Đèn cảm ứng sáng lên sau lưng người đàn ông, ngược sáng, khuôn mặt hắn ta âm u và ma quái không diễn tả được.
Liêu Vĩnh.
Mặc dù đã tăng cân so với mười năm trước, trông giống như một chiếc bánh bao thịt căng trướng đầy dầu mỡ, nhưng hắn vẫn là Liêu Vĩnh.
Mạnh Chiêu vô thức nắm chặt điện thoại di động. Tiếng bíp dừng lại, tự động cúp máy, đó là cuộc gọi đến Tạ Gia Lân.
Cậu vội vàng cố gắng đóng cửa lại, nhưng không chỉ có Liêu Vĩnh ở bên ngoài; đám đàn em của hắn cũng bám sát phía sau, chỉ trong chốc lát, tất cả đều ùa vào nhà.
Bọn chúng xô đẩy cậu, trong khi Liêu Vĩnh đứng lặng lẽ ở lối vào, thậm chí còn với tay ra sau để đóng cửa.
Với một tiếng “ầm” lớn.
Chờ đến khi Mạnh Chiêu bị ép quỳ xuống với hai tay bị bẻ quặt ra sau, Liêu Vĩnh tiến lại gần, nhìn xuống cậu: “Hồng Kông vẫn nằm dưới sự cai trị của Anh quốc. Cha tôi có tước hiệu, khi ông ta chết, thân làm trưởng tử tôi sẽ được chuyển giao. Cái từ đó là gì nhỉ ” Hắn ta gõ nhẹ vào thái dương, “À, ân xá bí mật.”
“Nhưng giờ tôi không thể làm cảnh sát được nữa, công việc kinh doanh của tôi lại bị cậu phá hỏng. Cậu có biết không, cắt đứt kế sinh nhai của ai đó cũng giống như giết cha mẹ họ vậy.”
Đèn phòng khách bật sáng, chiếu sáng khuôn mặt đầy nếp nhăn của Liêu Vĩnh, đặc biệt là hai nếp gấp ở mũi má đã gần chạm đến khóe miệng trễ xuống của hắn ta.
Hắn dùng khuôn mặt này thể hiện một loạt biểu cảm gần như loạn thần kinh: “Tôi nghĩ Ash nên được dạy cho một bài học.”
Đèn điện phát ra tiếng vo ve yếu ớt. Mùi cơ thể của Liêu Vĩnh tràn ngập phòng khách, Mạnh Chiêu không dám nghĩ hắn muốn làm cái gì.
Hơn mười tên đàn em Liêu Vĩnh mang theo Mạnh Chiêu đã gặp ở biệt thự của Hứa Tổ Huy mười năm trước, chúng đều là tâm phúc của hắn.
Liêu Vĩnh mở một gói thuốc kích thích, nhai rồi nuốt khô không có nước, sau đó ra hiệu bằng tay.
Tên đàn em phía sau hắn cầm một chiếc máy quay cầm tay, lật mở ống kính ngắm, đèn ghi hình màu đỏ bật sáng.
Liêu Vĩnh ngồi xổm trước mặt Mạnh Chiêu, véo cằm cậu: “Để xem cậu có ăn ảnh không.”
Một tiếng sấm nổ vang trên bầu trời.
Tạ Gia Lân quay đầu nhìn, tia chớp cắt ngang bầu trời đêm như một lưỡi dao sắc bén.
Chỉ chốc sau, những giọt mưa bắt đầu rơi xuống như thác đổ.
Tiền bối mời anh đến tham gia mở một chiếc ô che đầu anh: “Dự báo thời tiết đâu có nói mưa, lạ thật. Hay là chúng ta cùng nhau ăn khuya nhé?”
Tạ Gia Lân cầm lấy chiếc ô, nghiêng nó để che cho người kia, đợi người kia đã mở ô của mình xong mới kéo lại về phía anh: “Không được rồi, cảm ơn anh.”
Những người trong giới nói chung đều biết về tình hình của anh, người đàn ông cười trêu chọc: “Có vợ nhỏ ở nhà à?”
Tạ Gia Lân chỉ cười đáp lại.
Lấy điện thoại ra, anh lại gọi cho Mạnh Chiêu, nhưng số máy vẫn bận.
Trước đó có một cuộc gọi nhỡ của Mạnh Chiêu, nhưng lúc đó anh đang quay phim, bây giờ gọi lại lại không thể liên lạc được.
Đột nhiên, trái tim anh thắt lại vì đau đớn dữ dội.
Anh nghĩ có thể là do cà phê mạnh anh uống trước khi đi làm.
Tiền bối tiễn anh đến bãi đỗ xe, nhìn anh lên xe rồi nhắc nhở: “Lái xe cẩn thận nhé”.
