Hôm sau.

Khi Quý Hoài tỉnh dậy, trời bên ngoài đã sáng, người ngủ bên cạnh y đêm qua đã biến mất, anh đưa tay sờ vào chăn vẫn còn ấm, hẳn là mới đi không lâu.

Tối qua trước khi ngủ y thấy lạnh nên mặc nguyên quần áo mà nằm, lúc này tỉnh dậy quần áo đã nhăn nhúm không ra hình thù, vô cùng thảm hại, nhớ lại tình cảnh hỗn loạn đêm qua, Quý Hoài cảm thấy không phải Trạm Hoa điên thì chính y điên rồi.

Y và Trạm Hoa… thật là mất hết liêm sỉ!

Tối qua y vừa dứt lời thì đã hắt hơi vì lạnh, khiến lời dọa dẫm giảm đi rất nhiều, Trạm Hoa không nói một lời đã kéo y vào lòng, ôm y đắp chăn ngủ thiếp đi, lúc đầu y còn giãy giụa, sau đó kiệt sức, thuốc uống phát huy tác dụng, không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Đến khi tỉnh dậy thì người kia đã không còn đó nữa.

Quý Hoài xoay người định xuống giường dọn dẹp, nhưng lòng bàn tay bị cấn một cái, y vén chăn lên, trên gối có một miếng ngọc bích mỡ cừu trong suốt, trên đó khắc hình hai bông sen quấn lấy nhau, hơn nữa chỉ có một miếng ngọc bội trụi lủi, không có tua rua tua.

Ánh mắt Quý Hoài nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội một lúc lâu, sắc mặt dần đỏ bừng.

Tịnh Đế liên, còn muốn y xâu tua rua…

Tên hòa thượng giả này đúng là không biết xấu hổ!

Quý Hoài tức giận, cầm lấy miếng ngọc bích định ném đi, ném được một nửa thì nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bích thêm hai lần, không vui nhét vào dưới gối.

Thôi thì mắt không thấy thì tim không đau.

“Thất lang, sao sắc mặt ngươi lại kém thế?” Triệu Việt lo lắng nhìn y, “Có phải đêm qua không ngủ ngon không?”

“Không ngủ ngon.” Quý Hoài che cổ áo kín mít, đặt bát cháo trong tay xuống, “Đêm qua Triệu huynh có chuyện muốn nói?”

“Ngày mai là đại hội võ lâm minh, định ở Thiên Thánh tự cách ngoại ô mười lăm dặm.” Triệu Việt nói: “Hôm nay chúng ta sẽ đến đó, có người muốn gặp ngươi.”

“Gặp ta?” Quý Hoài nghi ngờ.

“Cốc chủ Trường Hồng Cốc, Hành Lang, cũng là minh chủ võ lâm đương nhiệm.” Triệu Việt nói: “Hắn là con trai ruột của Huyền Sương, đệ tử chân truyền của tiền bối Công Tôn Chỉ, nếu tính kỹ thì ngươi nên gọi hắn một tiếng sư huynh.”

Quý Hoài không biết người trong võ lâm của bọn họ tính thế nào, trên xe ngựa Triệu Việt còn dặn dò: “Thất lang, tuy rằng ngươi và Hành Lang quan hệ thân thiết, nhưng vẫn phải cẩn thận, chớ nên nói hết mọi chuyện.”

Quý Hoài gật đầu biểu thị mình đã biết.

Triệu Việt đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía sau tai y,  “Thất lang, sao chỗ này của ngươi lại tím bầm vậy? Có phải va vào đâu không?”

Quý Hoài vô thức sờ lên sau tai, sắc mặt đột nhiên cứng đờ, đêm qua tên Trạm Hoa kia ômy không buông, y buồn ngủ không chịu nổi, mơ mơ màng màng Trạm Hoa dường như không được an phận cho lắm–

“Vô tình va trúng thôi.” Quý Hoài nói xong mặt đỏ bừng, vén bức màn che cửa sổ lên thổi một trận gió lạnh, miễn cưỡng khiến mình bình tĩnh lại.

Ánh mắt nghi ngờ của Triệu Việt khiến y cảm thấy không được tự nhiên.

