Khang Chước nắm chặt cánh tay Tô Vân Tường không buông, kiên quyết muốn nhận được một đáp án.
Khang Chước cũng chẳng phải kẻ ngốc, cậu chỉ muốn cho Doãn Đông Phàm đầy đủ sự tín nhiệm.
Cậu đã thấy rất rõ ràng.
Tô Vân Tường đến đây từ lúc hơn mười giờ cho tới khi rời đi vào khoảng hơn hai giờ chiều, trong suốt bốn tiếng đồng hồ, cậu ta nhìn chằm chằm Doãn Đông Phàm trong bao lâu, có mấy lần muốn tìm Doãn Đông Phàm nói chuyện. Hay ngay từ đầu Doãn Đông Phàm lên lầu hai để làm gì, vì sao sau đó không lâu Tô Vân Tường lại xuống lầu một mình.
Khang Chước không hỏi một điều gì cả.
Đó là cách cậu yêu.
Tôi tin tưởng bạn vô điều kiện, tôi hy vọng bạn cũng có thể tin tưởng tôi vô điều kiện. Nếu bạn không thể làm được, thì xin ít nhất đừng phụ lòng tin của tôi.
Doãn Đông Phàm nói y chỉ chơi trò chơi ăn một miếng bánh quy với Tô Vân Tường, nói Tô Vân Tường chụp ảnh vu khống Khang Chước là vì tốt cho y… Sau cùng, Khang Chước đều có thể chấp nhận những lý do này, bởi vì cậu vẫn luôn cảm thấy hai người ở bên nhau thì phải hiểu cho nhau, bao dung lẫn nhau. Chẳng có đôi tình nhân nào lại không cãi nhau bao giờ, và thời gian luôn có thể xóa bỏ mọi ngăn cách.
Thậm chí, Khang Chước còn gạt nguyên tắc của mình sang một bên hết lần này đến lần khác, cậu muốn chờ Doãn Đông Phàm trưởng thành, chờ Doãn Đông Phàm thông suốt, kết quả là cậu nhận được gì đây?
Là một dấu răng tươi mới mà Alpha của mình để lại trên tuyến thể của một Omega khác.
Khang Chước bỗng nhiên cảm thấy mình vô cùng nực cười.
Mới vừa nãy thôi, ngay khi mọi người hát chúc mừng sinh nhật Doãn Đông Phàm, cậu còn đang nghĩ tối nay sẽ để Doãn Đông Phàm đánh dấu như thế nào…
“Anh đang nói cái gì vậy? Trước mặt mọi người xé miếng dán tuyến thể của người khác, anh không được dạy dỗ à? Xin lỗi Tô Vân Tường đi!” Thang Nhụy dùng sức đẩy Khang Chước ra, bảo vệ Tô Vân Tường ở phía sau.
Khang Chước bị đẩy đến loạng choạng, cậu nhìn chằm chằm vào Tô Vân Tường, mà đối phương chỉ đứng đó che gáy cúi đầu, dáng vẻ giống như một người bị hại.
Mọi người nghe được động tĩnh bên này đều nhìn sang.
Quyền Tiêu đang đưa Quyền Hoa Thần lên xe vừa vặn trông thấy một cảnh này, sắc mặt tái hẳn đi, bà lao vào phòng khách hô to tên Doãn Đông Phàm.
“Gì thế mẹ?” Doãn Đông Phàm không tình nguyện ra khỏi phòng vệ sinh, oán giận nói còn chưa lau sạch nước trên mặt.
Quyền Tiêu túm cổ áo Doãn Đông Phàm kéo y ra cửa: “Đi xem chuyện tốt con đã làm này!”
Trước cổng biệt thự nhà họ Quyền, Khang Chước đưa lưng về phía y, trên tay cầm một miếng dán tuyến thể, một thân một mình giằng co với đám người Thang Nhụy và Tô Vân Tường ở đối diện.
Doãn Đông Phàm giật mình sững sờ.
【”Đông Phàm, tôi biết là cậu không thích tôi, không sao cả. Cậu trút giận trút dục vọng lên tôi thế nào cũng tùy cậu hết, nhưng bây giờ tôi thật sự rất khó chịu, cầu xin cậu cho tôi một chút pheromone đi…”】
【”Nhiêu đây đủ chưa?”】
【”Quá ít, pheromone trong không khí sẽ tan biến rất nhanh, tôi cũng không thể ở lại trong phòng chứa đồ này suốt được.”】
【”Vậy cậu nói làm sao bây giờ?”】
“Anh ơi, anh nghe em nói! Mọi chuyện không phải như những gì anh nghĩ đâu!” Doãn Đông Phàm xông lên nắm lấy bả vai Khang Chước.
Lồng ngực Khang Chước phập phồng kịch liệt, cậu ngửa đầu nhìn Doãn Đông Phàm, gằn từng chữ hỏi y: “Vừa rồi, trong bữa tiệc, em, đánh dấu cậu ta, có phải không?”
【”Đánh dấu tôi một lần nữa đi Đông Phàm, chờ đến khi chứng mẫn cảm của tôi khỏi hẳn, tôi cam đoan sẽ không đến làm phiền cậu nữa.”】
【”Cậu điên à? Mọi người đều đang ở dưới nhà!”】
【”Chỉ đánh dấu tạm thời một lần mà thôi, tôi có mang theo miếng dán thay thế, sẽ không bị ai ngửi thấy. Đánh dấu tạm thời sẽ hoàn toàn biến mất trong vòng chưa đầy hai tuần, đến lúc đó chứng mẫn cản của tôi đã đỡ hơn rồi.”】
Doãn Đông Phàm ra sức lắc đầu: “Không phải vậy, anh ơi, không phải vậy đâu! Cậu ấy bị bệnh, cậu ấy nói muốn một chút pheromone, em chỉ…”
Khang Chước không hề bị lay động: “Là phải hay không?”
【”Đông Phàm, mùa hè này tôi không thể mặc áo ngắn tay, những nốt mẩn đỏ này thật sự rất đau.”】
【”Vậy nói rõ trước, chỉ có lần này thôi.”】
【”Tất nhiên rồi.”】
【”……”】
【”A… Đông… Đông Phàm…”】
Doãn Đông Phàm tuyệt vọng nhìn Khang Chước: “Phải…”
Khang Chước cuối cùng cũng liếc mắt nhìn y một cái, ném miếng dán bẩn thỉu kia lên người Doãn Đông Phàm, xoay người vòng qua đám đông đi ra ngoài cổng lớn.
Doãn Đông Phàm đuổi theo cậu, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Anh, anh ơi! Anh đừng đi, xin anh đừng đi mà!”
Khang Chước đột ngột dừng bước, Doãn Đông Phàm dấy lên hy vọng, nhưng Khang Chước chỉ tháo chiếc nhẫn trên tay ném xuống bên chân y, bước đi mà không quay đầu nhìn lại.
“Khang Chước! Khang Chước!”
Trong lúc Doãn Đông Phàm hoảng loạn cúi người nhặt nhẫn, đến khi y ngẩng đầu nhìn lại thì Khang Chước đã lên một chiếc xe rời đi. Y chạy phía sau đuổi theo nhưng chiếc xe kia càng ngày càng xa, dần dần đi khuất khỏi tầm mắt, y chỉ có thể dừng lại trong vô vọng.
Quyền Hoa Thần liếc nhìn Khang Chước trong gương chiếu hậu, cậu ngồi ở ghế sau vô cùng yên lặng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Không khóc, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu cảm gì, giống như một con búp bê đã bị hút sạch linh hồn.
Quyền Hoa Thần không thể nhìn cậu như thế này nữa, lên tiếng hỏi cậu: “Về nhà sao?”
Qua hồi lâu, Quyền Hoa Thần mới nghe thấy giọng nói thều thào của Khang Chước.
“Không muốn về.”
“Muốn uống gì không?”
“Không muốn.”
Quyền Hoa Thần cầm vô lăng suy tư một lát, hắn nhìn biển chỉ dẫn phía trước đang dần chạy gần tới, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó. Trong lúc chờ đèn đỏ, hắn xác nhận thông tin trên điện thoại rồi quay đầu nhìn về phía Khang Chước.
“Em có muốn đi ngắm biển không?”
Khang Chước chậm rãi quay đầu lại, ngớ ngác nhìn Quyền Hoa Thần, lần này cậu không phản đối.
Hai tiếng sau, Quyền Hoa Thần dừng xe ở ven đường, Khang Chước ngẩn người nằm sấp trên cửa xe nhìn ra bên ngoài, mãi cho đến khi Quyền Hoa Thần mở cửa xe cho cậu.
“Xuống xem một chút chứ?”
Sóng nhiệt cuộn trào đua nhau chen vào trong thùng xe, mang theo mùi tanh nóng của biển cả, đẩy Khang Chước ra khỏi ghế ngồi.
Màu xanh dương, khắp nơi đều là màu xanh dương
Bầu trời trong xanh và biển khơi xanh thẳm giao cắt nhau tạo thành một đường thẳng ở phía đằng xa.
Mặt trời chói chang thắp sáng biển lớn, giống như một ngọn lửa vàng rực rỡ nhấp nhô trên mặt biển.
Khang Chước đứng bên con đường ven biển, say mê ngắm nhìn biển rộng trước mặt.
Khang Chước vẫn luôn muốn đến bờ biển, nhưng không ai dẫn cậu đi.
Đây là lần đầu tiên trong đời Khang Chước nhìn thấy biển, là biển cả thật sự. Trông nó không giống như trong hình ảnh và video, nó không có dáng vẻ lạnh lùng hờ hững hay là cuồn cuộn phẫn nộ khi bị thu nhỏ vào trong màn hình kỹ thuật số.
Nó nằm yên tĩnh trên đường chân trời, cánh tay rộng lớn của nó kéo dài đến tận phương xa, ôm lấy toàn bộ bến cảng, nó nhẹ nhàng lay động, ngâm xướng theo gió bay.
Khang Chước đứng bên chân nó, nhỏ bé như một hạt cát trên bờ biển.
Khang Chước cũng không biết mình bắt đầu khóc từ khi nào, cậu chỉ đột nhiên ý thức được rằng, thì ra muốn nhìn thấy biển lại là một chuyện dễ dàng như vậy.
Không cần phải đợi chờ từ năm này qua năm khác, không cần phải sợ hãi khi đã để vuột mất, không có cãi vã cũng không có ngờ vực vô căn cứ. Cho dù trải qua cả trăm năm, biển vẫn là biển, khi Khang Chước đến gần nó vẫn sẽ dịu dàng đưa tay ra, sau khi ôm lấy cậu sẽ không bỏ rơi cậu.
Những tiếng thổn thức không nén xuống được cuối cùng biến thành gào khóc, Khang Chước đứng không vững, cậu chống hai tay lên đầu gối, giống như muốn mang tất cả uất ức ra khóc cho biển nghe.
Ngay khi Khang Chước không thể khống chế bản thân mình run rẩy, cậu đã được một vòng tay rắn chắc ôm vào lòng. Trong khoảnh khắc lơ đãng lúc ấy, cậu cho rằng biển cả có thực thể, nó đã biến thành một thứ hữu hình ôm chầm lấy cậu.
Khang Chước ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt thâm trầm của Quyền Hoa Thần, cậu rốt cuộc không kiềm chế được nữa, nhào vào trong ngực hắn, giống như nhào vào biển rộng.
“Cậu, cậu ơi…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT