Tâm tình Quý Hoài có hơi khó tin.

nhìn hòa thượng kia chòng chọc một hồi, mới kéo miệng thành nụ cười ngả ngớn, “Pháp sư, người xuất gia các người thật là bụng dạ từ bi.”

Giọng điệu bỡn cợt thờ ơ thốt ra, nghe trong mưa lại thêm ý phiếm ái vô cớ.

Mà hòa thượng chỉ cầm ô, bình tĩnh nói: “Bần tăng pháp hiệu Trạm Hoa.”

Quý Hoài nở nụ cười, “Pháp sư Trạm Hoa.”

Lần này y thật sự cảm thấy vị hòa thượng này có chút thú vị.

Hai người chung nhau chiếc ô giấy dầu đi trên con đường quanh co uốn lượng, cánh hoa và lá rụng bị mưa cắt xuống rải rác trên đường, không lâu sau mưa càng lúc càng nặng hạt, thấm ướt vạt áo họ.

Nói thật, hai người đàn ông cao to cùng nhau che chung một chiếc ô có hơi chật chội, tầm nhìn nơi khóe mắt Quý Hoài liếc thấy bả vai ướt mưa của Trạm Hoa, không nhịn được hỏi, “Ngươi có biết ta là ai không?”

Trạm Hoa nhìn thẳng về phía trước, từ tốn nói: “Quý Thất công tử.”

Nụ cười của Quý Hoài treo thêm tia ác ý, “Nếu đã biết vì sao còn tới đây?”

Trạm Hoa chỉ bình tĩnh nói: “Ướt mưa sẽ bị cảm lạnh.”

Quý Hoài có hơi bực dọc, không hiểu sao lại cảm thấy tức cười, y trừng con lừa trọc này hồi lâu, sững sờ không thể tiếp lời.

Sân của Quý Hòa cách bên này hơi xa, hai người đi một lúc lâu mới đến nơi.

Quý Hoài đứng dưới mái hiên trước phòng, đưa tay hắt giọt nước trên tay áo, ánh mắt dừng trên tăng bào ướt hơn nửa của Trạm Hoa, hỏi, “Pháp sư Trạm Hoa ở đâu?”

Trạm Hoa đang xuất thần nhìn màn mưa, vẫn chưa trả lời y.

Quý Hoài chỉ xem hắn đang tỏ vẻ thanh cao, thần bí như mấy cao tăng lải nhà lải nhải kia, trong lòng hơi phiền chán, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng, “Bây giờ trời đang mưa to, nếu pháp sư không ngại thì vào phòng uống chén trà, chờ mưa tạnh rồi hẵng đi.”

Y đang nói, Trạm Hoa liền quay đầu dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn hắn, đợi hắn nói xong, mới khẽ gật đầu, nói: “Vậy làm phiền rồi.”

Quý Hoài: “…”

Trời đất ơi, y chỉ theo phép lịch sự mới lên tiếng mời thôi!

Mà hòa thượng này lại không khách sáo gì cả!

Quý Hoài chỉ có thể dẫn người vào phòng.

Y mời Trạm Hoa ngồi, rồi vào phòng ngủ tìm khăn, đi ra đưa cho Trạm Hoa, miễn cưỡng lộ vẻ ngượng ngùng, nói, “Dùng cái này lau trước, không tìm được khăn.”

Trạm Hoa liếc khăn tay kia, rồi đưa tay nhận lấy.

Quý Hoài không thích có nhiều người trong viện mình, cho nên ngoại trừ y và bà nấu cơm cùng gã sai vặt thì không có ai khác. Mà sức khỏe bà không tốt, chr thường xuyên đưa cơm cho Quý Hoài, mà A Liên bây giờ lạ bị y sai ra ngoài làm việc.

Vì thế hắn ngồi đối diện Trạm Hoa, tự mình rót cho Trạm Hoa một tách trà.

Trạm Hoa bưng trà nhấp một ngụm, sau đó hai người rơi vào trầm tư hơi ngượng ngùng.

Quý Hoài ở bên ngoài có thể miệng lưỡi trôi chảy, bởi vì ngoài cô nương xinh đẹp thì các công tư đi cùng hắn mới có thể bông đùa, đột nhiên đối diện với pháp sư như Trạm Hòa vừa nhìn lạnh lùng vừa bất khả xâm phạm, y không nghĩ được gì.

Mưa bên ngoài vẫn không ngớt, Quý Hoài thầm nghĩ cứ ngồi yên như vậy cũng không phải cách, đang định hỏi Trạm Hoa có muốn chơi cờ không, chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Trạm Hoa vang lên trong phòng, “Quý công tử, ngọc bội này là của ngươi?”

Quý Hoài nhìn ngọc bội thân quen trên bàn, đưa tay sờ sờ eo, quả nhiên không có, nghi hoặc hỏ, “Tại sao nó lại ở chỗ ngươi?”

Trạm Hoa nói, “Tối qua công tử đánh rơi ở hành lang.”

Quý Hoài hơi ngạc nhiên, “Tối qua?”

Tối qua hắn ở Phong Hoa Lâu uống say khướt, còn không biết mình trở về kiểu gì, càng không nhớ ra mình gặp Trạm Hoa ở chỗ nào.

Nhưng y nhìn chằm chặp khuôn mặt Trạm Hoa, một vài mảnh vỡ mơ hồ hiện lên, cả người đông cứng tại chỗ.

Đêm qua.

Quý Hoài suýt nữa ngã sấp xuống đất được người  nâng tay đỡ dậy, y ngẩng đầu, nương theo ánh trăng nhìn mỹ nhân trước mắt, đưa tay nâng cằm đối phương lên, cười nói: “Trong Phong Hoa Lâu từ khi nào có…tuyệt sắc như vậy?”

A Liên sợ tới mức vỡ gan, y vội vàng tiến lên vừa muốn kéo Quý Hoài ra, vừa xin lỗi Trạm Hoa, “Pháp sư, công tử nhà ta uống say, nói năng lung tung, ngài chớ để trong lòng.”

Trạm Hoa lại rất bình tĩnh, chỉ đưa tay ngăn lại bàn tay quậy phá kia của Quý Hoài.

Nhưng Quý Hoài lại không chịu nghe, trở tay bắt lấy cổ tay gầy gò của hắn, bị làn da lạnh lẽo của y khiến hắn hơi buốt, cười nói, “Sao người ngươi lạnh thế?”

Đây đúng là đùa giỡn trắng trợn, nếu là mấy cô nương nhà gia giáo, chỉ sợ đã tát Quý Hoài rồi.

A Liên ở bên cạnh kêu khổ không ngừng, không dám khuyên nhủ, đành phải dỗ dành Quý Hoài bảo hắn buông tay, Quý Hoài nghe mất kiên nhẫn, đẩy A Liên ra xa.

Trạm Hoa để hắn nắm lấy cổ tay mình, đứng im không nhúc nhích, chỉ rũ mắt nói: “Quý công tử say rồi.”

Quý Hoài nghe vậy nhướng mày, kề sát hắn nhẹ giọng nói, “Không say, không tin thì chúng ta về phòng ——”

“Công tử!”A Liên chạy tới vừa nghe vội nhón chân chân bịt miệng y lại, sắp khóc luôn, “Ngài yên tĩnh một chút đi!”

Kế tiếp lại dỗ dành, mới khiến Quý Hoài buông lỏng cổ tay pháp sư Trạm Hoa người ta ra, rồi nửa đỡ nửa kéo vị tổ tông về.  

Trạm Hoa đứng dưới hành lang nhìn bóng lưng Quý Hoài rời đi, trong bóng tối không thấy rõ vẻ mặt của hắn.

Quý Hoài hiếm khi say, ngày thường cho dù có uống say thì cũng chỉ ngồi một bên cười ngây ngô, rượu rất ngon, nhưng hôm nay trong lòng không vui, y uống liên tù tì, lúc này mới say khướt, làm ra việc mà ngày thường tuyệt đối không làm ——

Ví dụ như đùa giỡn mỹ nhân.

Quý Hoài vẫn cảm thấy say rượu đùa giỡn cô nương là một chuyện vô cùng kém sang, tuy hắn ăn chơi trác táng, nhưng cũng không phóng đãng.

Nhưng mà lúc này lại phóng đãng một lận, đùa giỡn hòa thượng đứng đắn.

Trạm Hoa nhìn người ngồi đối diện cứng đờ khiếp sợ, đưa tay đẩy ngọc bội đến trước mặt hắn.

Quý Thất công tử mơ hồ nhớ lại đoạn ký ức mất mặt, hận không thể quay ngược về tối qua bóp chết mình say rượu làm bậy.

Y há miệng, xấu hổ nói: “Đêm qua say rượu không biết gì, kính xin pháp sư tha thứ. ”

Trạm Hoa vẻ mặt thản nhiên, “Không sao.”

Quý Hoài cười gượng một tiếng.

“Chỉ là nghiện rượu không tốt cho sức khỏe, Quý công tử nên có chừng mực.” Trạm Hoa lại nói.

Quý Hoài sửng sốt một chút, nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của hòa thượng này, không biết vì sao cảm giác có chút luống cuống. tay y vân vê chén trà, mỉa mai nói, “Không phải lúc nào cũng say, thi thoảng mới vậy thôi.”

Y nói xong đầu lại nhói đau, nhíu mày.

Trạm Hoa thấy thế nói: “Ta biết chút y thuật, nếu công tử không ngại, có thể để ta bắt mạch không?”

Quý Hoài vươn tay ra, “Mời.”

Tay Trạm Hoa rất lạnh, đầu ngón tay đặt trên cổ tay Quý Hoài khiến y suýt nữa rút về.

Nhưng mà lực tay của Trạm Hoa rất mạnh, vững vàng ấn vào không để y nhúc nhích mảy may.

Quý Hoài: “…”

Cái sự nguy hiểm và áp bức khó tả này là gì đây?

Trạm Hoa chẩn mạch một lát, mới thu tay lại, bình tĩnh nói: “Khí hư vào người, gân cốt thất dưỡng.”

Quý Hoài: “Hả? ”

Trạm Hoa: “Thận hư. ”

Quý Hoài: “…”

Lời tác giả:

Quý Hoài (cắn răng): Con lừa trọc này không phải là hòa thượng đứng đắn!

Trạm Hoa (vẻ mặt nhàn nhạt): Ngươi bị thận hư

Quý Hoài (tức giận): Y thuật chó má nhà ngươi!

Trạm Hoa (tiếp tục lạnh nhạt): Ngươi bị thận hư

Quý Hoài (tức giận): Ta***!

Lúc này người của pháp sư Trạm Hoa còn tương đối ổn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play