11.

Vải đỏ bay rợp trời, chữ hỷ theo lưng núi Vân Thâm và nước Liên Hoa Ổ chảy khắp vạn gia.

Nếu như nàng có thể gặp Yếm Ly, nàng rất muốn nói cho con bé biết, A Trừng ngày hôm đó mỉm cười mấy lần, Kim Lăng ngày hôm đó mắng những người miệng bẩn mấy lần, Lam Hi Thần và Giang Trừng lén lút gặp nhau mấy lần, quang minh chính đại nắm tay nhau bao nhiêu lần.

Một người sống mãi trong quá khứ, đến nay đã biết nở nụ cười thật lòng, không còn xem áp lực trên vai như cực hình, hắn như mầm cây khô hạn gặp mưa xuân, sinh trưởng trên mộng cũ nơi Vân Mộng, lộ ra lá non xanh biếc phất phơ trong gió.

Lam Hi Thần rất thích tìm đủ loại nguyên cớ kéo Giang Trừng ra ngoài, đại khái là vì thói hư tật xấu của hắn làm người trong nhà lo lắng không thôi, nghĩ trăm phương nghìn kế mang đến cho hắn thế giới rộng lớn, nhân sinh bao la.

Không có bất kì ai sinh ra đáng bị phụ lòng cả.

Hẻm nhỏ bên tường thành rách nát, cánh nhạn cô đơn bay về phía nam trên sa mạc mênh mông, rừng thiêng nước độc đất vàng óng, bọn họ hoặc giục ngựa, hoặc ngự kiếm, ở mỗi một đoạn phong cảnh, ở từng dấu chấm của câu chuyện cổ tích, yêu nhau.

Trời rất tối, trong mây mơ hồ có ánh sáng.

"Có muốn xem mặt trời mọc không."

Tiếng Giang Trừng vang lên bên cửa sổ phòng Lam Hi Thần, gió thu lạnh lẽo tan vào xuân thủy trong đôi mắt hạnh, hắn nhìn Lam Hi Thần, khóe miệng cong cong.

"Ngày tháng đặc thù, phải nghiền ngẫm trò chuyện."

"Không muốn ở một mình?" Lam Hi Thần xoa gáy hắn, "Ngươi không đuổi ta đi là tốt rồi."

Bọn họ ngự kiếm leo lên mây xanh.

"Tu chân giới với ta mà nói thì xưa nay đã tốt xấu rõ ràng như hai cực trắng đen."

Lam Hi Thần rõ ràng lời này không phải độc thoại nên kề sát bên người Giang Trừng lẳng lặng nghe. Âm lượng Giang Trừng không lớn lắm, tựa như nước trong đầm sâu yên lặng.

"Ta có phải người tốt lành gì đâu, ta bức chết Ngụy Vô Tiện, ta nợ hắn một viên kim đan, ta gồng gánh Giang gia hai mươi năm song không thể làm đúng gia quy, ta tàn sát quỷ tu khắp thiên hạ, nợ máu chồng chất trên vai, ta điên đến độ hành hạ người khác thành tính, đáng đời cửa nát nhà tan."

"Nhưng ta gặp được Lam Hi Thần, đời ta chưa từng yêu thích một người nhiều như vậy, ta cùng hắn đi qua giang sơn đại mạc, sóng vai cùng hắn trừ hung túy, ta cùng hắn vung kiếm cắt đứt yết hầu kẻ thù, ta cùng hắn ngắm mưa Vân Mộng, chèo thuyền Cô Tô, lội tuyết Di Lăng."

"Ta có người yêu tốt nhất trên đời, có gia nhân chu đáo chăm lo, có đứa cháu ngoại trai lâu lâu không nghe lời nhưng lại đáng tin cậy, có trăm nghìn môn sinh Liên Hoa Ổ. Ta đã từng mất tất cả, cũng từng nắm trong tay mọi thứ, ta trải qua rất nhiều chuyện so với đời người ngắn ngủi, ta không còn gì để hối hận."

Hắn đứng trên kiếm, đường chân trời sau lưng như thanh kiếm chém đứt bóng tối, âm thanh rơi vào ánh mặt trời, hắn quay đầu nở nụ cười: "Ta có thể sống, thực sự là quá tốt rồi."

"Ta đoán Vãn Ngâm lúc nãy còn nói thiếu một câu."

Kim Ô(1) giương cánh trên cành ngô đồng, mặt trời mọc hào quang vạn trượng. Lam Hi Thần nắm chặt tay hắn, nhẹ nhàng mỉm cười: "Ngươi nên nói với hắn: Giang Vãn Ngâm vất vả rồi."

(1) Kim Ô: có hình dáng con chim Quạ đen ba chân. Toàn thân phát ánh sáng kim quang, giúp dẫn đường cho người bị lạc trong hang tối, rừng sâu, núi thẳm. Do vậy nên còn được gọi là Tam Túc Ô, Tam Túc Kim Ô hay Xích Ô.

Y nói: "Vãn Ngâm, sinh nhật vui vẻ."

Lồng ngực nghẹn ứ đến đau đớn, Ngu Tử Diên buồn bực đấm ngực hai lần. Thì ra một nửa trái tim bị cắt rời lúc trước nay đã tự chữa lành, tự bổ khuyết, từ từ trưởng thành thành hàng rào kiên cường, có thể mỉm cười nhìn thế sự khổ sở đắng cay.

Nàng đã không còn có thể cho hắn cuộc sống như thế.

Hắn đã từng không hạnh phúc.

Nàng nhìn khuôn mặt tươi cười trong sáng của đứa bé rạng rỡ như tiểu thái dương, dù mây đen có che khuất vẫn tỏa sáng lấp lánh. Rồi không nhịn được lùi một bước, rồi lại lùi một bước.

- ------

Editor có lời muốn nói: Sorry mọi người mới tìm được một bộ truyện hài ẻ nên mấy nay tui toàn ngồi cày chứ chả đụng chạm dl gì:v

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play