Dù bình thường Quý Hoài chẳng đứng đắn mấy, nhưng bản chất vẫn là người bảo thủ phong kiến, hắn đã để ý đến Quý Hoài, thôi thì cứ để vậy, hắn giấu trong lòng, miễn hắn không nói, không ai biết.

Huống hồ Trạm Hoa vẫn luôn lợi dụng y, sát tâm không hề nguôi ngoai, anh chưa từng nghĩ đến loại tình cảm trái với luân thường này có ngày được đáp lại.

Y nghĩ theo thời gian thì thứ tình cảm không nên có này sớm muộn gì cũng nhạt nhòa, hoặc là chưa kịp có kết quả, y đã chết dưới tay Trạm Hoa hoặc người khác, chẳng ai hay biết.

Nhưng Trạm Hoa lại cố tình.

Bàn tay trong ống tay áo của Quý Hoài đột nhiên run lên.

Từ tối qua y bị Trạm Hoa làm cho tỉnh ngủ thì cảm thấy mình như đang mơ một giấc mơ điên cuồng, mơ mơ hồ hồ nhưng lại thấy ngọt ngào, chẳng muốn tỉnh lại.

Trạm Hoa muốn giết y, nhưng vẫn phải để lại một miếng ngọc bích để tỏ rõ tâm ý.

“Nói đến mới nhớ, Thất lang, ta đã điều tra ra thân phận của vị hòa thượng bạn kia của ngươi.” Triệu Việt đột nhiên mở lời: “Hắn không phải hòa thượng thực thụ, mà là thiếu chủ của Địa Ngục hải, họ Trạm tên Hoa.”

Đột nhiên nhắc đến người mà y vừa mới nghĩ tới, Quý Hoài không hiểu sao lại thấy hơi chột dạ.

“Tên này tâm địa độc ác, tàn bạo lạnh lùng.” Triệu Việt nhớ đến tư liệu người dưới trình lên, trong mắt đầy vẻ ghê tởm, “Hắn làm việc không từ thủ đoạn, một tay đứt hồn ti vô cùng quỷ dị và độc địa, trong võ lâm có rất nhiều bậc tiền bối đức cao vọng trọng đã chết thảm dưới tay hắn, môn chủ Địa Ngục Hải mất tích gần một năm nay, có lời đồn rằng đã chết dưới đứt hồn ti–“

“Tên Trạm Hoa này đặc biệt giỏi mê hoặc lòng người, ngàn người ngàn mặt, không ai biết được đâu mới là diện mạo và tính cách thật của hắn, ta phái người điều tra lâu như vậy cũng chỉ tra được những điều này,” Triệu Việt nhíu mày nói: “Kẻ giết cha giết người thâm hiểm độc ác như vậy, Thất lang nhất định không được cả tin.”

Quý Hoài sửng sốt một chút, “Không ai biết được diện mạo thật của hắn?”

“Hắn thích lột da người để làm mặt nạ.” Triệu Việt nói đến đây có chút buồn nôn, “Khi người còn sống, hắn sẽ lột sống lớp da mặt, dùng thuốc bí chế bảo quản, đắp lên mặt thì không khác gì người thật.”

“Không phải có thể dùng da heo để nấu sao?” Quý Hoài hỏi.

“Ha ha ha, Thất lang à Thất lang, ngươi thật là ngây thơ, cái này lại là từ sách truyện nào mà ra vậy?” Triệu Việt chế nhạo cười nói.

Quý Hoài cười không nổi.

Y nhớ lại khuôn mặt mỹ nhân như thật như giả trước đó, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Thất lang, ngươi ở chung với tên ma đầu kia nhiều ngày như vậy mà vẫn còn sống, đúng là phúc lớn mạng lớn.” Triệu Việt cảm khái nói.

Quý Hoài nhếch mép.

Nếu Triệu Việt biết tối qua y còn ôm tên ma đầu đó mà cắn– Quý Hoài nghiến chặt răng, ép mình không được nghĩ đến nữa.

‘Trạm Hoa đặc biệt giỏi mê hoặc lòng người…’

Biết đâu tối qua, chỉ là Trạm Hoa nhất thời hứng khởi muốn đùa giỡn lòng người, kể cả miếng ngọc bích để lại.

Y quen biết Trạm Hoa lâu như vậy, có khi còn chẳng biết được diện mạo thật của hắn.

Mà lý trí mách bảo y, rất có khả năng đây lại là y tự mình đa tình.

Nghĩ đến đây, Quý Hoài chỉ thấy ngực mình nghèn nghẹn.

“Thất lang, tới rồi.” Giọng Triệu Việt kéo y trở về thực tại.

Thiên Thánh tự nằm sâu trong khu rừng rậm ngoại ô thành Tung Dương, hoàn cảnh sâu thẳm tĩnh mịch, họ đi cửa sau, không gặp đươc mấy người.

Nhà sư dẫn đường đưa họ đến một thiền phòng nào đó ở hậu viện, một người đàn ông mặc đồ đen ra đón, mày kiếm mắt sao tóc mai như dao cắt, trông chỉ khoảng ba mươi tuổi, khí chất phi phàm, vừa thấy Quý Hoài đã cười sảng khoái: “Quý hiền đệ, hân hạnh, hân hạnh!”

Triệu Việt giới thiệu với Quý Hoài: “Đây là minh chủ võ lâm minh Hành Lang, Hành huynh.”

“Lần này còn phải đa tạ Triệu hiền đệ!” Hành Lang trông rất quen thuộc với Triệu Việt, “Nếu không nhờ Thương Không Môn ra tay, e là muốn tìm thấy Quý hiền đệ còn phải mất nhiều thời gian.”

“Ta và Thất lang vốn là quen biết cũ, dĩ nhiên không thể làm ngơ.” Triệu Việt cười nói với ông ta: “Chúng ta vào trong nói chuyện?”

“Ha ha ha, vui quá hóa quên, thất lễ với hiền đệ rồi.” Hành Lang cười rất hòa nhã với Quý Hoài, “Hiền đệ mời vào trong.”

Quý Hoài lịch sự gật đầu, theo họ vào thiền phòng.

“Tính ra, Công Tôn Chỉ tiền bối hẳn là sư tổ của ta, mẫu thân ta Huyền Sương chính là đệ tử chân truyền duy nhất của Công Tôn tiền bối, chỉ là sau này bà gả cho phụ thân ta rồi vào Trường Hồng cốc.” Hành Lang rót trà cho Quý Hoài, thở dài nói: “Đáng lẽ phải gọi đệ là sư đệ, nhưng tạo hóa trêu người.”

Quý Hoài chỉ mỉm cười, đây là lần đầu y gặp mặt đối phương, nhưng đối phương lại tỏ ra nồng nhiệt như vậy, khiến y có chút không được tự nhiên.

“Ngày mai là đại hội Võ Lâm Minh, đến lúc đó bảy mươi hai phái đều sẽ cử người tới, mục đích là vì hiền đệ.” Hành Lang nói: “Sư tổ ngài ấy tính toán xa xôi, trước khi lâm chung có từng dặn dò đệ điều gì không?”

Quý Hoài mỉm cười khẽ: “Lúc tổ phụ ngài ấy bệnh nặng thì nói năng lộn xộn, ta vào thì ngài ấy chỉ liên tục gọi tên Hàm Ngọc… Nhưng có từng nói một câu thơ–“

Nói đến đây, y nhìn sang Triệu Việt.

Triệu Việt sửng sốt, ánh mắt Hành Lang nhìn Triệu Việt hơi thay đổi, Triệu Việt cười nói với Quý Hoài: “Thất lang, Công Tôn Chỉ tiền bối đã nói câu thơ gì? Đệ cứ nói thẳng, minh chủ võ lâm minh Hành Lang là sư huynh ruột của ngươi, chắc chắn không có gì phải giấu.”

“Nhưng tổ phụ không cho ta nói với người khác.” Quý Hoài khó xử nhìn Hành Lang.

Nụ cười trên mặt Hành Lang không hề thay đổi: “Sư đệ, chuyện này rất quan trọng, tất cả mọi người trong võ lâm đều đang để mắt đến đệ, nếu ngày mai đệ không nói được một hai câu, chỉ sợ đến lúc đó vi huynh cũng khó xử.”

Triệu Việt ở bên khuyên nhủ, “Thất lang, giữ của thì chuốc lấy họa, chi bằng cứ nói thẳng ra, để mọi người đều an tâm.”

Quý Hoài vẻ mặt khó xử nhìn họ.

“Sư đệ, nhiều người trong giang hồ cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, Triệu huynh với đệ quen biết từ bé, ta cũng trơ tráo gọi đệ một tiếng sư đệ, hai chúng ta quyết không thể làm hại đệ được.” Hành Lang thở dài: “Ngày mai ta vốn định nhờ cố nhân bốn mươi năm trước ra mặt để dẹp yên trò hề này, chỉ sợ bọn họ vẫn sẽ lăm le đe dọa đệ, chúng ta chi bằng cứ thẳng thắn nói cho họ biết–“

“Có ta và Triệu huynh ở đây, nhất định sẽ bảo vệ tính mạng đệ bình an vô sự.”

Nói đến nước này, dường như nếu Quý Hoài không đồng ý nữa là chẳng biết điều.

Quý Hoài trong lòng có chút lo lắng, bất an nói: “Ta biết sư huynh và Triệu huynh đã nói vậy, vậy ngày mai ta sẽ nói ra hai câu thơ mà tổ phụ để lại.”

“Sao không nói sớm–” Hành Lang vừa mở miệng, đã bị Triệu Việt cắt ngang.

“Hàng minh chủ, nếu Thất lang đã đồng ý nói, vậy đừng ép buộc y nữa.” Triệu Việt nở một nụ cười trấn an với Quý Hoài, “Thất lang vất vả đường xa chắc cũng mệt rồi, ta đưa cậu ấy đi nghỉ ngơi.”

Nụ cười trên mặt Hành Lang gượng gạo: “Đương nhiên, sư đệ cứ nghỉ ngơi cho khỏe.”

Quý Hoài gật đầu, vẻ lo lắng và sợ hãi trên mặt vẫn chưa tan biến, vẻ khinh miệt trên mặt Hành Lang thoáng hiện rồi vụt tắt.

Quý Hoài được Triệu Việt đưa ra khỏi cửa, nhưng không nói thêm gì với y, gọi Phong Tả đến: “Dẫn Quý công tử đi nghỉ ngơi.”

Quý Hoài căng thẳng muốn nói chuyện với hắn, nhưng Triệu Việt đã vội vã bước đi theo hướng khác.

“Quý công tử, mời.” Phong Tả ra hiệu y đi theo mình.

Quý Hoài cúi đầu đi theo y khi vào phòng, vẻ căng thẳng bất an trên mặt y đột nhiên biến mất.

Mọi người đến gần y đều mang lòng dạ quỷ quyệt.

Quý Hoài dựa vào cửa, trong lòng cảm thấy mệt mỏi chưa từng có, y bắt đầu nhớ lại những ngày trước ở Quý phủ, mặc dù bên tai toàn là lời đồn thổi, nhưng ít nhất khi trở về viện, y vẫn có thể yên tâm ngủ một giấc, còn có A Liên ở bên chọc y vui vẻ, Trương ma ma nấu hết món này đến món khác cho y ăn.

Không phải vừa mở mắt đã phải lo lắng không biết hôm nay có sống được hay không, không dám tin tưởng bất kỳ ai, phải lật qua lật lại trong lòng để đoán già đoán non về người đối diện.

Thân tâm mệt mỏi.

Y lấy miếng ngọc bội sen Tịnh Đế trong ngực ra, tự giễu cười.

Mà người duy nhất y để tâm, y lại không thể biết được rốt cuộc có bao nhiêu phần thật lòng và bao nhiêu phần giả dối.

Y nắm chặt miếng ngọc trong lòng bàn tay, ngồi xuống đất theo khung cửa.

Quý Hoài bắt đầu không kìm được mà tưởng tượng, nếu như là thật… thì tốt biết bao.



Tác giả có lời muốn nói:

Về miếng ngọc bội Vô Anh –

Hà dĩ kết ân tình, mỹ ngọc tố la anh. Phụ nữ thời xưa thường kết dây tua vào miếng ngọc của người mình để ý, để tỏ rõ tâm ý, dây tua cũng là cách gọi khác của hôn sự.

Trạm Hoa chỉ đưa miếng ngọc cho Vô Anh, ý là – ngươi thích ta như vậy sao còn chưa kết dây tua cho ta? Đây rõ ràng là đang trêu chọc.

Vì thế Quý Hoài mới tức giận muốn ném đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play