Núi Lạc Thu là một ngọn núi nhỏ không có gì nổi bật, ngọn núi này thấp đến nỗi chỉ cần nửa giờ là có thể đi hết, cũng không có cây cối hay động vật quý hiếm nào.
Chỉ có một ngôi miếu Nguyệt Lão tàn tạ nhiều năm không được tu sửa cùng với một cây cổ thụ nghìn năm được đồn thổi là rất linh thiêng.
Sáng sớm của một ngày làm việc bình thường, trên đường dẫn lên núi Lạc Thu chỉ có bóng dáng một chiếc Porsche màu đen lao đi với tốc độ rất nhanh.
Lục Việt đeo tai nghe Bluetooth nhận cuộc gọi của trợ lý.
Trợ lý như bình thường báo cáo cho hắn lịch trình công việc hôm nay, còn nhắc nhở: "Lục tổng, nữa tiếng nữa cuộc họp với Cố tổng sẽ bắt đầu."
"Ừm, tôi biết rồi."
Trợ lý dừng một chút, sau đó mới thận trọng hỏi: "Lục tổng, bây giờ anh đang ở đâu ạ?"
Sau khi xe rẽ qua một khúc cua, bức tường loang lổ của miếu Nguyệt Lão xuất hiện trong tầm mắt, Lục Việt mặt không đổi sắc nối dối:
"Trên đường đến công ty."
Đột nhiên âm thanh điều hướng máy móc của ô tô vang lên: "Đã đến đích miếu Nguyệt Lão trên núi Lạc Thu, chỉ dẫn kết thúc, rất hân hạnh được phục vụ ngài..."
Âm thanh điều hướng cao vút, sắc bén rõ ràng truyền vào đầu dây bên kia, trợ lý trầm mặc một lát, lễ phép nói: "Lục tổng, vậy nửa tiếng sau tôi ở phòng họp đợi ngài."
"Được."
Sau khi cúp máy, trợ lý đứng trước bàn làm việc của Lục Việt nhìn đống văn kiện chất đống bất đắc dĩ thở dài.
Núi Lạc Thu ở tận ngoại ô thành phố, muốn đến công ty cũng cần ít nhất 2 tiếng chạy xe, Lục tổng làm sao có thể đến kịp được đây?
Chẳng lẽ ngài ấy định dịch chuyển tức thời qua đây sao?
Lục Việt lúc này đang trên đường đến miếu Nguyệt Lão. Đột nhiên, từ cổ áo hắn nhú lên một cặp sừng thú nhỏ, sau đó là một cặp móng vuốt.
Chỉ thấy một cái đầu rồng phiên bản mini dùng móng vuốt níu lấy cổ áo vest của Lục Việt, ngáp một cái, lười biếng chui ra nằm nhoài trên vai Lục Việt.
Nó liếc đôi mắt buồn ngủ ra ngoài cửa sổ xe.
"Lục Việt, chân thành nhắc nhở ngươi, từ đây đến công ty ít nhất cũng mất 2 tiếng, lát nữa ngươi không định dùng linh thuật dịch chuyển tức thời đến công ty đó chứ?"
Sau một cú cua gấp, Lục Việt dứt khoát dừng xe, Tiểu Long trên vai suýt nữa bị ném bay đến cửa sổ phía sau.
Hắn dừng xe trên khoảng đất trống cách miếu Nguyệt Lão 100m, cởi áo khoác gò bó trên người ra, chỉ mặc mỗi chiếc sơ mi mỏng đẩy cửa xuống xe.
"Ừ."
Tiểu Long bị cú phanh xe gấp vừa rồi dọa đến cả thân rồng đều cảm thấy không khỏe, nó túm chặt một nhúm tóc của Lục Việt làm dây an toàn, đuôi vì chấn kinh mà lóe lên ánh lửa.
"Ta thật tò mò không biết trợ lý của ngươi mua thuốc trợ tim hiệu gì mà có thể chịu đựng làm việc với cậu. Không biết bao nhiêu lần làm người khác muốn trụy tim rồi."
