Úc Yến nhìn chằm chằm Lục Việt, ngón tay y khẽ cong, trong tay liền xuất hiện một thanh kiếm kỳ dị.
Y vẫn nhớ khoảnh khắc cuối cùng khi trái tim bị xuyên thủng.
Người đó đàn ông đeo mặt nạ bạc, tay cầm kiếm không hề lay động.
Y vô thức cúi đầu, giống như một người ngoài cuộc nhìn chằm chằm thanh kiếm từng từng chút từng chút một xuyên qua máu thịt, đâm thẳng vào trái tim bên ngực trái.
Dòng máu nóng từ vết thương bắn ra, màu sắc xung quanh dần phai nhạt, trước mắt y chỉ còn lại một khoảng xám đen trống rỗng.
Tuyệt vọng, không thể kháng cự.
Lần nữa quay trở lại hiện thực, khóe miệng Úc Yến giật giật liên hồi, vẽ lên một nụ cười điên dại.
"Cơ thể người phàm này có thể chứa được bao nhiêu sức mạnh linh lực? Lục..."
Y còn chưa kịp nói ra hai chữ "Sở trưởng" một cách mỉa mai thì cảnh tượng trước mắt đã thay đổi, y rơi vào một biển máu, con sóng cao hơn 3 mét đổ ập về phía y.
...Là ảo cảnh mà y đã dùng để gài bẫy tiểu Nguyệt Lão ở công viên giải trí.
Trong lúc ngụp lặn trong biển máu, Úc Yến không khỏi nghi ngờ.
Người họ Lục luôn khinh thường việc sử dụng ảo cảnh để tiêu diệt yêu quái, tại sao bây giờ lại dùng chính chiêu này để đối phó với hắn.
Ngay khi Úc Yến vừa ngoi lên, trước mắt một tia hàn quang lóe lên, thanh kiếm lạnh lẽo xuyên vào tim y.
Lục Việt trên không trung, trịnh thượng nhìn xuống, nhẹ giọng nói:
"Để ngươi nếm thử cảm giác gậy ông đập lưng ông."
Một kiếm này đâm ra có hơi muộn.
Úc Yến và Vị Vong Nhân đã từng đối xử với Tô Quân thế nào, hắn sẽ trả lại chúng gấp vạn lần như thế.
Chết thì quá dễ dàng cho chúng rồi.
Úc Yến bỗng biến trả lại hình dạng bạch xà, cố gắng thu nhỏ cơ thể lại để tránh đường kiếm.
Nhưng giây tiếp theo, một trận cuồng phong lại lao về phía y.
Thanh kiếm theo cơn gió đổi hướng, liên tục đâm về phía ngực trái y.
Đôi đồng tử của bạch xà phẫn nộ trừng to.
Trong nháy mắt, khi thanh kiếm chém qua lớp vảy cứng, một bàn tay xé tan ảo cảnh giúp Úc Yến chặn lấy thanh kiếm.
Bàn tay trắng bệch nhuốm màu tươi nhưng vẫn cố chấp nắm lấy thanh kiếm.
Bạch xà thảm hại chui qua vết nứt thoát ra khỏi ảo cảnh.
Khoảnh khắc bạch xà bỏ chạy, thanh kiếm của Lục Việt đã chặt đứt bàn tay nọ.
Bàn tay tan biến thành tro bụi bay đầy trời.
Lục Việt nhìn chằm chằm vết nứt đã sớm liền lại trên bầu trời, nhẹ giọng nói:
"Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi."
******
Khi Lục Việt chuẩn bị bước ra khỏi ảo cảnh, hắn đột nhiên rút kiếm ra, chém một nhát lên cánh tay mình.
Máu từ vết thương ứa ra, tay áo thấm máu, màu sắc rõ ràng đậm hơn những chỗ khác.
Tiểu Long mơ hồ đoán ra được Sở trưởng nhà mình đang muốn dùng khổ nhục kế với tiểu Nguyệt Lão.
"........"
Không tồi, chém còn rất dứt khoát.
Tự cắm sừng mình, tự làm mình bị thương, đúng là con sói nham hiểm.
Lục Việt mặt không đổi sắc lau vết máu trên kiếm đi, tra kiếm vào vỏ.
Sau khi làm xong mọi thứ, hắn mới rời khỏi ảo cảnh.
Vừa quay trở lại nhà hàng, một tiểu Nguyệt Lão dịu dàng đã nhào vào lòng hắn, kiểm tra xem hắn có bị thương không.
"Lục Việt, anh không sao chứ?"
Khi Tô Quân vô tình chạm vào tay trái Lục Việt, cậu phát hiện lòng bàn tay mình toàn là máu.