Anh hạ cửa sổ xuống, gật đầu: “Gặp lại sau”.
Gió thổi những giọt mưa lọt vào xe. Tạ Gia Lân kéo cửa sổ lên, mặc dù mưa ngày càng lớn, anh vẫn lái xe với tốc độ gần một trăm km/h —— may mắn là đường gần như vắng tanh, đường về nhà từ mười phút chỉ mất hai, ba phút.
Đến tầng dưới tòa nhà của mình, anh cố gọi lại cho Mạnh Chiêu nhưng vẫn không liên lạc được. Cơn đau thắt ngực ập đến, từng hồi từng hồi.
Tắt máy, không thèm mang ô, anh bước ra ngoài, nhìn lên cửa sổ căn hộ của mình.
Đèn vẫn sáng, có một bóng người quen thuộc ở cửa sổ. Anh biết đó là Mạnh Chiêu, ngay cả khi không nhìn rõ mặt cậu.
Tạ Gia Lân yên tâm lại, vừa định vẫy tay thì nụ cười của anh cứng đờ.
Xoảng một tiếng lớn, cửa sổ vỡ tan, bóng người ngã thẳng xuống.
Từ tầng tám, đáp thẳng xuống bụi rậm.
Tạ Gia Lân đứng bất động, nhìn cửa sổ, toàn bộ cửa sổ là một mặt kính trơn, không có khung chắn ngang. Chỉ có cửa sổ căn hộ của anh trông như vậy, anh chắc chắn.
Người ngã xuống nằm bất động trong bụi rậm, mọi thứ xung quanh Tạ Gia Lân đều im bặt, ngay cả tiếng ve cũng ngừng kêu.
Tâm trí anh trở nên trống rỗng, như thể anh mất hết mọi giác quan, cho đến khi anh lật người đó lại và cảm thấy máu ấm trên tay.
Thật nóng.
Miệng và mũi của Mạnh Chiêu chảy máu, hoàn toàn không phản ứng, chân bị vặn một góc chín mươi độ.
Tạ Gia Lân lại nhìn lên cửa sổ.
Bên trong tấm kính vỡ, Liêu Vĩnh nhe răng cười với anh một nụ cười gớm ghiếc.
Tạ Gia Lân nhắm chặt mắt, rồi bế Mạnh Chiêu lên, cảm thấy như thể anh có thể bẻ gãy cậu chỉ bằng một chút bất cẩn.
Chiếc xe ở ngay phía sau cách đó không xa, anh đặt Mạnh Chiêu vào ghế sau, đóng cửa lại, ngồi vào ghế lái, khởi động xe, nhấn ga, tăng tốc.
Tạ Gia Lân không nhớ mình đã đến bệnh viện bằng cách nào. Có lẽ là theo bản năng. Khi cuối cùng anh cũng tỉnh lại, anh nghe bác sĩ nói, “Không nguy hiểm đến tính mạng”.
“Nhưng tình hình tệ lắm. Lách bị vỡ, bên trái không chỉ bị gãy xương. Xương bánh chè cũng bị vỡ, thần kinh bị tổn thương nghiêm trọng. Cái chân này có thể không giữ được…”
Bác sĩ nam trẻ tuổi nói một cách máy móc, trong khi bác sĩ nữ lớn tuổi kéo anh ta ra, nhỏ giọng khiển trách: “Còn chưa phẫu thuật, sao giờ lại nói với gia đình như thế?”
Đèn đỏ trong phòng phẫu thuật liên tục bật sáng. Tạ Gia Lân không thể làm gì khác ngoài việc đứng ngoài cửa, nhìn chằm chằm vào ánh đèn đỏ kia. Anh nhớ Mạnh Chiêu sẽ cắn móng tay khi lo lắng. Anh ngậm móng tay vào miệng, cắn hai lần, không biết có tác dụng gì không, nhưng vẫn đỡ hơn là nhìn chằm chằm vào ánh đèn đỏ đó.
Sau bảy tiếng, đèn đỏ tắt.
Phẫu thuật xong, y tá đẩy giường phẫu thuật ra.
Bốn bánh xe ở chân giường chạy qua chạy lại trên gạch lát. Anh nhớ tiếng bánh xe va li chuột Mickey của Mạnh Chiêu cũng kêu như thế khi anh đưa cậu về nhà.
Chiếc giường phẫu thuật phủ chăn xanh thẫm di chuyển ra xa anh. Anh bất lực nhìn, không dám đi theo.
Một lúc sau, anh ngược hướng bước đi. Ra khỏi cổng bệnh viện, mưa đã tạnh.
Anh muốn hút thuốc.
Anh không có thói quen hút thuốc nhiều như Mạnh Chiêu, thường không mang theo thuốc lá trong túi.
Tìm bừa một cửa hàng tiện lợi mua một gói thuốc lá, người bán hàng nhận ra anh và xin chữ ký. Anh cầm bút, nhìn chằm chằm vào tờ giấy, suy nghĩ rất lâu mới nhớ ra tên mình.
Rời khỏi cửa hàng tiện lợi, anh lại ngơ ngác nhìn gói thuốc lá trên tay.
Anh chưa bao giờ cho phép ai hút thuốc trong xe. Ngoại lệ đầu tiên là khi anh bế cậu bé đầy thương tích kia lên, và cậu bé hỏi anh có thể hút thuốc không.
Anh lấy tay che mắt, cúi đầu và ngồi xuống một chiếc ghế dài trống.
Anh quên mua bật lửa.
Anh đứng dậy, lên lầu rồi quay lại phòng bệnh.
Thuốc giảm đau đã truyền hết, Mạnh Chiêu nhắm mắt lại, môi nứt nẻ bong tróc. Ánh mắt anh nhìn xuống chân trái.
Không có hình dạng phồng lên nào dưới tấm chăn; nó trống rỗng—không có gì cả.
Ôm chút hy vọng, anh đưa tay sờ dưới chăn, ấn nhẹ xuống, nhưng chỉ cảm thấy lớp chăn — bên dưới là nệm.
Trong phòng bệnh đơn, có một giường dành cho người thân. Anh chỉ kéo một chiếc ghế lại gần giường, chiếm một góc nhỏ ở mép giường, nằm lên đó, nhắm mắt lại, khẽ gọi: “A Chiêu.”
Mạnh Chiêu cảm thấy đầu đau dữ dội.
Cậu mở mắt hồi lâu mới nhận ra mình đã tỉnh. Phản ứng đầu tiên của cậu là nhẹ nhõm, đó chỉ là một cơn ác mộng.
Cậu muốn ngồi dậy, nhưng đầu gối bên trái hoàn toàn bất lực. Nhìn sang, cậu thấy chiếc chăn đắp chân trái dính chặt vào ga trải giường.
“Bác sĩ nói bây giờ em có thể ăn, nhưng chỉ được ăn cháo”.
Cậu nhìn người đang nói chuyện với mình—là Tạ Gia Lân. Người đàn ông kê một chiếc bàn gấp bên giường, bày biện các món ăn và các loại cháo khác nhau.
Người đàn ông vẫn như mọi khi, thậm chí còn cố tình chậm lại và nhẹ tay hơn khi đặt hộp cơm lên bàn.
Mạnh Chiêu thu lại ánh mắt, tiếp tục nhìn vào chân trái của mình. Nắm đấm siết chặt của cậu run rẩy không kiểm soát được cho đến khi cậu cuối cùng cũng kéo chăn ra.
Chưa kịp nhìn rõ, cậu đã vội vàng đắp chăn lại, như thể làm như vậy thì cậu vẫn còn chân.
Tạ Gia Lân nhẹ nhàng lấy một hộp cháo gạo từ trong túi ra: “Tôi không biết em muốn ăn gì, nên tôi mua cả đồ mặn và đồ ngọt”.
“Em..” Mạnh Chiêu không nói được. Cảm xúc kích động, cậu thở hổn hển, lập tức một cơn đau dữ dội, nhói lên ở bụng ập đến.
Tạ Gia Lân cũng đang chịu đựng. Anh im lặng cầm hộp cháo cuối cùng, hộp đã quá đầy. Nắp không đậy kín, cháo đổ ra tay. Anh buông ra, cháo đổ ra bàn, phả hơi nóng.
Sau một hồi im lặng, anh ngước lên nhìn Mạnh Chiêu: “Sao lại làm thế?”
Mạnh Chiêu sợ hãi trước cái nhìn chằm chằm dai dẳng này. Người kia đột nhiên cao giọng lặp lại, “Sao em lại phải nhảy?”
Không kiềm chế được, cậu bắt đầu khóc: “Anh… anh đừng mắng em”.
Tạ Gia Lân không nhận ra mình đang lớn tiếng. Anh ta véo sống mũi rồi đột nhiên bước nhanh đến bên giường, nhấc tấm chăn phủ lên người Mạnh Chiêu để nhìn vào miếng băng trên bụng.
Cậu khóc dữ dội đến nỗi bụng phập phồng, vết khâu mới chảy máu rõ ràng.
Máu chảy làm cay mắt Tạ Gia Lân, anh thở hắt ra một hơi: “Đừng khóc, tôi sẽ gọi bác sĩ thay băng cho em.”
Bác sĩ không chỉ đổi thuốc mà còn cho Mạnh Chiêu một liều giảm đau mới. Tác dụng của thuốc khiến cậu buồn ngủ, và cậu chỉ có thể ngủ.
Buổi tối, Khương Kỳ đến thăm.
Cậu nghĩ đến Hứa Nhất Văn, hỏi thăm cô thế nào rồi.
Khương Kỳ lau lau nước mắt, nói cậu ta chỉ bị chấn động nhẹ, phần còn lại là chấn thương bên ngoài, không có nguy hiểm nghiêm trọng nào.
Cậu gật đầu và lại ngủ thiếp đi.
Sau khi nằm viện chưa đầy một tuần, Mạnh Chiêu phát hiện ra rằng cậu không chỉ gặp vấn đề về thể chất. Cảm giác về thời gian của cậu ngày càng trở nên mơ hồ, trí nhớ đáng tự hào trước đây của cậu cũng suy giảm.
Không muốn Tạ Gia Lân biết, vì vậy cậu cố nhớ lại quần áo anh mặc.
Nếu màu sắc khác nhau, thế có nghĩa đây đã là ngày hôm sau — cậu đã mất thêm một ngày ký ức không thể giải thích được.
Sau đó, có vẻ như cậu bị mù màu không liên tục, thường nhìn thấy mọi thứ chỉ có màu đen và trắng. Đến một lúc nào đó, ngay cả chút màu sắc cuối cùng cũng biến mất.
Không có gì để làm trong phòng bệnh ngoài việc xem TV.
Bản tin đưa tin rằng thi thể của một cô gái mất tích đã được tìm thấy, bị mất giác mạc, tim và thận.
Cha của cô gái hung dữ trừng mắt nhìn thẳng vào máy quay, nói rằng kẻ giết người sẽ bị trừng phạt.
Một tháng sau, người cha đó đã bắn Liêu Vĩnh trong căn hộ của hắn. Liêu Vĩnh bị bắn xuyên phổi nhưng vẫn sống sót, trong khi người cha bị Liêu Vĩnh giết chết ngay tại chỗ.
Liêu Vĩnh được phán quyết là phòng vệ chính đáng nhưng đã bị truy tố vì tội tàng trữ vũ khí trái phép, chỉ bị hưởng án treo.
Gần đây, Tạ Gia Lân đã bắt đầu nhận các chương trình mà anh chưa từng tham gia trước đây, chẳng hạn như phỏng vấn, lễ kỷ niệm, khai trương cửa hàng và cắt băng khánh thành…
Với sự xuất hiện ngày càng nhiều, lượng người hâm mộ của anh cũng tăng lên. Bất cứ nơi nào anh đến, luôn có một nhóm phóng viên và người hâm mộ chờ đợi anh.
Khu điều trị một người yên tĩnh đến có phần quạnh quẽ.
Nhìn chằm chằm vào Tạ Gia Lân được bao quanh bởi đám đông trên TV, đôi khi Mạnh Chiêu thầm nghĩ rằng anh đang cố sống cố chết làm việc chỉ để tránh ở bên cạnh cậu.
Tạ Gia Lân đã đặt làm riêng cho cậu một chiếc chân giả, nhưng nó đau đến mức mỗi bước đi đều như giẫm phải dao. Không chịu khuất phục, cậu đi quanh phòng cả ngày với chiếc chân giả, chỉ để sau đó tháo ra, phát hiện phần chân cụt biến dạng, xấu xí của mình chảy máu vì ma sát.
Bác sĩ điều trị cấm cậu sử dụng xe lăn, nói rằng nếu làm vậy, các cơ ở chân phải của cậu cũng sẽ teo đi, gân chân sẽ ngắn lại và cậu có thể sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa.
Tạ Gia Lân vẫn dành thời gian đến thăm cậu mặc dù lịch trình của anh rất bận rộn.
Nhưng Mạnh Chiêu ngày càng không muốn gặp Tạ Gia Lân. Cậu cảm thấy ngày càng bất an và xấu hổ về bản thân mình.
Dần dần, cậu bắt đầu cãi nhau dữ dội với anh cho đến khi cuối cùng cũng hỏi anh hỏi liệu cậu cứ để mình bị cưỡng bức tập thể thì có tốt hơn không.
Tạ Gia Lân ôm cậu, không trả lời. Ngay khi Mạnh Chiêu nghĩ rằng sẽ không nhận được câu trả lời, anh nhẹ nhàng nói, “Có thể.”
Mạnh Chiêu tát anh một cái, hét lên bảo anh rời đi.
Nhiều ngày sau đó, bất cứ khi nào Tạ Gia Lân đến, Mạnh Chiêu đều ném đồ vào anh.
Tạ Gia Lân bán nhà với giá rẻ.
Anh dành cả ngày để chuyển đồ, chủ yếu là trông chừng cây thiên thần, sợ người chuyển đồ làm hỏng lá của nó.
Anh mua một căn biệt thự có sân ở ngoại ô.
Đêm đến, anh được gọi đi quay cảnh đêm, thức đến tận sáng. Anh ngủ hai tiếng ở công ty, sau đó đến bệnh viện.
Thực ra, bác sĩ nói tình trạng của Mạnh Chiêu đã đủ tốt để xuất viện. Nhưng trong những tháng nằm viện này, Mạnh Chiêu không bao giờ rời khỏi phòng bệnh, rèm cửa phải kéo kín, không cho ai mở.
Trên cổ Tạ Gia Lân có vết thâm tím, đã được che bằng kem nền trước khi quay phim. Nguyên nhân do cốc nước Mạnh Chiêu ném vào anh ngày hôm trước, ngực còn bị vài giọt nước sôi tạt vào nổi phồng rộp.
Nghĩ đã qua một ngày, chắc là cậu đã bình tĩnh lại, anh đẩy cửa phòng bệnh.
Cậu bé ngồi trên giường bệnh, không nói gì. Nhìn thấy anh, cậu quay đi, mặt không biểu cảm.
Như thường lệ, anh đỡ Mạnh Chiêu vào phòng tắm tắm rửa. Lúc đó Hồng Kông đang vào hè, trong cái nóng oi ả, một ngày không tắm rửa, người đã rít vì mồ hôi.
Anh luồn ngón tay qua làm phồng mái tóc bết dính dầu nhờn của Mạnh Chiêu.
Phòng tắm trong phòng bệnh nhỏ hơn phòng ở nhà. Vòi sen phải mất một lúc mới ra nước ấm.
Tạ Gia Lân đưa tay xuống nước để kiểm tra nhiệt độ, đợi nước ấm lên, mới đỡ Mạnh Chiêu đang ngồi trên nắp bồn cầu đứng dậy, cởi đồ cho cậu.
Gương mặt Mạnh Chiêu thanh tú, trẻ trung và dễ nhìn. Cậu vẫn luôn trông như một thiếu niên, nhưng giờ gầy đến mức xương sườn nhô ra, khiến cậu trông càng yếu đuối hơn.
Ngoài ra còn có chân trái, giờ chỉ còn chưa đến một phần ba chiều dài ban đầu. Cho đến bây giờ, anh vẫn không đủ can đảm để nhìn kỹ.
Anh muốn xin lỗi vì câu “có thể” lúc trước của mình, nhưng vừa định nói, Mạnh Chiêu đã nhìn anh, “Em biết sai rồi, đừng ngừng đến thăm em.”
Anh sửng sốt, rồi mỉm cười, cong môi: “Hôm qua tôi bận.”
Anh ôm Mạnh Chiêu, không dám gây áp lực cho cậu, chỉ nhẹ nhàng đề nghị, “Chúng ta về nhà nhé?”
Vừa hỏi xong, toàn thân Mạnh Chiêu bắt đầu run rẩy không kiểm soát được.
“Vậy không về nhà nữa.” Anh hôn má Mạnh Chiêu, hôn đi hôn lại, đợi cậu ngừng run rẩy mới đỡ cậu xuống dưới vòi hoa sen, để cậu ngồi trên một chiếc ghế gỗ nhỏ, gội đầu cho cậu.
Bộ phim nghệ thuật Tạ Gia Lân thủ vai chính, nói về AIDS, đã được đề cử cho Phim hay nhất và Nam diễn viên chính xuất sắc nhất của năm.
Trương Dận Đức ghi tên mình vào danh sách nhà sản xuất, còn đạo diễn chỉ ghi tên Mạnh Chiêu.
Tạ Gia Lân khăng khăng đưa Mạnh Chiêu đi tham gia lễ trao giải tuần tới.
Nhưng Mạnh Chiêu không muốn đi.
Liêu Vĩnh đang ở bên ngoài.
Cậu không dám nói với Tạ Gia Lân rằng cậu sợ mình sẽ đụng độ Liêu Vĩnh ngay khi vừa bước ra khỏi cửa.
Hơn nữa, cậu còn trong bộ dạng tàn tật này.
Cậu đợi Tạ Gia Lân đi làm, sau đó lại đeo chân giả. Vì không còn đầu gối nữa, cậu chỉ có thể trông giống như một người bình thường khi đứng yên. Khi cậu đi, cái chân giả giống như một khúc gỗ cứng, không chịu nghe theo lời cậu, uốn gối một cách cứng nhắc. Nếu cậu bước một bước dài hơn một chút, nó sẽ trói chặt và làm cậu té hoàn toàn.
Tạ Gia Lân đặt mua một chân giả nhẹ hơn, dễ điều khiển hơn với khung thép mỏng, nhưng trông nó không giống chân thật chút nào. Đeo nó vào, mặc quần lên trông cậu còn kỳ lạ hơn.
Cậu nói với Tạ Gia Lân cậu sẽ không đi.
Tạ Gia Lân nói cậu không đi anh cũng không đi.
Kết quả ngày hôm sau, Trương Dận Đức đích thân đến mời cậu, không phải để cầu xin, mà là ra lệnh cho cậu đừng gây rắc rối nữa. Ban giám khảo đang cân nhắc trao giải thưởng thành tựu trọn đời cho Trương Dận Đức, nếu e-kíp chính còn không có đủ mặt, ở độ tuổi này còn bất hòa với người khác, ông ta sẽ bị biến thành trò cười.
Mạnh Chiêu không muốn biến Trương Dận Đức thành trò cười, đành đồng ý.
Sân khấu ở ngoài trời, rộng rãi và hoành tráng.
Vô số đèn sân khấu được bố trí, biến ban đêm thành ban ngày.
Ghế khán giả dường như dài vô tận. Mạnh Chiêu bắt đầu cảm thấy chóng mặt, giống như đang ở trên một con tàu, đặc biệt là khi Tạ Gia Lân mỉm cười và chào hỏi những người khác. Cậu không dám nhìn những người đó, sợ họ sẽ nhận ra tình trạng chân của mình.
Vẫn duy trì tư thế hơi cúi đầu, cậu vô tình liếc nhìn chiếc ghế chéo sau lưng mình, nó có chữ “Liêu Vĩnh”. Mạnh Chiêu đột nhiên ngắt lời Tạ Gia Lân đang nói chuyện với ai đó, “Em muốn đi về..”
Tạ Gia Lân ra hiệu cho người đối diện rồi quay lại nhìn Mạnh Chiêu, “Ngồi xuống đi.”
Mạnh Chiêu lắc đầu. Tạ Gia Lân ấn vai cậu xuống, dễ dàng đẩy cậu trở lại ghế.
“A Chiêu,” Tạ Gia Lân cúi xuống nhìn vào mắt em, “Hôm nay, em phải ngồi ở đây.”
Hy vọng của cậu đã tắt – không phải trùng tên; thực sự là Liêu Vĩnh.
Liêu Vĩnh nhìn thấy cậu ngay lập tức nhưng làm như không để ý, đi thẳng đến nói chuyện với Tạ Gia Lân, “Ash, lần trước tôi không có cơ hội chào cậu.” Hắn chỉ vào màn hình cong trên sân khấu, “Nhân tiện, cảm ơn cậu đã mời tôi đến lễ trao giải.”
Một nửa đèn sân khấu mờ đi, người dẫn chương trình trên sân khấu nhắc nhở mọi người ngồi vào chỗ của mình. Buổi lễ sẽ bắt đầu trong năm phút nữa.
Tạ Gia Lân với tay nắm lấy tay Mạnh Chiêu đặt lên tay cầm ghế, siết chặt các ngón tay cậu.
Vì Liêu Vĩnh ngồi chéo phía sau sau, Mạnh Chiêu không thể nghe thấy bất cứ điều gì. Mọi thứ trước mặt cậu trở nên đen trắng; cậu không thể nhìn thấy màu váy của nữ dẫn chương trình trên sân khấu.
Liêu Vĩnh buồn chán ngắm nhìn chiếc cổ thon dài của Mạnh Chiêu.
Nhớ lại cảnh thằng nhóc này nhảy từ tầng tám xuống, hắn cười khẩy, cảm thấy tức giận lạ thường.
“Cảnh sát Liêu.” Tạ Gia Lân đột nhiên gọi.
Bây giờ chỉ có Tạ Gia Lân vẫn gọi hắn như vậy.
Nghe không giống như đang chế giễu.
Hắn thoát khỏi cơn giận dữ, nhìn lên Tạ Gia Lân lúc này đã đứng dậy không biết để làm gì.
“Cảnh sát Liêu, nợ máu phải trả bằng máu.” Tạ Gia Lân nói, thò tay vào áo vest.
Từ khi bị bắn xuyên phổi, Liêu Vĩnh đã trở nên hoang tưởng, luôn mang theo súng để phòng vệ. Biểu cảm của Tạ Gia Lân quá dữ dội, lúc này tay anh còn đang ở trong áo khoác — rõ ràng là để lấy súng.
Lần trước được phán quyết là hành động tự vệ chính đáng, tội tàng trữ vũ khí trái phép thì hắn rất dễ dàng thoát tội.
Nếu Tạ Gia Lân muốn giết hắn, thì đó vẫn là hành động tự vệ chính đáng.
Trong vòng chưa đầy một giây, Liêu Vĩnh đã tính toán mọi thứ, nhanh chóng rút khẩu súng nhỏ từ thắt lưng ra, nhắm vào Tạ Gia Lân và bóp cò.
Là một cảnh sát nhiều năm, khả năng bắn súng của hắn cũng đáng tự hào. Hắn nhắm thẳng vào tim, không trượt nửa phân.
An toàn rồi. Liêu Vĩnh thở ra một hơi, từ từ hạ súng xuống.
Hắn nhìn Tạ Gia Lân, chỉ thấy người đàn ông kia rút từ trong áo khoác ra hai viên sô cô la bọc giấy bạc vàng.
Chúng nhuốm máu.
Tạ Gia Lân nhếch khóe miệng lên cười tươi, giơ cánh tay lên, dùng ngón tay tạo thành hình khẩu súng, nhắm vào Liêu Vĩnh.
Hai giây sau, khẩu súng của Liêu Vĩnh yếu ớt rơi xuống bên cạnh anh.
Sân khấu ở rất xa. Người dẫn chương trình nhìn xuống tờ giấy trong tay, không để ý đến những gì đang diễn ra bên dưới, nhiệt tình tuyên bố: “Nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay của chúng ta là…..!”
Tất cả các màn hình cong đồng loạt bùng nổ hiệu ứng giấy vụn vàng, tên của Tạ Gia Lân đột nhiên xuất hiện.
“Gọi cảnh sát!”
“Gia Lân bị bắn!”
“Bắt lấy hung thủ!”
Trong khoảnh khắc đó, thế giới của Mạnh Chiêu trở lại đầy màu sắc.
Mọi người đều nháo nhào hoảng loạn. Giữa tiếng ồn như máy bay ném bom, cậu từ từ nằm xuống đất và nhặt hai viên sô cô la.
Cậu giữ chúng một lúc lâu, sau đó bóc lớp vỏ và nhét hai viên kẹo đã tan chảy vào miệng.
Sô cô la đậm đà tan trong miệng. Cậu nhìn vẻ mặt thanh thản của Tạ Gia Lân, liếc nhìn màn hình lớn đang hiển thị ba chữ “Tạ Gia Lân”, khẽ đẩy vai anh. “Tạ Gia Lân, anh lấy Ảnh đế rồi.”
Bộ vest màu đen, áo sơ mi màu trắng. Ánh sáng đèn sân khấu quét qua, chiếu sáng vết máu lớn trên ngực người đàn ông.
Lần này, Liêu Vĩnh không được ân xá.
Tạ Gia Lân có quá nhiều người hâm mộ, họ tụ tập trước các đồn cảnh sát khác nhau để phản đối hàng ngày, thậm chí còn một nhóm lớn diễu hành qua các tuyến đường chính.
Cơ quan tư pháp chịu áp lực của dư luận, đã tuyên án Liêu Vĩnh tù chung thân.
TV bắt đầu phát lại các chương trình phỏng vấn Tạ Gia Lân từng tham gia.
Người dẫn chương trình hỏi anh, giờ anh đã nổi tiếng và kiếm được nhiều tiền, liệu anh còn có điều ước nào chưa thực hiện không. Anh trả lời như đùa rằng: “Tôi hy vọng tất cả những kẻ xấu đều bị bắt, nếu không, các bạn nhỏ sẽ không dám ra ngoài”.
Tạ Gia Lân bắt đầu chấp nhận xuất hiện trước công chúng nhiều hơn sau khi xem tin tức về việc Liêu Vĩnh bị cha của một nạn nhân bắn vào phổi.
Anh đã lên kế hoạch trước tất cả.
Mạnh Chiêu xuất viện.
Cậu chuyển đến biệt thự ở vùng ngoại ô mà Tạ Gia Lân đã chuẩn bị cho mình.
Cậu không có vẻ gì là buồn bã, khiến Khương Kỳ càng lo lắng hơn, thế là cô chuyển đến sống cùng cậu.
Cây thiên thần được trồng vào sân, điên cuồng mọc um tùm, tạo thành một mảng bóng râm lớn.
Hứa Nhất Văn biết Mạnh Chiêu học điện ảnh ở Úc nên đã mang theo màn chiếu và máy chiếu để trong sân, chiếu phim cho cậu xem.
Hứa Nhất Văn tình cờ tìm thấy bộ phim này. Bộ phim là một bộ phim hài đã thất bại tại phòng vé cách đây vài năm nhưng gần đây đã trở nên phổ biến trong giới sinh viên đại học.
Cuối phim, Tử Hà Tiên nữ xa xa chỉ vào Tôn Ngộ Không nói: “Người đó trông thật kỳ lạ”.
Tịch Dương Võ sĩ trả lời: “Ta cũng thấy vậy. Trông hắn như một con chó”.
Bài hát cuối phim “Nhất sinh sở ái” vang lên: Quá khứ, hiện tại, qua rồi sẽ không trở lại. Lá đỏ buông rơi chôn theo cát bụi trần gian. Khởi đầu, kết thúc vĩnh viễn không thay đổi. Nơi chân trời người phiêu bạt cùng mây trắng.
Hứa Nhất Văn và Khương Kỳ cười, vì vậy Mạnh Chiêu cũng cười theo.
Nơi này cách xa trường học của Khương Kỳ. Cô ở cùng Mạnh Chiêu hơn hai tháng, thấy cậu có vẻ ổn nên cô chuyển về trường.
Cuối cùng Mạnh Chiêu đã chọn chân giả nhẹ có khung thép mỏng để thuận tiện cho việc đi lại. Tạ Gia Lân để lại toàn bộ tài sản cho cậu, nhiều thủ tục cần cậu đích thân xử lý.
Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, cậu trở về nhà, kiểm tra mọi thứ trong nhà để đảm bảo chúng đã gọn gàng ngăn nắp, sau đó ngồi trong sân, gọi điện cho Khương Kỳ, mời cô ngày mai lại đây ăn cơm.
Cúp máy, cậu ngồi đó một lúc lâu, rồi đột nhiên nhắm mắt lại, dùng trán chạm nhẹ vào một chiếc lá dây leo xanh mướt. “Thiên thần, tao đi đây.”
Mười một giờ sáng, Khương Kỳ đến biệt thự bằng xe của Hứa Nhất Văn.
Ánh nắng xuyên qua những dây leo xanh, tạo nên những cái bóng lốm đốm trên mặt đất.
“Anh!” Khương Kỳ vội vã vào nhà. Cửa không khóa, nhưng không ai trả lời.
Cuối cùng cô cũng tìm thấy Mạnh Chiêu trong bồn tắm.
Nước chỉ chạm đến xương sườn của cậu, cậu chỉ mặc một chiếc quần jean. Nước màu đỏ kia đã lạnh từ lâu; là cắt cổ tay.
Máu không chảy ra ngoài bồn tắm vì tay cậu đang ở trong nước.
Mạnh Chiêu nằm đó nhắm mắt, khuôn mặt thư thái, tư thế co lại như một đứa trẻ trong bụng mẹ, ống quần bên trái trống rỗng.
“Anh ơi!” Cô hét lên hết sức, giọng nói như xé toạc ra. Hứa Nhất Văn lao vào kéo cô vào lòng.
“Anh ơi, anh của em…” Cô khóc đến ướt đẫm vạt áo Hứa Nhất Văn mới dừng lại.
Trên bàn trà trong phòng khách, tất cả các giấy tờ cần thiết được bày biện ngay ngắn. Mạnh Chiêu không bao giờ thích làm phiền người khác.
Khương Kỳ xem từng thứ một.
Tiền của Tạ Gia Lân đã được quyên góp toàn bộ cho trẻ em vùng núi.
Tất cả những gì còn lại là một cây đàn guitar thủ công, một chiếc xe máy Suzuki màu đỏ và bức tường phủ đầy dây trầu bà.
Cây đàn guitar để cho Trương Dận Đức, chiếc xe máy được trao cho Hứa Nhất Văn. Ngôi nhà được trao cho Khương Kỳ và Hứa Nhất Văn, cùng với trách nhiệm chăm sóc cây thiên thần.
Chữ viết của Mạnh Chiêu ngay ngắn, từng nét chữ được viết cẩn thận như một đứa trẻ mới tập viết.
Tờ giấy ghi chi tiết hướng dẫn chăm sóc dàn trầu bà, được viết tỉ mỉ đến mức ngay cả người chưa từng chăm sóc cây cũng có thể hiểu được.
Dòng cuối cùng ghi: “Anh xin lỗi, nhưng anh muốn đến Úc với anh ấy.”
..
Hết
- -------------------------------------------
Cảm ơn mọi người đã đọc đến đây, cùng đi với mình thêm một bộ chữa rách tâm hồn nữa…khụ…
Có thể nhiều người sẽ trách Mạnh Chiêu rằng Gia Lân đã hy sinh để cho cậu sống tiếp thật tốt nhưng cậu lại không trân trọng mạng sống của mình. Nhưng t thấy nếu thiếu Gia Lân, Mạnh Chiêu cũng giống như con cá hồng ở trong tiệm sushi của ông Hứa Tổ Huy, sống sờ sờ bị lóc mất hai mảng thịt, thả lại vào hồ cũng tung tăng bơi mà không biết mình đã chết.
Tuy bộ này vẫn là Huhu Ending nhưng có lẽ âm-âm vẫn dễ chịu hơn âm-dương, chính tác giả cũng bảo đây là HE, t cũng vậy, vẫn cảm thấy họ sẽ gặp nhau và hạnh phúc ở “Châu Úc” của họ, thế nên mọi người cũng đừng buồn quá,__,
Lần nữa cảm ơn mọi người đã đọc hết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT