Giang Trừng nửa đêm mất tích, Giang Yếm Ly hâm nóng bát canh hết lần này đến lần khác, rốt cục không nhịn được, cầm đèn lồng một đường lầy lội tìm đến.
Thời điểm Ngu Tử Diên nhìn thấy cô, cả người Giang Yếm Ly đều là mồ hôi, bắp chân bị chuột rút. Nến đã cháy mất một nửa, lờ mờ chiếu sáng đêm đen vô hạn. Cô hồng hộc thở không nổi, lúc tìm thấy Giang Trừng cả người đã không thể đứng vững, tay chống đầu gối hớp từng ngụm khí.
Giang Trừng hô hấp thanh thiển, cuộn thân mình ngủ say.
Giang Yếm Ly theo bản năng căng lại hô hấp.
Cô không nỡ đánh thức hắn, thế nhưng cũng không thể cõng hắn về, gió đêm lại lớn tới mức như đánh vào mặt người từng bạt tai. Giang Trừng đã ở chỗ này hai ba canh giờ, đầu ngón tay đã kết một tầng sương, Giang Yếm Ly chỉ có thể cới áo choàng, đắp lên bả vai hắn, cùng Giang Trừng dựa vào bia mộ lạnh lẽo của cha mẹ.
Tu vi cô yếu ớt, không ngăn được gió lạnh thâm nhập vào từng mạch máu, răng trên răng dưới không khống chế được va vào nhau lập cập, lại sợ đánh thức đệ đệ trong lòng mình.
"Nếu ta hữu dụng một chút... A Trừng liệu sẽ bớt khổ hơn không..." Cô run cầm cập cắn chặt thịt trong miệng, dùng lòng bàn tay còn ấm áp sưởi ấm gò má Giang Trừng.
Cô khóc lóc hỏi: "Nương, người có ở đó hay không... Người nói con phải làm sao bây giờ, người nói con biết đi, con phải làm gì, con muốn giúp hắn... Con rất muốn giúp hắn dù chỉ một chút."
Nương của cô thật sự ở đây, thế nhưng nàng cũng không biết phải làm sao.
Ngu Tử Diên hận đến mức nện tay vào thân cây, nắm đấm trong suốt xuyên thẳng qua cây đâm vào trong gió, nàng không khống chế được lực, lảo đảo hai bước suýt chút nữa là ngã.
Nàng không hiểu, nếu trở thành quỷ thành ma bị hạn chế nhiều thế này, tại sao không trực tiếp giết chết nàng, sao phải để nàng trơ mắt nhìn con trai thống khổ như vậy.
"... Ra là ở đây."
Không biết từ lúc nào, bãi đất trống trải vang lên một tiếng thở dài khe khẽ.
Tại sao đứa bé Lam gia kia lại ở đây.
Ngu Tử Diên nhíu mày nhìn bóng dáng Lam Hi Thần tới gần, lơ đãng thở phào nhẹ nhõm.
"Tại hạ muốn thương nghị cùng Giang tông chủ việc liên hợp tiến công, không tìm thấy người ở Liên Hoa Ổ, vì lẽ đó mạo muội tìm tới sơn đạo này."
Mặt mày Lam Hi Thần chìm trong ánh trăng, móc ra một bình nước nóng đưa cho Giang Yếm Ly, áy náy nở nụ cười, "Đồ vật đơn sơ, Giang cô nương trước tiên làm ấm cơ thể đi."
Giang Yếm Ly lạnh tới mức không nói ra tiếng, nhìn thấy bình nước nóng còn tỏa nhiệt, lắc đầu một cái, muốn nhường cho Giang Trừng trong lòng nàng.
Lam Hi Thần cũng lắc đầu một cái, y đem bình nước nóng cùng áo choàng của Giang Yếm Ly trả lại, sau đó lấy áo choàng của mình, cẩn thận quấn lấy Giang Trừng.
"Không sao, ta cõng hắn về."
Người họ Lam khí lực không nhỏ, Lam Hi Thần nay lại hết sức dịu dàng. Giang Trừng được y nhẹ nhàng đặt lên lưng, như là do đột ngột tiếp xúc với nguồn nhiệt nóng hôi hổi, theo bản năng giãy giụa, mí mắt vài lần khép mở, như thể sắp tỉnh. Lam Hi Thần cõng hắn, cảm giác động tĩnh của hắn quá lớn, bèn nghiêng mặt sang nhẹ nhàng cọ thái dương Giang Trừng.
Lông mày hắn buông lỏng, chớp mắt lại ngủ say.
"Lam tông chủ, ngươi có muốn nghe một câu chuyện cũ không?" Giang Yếm Ly lại gần, ấm áp nhìn bọn họ, thanh âm khàn khàn hỏi.
Lam Hi Thần dừng bước, trầm thấp đáp: "Nguyện nghe tường."
"Ta lúc trước có quen một đứa trẻ."
Giang Yếm Ly vẻ mặt mềm nhũn, mặt mày thấm đẫm một loại ánh sáng dịu dàng. Nàng hắng giọng một cái: "Khi còn bé rất đáng yêu, khi ta lần đâu ôm hắn, hắn nhỏ xíu, nằm trong lòng ta oa oa đòi sữa."
"Mấy năm sau hắn lớn lên, như một con nhím con, kiêu ngạo tự lập vô cùng, chuyện gì cũng không muốn để người nhà bận tâm, không nói lời êm tai, không biết chọc người khác vui vẻ, cô cô độc độc, một mình làm từng chuyện mà trẻ con không thích làm."
"Hắn bây giờ sinh một cơn bệnh nặng, không có người nhà ở bên. Không một ai giúp hắn, chỉ có thể một mình chạy tới nhà thuốc mua dược. Bát dược kia tựa hồ nước đen có người chết chìm ở trong, ta nhìn còn cảm thấy đắng, vô cùng vô cùng đắng... Hắn rõ ràng có thể cho thêm đường để uống, thế nhưng hắn lại bỏ vào bát dược những thứ đắng hơn, thậm chí có vài thứ ta còn không biết có hại hay không."
Cô nghẹn ngào một hồi, im lặng khóc nức nở: "Lam công tử, ngươi nói xem đứa nhỏ có phải là quá... quật cường rồi hay không."
"Có lẽ vậy."
Lam Hi Thần xốc lên cơ thể đang dần tuột xuống sau lưng.
"Hoán chỉ cảm thấy cần có người cùng hắn uống thuốc đắng." Y trầm giọng nói, "Mặc kệ sau khi uống xong người đó có cho hắn kẹo hay không."
"Chí ít sẽ không để hắn một mình nếm xem bát dược kia đắng bao nhiêu."
"Thật không."
Giang Yếm Ly cười khổ một tiếng, tay cầm đèn đi về phía trước, không quay đầu lại.
Lam Hi Thần theo Giang Yếm Ly vào Liên Hoa Ổ, sắp xếp cho Giang Trừng xong xuôi liền rời đi. Ngu Tử Diên canh giữ bên giường hắn cả đêm, nhìn thấy mặt mày con nàng từ từ nhíu chặt, đại khái là bị kéo vào một hồi ác mộng.
"Vãn Ngâm."
Lam Hi Thân gõ gõ cửa, ló đầu nhìn hắn.
Mắt hạnh lăn qua lăn lại hai lần dưới mí mắt mỏng manh, Giang Trừng vừa nghe thấy âm thanh này, thân thể còn mê man, người đã tỉnh.
Lam Hi Thân biết hắn còn đang ngẩn ra, tay cầm một cái hộp lớn lặng lẽ đẩy cửa đi vào.
"Tối hôm qua ta thế ngươi dò xét, phát hiện thấy kết giới Liên Hoa Ổ có một lỗ hổng, Ngụy công tử vừa mới trở về, vẫn chưa hoàn toàn áp chế được quần quỷ, nếu bỏ mặc không sửa sẽ dẫn tới hung túy không giải quyết được. Ta tới hỏi ngươi một chút, định lúc nào lấp kín chỗ hổng kia?"
Giang Trừng lập tức ngồi dậy: "Không được!"
Hắn lo lắng vén chăn lên: "Đó là ta cố ý để lại! Ta sẽ xử lý tốt! Ngươi không được lấp... Chúng ta không được lấp... Chuyện này giao cho ta đi, ngươi giao cho ta, ngươi chớ xen vào!"
Lam Hi Thần sững người một lúc, đứng cạnh bàn không lên tiếng, y xoay người, quay lưng lại với Giang Trừng mở hộp ra, như là nhẫn nại.
Giang Trừng thấy không đúng, có chút hoảng, "Ngươi giận rồi?"
Bát sứ vân văn để trên mặt hộp, choang một tiếng rơi xuống bàn.
Lam Hi Thần trầm mặc một hồi, nói: "Bánh trôi tửu nhưỡng ăn rất ngon, ta mua một ít cho ngươi, để trong chén đậy nắp đã lâu, vẫn luôn ấm áp."
Giang Trừng không có khẩu vị, lắc đầu rồi mới nhớ tới Lam Hi Thần không nhìn thấy, đang chuẩn bị mở miệng, Lam Hi Thần tựa mọc mắt sau lưng nói trước:
"Không muốn ăn cũng không sao, ta ở ngay bên cạnh ngươi, đưa tay là có thể chạm, ngươi muốn cái gì, ngươi muốn làm gì, ta đều sẽ giúp ngươi."
Y thở dài, rốt cục cũng quay người lại, chậm rãi đến cạnh giường ngồi xổm xuống, "Thế nhưng ngươi không phải người như vậy, ta muốn giúp ngươi, nhưng cũng không biết nên bắt đầu từ đâu."
"Trạch Vu Quân."
Lam Hi Thần ngẩng đầu nhìn Giang Trừng.
"Ngươi nói ngươi muốn giúp ta, nhưng ta không biết ngươi có thể giúp ta cái gì."
"Lam Hi Thần." Giang Trừng lại gọi y, hắn cúi thấp đầu, cánh tay gầy trơ xương rút ra khỏi chăn, lòng bàn tay trống không mở ra, không hề có cái gì, hắn nói: "Ta khó chịu."
Lam Hi Thần nắm chặt tay kia, nhẹ nhàng đụng vào khóe mắt khô ráo của hắn: "Ta biết."
Giang Trừng lại không nhịn được, đưa tay kéo cổ áo Lam Hi Thần.
Ngu Tử Diên đột nhiên không kịp phòng bị nhìn thấy, con mắt khiếp sợ đến sắp rớt ra.
"Con làm sao có thể như vây!"
"Các ngươi không thể làm chuyện như vậy!"
Yết hầu phảng phất như nghẹn lại, tựa có lửa cháy trong lồng ngực, Ngu Tử Diên im lặng một khắc, đột nhiên đứng dậy ôm đầu.
"Không phải ta dạy! Bọn hắn không nên.... Bọn hắn thật sự không nên!"
Hai đứa bé quái lạ như vậy nàng đã sớm rõ ràng, nhưng vẫn không chịu tin tưởng. Một khi chuyện đó trở thành sự thật, giống như trời sụp đất đổ, trong đầu nàng chỉ còn gió vù vù thét gào.
"Muốn làm gì thì làm! Các ngươi tùy hứng như vậy... Bất chấp hậu quả như vậy, như vậy, như vậy có khác gì vạch áo cho người xem lưng, bị người đời mắng mỏ nhục mạ cả đời! Các ngươi sao lại không hiểu!"
Nàng điên cuồng muốn hất tay Giang Trừng ra, con mắt muốn nhắm lại nhưng không khống chế được mà trợn to, mặt mũi run rẩy đến co giật, tan nát quát lên:
"Giống như ta! Mẹ kiếp lại giống như ta...!"
Nàng cuối cùng cái gì cũng không nắm được, trong hoảng hốt lui về hai bước, chân mềm nhũn ngã xuống đất.
======
Chương 6 dài xỉu nên tui cắt ra nhé
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT