“Thông thường, trước cửa đá của một tất sẽ đặt cơ quan, dùng để ngăn chặn đạo tặc đột nhập vào trong trộm đồ.” Tống Nam ra vẻ nghiêm trang giải thích với Nam Ngọc: “Bẫy thường dùng tên, mũi tên tẩm độc, chỉ cần chạm nhẹ là mất mạng ngay, vì vậy, khi gặp cửa đá, không nên tùy tiện tiến tới.”
Nam Ngọc vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, tiếp tục tiến về phía trước, đứng trước cửa đá bị Trạm Hoa dùng tay không đẩy ra, quay đầu hỏi hắn: “Ngươi có đi không?”
Tống Nam: “… đến ngay.”
Nhưng từng bước đi đều hết sức cẩn thận.
Quý Hoài nhờ vào ánh nến yếu ớt quan sát xung quanh, “Chúng ta đã đến nơi này trước đó chưa?”
“Ừ.” Trạm Hoa chỉ vào dấu vết còn sót lại trên tường, “Ngươi xem.”
“Dấu hiệu này sao lại có gì đó không đúng?” Quý Hoài cau mày.
Trước khi rời đi, Trạm Hoa đã dùng dao găm khắc một dấu trên tường, từ trên xuống dưới nhỏ dần, nhưng bây giờ khi họ quay lại đây, dấu hiệu đó lại từ trên xuống dưới lớn dần.
“Dấu hiệu này bị đảo ngược.” Trạm Hoa đưa tay sờ dấu hiệu đó, ngẩng đầu nhìn lên phía trên lối đi vào mộ.
“Ta từng nghe nói đến một loại mộ, ở bên ngoài mộ chính có tám lối đi, bốn chính bốn góc, và tám lối đi này thông với nhau, trong đó có đường sống và đường chết, vô số bẫy, nhưng lại không đặt bẫy giết người, tám lối đi có thể lật lên lật xuống thay đổi, đường sinh có thể biến thành đường tử, đường tử cũng có thể biến thành đường sinh, nhốt ngươi chết trong đó, có thể ra ngoài hay không hoàn toàn dựa vào may mắn.” Tống Nam nói, răng bắt đầu thấy hơi ê.
“Chỉ là loại một thất này được xây dựng không biết phải tốn bao nhiêu nhân lực vật lực, và yêu cầu về địa thế và chất đất cũng rất cao, những gia đình bình thường căn bản sẽ không xây dựng phòng mộ phức tạp như vậy.”
“Tốn nhiều công sức như vậy, chủ nhân ngôi mộ này giấu bao nhiêu bảo vật bên trong?” Nam Ngọc nghe xong không nhịn được mà bắt đầu phản bác.
Ai ngờ nghe cô nói vậy, sắc mặt của Quý Hoài và Trạm Hoa đều thay đổi.
Điều này thực sự không chắc chắn.
“Quý Minh”, tức là Triệu Kiệm trước khi chết đã nhiều lần dặn dò Quý Hoài nhất định phải đến thành Thạch Nguyên tìm thi thể Quý Du mang về thành Vãn Lai, rõ ràng không phải là vì thương con, e là bức họa mà hắn muốn Quý Hoài tìm đang được giấu trong ngôi mộ này.
Chỉ là Quý Hoài có một điều không hiểu, nếu người gác cổng thực sự là Quý Du, trong mộ này thực sự có Càn Khôn đồ, vậy thì tại sao hắn lại dẫn họ vào ngôi mộ này?
Có phải là hắn cho rằng họ không thể tìm thấy đồ Càn Khôn đồ, định nhốt họ chết trong đó ư?
Quý Hoài cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
“Cẩn thận có gian.” Trạm Hoa chỉ nói với ymột câu như vậy.
Quý Hoài gật đầu.
Bốn người tiếp tục tiến về phía trước, đột nhiên từ trên đỉnh đầu truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng va chạm của đao kiếm, vài viên đá vụn rơi xuống, sắc mặt Trạm Hoa thay đổi, “Tránh ra!”
Mấy người vội vàng dựa vào tường đứng vững, từ trên rơi xuống ba người, có hai người mặc chế phục có phần quen mắt, Nam Ngọc nhận ra trước, “Là quan binh truy sát Võ Lâm Minh hôm đó! Họ đến từ kinh thành!”
Hai người kia nghe thấy thân phận của mình bị vạch trần, liền muốn ra tay, nhưng tốc độ của Trạm Hoa và Nam Ngọc còn nhanh hơn họ, chưa đầy nửa khắc, ba người đã trở thành ba xác chết bị tơ đoạn hồn đâm vào tường.
Nam Ngọc không hề câu nệ mà lục soát xác chết, Tống Nam thấy một cô gái nhỏ như cô làm việc này, có chút không đành lòng, liền ra tay giúp đỡ.
Về lý mà nói, hắn cũng là người bán mạng cho hoàng đế, mấy người này đối với hắn mà nói ít nhiều cũng là người nhà, chỉ là Tống Nam thực sự không có ấn tượng tốt gì về hoàng đế, dứt khoát giúp đỡ lục soát.
“Xì…” Tống Nam nhìn lệnh bài lục soát được, cảm thấy sắp xong rồi, “Đây là người của Bắc Trấn Phủ Ti.”
“Bắc Trấn Phủ Ti?” Mặc dù Nam Ngọc không hiểu lắm về chế độ quan lại của triều đình, nhưng cũng từng nghe đến danh tiếng của Bắc Trấn Phủ Ti.
Bắc Trấn Phủ Ti trực thuộc hoàng đế, bên trong toàn là những kẻ máu lạnh giết người không chớp mắt, và ngục giam dưới quyền của họ cũng nổi tiếng tàn độc.
Ác danh của triều đình so với ác danh của những người trong võ lâm, thì danh tiếng của triều đình vẫn có sức răn đe hơn.
Chỉ là võ lâm và triều đình vốn không liên quan đến nhau, võ lâm bất kể là chính đạo hay ma giáo, đều không thích dính líu đến triều đình.
Trạm Hoa nhìn về phía Quý Hoài, “Người của kinh thành đuổi tới.”
Trước đây, y luôn cải trang trà trộn vào trong Thương Không Môn, đương nhiên cũng biết Triệu Việt là người Triệu Kiệm để lại cho Quý Hoài, chỉ là Triệu Việt này trong mắt Trạm Hoa thực sự không có tác dụng gì lớn, chỉ biết ngày nào cũng thân thiết với Quý Hoài.
“Ngoài hai người của Bắc Trấn Phủ Ti ra, còn có một người của Trường Hồng Cốc.” Nam Ngọc lục ra lệnh bài của đối phương, không khỏi cau mày, “Sao người của Võ Lâm Minh cũng xuống đây?”
Quý Hoài nhìn về phía Tống Nam, “Ngươi và Triệu Việt lại có chuyện gì?”
“Triệu Việt nhận được tin tức, nghe nói ngươi bị người ta hãm hại vào ngôi mộ dưới nghĩa trang này, liền vội vàng đưa ta đi nổ tung một hang động, sau đó thì… thành ra thế này.” Rõ ràng Tống Nam cũng không hiểu rõ tình hình, “Ta sống ở đây hơn hai mươi năm, không biết dưới hồ nước của nghĩa trang lại có một ngôi mộ lớn như vậy.”
Giọng điệu có chút tiếc nuối.
Võ Lâm Minh, Bắc Trấn Phủ Ti, Triệu Việt và Thương Không Môn, Quyền Ninh, thêm một người con trai của tướng quân vô cớ bị cuốn vào là Tống Nam, cộng thêm Trạm Hoa và Quý Hoài, nhiều thế lực dây dưa quấn vào nhau, đều bị nhốt trong căn mộ thất biến hóa kỳ lạ này.
Nhưng không ngoại lệ, tất cả đều nhắm đến Càn Khôn đồ.
Cho dù Bắc Trấn Phủ Ti nhất quyết muốn giết Quý Hoài, cũng là vì không muốn y lấy được Càn Khôn Đồ.
“Vậy bây giờ chúng ta phải tìm cách ra ngoài sao?” Tống Nam hỏi.
“Không.” Quý Hoài đưa phủ định lập tức, y nhìn về phía cửa đá không biết từ lúc nào lại xuất hiện thêm, “Chúng ta phải đi trước những người đó, tìm ra vị trí của chủ mộ thất.”
Tống Nam ngây ra.
“Nếu Tống tiểu tướng quân muốn ra ngoài, có thể tự đi tìm đường sống.” Quý Hoài lại nói.
“Không cần, ta vẫn đi theo các ngươi.” Tống Nam lắc đầu, “Loại mộ này vào thì dễ mà ra thì khó, vào phòng mộ chính tìm đường sống còn khả năng hơn.”
Vì vậy, bốn người thắp một ngọn nến đã cháy gần hết tiếp tục tiến về phía trước, bóng người lờ mờ phản chiếu trên vách đá, có phần kỳ quái.
Lần này họ đi rất cẩn thận, không kích hoạt bất kỳ cơ quan nào, nhưng khoảng một khắc sau, toàn bộ lối đi vào mộ đột nhiên lật ngược, sau một hồi hỗn loạn, bức tường ban đầu ở bên trái họ đã trở thành mặt đất dưới chân họ.
“Lật một bức tường.” Tống Nam nhìn về hướng cửa đá trước đó, “Sao ta lại thấy hướng đi của mộ cũng lộn ngược vậy?”
Hơn nữa, lối vào mộ tối đen, lại không có la bàn chỉ dẫn, họ căn bản không thể phân biệt đông tây nam bắc, chỉ có thể cắn răng tiến về phía trước, nhưng lối đi vào mộ này trước sau đều có thể lật ngược, hơn nữa lại thay đổi theo mặt tường.
Nói cách khác, ban đầu họ vẫn luôn tiến về phía trước, nhưng chỉ cần cơ quan chuyển động, một bên tường đã đến dưới chân, ngay cả khi họ đứng im, “phía trước” ban đầu cũng sẽ biến thành phía sau.
Hơn nữa trời đất quay cuồng sao có thể đứng yên, cơ quan vừa chuyển động, có thể khiến người ta hoàn toàn choáng váng, nếu cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, dù người có bản lĩnh đến đâu cũng phải phát điên.
“Khoảng một khắc.” Nam Ngọc đột nhiên nói: “Mỗi một khắc, phương vị của đường mộ sẽ thay đổi một lần.”
“Hơn nữa tám đường mộ này hẳn chỉ có một lối ra và một lối vào.” Tống Nam bổ sung: “Đường mà ta và Triệu Việt nổ tung hẳn là một lối ra, đáng tiếc là không tìm thấy nữa.”
Quý Hoài cầm dao găm, mượn ánh nến yếu ớt, vẽ vài đường trên mặt đất, “Nếu thực sự như Tống tiểu tướng nói, dưới mộ này có tám đường mộ, và tám đường mộ này đều thông với nhau, lại liên tục thay đổi, nhưng bất kể đường mộ này thay đổi như thế nào, thì cũng sẽ có một đường thông ra lối ra, và một đường thông ra lối vào.”
“Bây giờ chúng ta phải tìm ra đường có lối vào.” Quý Hoài dùng dao găm chỉ vào tám đường giao nhau trên mặt đất.
“Nhưng làm sao tìm được khi mà trời đất quay cuồng như thế này?” Nam Ngọc nhăn mặt nói.
“Tường thành gìn giữ đất Tam Tần, Gió khói trông vời chốn Ngũ tân.” Quý Hoài nói.
“Quý công tử, lúc này rồi mà người còn có tâm trạng ngâm thơ sao?” Tống Nam rất khó hiểu.
Trạm Hoa nhìn về phía Quý Hoài, “thành Thạch Nguyên ở phía Tây Bắc.”
Mắt Quý Hoài sáng lên, “Vậy Tam Tần… Trường An nằm ở phía Đông Bắc của thành Thạch Nguyên.”
“Ngũ Tân – Thục Xuyên nằm ở phía Đông Nam của thành Thạch Nguyên.” Trạm Hoa nói tiếp.
“Nửa câu thơ trên là nơi chuẩn bị rời đi.” Quý Hoài khoanh tròn một đường trên mặt đất, “Vậy thì đường mộ ở phía Đông Bắc này chính là lối ra!”
“Nửa câu thơ dưới là nơi cần đến chính là lối vào.” Trạm Hoa chỉ vào đường bên kia cách anh một khoảng, “Đường mộ ở phía Đông Nam.”
Nam Ngọc và Tống Nam nghe mà chẳng hiểu gì, Tống Nam không hiểu nói: “Sao tự dưng lại từ thơ bắt đầu suy ra lối ra và lối vào thế?”
Nam Ngọc không nghĩ nhiều như vậy, ngược lại còn hứng thú hỏi: “Nhưng làm sao chúng ta biết được hai đường mộ nào ở phía Đông Bắc và Đông Nam?”
“Tam và Ngũ.” Trạm Hoa đưa tay sờ tường, nói với Quý Hoài: “Trong đường mộ rất khó xác định phương hướng, có lẽ ở nơi chúng ta không chú ý có đánh dấu gì đó.”
Quý Hoài gật đầu, “Chỉ có thể tìm từng đường mộ một thôi.”
“Ý là chúng ta tìm được đường mộ thứ năm thì có thể vào mộ chính?” Dù nghe mơ hồ nhưng Tống Nam lại rất giỏi nắm bắt điểm quan trọng, cả người bỗng tràn đầy hy vọng sống.
“Đúng vậy.” Quý Hoài nói: “Nhưng đường mộ này tối đen như mực, lại còn nhiều cơ quan, rất có thể chưa kịp tìm thấy dấu hiệu đã rơi vào đường mộ khác.”
“Vậy thì chúng ta cũng đánh dấu lại không phải được sao?” Nam Ngọc nói.
“Nói thì dễ nhưng chưa chắc đã tìm lại được dấu hiệu đã đánh trước đó.” Tống Nam thấy cách này hơi phiền phức.
“Thế ngươi có cách nào tốt hơn không?” Nam Ngọc khoanh tay nhìn hắn từ trên cao xuống.
Tống Nam: “… Không có.”
“Bỏ đi, chúng ta cứ tìm trong đường mộ trước đã!” Không hiểu sao cô nàng Nam Ngọc này bỗng nhiên lại phấn khởi, bắt đầu mò mẫm khắp nơi.
“Nam Ngọc, đừng có mò lung tung…” Lời cảnh báo của Quý Hoài còn chưa dứt thì đã nghe Nam Ngọc kêu lên một tiếng, đường mộ vốn yên tĩnh bỗng nhiên xoay chuyển, bốn người lập tức bị tách ra.
Ầm!
Cơ quan đóng lại, Quý Hoài ngã mạnh xuống đất, đau đến hít một hơi, vừa ngẩng đầu lên thì đập ngay vào mắt là một nhóm người của Bắc Trấn Phủ Ti.
Trong ánh nến lay động, đôi bên trừng mắt nhìn nhau, rõ ràng đều bị đụng vào cùng một đường mộ.
Quý Hoài và mấy người Trạm Hoa bị tách ra, lúc này chỉ còn một mình, bên kia lại là kẻ muốn mạng y, lúc này y không đau lưng cũng không đau chân, từ dưới đất bò dậy rồi chạy.
“Đứng lại!” Có người quát lớn, tiếp theo là tiếng bước chân hỗn loạn.
“Cẩn thận! Đừng giẫm phải cơ quan!” Có người nhắc nhở.
“Á!” Vừa nói xong, có người vô tình trúng chiêu, rơi xuống một đường mộ khác, cả đường mộ lại xoay một lần nữa, có người tức giận chửi ầm lên: “Mẹ kiếp! Đây rốt cuộc là nơi quỷ quái gì thế!”
Lúc này, Quý Hoài vô cùng cảm ơn thiết kế cơ quan trong đường mộ, vừa chạy vừa cố gắng giẫm lên gạch lát, nhưng xui xẻo thay, chạy một đoạn dài mà chẳng giẫm trúng một cơ quan nào.
Phía sau truyền đến tiếng lưỡi dao xé gió, Quý Hoài đột ngột né sang một bên, vừa vặn đụng vào tường, chỉ nghe thấy tiếng rắc một cái, bên cạnh bỗng nhiên trống không, trong lúc hỗn loạn y lăn vào một đường mộ khác.
Đường mộ này tối đen như mực, không có nguồn sáng, lúc này Quý Hoài lại chỉ có một mình, trên người cũng không mang theo diêm, chỉ có thể cắn răng cẩn thận mò mẫm về phía trước, cuối cùng cũng chạm được vào cơ quan, đến một đường mộ có ánh sáng lấy vài ngọn nến phòng thân.
Y đang cẩn thận mò mẫm, bỗng nhiên nín thở.
Trong đường mộ yên tĩnh, dường như có tiếng hít thở của một người khác, yếu ớt truyền đến từ phía sau y.