ hoạt hình của Ghibli

Mạnh Chiêu nói chưa xem nên người đàn ông đặt cây đàn xuống, đi đến tủ sách, lục lọi trong các kệ chật cứng, lấy ra một cuộn băng video dày cộp mở cho cậu xem.

Đầu phim vang lên lời thoại tiếng Nhật với phụ đề tiếng Trung màu trắng.

Mạnh Chiêu chuyển ánh mắt từ màn hình sang khuôn mặt của Tạ Gia Lân. Lập tức cảm ứng được, anh cúi đầu nhìn cậu: “Sao vậy?”

“Xin lỗi,” Mạnh Chiêu gục đầu vào vai Tạ Gia Lâm, nhẹ giọng nói: “Em không biết đọc.”

Tạ Gia Lân hồi lâu không nói chuyện, bỗng nhiên nâng cằm cậu lên nói: “Tôi có thể thuê giáo viên… Hoặc là tôi có thể dạy em? Có thể sẽ chậm, vì tôi không phải lúc nào cũng có thời gian.”

Người đàn ông không chịu để cậu che mặt, cậu đành bất đắc dĩ nhìn đối phương.  Suy nghĩ một hồi, cuối cùng cậu cũng hỏi ra câu hỏi mà trước đó cậu chưa nhận được câu trả lời: “Sao anh nhận nuôi em?”

“Cha mẹ tôi mất sớm, tôi lớn lên trong nhà dì. Hàng ngày tôi sống rất dè dặt và không muốn nói chuyện”. Tạ Gia Lân nói, “Khi còn nhỏ dì tưởng tôi bị tự kỷ, liên tục đưa tôi đi khám. Thật ra tôi không có bệnh, tôi chỉ không muốn nói chuyện, tôi rất sợ…”

Mạnh Chiêu nhịn không được ngắt lời: “Sao anh lại sợ?”

Tạ Gia Lân do dự một lát: “Tôi sợ nói chuyện với người khác, tôi không giỏi ăn nói.”

“Còn bây giờ thì sao?” Mạnh Chiêu trở nên hưng phấn hơn, “Nếu trên đường gặp một người lạ xin chữ ký hay chụp ảnh thì sao?”

“Không thành vấn đề nữa, tôi sẽ không chạy trốn.” Tạ Gia Lân bỗng nhiên cười lớn: “Nhưng nói thật, mỗi lần như vậy tôi đều sợ chết khiếp.”

Mạnh Chiêu không nhịn được cười trước câu “làm tôi sợ chết khiếp”, cười xong, cậu hỏi: “Vậy anh giải quyết thế nào?”

“Tôi không. Tôi nhìn nhận nó một cách trung thực, làm hòa với nó và nhận ra rằng không có gì phải lo lắng cả.”



Đại minh tinh là boy hướng nội:((( 

./.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play