Dù chỉ là một đám cưới đơn giản đến không thể đơn giản hơn, nhưng những thứ phải chuẩn bị cũng không ít, ngày thường Quý Hoài trông có vẻ tùy tiện, nhưng khi chú trọng vào thì cũng rất tỉ mỉ.

“Cả đời chỉ có một lần.” Quý Hoài cầm hai dải lụa đỏ so lên đầu Trạm Hoa, “Không thể qua loa đại khái được, ngươi thích cái nào?”

Trạm Hoa ôm lấy eo hắn kéo y ngồi lên đùi mình, thực sự không nhìn ra hai dải lụa này có gì khác nhau, bèn tùy tiện chọn một cái, “Cái bên tay trái.”

Quý Hoài nhìn chằm chằm dải lụa bên tay trái một hồi, “Họa tiết trên cái này không đẹp lắm.”

“Vậy thì bên phải.” Trạm Hoa kéo đai lưng của hắn, thành thạo xé toạc vạt áo trước của hắn.

“Đừng nghịch.” Quý Hoài vỗ nhẹ lên đầu, “Trước khi thành hôn không nên động phòng.”

“… Đã động không biết bao nhiêu lần rồi.” Trạm Hoa không hiểu.

Mặt Quý Hoài đỏ bừng, nghiêm trang nói: “Ít nhất thì mấy ngày này cũng phải ra vẻ chứ.”

“Không.” Trạm Hoa nhíu mày từ chối, vứt áo ngoài của y xuống đất.

Quý Hoài giãy giụa muốn đứng dậy, “Không cũng không được, khoan đã, dải lụa… Diệp Trạm Hoa, ngươi dám!”

Trạm Hoa miễn cưỡng cầm lấy dải lụa bên trái, “Vậy thì dùng cái này mà ngươi không thích.”

Quý Hoài trừng mắt nhìn hắn, “Không được, cái này ta phải đeo.”

“Ừ, đeo cho ngươi.” Trạm Hoa gật đầu, không biết đang nghĩ gì, nhưng rõ ràng không phải là loại suy nghĩ mà Quý Hoài muốn.

“Cột lên tóc!” Quý Hoài nhân lúc hắn mất tập trung vội vàng đứng dậy, bỏ dải lụa vào hộp gỗ, rồi lập tức bị người ta đè ngã xuống rương.

Quý Hoài vẫn nhớ có một thời gian khi còn thiếu niên, y đặc biệt nổi loạn, chuyện gì cũng thích làm ngược lại với người khác, bây giờ y nhìn Trạm Hoa chẳng khác gì nhìn thấy chính mình khi còn trẻ.

Kỳ nổi loạn của cựu ma đầu từng khuynh đảo giang hồ này đến hơi muộn, Quý Hoài nghĩ khi bị đè trên rương, rồi không còn cách nào để nghĩ nữa.

Vài ngày trước đổi một cái bồn tắm lớn, hai người đàn ông to lớn như bọn họ ở trong cũng rất rộng rãi, chỉ là tắm rửa thường xuyên sẽ bị đổi mùi, cuối cùng vẫn phải tắm lại.

Quý Hoài muốn tự tắm, nhưng Trạm Hoa nhất định phải chen vào, bị giày vò hơi mệt, vốn định đêm nay sẽ tha cho người của Quý Thất công tử lại phấn chấn tinh thần tắm chung, nước ấm bắn tung tóe khắp sàn.

“Sau Tết đổi một căn nhà lớn hơn…” Quý Hoài buồn ngủ đến mức mơ màng.

“Vãn Lai?” Trạm Hoa cúi đầu hôn cổ y.

Quý Hoài giơ tay đẩy người ra, vừa hâm mộ vừa ghen tị với sức lực dồi dào của người luyện võ, “Đổi nơi khác đi, đến Tây Nam.”

“Ừ.” Trạm Hoa ôm người đang mơ màng vì buồn ngủ vào lòng, hàm răng nngươi sắc nhọn thong thả nghiền nát làn da mỏng trên gáy hắn.

Cảm giác tê dại và đau nhói hòa quyện thành một cơn ngứa kỳ lạ, Quý Hoài che miệng hắn lại, “Tổ tông ơi, bớt đi, thông cảm cho những người bình thường như chúng ta không có nội lực này.”

Trạm Hoa ôm y cười khẽ, cuối cùng cũng không trêu chọc y nữa.

“Quý Hoài.”

Khi Quý Hoài sắp ngủ thiếp đi thì nghe thấy Trạm Hoa gọi y bên tai, mơ mơ màng màng đáp một tiếng: “Ừ?”

“Ta muốn giết Quý Du.” Giọng Trạm Hoa vang lên bên tai y.

Ý định ngủ mơ màng của Quý Hoài vì câu nói này mà tan biến trong nháy mắt, y mở mắt ra, “Tại sao?”

“Hắn đã động tay động chân vào chất độc trên người ta, nghĩa phụ ta thay ta giải độc thì công lực tiêu tan hết, sau đó lại bị phản phệ mà chết.” Trạm Hoa nói: “Quý Du ngầm qua lại với Địa Ngục Hải rất nhiều, trước khi ta trốn ra đã nghi ngờ tân môn chủ Địa Ngục Hải là hắn, sáng nay ta mới nhận được tin, Lâm Uyên dẫn người đi tiêu diệt Địa Ngục Hải, hắn đã chạy về phía Vãn Lai này.”

Quý Hoài nắm lấy lòng bàn tay hắn, “Ngươi nghi ngờ hắn nhắm vào chúng ta?”

“Quý Du còn nắm trong tay thánh chỉ kia.” Trạm Hoa nói: “Ta lo hắn sẽ kéo ngươi xuống nước.”

“Không sợ, chỉ chờ hắn thôi.” Quý Hoài nhắm mắt lại, “Xem ra chúng ta nhất định phải tham dự tiệc mừng thọ của Quý đại phu nhân rồi.”

Mặc dù Quý Du là mối lo lớn, nhưng dù sao cũng là cha ruột của Trạm Hoa, trong lòng Quý Hoài không muốn để Trạm Hoa ra tay, nhưng Trạm Hoa lại lạnh lùng và đầy sát khí, y cũng không tiện ngăn cản trực tiếp, chỉ có thể gửi thư về phương Bắc.

Ngày thành hôn, Quý Hoài và Trạm Hoa ngủ đến tận trưa.

“Đã bảo đừng nghịch mà.” Quý Hoài cúi đầu thắt đai lưng phức tạp của lễ phục cưới.

“Rõ ràng là ngươi cũng rất hứng thú.” Trạm Hoa đưa tay giúp y, bị Quý Hoài tức giận vỗ nhẹ vào mu bàn tay.

Trạm Hoa cũng không giận, kéo người lại giúp hắn thắt xong, lại bị Quý Hoài ấn xuống giúp chải tóc.

Trạm Hoa không chỉ một lần muốn cắt tóc ngắn hơn, nhưng đều bị Quý Hoài nghiêm khắc ngăn cản, đành chịu không học được cách búi tóc, đành phải để Quý Hoài tự tay làm mỗi ngày.

Hai người vội vàng mặc lễ phục cưới, để không gây chú ý, lại khoác thêm một lớp áo choàng bên ngoài, cưỡi ngựa chạy về phía ngoại ô thành Vãn Lai.

“Ngôi đạo quán này rất linh thiêng.” Quý Hoài nói lớn trên lưng ngựa: “Ngươi có mang tiền xu không!”

“Mang rồi!” Trạm Hoa quay đầu nhìn y, “Nóng không?”

Lúc này mặt trời đang nắng gắt, Quý Hoài gật đầu, “Ở đây không có ai, cởi áo choàng ra đi!”

Trời cao mây rộng, nắng gắt, hai người mặc áo đỏ cưỡi ngựa dọc theo sông Vi Tuy, cuối cùng cũng tìm thấy ngôi đạo quán mà Quý Hoài nói.

Nơi này hẻo lánh, xung qungươi vắng lặng không một bóng người, chỉ có tiếng gió thổi và tiếng nước chảy róc rách.

Quý Hoài và Trạm Hoa xuống ngựa, bước lên bậc thang.

“Ngươi đã cầu nguyện ở đây sao?” Trạm Hoa nhìn ngôi đạo quán nhỏ đổ nát trước mặt.

“Chỉ bỏ ba đồng tiền vào hòm công đức, trở về Vãn Lai thì gặp ngươi.” Quý Hoài cười nói.

Dù không biết có phải là trùng hợp hay không, nhưng Quý Hoài đã tìm kiếm mười một năm, dù sao cũng là một sự gửi gắm tốt đẹp.

Trạm Hoa đưa cho y ba đồng tiền, mình cũng lấy ra ba đồng, hai người cùng nhau bỏ vào hòm công đức.

Sau đó lạy trời đất một lạy, lạy tượng thần trong đạo quán hai lạy, rồi lạy nhau hai lạy, khi ngẩng đầu lên thì nhìn nhau cười.

Không ai hát lễ, không ai chúc mừng, không ai chứng kiến, nhưng hai người lại rất mãn nguyện.

Hai lọn tóc được buộc lại bằng lụa đỏ, bỏ vào hộp gỗ.

“Kết phát làm phu thê.”

“Sinh tử không ly biệt.”

Vậy là lễ thành.

Hai người trở về thành Vãn Lai thì trời đã tối, trong sân nhỏ phủ đầy lụa đỏ nến đỏ lay động, vô cớ sinh ra nhiều náo nhiệt.

Quý Hoài và Trạm Hoa cầm chén rượu trong tay, mỗi người uống một nửa, sau đó lại uống hết nửa còn lại, coi như đã uống rượu hợp cẩn.

Tóc đen xõa trên chiếc giường cưới đỏ thẫm, dải lụa đỏ quấn qungươi những ngón tay trắng nõn phập phồng lay động, nến cháy tí tách, tiếng thở dốc và hơi nóng đều chìm trong những con sóng đỏ cuộn trào.

“Đổi cách xưng hô đi.”

“… Tướng công?”

“Ừ.”

“Vậy ngươi gọi ta là gì?”

“Phu quân.”

Nắng hè oi ả tỏa khắp màn đêm dày đặc, bên ngoài cửa sổ, trăng mát như nước, tiếng côn trùng rả rích, đom đóm lập lòe, đẹp không gì sánh nổi.

Đúng là thời điểm đẹp nhất của nhân gian.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play