"Còn nữa, này Lục Việt ngươi đóng giả thành người bình thường cũng phải giả cho có tâm một chút chứ, trước khi ra ngoài phải nhớ xem dự báo thời tiết chứ, đừng có ăn mặc khác người như vậy, giờ đang là mùa đông mà ngươi mặc cứ như là mùa hè nóng nực ấy..."
Lục Việt mặt không biểu tầm cầm đuôi của Tiểu Long nhấc lên, muốn kéo nó xuống khỏi áo mình.
Tiểu Long bị dọa nhảy dựng lên, dùng móng vuốt níu chặt lấy tay áo Lục Việt.
"Lục Việt, ngươi muốn làm gì, đừng có đụng vào lão tử! Đừng cho là ta bị thu nhỏ thì ngươi muốn làm gì thì làm..."
Động tác của Lục Việt thoáng chút ngừng lại, sau đó hắn lạnh lùng đem Tiểu Long xách lên nhét vào trong túi áo vest.
Lúc cùng nhau rời đi còn bị Tiểu Long ôm chặt lấy tay áo như ôm một cái phao cứu sinh.
Hắn đem áo vest vắt ở cổ tay, định là nếu nhìn thấy người khác sẽ qua loa vứt sang một bên.
Tiểu Long loay hoay trong túi áo vest hồi lâu, vất vả lắm mới có thể thò đầu ra bên ngoài.
"Lục Việt, ngươi không thể cho ta một chút thể diện của loài rồng sao? Cẩn thận không ta ra ngoài bao dưỡng chủ nhân khác đấy.
Lục Việt lấy ngón tay ấn đầu Tiểu Long vào trong túi "Ngươi ồn ào quá, im miệng đi."
Hắn ngẩng đầu nhìn cây Tương Tư đang treo đầy những dây tơ hồng rắc rối phức tạp, hoa trên cây đều duy trì trạng thái như sắp nở ra.
Cây Tương Tư trên núi Lạc Thu là cây Tương Tư duy nhất ở nhân gian.
Cũng là lối ra của cửa hạ phàm thông với Sở Nguyệt Lão.
Một cơn gió lạnh cắt da cắt thịt thổi qua khiến cho những tán cây quấn đầy dây tơ hồng run lên mấy lần, một đóa hoa Nhân Duyên từ trên cây rụng xuống.
Lục Việt bước qua đống lá vàng khô héo, liếc mắt một chút liền thấy dưới gốc cây có một ngôi mộ cùng với hoa cúng.
Dưới gốc cây Tương Tư chẳng biết từ khi nào mọc lên một ngôi mộ, bên trên còn dựng một tấm bia bằng ngọc thạch.
Trên bia mộ chỉ khắc một con bạch xà cuộn tròn mình, tuyệt nhiên không viết rõ tên chủ nhân ngôi mộ.
Trước mộ bày một cây sáo trúc cùng một nắm lớn hoa Nhân Duyên đã héo úa.
Lục Việt liếc mắt qua trông thấy những vết máu khô màu nâu đỏ trên hoa Nhân Duyên, tâm trạng liền chùng xuống.
Hắn tới quá muộn.
Một tờ ghi chú nhạt màu dán trên hoa Nhân Duyên, Lục Việt rút ra thấy chính giữa tờ giấy là dòng chữ viết bằng máu "Vị Vong Nhân".(1)
Vết máu ở chữ "Nhân" cuối cùng hơi loang ra, như thể khi viết đến chữ cuối cùng này nước mắt người viết cũng rơi xuống.
Tiểu Long khó khăn nhô đầu ra, dùng móng vuốt đếm số hoa Nhân Duyên trước mộ.
"Lại là 11 đóa hoa."
Lục Việt khẽ nói: "Không phải 11 đóa hoa, là 11 mạng người."
Tiểu Long than thở: "Vị Vong Nhân lại lấy đi 11 mạng người vì con bạch xà máu lạnh đó rồi, đã 110 mạng người rồi..."
Lục Việt không nói gì, hắn cúi người nhặt đóa Nhân Duyên chưa kịp nở đã rụng của cây Tương Tư, đôi lông mày nhíu lại, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Tiểu Long nhìn lên ngọn cây Tương Tư, do dự nửa ngày: "Lục Việt, trên trời hình như rơi xuống cái gì đó.
Thân thể Lục Việt hơi kéo căng, hắn ngước mắt nhìn lên trời, tay phải đưa lại gần eo, chuôi của trường kiếm màu bạc thấp thoáng ẩn hiện bên hông, ánh sáng lạnh lóe lên nơi lưỡi kiếm sắc bén.
Sau một khắc, Tô Quân chợt lấp ló trên đỉnh cây Tương Tư.
Tô Quân ngơ ngác ôm chặt lấy bọc hành lý trong ngực, trông cậu lúc này như một con sóc nhỏ đang ôm một quả hạch khổng lồ.
Cậu ngồi trên ngọn cây bối rối nhìn xung quanh, sau khi cảm nhận được nỗi cô đơn "Nhất lãm chúng sơn tiểu"(2), vẫn không biết đang ở đâu, thân thể hơi ngửa ra sau một cái...
"A a a a Sở trưởng, đây là đâu vậy!!!"
Tiểu Long không đành lòng nhìn thẳng, vội lấy móng che mắt mình, rồi lại từ khe hở hé mắt nhìn tiểu Nguyệt Lão từ ngọn cây rơi xuống.
Tiểu Nguyệt Lão được dây tơ hồng chằng chịt giữa các nhánh cây đón được, nhưng cuối cùng vẫn "thẳng một đường" rơi xuống.
Còn tiện thể bị quấn thành một cái bánh chưng đỏ, trông vô cùng thê thảm.
Nó trợn mắt há hốc mồm cảm khái: "Dáng vẻ hạ phàm của tiểu Nguyệt Lão này thật là lẳng lơ a..."
Lục Việt chỉ hờ hững liếc nhìn Tô Quân "bất chợt hạ cánh", xác nhận hắn đối với mình không có uy hiếp gì, liền thản nhiên đặt tầm mắt trở lại đóa hoa Nhân Duyên.
Ngay cả khi Tô Quân ngã lăn quay trước mặt hắn, thoi thóp nằm rạp trên mặt đất, không ngừng xoa mông, rên shh shh kêu đau thì Lục Việt cũng không thèm nhấc mí mắt.
Hắn tận chức tận trách đóng vai một người bình thường không thể nhìn thấy thần tiên.
Tô Quân cảm thấy mình có thể là thần tiên đầu tiên ngã chết khi hạ phàm.
Còn chưa kịp tỏa sáng cứu vớt những nam nữ si tình ở thế gian đã chết hộc máu dưới gốc cây Tương Tư, bị thời gian hóa thành một nắm cát vàng.
Cậu lúc rơi xuống đến thất điên bát đảo còn thần kỳ tranh thủ nghĩ xem bia mộ của mình viết gì.
Tô Quân vừa xoa cái mông đau ê ẩm, vừa âm thầm ghi một món nợ với Tần Vô Duyên.
Đây là tai nạn lao động đấy! Nhất định phải bồi thường!
Chờ đến khi bình tĩnh lại một chút, cậu mới kinh ngạc phát hiện ra trước mắt mình thế mà có một người.
Tô Quân nháy mắt hít một ngụm khí lạnh, lại nặng nề ngã xuống, vì đụng phải cái mông bị thương mà oai oái kêu đau.
"Người người người! Nơi này sao lại có người..."
Trước khi đuổi cậu xuống nhân gian, Tần Vô Duyên có nhét cho cậu một quyển " Những điều nhân viên Thiên Đình làm việc ở nhân gian cần tuân theo".
Cậu có đọc lướt qua một lần, còn đem 100 điều bị trừ linh thạch đọc đi đọc lại 3 lần đến thuộc lòng.
Điều thứ nhất trong 100 điều bị trừ linh thạch chính là: trực tiếp xuất hiện trước mặt người phàm trong trạng thái thần tiên, không thay đổi trang phục để thích ứng với hoàn cảnh nhân gian, hoặc là không dùng linh thuật ẩn thân để người phàm không nhìn thấy mình.
Tô Quân khẩn trương ngó quanh ngó quất, nơi này không có Sở Giám Phạt, chắc là sẽ không bị phát hiện đâu.
Cậu ôm chặt lấy trái tim đang đập thình thịch vì sợ hãi, thở phào một hơi.
Lục Việt hơi rời tầm mắt nhìn tiểu Nguyệt Lão đang hoảng sợ trước mặt, nhìn mấy sợi tóc ngốc nghếch trên đỉnh đầu đang lắc qua lắc lại như lật đật của cậu.
Hắn âm thầm ghi một khoản nợ cho tiểu Nguyệt Lão.
Nhân viên Thiên Đình được phái xuống nhân gian không thay đổi trang phục, không dùng thuật ẩn thân xuất hiện trước mặt người phàm, trừ 100 linh thạch.
"... Nhưng mà người này hình như không nhìn thấy mình"
Tô Quân lấy tay che mông, chậm rãi đi về hướng Lục Việt, tò mò xích lại gần hắn.
Nhưng bởi vì eo bị trật, không khống chế được thăng bằng, thân thể hơi nghiêng về phía trước quá, suýt chút nữa ngã vào lòng Lục Việt.
Lông mày Lục Việt khẽ giật nhẹ một cái, đồng tử bất giác mở to.
Tiểu Nguyệt lão trước mặt hắn mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, trên áo có thêu hoa Nhân Duyên bằng chỉ vàng, bên trong là áo lót lụa trắng mộc mạc, đi đôi giày màu đen có khảm ngọc bích.
Mái tóc dài đen nhánh được tùy ý buộc lại bằng một sợi lụa đỏ, trên cổ tay trắng muốt còn quấn một vòng dây tơ hồng, đầu kia của dây tơ hồng thì bay phấp phới trong không trung.
Lục Việt là một người mắc chứng mù mặt, nhìn ai cũng là một tổ hợp tiêu chuẩn hai con mắt, một cái mũi với một cái miệng, dù sao khuôn mặt của người bình thường cũng không thể vượt qua phạm vi này.
Hắn phân biệt người bằng linh lực chứ không phải dung mạo.
Đẹp xấu đối với hắn không quan trọng.
Nhưng cùng là một đôi mắt, đôi mắt của người trước mặt lại giống như trẻ con vừa sạch sẽ vừa thuần túy, đôi con ngươi đen nhánh ánh lên sự vui vẻ hoạt bát.
Lúc cười trên mặt có hai lúm đồng tiền nhỏ rất đáng yêu, nhẹ nhàng tô điểm cho đôi má phúng phính như trẻ con.
Lục Việt cơ hồ ngay lập tức lĩnh hội được hai từ "Thuận mắt".
Không biết vì nguyên nhân gì mà trong lòng lại đem việc trừ 100 linh thạch vừa rồi xóa đi.
Bỏ đi, dù sao hắn cũng không thực sự là người phàm.
Hơn nữa ghi nợ gì đó quá phiền phức.
Khi sắp ngã vào lòng Lục Việt, Tô Quân kịp thời phanh lại, gắng gượng ngăn lại thế ngã của mình.
Nếu thực sự ngã vào trong lòng người này, bị hắn phát hiện rồi dẫn đến khủng hoảng không cần thiết, cậu sẽ bị trừ 300 linh thạch.
Cậu một tay khổ sở chống xuống đất, một tay khó khăn chạm vào hoa Nhân Duyên rụng trên mặt đất.
Cậu ngừng thở, ngơ ngác như người mất hồn chăm chú nhìn Lục Việt.
Nhất thời mặt hai người cách rất gần, cứ như là đang mượn góc máy quanh cảnh hôn.
Tiểu Long cả kinh từ đầu vai của Lục Việt rơi thẳng xuống, miễn cưỡng nắm lấy cái khuy áo vest của hắn, đung đưa trong gió.
Tô Quân thì thào nói: "Người này..."
Ngay khi Tiểu Long cho rằng lại có một người bị sắc đẹp của Lục Việt mê hoặc thì Tô Quân lại vội vàng lấy từ trong bọc hành lý một quyển sổ Nhân Duyên, đối chiếu bức chân dung sơ sài trong sổ với nam nhân trước mặt.
Cậu vui mừng khôn xiết, giọng run run vì phấn khích, đôi mắt lóe sáng như động vật ăn thịt nhìn thấy con mồi của mình.
"... Đây không phải là tên đàn ông đã 99 lần chặt đứt dây tơ hồng mà ta muốn tìm hay sao?"
Tô Quân mở phần giới thiệu giản lược trong sổ Nhân Duyên, cúi đầu nghiêm túc đọc:
"Lục Thịnh, nam, 36 tuổi, tổng giám đốc một công ty nào đó, đi xem mắt nhiều lần nhưng đều thất bại... Đến nay đã tránh thoát được 99 lần nhân duyên, là người đứng thứ 2 trong danh sách đen cấp 1 của Sở Nguyệt Lão."
"... Ghi chú hữu nghị của Sở trưởng: Nếu hắn lại tránh thoát nhân duyên, đề nghị để hắn độc thân cả đời, trên đá Tam Sinh đem tên cùng tay phải của hắn khắc chung một chỗ."
Lúc nghe đến từ "Người đứng thứ 2", Lục Việt vốn không thay đổi biểu cảm lại khẽ mím môi, thoáng nhìn Tô Quân đang khẽ đọc bên cạnh, có chút xấu hổ.
Tiểu Long cười đến đau bụng, lăn qua lăn lại trong túi áo Lục Việt
"Nhiệt liệt chúc mừng Sở trưởng Lục đã có một vị trí trong danh sách đen cấp 1 của sở Nguyệt Lão!"
Trong danh sách đen cấp 1 của sở Nguyệt Lão có tổng cộng 2 vị trí, đều bị một nam nhân họ Lục chiếm hết.
Đầu tiên là Lục Việt - Sở trưởng Lục của Thiên Đình, cái thứ hai là thân phận dưới nhân gian của hắn Lục Thịnh - Tổng giám đốc Lục.
"..."
Lục Việt vô tình lắc mạnh chiếc áo vest trên tay, trên không trung xoẹt qua một đường parabol duyên dáng, Tiểu Long đang khoa trương cười đùa bị văng xuống đất trong tích tắc.
Tô Quân buộc sợi dây màu đen truy tìm tung tích vào tay Lục Việt như tra tay vào còng, quấn đi quấn lại vài vòng rồi thắt một cái nút chết khóa lại.
Sau đó lại quấn đầu còn lại vào cổ tay mình.
Tô Quân lấy răng cắn vào sợi dây, dùng sức thắt một nút chết, thậm chí còn vì cười quá vui vẻ mà lộ ra một cái răng nanh sắc bén như hổ.
"Mười bảy vạn linh thạch, ta thành công bắt được ngươi rồi!"
Tác giả có lời muốn nói: Công tên thật là Lục Việt (陆钺), dưới nhân gian tên Lục Thịnh (陆晟)
(1): Đàn bà góa chồng
(2): Một câu thơ trong bài thơ "Vọng nhạc" của Đỗ Phủ, dịch nghĩa ra là "Ngắm nhìn mới thấy núi non chung quanh đều nhỏ bé". Mình thấy dịch hẳn ra không hay nên để Hán Việt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT