*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Kẹo Mặn Chát

Khang Chước cả đêm không thể ngủ ngon, trong mơ cậu không ngừng phân tích lại cuộc cãi vã với Doãn Đông Phàm. Cậu đã ngẫm nghĩ từng câu từng chữ, kiên nhẫn giải thích, cố gắng dẫn dắt Doãn Đông Phàm nhìn ra sự mâu thuẫn trong hành vi của Tô Vân Tường, liên tục đưa ra những ví dụ và luận chứng tương phản, cậu cảm thấy lần này chắc chắn là có tác động, nhưng Doãn Đông Phàm vẫn nói với cậu --

"Khang Chước anh thay đổi rồi."

Khang Chước thình lình mở mắt ra, máy điều hòa đã ngừng hoạt động không biết từ lúc nào, cả người cậu nhễ nhại mồ hôi vì nóng.

Kéo rèm rồi mở cửa sổ ra, ngoài trời mây đen dày đặc, thoạt nhìn giống như sắp mưa.

Hôm nay vẫn phải đến phòng thí nghiệm. Tối hôm qua, Lưu Minh đã thông báo trong nhóm, nói rằng hôm nay phòng thí nghiệm sẽ nhập về một lô thiết bị mới, mọi người phải tập trung học cách sử dụng chúng.

Khang Chước lề mề vài phút mới xuống giường, sau khi sửa soạn xong xuôi, cậu ngậm một lát bánh mì nướng rồi bước ra khỏi cửa.

Bởi vì tối hôm qua phải đi uống rượu với Chử Vệ Lâm nên Khang Chước để xe ở trường không lái trở về.

Cậu mở điện thoại, dùng ứng dụng đặt xe đặt một chuyến taxi.

Taxi không thể vào bên trong tiểu khu, vì vậy Khang Chước phải đi tới cổng tiểu khu mới có thể lên xe. Một tay cậu xách ba lô, tay còn lại cầm lát bánh mì nướng nhai nuốt từng miếng nhỏ, ngay khi cậu vừa đi ngang qua nhà bên cạnh thì liền thấy cửa lớn mở ra.

Quyền Hoa Thần cầm chìa khóa xe ra khỏi cửa, hắn mặc một bộ đồ công sở, quần tây thẳng tắp, nhưng áo sơ mi phía trên lại mặc rất tùy ý. Hai cúc áo trên cùng không được cài vào, tay áo xắn đến khuỷu tay, làm cho người khác cảm nhận được sự điềm tĩnh thành thục tỏa ra từ hắn.

Khang Chước liếc nhìn chiếc thắt lưng siết chặt trên vòng eo của Quyền Hoa Thần, lễ phép chào hỏi: "Cậu, chào buối sáng."

Sau khi cãi nhau với Doãn Đông Phàm vào ngày hôm qua, cảm xúc tiêu cực vẫn còn đọng lại trong tâm trí cậu, đến nỗi sự xấu hổ khi bị Quyền Hoa Thần bắt gặp bọn họ thân mật lần trước cũng biến mất đi nhiều, ít nhất hiện giờ Khang Chước dám nhìn thẳng vào hắn.

Quyền Hoa Thần gật đầu, nhanh chóng liếc cậu một cái rồi xoay người đi vào gara lấy xe: "Đi đâu vậy? Tôi đưa em đi."

Khang Chước biết rõ hắn phải đến công ty, hoàn toàn ngược đường với đại học A, vì vậy cậu nói: "Cảm ơn cậu ạ, cháu tự đi taxi là được rồi."

"Tôi đưa em đi không phải nhanh hơn sao? Dù gì buổi sáng tôi cũng không vội, đi trễ một chút cũng không ai dám trừ lương của tôi."

Giọng điệu của Quyền Hóa Thần vô cùng đứng đắn, nhưng Khang Chước lại cảm thấy rất buồn cười: "Cháu vừa đặt xe qua điện thoại rồi ạ."

"Vậy thì hủy đi, tiền bị trừ tôi trả cho em." Quyền Hoa Thần lái một chiếc xe việt dã ra khỏi gara, dừng lại bên cạnh Khang Chước, hạ cửa kính ghế lái xuống, "Lên xe."

Còn một phút nữa là tài xế sẽ đến cổng tiểu khu, Khang Chước khó xử nói: "Thật sự không cần ạ..."

Quyền Hoa Thần bất đắc dĩ: "Vậy đưa em đến cổng tiểu khu được chứ?"

"...... Dạ vâng." Khang Chước ngồi vào ghế sau.

Lái xe đến cổng tiểu khu nhiều nhất cũng chỉ mất nửa phút, gần như là chỉ trong nháy mắt, nhưng Khang Chước ngồi ở ghế sau luôn cảm thấy thời gian vừa dài dằng dặc vừa giày vò cậu. Nghĩ lại nguyên nhân, có thể là do cậu từ chối ý tốt của Quyền Hoa Thần, mà Quyền Hoa Thần thoạt nhìn có hơi thất vọng. Tuy rằng hắn không biểu hiện ra ngoài mặt, cũng không để lộ ra một chút pheromone, nhưng Khang Chước lại cảm thấy như vậy.

Khang Chước nhanh chóng suy nghĩ biện pháp giải quyết, lúc sắp xuống xe, cậu hỏi Quyền Hoa Thần: "Nếu như cậu tới công ty thì Lazzy ở nhà một mình sao ạ?"

"Ừm, tôi nhốt nó trong phòng." Quyền Hoa Thần dừng xe ở ven đường.

"Vậy nó có gì ăn không ạ? Suốt ngày ở trong phòng không biết nó có thấy bí bách không vậy cậu?" Khang Chước xuống xe, đóng cửa phía sau lại, đứng trước cửa sổ ghế lái đối mặt với Quyền Hoa Thần.

Đôi mắt của Quyền Hoa Thần có màu đen thẫm, giống như bầu trời đêm, Khang Chước không dám nhìn chằm chằm vào chúng nó.

Quyền Hoa Thần chăm chú nhìn động tác nhỏ của Khang Chước, nhìn cậu ngượng ngùng né tránh ánh mắt của mình, hàng lông mi cong dài không ngừng lay động, ngón tay vô thức ma sát đường may nổi trên quần.

Thế là Quyền Hoa Thần nói với cậu: "Ừm, tôi chỉ cho nó đủ lượng cơm trưa vào trong bát. Nếu buổi tối tôi về muộn, nó sẽ đói bụng, cuống cuồng lên sẽ đi phá nhà, trên tay nắm cửa toàn vết móng vuốt của nó."

"Như vậy sao được chứ? Nếu không thì thế này đi ạ." Khang Chước mở to hai mắt đầy mong đợi nhìn thẳng vào mắt Quyền Hoa Thần, "Dù sao dạo này cũng đang là kỳ nghỉ hè, cháu về nhà tương đối sớm, cháu có thể tiện đường cho Lazzy thêm chút thức ăn cho chó, rồi lại chơi với nó một lát, cậu cảm thấy thế nào?"

"Nếu như em không ngại phiền phức thì đương nhiên có thể. Mật khẩu cửa nhà tôi là 94869486, thức ăn cho chó ở trong tủ bếp..."

Khang Chước ghi lại ra giấy, cuối cùng cậu cũng cảm thấy an tâm, xách balo nhảy nhót lên xe taxi cách đó không xa, so với dáng vẻ như ngồi trên đống lửa ban nãy thì hệt như hai người khác nhau. Quyền Hoa Thần thông qua gương chiếu hậu nhìn thấy cậu như vậy, hắn bất giác có chút muốn cười.

Lô thiết bị mới phải đến chiều mới được chuyển tới. Buổi sáng, "nhóm nghiên cứu và phát triển mùi hương miếng dán tuyến thể" thảo luận về ý tưởng của từng người. Tất cả đều cảm thấy ý tưởng của nhau không ổn, hoặc là hương thơm quá bình thường, không hấp dẫn người tiêu dùng, hoặc là mùi hương quá khó điều chế, tóm lại là không thu được bất kỳ kết quả nào. Cũng may đây chỉ là một hạng mục phụ, bên phía công ty dược phẩm cũng chưa yêu cầu gấp, hôm nay không cần phải đưa ra kết quả, vì thế buổi sáng mọi người tự mình nhận chút việc rồi đi làm.

Hơn mười giờ Khang Chước nhận được điện thoại của Quyền Tiêu. Quyền Tiêu hỏi cậu buổi trưa có thời gian đến nhà ăn cơm không, bà còn nhớ rõ lần trước Khang Chước nói muốn ăn cơm bà nấu. Khi đó bà không rảnh, hôm nay đúng lúc có thời gian, có thể chuẩn bị cho Khang Chước thêm mấy món ăn mà cậu thích.

Cuối cùng, bà dường như sợ Khang Chước không đồng ý còn cố ý nói một câu: "Đông Phàm không có ở nhà, cháu cứ đến đây đi."

Khang Chước mơ hồ hiểu được ý của bà, có lẽ bà đã biết chuyện cậu và Doãn Đông Phàm cãi nhau.

"Dạ, khoảng chừng mười một giờ rưỡi cháu sẽ qua, dì Tiêu vất vả rồi ạ."

Trước khi mưa, khí trời nóng ẩm oi bức, mọi người ở trong phòng thí nghiệm cũng không có tinh thần, chớp mắt cả buổi sáng đã trôi qua.

Lúc Khang Chước đến nhà Quyền Tiêu vừa đúng mười một giờ rưỡi, cậu vừa đẩy cửa vào đã ngửi thấy mùi thức ăn quen thuộc trong phòng.

"Dì Tiêu, cháu về rồi đây."

Quyền Tiêu mặc tạp dề từ trong phòng bếp đi ra, bảo Khang Chước rửa tay trước, thức ăn được nấu sắp xong rồi.

Khang Chước đặt balo xuống, quen cửa quen nẻo đi vào phòng vệ sinh rửa tay, sau đó ngồi xuống bàn ăn chờ ăn cơm.

Góc phía tây bàn ăn là vị trí cậu thường ngồi, trên khăn trải bàn bằng nhựa có chút mùi dầu tích tụ qua năm tháng, mùi dầu không khó ngửi, ngược lại làm cho Khang Chước cảm thấy rất ấm áp. Khi còn bé, cậu ngồi ở đây ăn cơm với gia đình ba người nhà họ Quyền, cảm giác giống như cậu cũng là một thành viên của gia đình này. "Người mẹ" mãnh mẽ nhưng đầy yêu thường, "người ba" khoan dung lại hài hước, cùng với "cậu em trai" tuy rằng nghịch ngợm nhưng sẽ nói với cậu "anh ơi ăn nhiều một chút".

Quyền Tiêu tắt bếp, Khang Chước đứng dậy đi vào phụ giúp dọn bát bày đũa.

Hôm nay Doãn Kiệt và Doãn Đông Phàm đều không có ở đây, chỉ có hai người Quyền Tiêu và Khang Chước, trên bàn đều là những món Khang Chước thích ăn.

"Mau ăn đi, lát nữa cháu vẫn phải quay về phòng thí nghiệm sao?" Quyền Tiêu gắp cho cậu một miếng thịt heo chiên giòn.

"Dạ, phòng thí nghiệm của chúng cháu có nhập một lô thiết bị mới, phải học cách dùng như thế nào." Khang Chước không thể chờ được nữa cắn một miếng thị heo vàng rụm giòn tan, suýt chút nữa bị bỏng nhưng lại không nỡ nhổ ra, Quyền Tiêu nhanh chóng mang một ly nước ô mai đến trước mặt cậu.

"Ăn chậm một chút, sao vẫn giống y lúc nhỏ thế, lần này lại không có Đông Phàm tranh cướp với cháu." Quyền Tiêu bất đắc dĩ nhìn Khang Chước, thấy cậu muốn giấy lau miệng, lại đẩy hộp khăn giấy đến trước mặt cậu, "Không phải cháu tốt nghiệp rồi sao? Sao vẫn chăm chỉ chạy đến phòng thí nghiệm thế?"

Khang Chước giải thích cho bà về hạng mục của phòng thí nghiệm, còn nói cậu phải cùng các thành viên khác nghiên cứu và phát triển mùi hương mới cho miếng dán tuyến thể Omega.

Có vẻ như Quyền Tiêu đang có tâm sự, thường ngày nói đến đề tài dược phẩm, bà đều nói thêm mấy câu với Khang Chước, nhưng hôm nay bà chỉ đáp lại qua loa.

Khang Chước thấy bà không quan tâm nên cũng không tiếp tục đề tài này nữa.

Lúc bữa cơm sắp kết thúc, rốt cuộc Quyền Tiêu cũng nhắc tới Doãn Đông Phàm.

"Bé ngoan, gần đây có phải hai đứa lại cãi nhau không?" Giọng điệu của Quyền Tiêu có chút thận trọng, khiến Khang Chước cảm thấy rất áy náy. Bọn họ yêu đương xảy ra mâu thuẫn cãi vã thì chỉ nên là chuyện của bọn họ, sao có thể làm cho người lớn lo lắng thay được.

"Dạ." Khang Chước không muốn giấu giếm Quyền Tiêu, nhưng cũng không muốn để cho bà lo nghĩ, vì thế nói, "Có lẽ do cháu bận rộn trong phòng thí nghiệm, lạnh nhạt với em ấy, sau này cháu sẽ chú ý."

Quyền Tiêu nhìn chằm chằm Khang Chước hồi lâu, Khang Chước cảm giác bà có chuyện muốn nói, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó lại không nói ra được.

Sau khi ăn cơm xong, Quyền Tiêu đưa Khang Chước lên xe, ghé sát vào cửa sổ xe nói với cậu: "Đông Phàm nó không hiểu chuyện, luôn làm cháu tức giận, dì thay mặt nó xin lỗi cháu, sau này dì sẽ dạy dỗ nó cho thật tốt."

Nào có đạo lý sai lầm của Doãn Đông Phàm lại để Quyền Tiêu đến xin lỗi. Khang Chước ngay lập tức nói không có chuyện gì cả, quan hệ của cậu và Doãn Đông Phàm vẫn rất tốt, là bọn họ luôn khiến mọi người bận tâm lo lắng.

Quyền Tiêu lắc đầu, vẻ lo lắng nặng trĩu trên mặt bà: "Con trai dì mà dì còn không hiểu rõ sao. Cháu là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, nếu không phải thật sự bị bắt nạt quá đáng thì làm sao có thể cãi nhau với người khác được chứ?"

Khang Chước còn muốn giải thích, Quyền Tiêu lại theo sát nói: "Dì sẽ dạy bảo nó thật tốt, cháu đừng quá so đo với nó. Nó là đứa tính tình trẻ con chỉ biết đùa giỡn, làm việc không suy sét đến hậu quả, thật ra nó không muốn chia tay với cháu..."

Khang Chước nói: "Cháu biết mà, dì Tiêu yên tâm, chúng cháu không chia tay."

Không biết vì sao khi Khang Chước nói xong những lời này, Quyền Tiêu hơi sửng sốt, tựa hồ cảm thấy rất bất ngờ, nhưng sau đó bà nhanh chóng nở nụ cười tươi: "Không có sao? Vậy là tốt rồi."

Hôm nay Quyền Tiêu có chút kỳ lạ, Khang Chước vốn còn muốn hỏi thêm vài câu, nhưng lúc này trời đột nhiên đổ mưa, nhìn mây đen trên đỉnh đầu, có thể rất nhanh sẽ biến thành mưa to. Quyền Tiêu không mang theo ô, Khang Chước khuyên bà mau vào nhà, nhưng Quyền Tiêu khăng khăng muốn nhìn cậu lái xe rời đi, Khang Chước không thể lay chuyển được, chỉ có thể khởi động xe tăng tốc rời đi.

Trong gương chiếu hậu, bóng dáng Quyền Tiêu đứng trong mưa càng ngày càng nhỏ. Cảnh tượng này khiến Khang Chước nhớ tới người mẹ đã khuất từ lâu của mình, trong lòng dâng lên nỗi buồn rầu không thể ngăn chặn.

__________________

Kẹo có lời mún nói: Bí ẩn của con số 94869486: Dùng bàn phím 3x4 gõ lần lượt từng số, cuối cùng sẽ hiện ra tên bé Chước Chước.

Khang Chước 康灼 - Chước Chước 灼灼



Khum bít cậu hai Quyền đã gõ cái tên này bao nhiêu lần mà đến nỗi mật mã cửa nhà cũng là tên em bé, ultr soft xỉu (/≧▽≦)/~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play