Có lẽ là giữa cha mẹ và con cái luôn tồn tại sự hiểu ngầm không tên, một tình yêu thầm lặng mà mãnh liệt, mãnh liệt tới mức vượt qua giới hạn sinh tử.
Lúc Giang Trừng bắt đầu lờ mờ cảm nhận được Ngu Tử Diên là lúc tu sửa lại kết giới Vân Mộng, sau đó là vây quét Loạn Táng Cương nổi lên nghi vấn, mãi đến khi Kim Lăng nói cho hắn biết, hắn mới dám xác định.
Ngu Tử Diên ở nhân gian phá tới mức nghiêng trời lệch đất, oán khí ngút trời quấy phá biên cảnh, quan trên trời giao lệnh khẩn như đòi mạng, quỷ sai phụng mệnh áp giải đầu đầy mồ hôi không ngừng giục giã Giang Trừng đi nhanh hơn nữa, chỉ cần sớm đưa đi là coi như nhiệm vụ của gã hoàn thành.
Giang Trừng vờ thuận theo đi được nửa đường thì lấy đà đưa chân đạp lăn quỷ sai dẫn đường, eo xoay một cái, tay mang xiềng xích một đường đánh tới Diêm vương điện.
"Cho rằng ta sẽ cúi đầu chịu trói? Ngươi đúng là coi khinh ta quá nhỉ."
Hắn tiện tay dùng lực, xích sắt vỡ kêu thành tiếng, Giang Trừng bước chân qua đống phế tích hoang tàn, nói: "Ngươi là lão Diêm vương?"
Một nhà họ Giang này rốt cuộc là nòi giống ngưu quỷ xà thần gì vậy! Ngu Tử Diên còn đang gây sự bên ngoài, vất vả lắm mới tiễn được một Giang Yếm Ly, sao bây giờ lại mọc thêm một Giang Trừng!
Lão Diêm vương sởn cả tóc gáy, núp sau ghế miệng cọp gan thỏ hùng hồn quát: "Thằng nhãi vắt mũi chưa sạch chui từ đâu ra!"
"Ta chỉ hỏi hai việc," Giang Trừng cầm Sinh Tử bộ, đầu ngón tay đảo qua đảo lại, cẩn thận tra xét, "Vân Mộng Giang Vãn Ngâm rõ ràng là dương thọ chưa hết, nhưng các ngươi dám sửa mệnh số có phải không?"
Lão Diêm vương nghẹn họng, quay mặt sang chỗ khác.
Giang Trừng liếc lão, tiếp tục nói: "Chuyện thứ hai, Ngu thị Ngu Tử Diên rõ là chưa từng giết người, tại sao lại viết trên mệnh bộ của bà là tội ác tày trời, vĩnh viễn không được vào luân hồi?"
Hắn khép lại sổ ghi chép mà nghe tiếng ầm ầm, gáy sổ xoay vòng bị ném tới trước mặt lão Diêm vương.
"Trên thiên đình muốn chúng ta từng người chết thảm, trực tiếp bức điên nương, rồi đợi người đại khai sát giới là có thể để thiên đạo ra tay, cho bà biết thế nào là "thân tử đạo tiêu"—"
Giang Trừng hầu như không nói được nữa, hắn nắm chặt tay thành quả đấm, lại bảo, "Hết thảy sinh tử cứ thế đè lên vai nương, các thượng tiên miệng đầy bác ái chỉ cần phất tay cử ra vài tên khốn là có thể thoải mái khoanh tay đứng nhìn một hồi xiếc khỉ trong nhân gian."
Hắn hừ lạnh một tiếng: "Nghĩ đẹp quá nhỉ."
"Nương lựa chọn thế nào là chuyện của nương, thế nhưng các ngươi ngàn vạn lần không nên đem chúng ta ra uy hiếp người."
"Khi còn sống không ai có thể bắt nạt người, nương chết rồi, ta cũng sẽ không cho phép bất cứ ai động vào bà ấy."
Lão Diêm vương cả giận: "Làm càn! Nhóc con miệng còn hôi sữa mà lá gan cũng to gớm! Dám nói hưu nói vượng như thế!"
"Chỉ cần ngoan ngoãn đi luân hồi, cuộc sống tốt đẹp đang chờ ngươi, hà cớ gì mà không biết điều như vậy, dám ở đây bàn chuyện..."
Lão Diêm vương địa phủ nuốt một ngụm nước miếng, khá tự tin mà rống to, "Chẳng lẽ nào ngươi không muốn độ kiếp phi thăng?!"
"Độ kiếp phi thăng à..." Giang Trừng cảm khái thở dài.
"Lúc nãy tại hạ vừa nhìn, trên mệnh bộ của Giang Vãn Ngâm rõ ràng viết là chết rồi thì xuống địa ngục, Diêm vương đường đường là thân tiên thông thái, ắt cũng phải biết cái gì gọi là không đuổi giặc cùng đường chứ?"
Giang Trừng híp hờ mắt, giấu đi nhu quang trong đó đi, rồi chậm rãi rút ra chuôi kiếm đeo sau lưng, "Ngươi để Ôn Triều làm gì thi thể mẹ của ta ấy nhỉ? Lột da băm xương có phải không?"
Hắn nhìn cái đầu lệch đi của Diêm vương, mũi kiếm Tam Độc ánh lên hàn quang, cười ngây thơ nói: "Trùng hợp quá, lúc ta xuống địa ngục, kiếm của ta cũng xuống theo luôn."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT