9.

Dòng trạng thái trên trang chủ của Giang Úc Bạch đã nhanh chóng giúp sự việc lắng xuống.

Phần bình luận đã trở lại trạng thái như trước.

Fan hâm mộ vẫn nhiệt tình khuyên nhủ.

“Giang Úc Bạch và Đường Đường ở bên nhau mới là chuyện tốt nhất.”

“Đồng ý với chúng tôi đừng đi tìm cô gái xấu xa kia nữa.”

Tôi nộp đơn xin nghỉ việc, chuẩn bị tham gia kỳ thi nghiên cứu sinh.

Gần đến Tết, tôi đã nhận được phần tiền thưởng hậu hĩnh.

Tôi lên xe buýt về nhà.

Thật ra, tôi vốn không muốn về.

Nhưng ở nhà vẫn còn cuốn ablum cũ do bà ngoại tôi để lại, năm nay tôi muốn tranh thủ mang đi, sau này cũng sẽ không quay về nữa.

Đêm giao thừa, không khí Tết rất đầm ấm.

Mấy đứa trẻ chơi đuổi bắt và ném pháo xuống đất.

Tôi đến dưới tòa nhà dân cư cũ, thấy đồ của mình đã nằm trong tuyết.

Trên lầu vang lên tiếng mắng chửi của bố tôi.

“M.ẹ kiếp! Tao là đàn ông! Tao không bán mông!”

“Nói cho tao biết, ai dán thông tin của tao lên.”

“Tao nói lại lần nữa, tao không bán! Đ.m 200 tệ!”

Tôi đứng dưới nhà nghe một lúc lâu mới gọi cho Giang Úc Bạch.

“Bố em hình như đã nhận được vài cuộc gọi lạ.”

Giang Úc Bạch không tỏ ra ngạc nhiên, “Ừ, kệ ông ta đi. Khoan đã, em về nhà rồi?”

“Vâng, em đang đứng dưới nhà. Em chỉ đến lấy đồ xong sẽ đi ngay. Em không lên nhà, anh yên tâm.”

Giang Úc Bạch nhanh chóng cúp máy.

Bố tôi bắt đầu gọi điện cho mẹ Triệu Hiên, “Con bé mà không kết hôn với Triệu Hân, tôi không nhận nó là con gái. Bà yên tâm nó mà về, tôi đánh gãy chân!”

“Lương của nó sau này cũng do Triệu Hiên giữ.”

Bao năm qua, tôi đối với bố đã không còn tình cảm.

Tôi cúi xuống tìm kiếm đống rác, cuối cùng tìm được cuốn album cũ.

Tôi phủi sạch đất dính trên album, quay người đi vào trong gió tuyết.

Ở góc phố, tôi gặp một người đàn ông mặc áo khoác đen.

Dù anh ấy đeo khẩu trang, cũng không thể che đi gương mặt ưu tú.

Anh ấy vội vàng bước tới, ôm chặt lấy tôi.

Hơi thở gấp gáp.

“Hạ Thanh Lê, năm mới vui vẻ.”



Khu phố cổ không có nhà hàng sang trọng.

Giang Úc Bạch dẫn tôi vào một quán mì.

Gọi cho tôi một tô.

Trên bát mì được phủ đầy thịt bò.

“Sao anh lại tới đây?”

Tôi nhớ nhiều năm trước, gia đình Giang Úc Bạch đã chuyển đi.

Không còn người thân ở đây nữa.

Giang Úc Bạch gọi cho mình một bát canh cá viên, nhẹ nhàng nói, “Anh tới đây quay chương trình tạp kỹ, em ăn đi, đừng hỏi gì cả.”

Đôi mắt anh trong làn khói nghi ngút, như mang theo tình cảm sâu đậm, làm mặt người ta nóng lên.

Tôi mấp máy môi, “Ừ, được rồi.”

Tôi lặng lẽ ăn mì, Giang Úc Bạch cứ nhìn tôi.

“Anh sẽ ở đây nửa tháng, em có kế hoạch gì không?”

“Em sẽ về ngay.”

“Ngay trong Tết cũng về sao?” Anh nhíu mày hỏi.

“Ừ, em phải ôn thi.”

Giang Úc Bạch khuấy cá viên trong bát mì khiến nó nổi lên rồi chìm xuống.

Tôi lau miệng.

“Ở đây có những ký ức đau buồn của em, em không muốn ở lại.”

“Hồi cấp ba bị Diệp Hân Đường ác ý tố cáo, em muốn phản bác lại, nhưng bao năm qua vẫn không có bằng chứng.”

“Bây giờ bố lại muốn gả em, kiếm chút tiền từ sính lễ.”

“Cuộc đời em, đã bị đày xuống vực sâu rồi.”

“Nếu không thay đổi cả đời cũng sẽ như vậy.”

Tôi nhai miếng thịt bò trong miệng, “Em mất ba năm để lên đại học. Lại mất ba năm để tiết kiệm tiền học lên nghiên cứu sinh. Ba năm tiếp theo em vẫn sẽ đến Đại học Thâm Quyến.”

Giang Úc Bạch ấn một viên cá xuống, “Anh biết, Hạ Thanh Lê vẫn là Hạ Thanh Lê.”

“Những lời đồn không làm em tổn thương. Mà em sợ, ở bên anh sẽ làm ảnh hưởng đến việc học của em, đúng không?”

Tôi hơi ngượng, “Ừ.”

Giang Úc Bạch cười: “Em như thế nào cũng được, anh sẽ luôn ủng hộ em.”

Ăn khuya xong, Giang Úc Bạch quay về phim trường.

Còn tôi thì bắt taxi ra ga tàu.

Giang Úc Bạch đứng trong tuyết, quàng khăn, lười biếng nói, “Hạ Thanh Lê, khi em vào Đại học Thâm Quyến, em có thể ở bên anh không?”

Tôi nghĩ một lúc, “Đến lúc đó nói sau đi.”

10.

Sau Tết, tôi bắt đầu đi đi lại lại giữa hai thành phố, để tìm người cố vấn yêu thích của mình.

Tôi vừa về đến nhà, đã nhận được email từ người cố vấn.

Tôi phát hiện có người đứng trước cửa.

Là Diệp Hân Đường.

Mấy tháng nay, Giang Úc Bạch kể lại cho tôi một số chuyện trong giới.

Có vẻ, gần đây Diệp Hân Đường không tập trung làm nhạc, mà lo quảng bá nhan sắc.

Đóng vài bộ phim mạng, đều thất bại.

Cô ta cũng chấm dứt hợp đồng với studio của Giang Úc Bạch.

Bây giờ cô ta lại đứng trước cửa nhà tôi, vẫn nở nụ cười: “Đã lâu không gặp, Lê Lê.”

Tôi sững lại đứng ở bậc thang.

“Tại sao cô lại ở đây? Không sợ tôi đe dọa cô à?”

Diệp Hân Đường không ngờ tôi sẽ tuyên chiến, nụ cười biến mất, “Cô điên à, nghĩ tôi sợ cô chắc?”

Tôi suy nghĩ một chút rồi nói, “Xem ra cô cũng chẳng có năng lực gì, âm nhạc thì không thành, đóng phim cũng không xong, cô dường như…chẳng làm được cái thá gì.”

Khóe miệng Diệp Hân Đường bắt đầu co giật không kiểm soát.

Cô ta phải dùng nhiều sức để miễn cưỡng nở nụ cười.

“Có cần tôi kể lại chuyện của cô hồi cấp ba không? Kể trước mạng xã hội, cô thấy thế nào?”

Tôi chớp chớp mắt, “Cô cứ thoải mái.”

Tôi đóng rầm cửa trước mặt cô ta.

Ngay giây tiếp theo, điện thoại của tôi nhận được thông báo danh sách nghiên cứu sinh của Đại học Thâm Quyến.

Tên tôi có trong danh sách.

Giáo sư nghiêm túc căn dặn qua điện thoại, “Dạo này em đừng xung đột với ai, yên ổn qua giai đoạn này.”

Tôi ghi nhớ lời này trong lòng.

Chuyện đỗ vào Đại học Thâm Quyến, tôi không nói với ai.

Nhưng Diệp Hân Đường không chịu buông tha tôi.

Khi thời gian danh sách nghiên cứu sinh công khai được một nửa, cô ta lại đề cập đến chuyện của tôi năm đó trong một cuộc phỏng vấn.

“À, vụ việc năm đó ồn ào lắm.”

“Lẽ ra cô ấy nên tập trung học hành nhưng lại cùng người khác trong nhà vệ sinh…Trường không công khai đã là tốt lắm rồi.”

“Nếu không, tất cả học sinh trong đợt tuyển sinh năm đó đều bị ảnh hưởng.”

Sau chương trình, công ty Diệp Hân Đường mua lại một đợt hotsearch.

Quảng bá lại hình tượng học bá lạnh lùng của cô ta.

Các fan hâm mộ của cô ta chế nhạo tôi một cách điên cuồng, “Sao cô ta dám cạnh tranh với Đường Đường để thành người như này chứ? Cô ta đang mơ à?”

“Tiểu lưu manh, là nói cô đấy, Hạ Thanh Lê.”

May mắn thay, làn sóng này không ảnh hưởng đến giới học thuật.

Giáo sư chỉ hỏi tôi mấy câu thông thường, cũng không nói gì thêm.

Tôi cố gắng chịu đựng đến ngày cuối cùng của thời gian công khai.

Sau đó tôi cầm điện thoại, báo cảnh sát.

11.1.

“Cô ta đang đùa cái gì vậy?”

Trong phòng trang điểm, Diệp Hân Đường nhìn cảnh sát đứng trước cửa, cười lớn không quan tâm, “Tôi chỉ đang nói sự thật thôi, đâu có bịa đặt.”

Nói xong, cô ta còn định uống trà sữa, kết quả bị còng tay.

Diệp Hân Đường hoảng sợ, “Các người định làm gì?”

Cảnh sát mặt không cảm xúc, “Người đăng video lên mạng là cô phải không? Những lời này có phải cô nói không? Nếu đúng thì không bắt nhầm đâu.”

“Nhưng chính cô ta đã làm thế mà!”

Cảnh sát nhìn nhau: “Vậy cô có bằng chứng chứng minh cô ấy đã làm thế không?”

Không có.

Nhiều năm về trước, thị trấn nhỏ kém phát triển, những người vô tội phải ra sức làm việc để chứng tỏ bản thân.

Nhưng bây giờ, mọi thứ thay đổi rồi.

Chỉ có Diệp Hân Đường vẫn còn mắc kẹt trong quá khứ.

Như một đứa vô văn hóa.

Vì vậy, tại buổi hòa nhạc lần này, Diệp Hân Đường đã bị bắt trước mặt công chúng.

Chưa đầy hai phút, tin tức này đã lên hotsearch.

Ngay sau đó, Giang Úc Bạch gọi điện đến.

“Lê Lê, xem TV đi, chương trình thực tế của anh đang được phát sóng.”

Sau vài tháng biến mất, Giang Úc Bạch xuất hiện trở lại trên màn hình lớn.

Tôi hoàn toàn không ngờ, chương trình lần này của Giang Úc Bạch được quay ở trường cấp ba của chúng tôi.

Những bức ảnh cũ của Giang Úc Bạch lần lượt được chiếu thoáng qua trên khung hình.

Anh ấy đứng trước bảng danh dự, phía sau là bảng xếp hạng thành tích toàn trường.

Trong phần bình luận, có người tinh mắt phát hiện ra tên tôi.

“Đợi đã, đó là tên của Hạ Thanh Lê à?”

“Tiểu lưu manh?”

“Tiểu lưu manh đấy có thể giành giải thưởng không? Cô ta có thể đứng thứ ba toàn khối à?”

Fan hâm mộ của Diệp Hân Đường trước kia tò mò quá khứ của tôi bây giờ đều im lặng.

Bởi vì họ không thấy tên Diệp Hân Đường trên bảng xếp hạng.

Giang Úc Bạch và tôi gần như chiếm hết chỗ trên danh sách.

“Không thể nào? Diệp Hân Đường mới chính là kẻ học n.g.u à?

“Vỏ bọc của cô ta bị lộ rồi kìa.”

Máy quay chuyển cảnh, Giang Úc Bạch và cô chủ nhiệm cũ đang cùng nhau dạo quanh sân trường.

Trên đầu bà đã có vài sợi tóc bạc, nói chuyện có chút lúng túng.

Khi được hỏi những năm qua bà có điều gì nuối tiếc không.

Bà ấy do dự một chút, nói, “Có lẽ là chuyện của Hạ Thanh Lê.”



Phần bình luận lập tức trở nên náo nhiệt, “Không thể nào, còn có ẩn tình?”

“Đừng nói với tôi là cô ấy bị oan nhé.”

Cô chủ nhiệm cũ thở dài, “Em ấy học giỏi, lại rất tài năng, nếu lúc đó không bị tố cáo thì đã có tương lai tốt đẹp. Sự việc năm đó xảy ra vào đêm trước kỳ thi đại học, mọi người đều phải điều tra. Tôi thừa nhận, năm đó không điều tra kỹ, đã vội vàng đưa ra quyết định đuổi học em ấy.”

Kết hợp với tin tức Diệp Hân Đường bị bắt vào hôm trước, cư dân mạng đã tìm ra sự thật.

“Trời ơi, chẳng lẽ Diệp Hân Đường đã tố cáo cô ấy sao?”

“Thật đáng sợ, còn gọi người ta là tiểu lưu mạnh, hủy hoại cuộc đời của một học sinh giỏi.”

“Cô ấy xuất sắc như vậy, tại sao nhà trường lại đuổi học cô ấy chứ?”

“Bởi vì bố Hạ Thanh Lê là kẻ nghiện rượu, người nghiện rượu sẽ gây rắc rối.”

Khi chương trình tạp kỹ được phát sóng, chuyện bố tôi năm đó đòi 200.000 tệ được nhà trường phơi bày.

Có rất nhiều người bày tỏ sự đồng cảm với tôi.

“Cô ấy thật đáng thương, bố cô ấy, vì 200.000 tệ mà sẵn sàng bán đi sự trong sạch của con gái mình.”

“Nếu tôi có người bố như thế, tôi sẽ không bao giờ về cái nhà đấy luôn.”

Tối hôm đó, dưới bài đăng trên Weibo của Diệp Hân đường đầy những dòng bình luận.

Mọi người đều yêu cầu cô ta xin lỗi tôi.

“Đây không phải đang bắt nạt học đường sao?”

“Diệp Hân Đường mau cút ra đây nhận tội.”

Không lâu sau, Diệp Hân Đường đã tắt phần bình luận.

Hôm đó, tôi nhận được rất nhiều tin nhắn ấm áp.

Tôi nói với Giang Úc Bạch, “Cảm ơn anh.”

Anh ấy đáp lại: “Vậy thì mời anh ăn bữa cơm nhé.”

Lại không ngờ, anh ấy tổ chức một buổi họp lớp mà không thông báo cho tôi biết.

Những người đến tham dự đều là bạn học có mối quan hệ tốt với tôi.

Hơn nữa còn có cả tổ chương trình đến quay.

Khi đến điểm hẹn, tôi bị mọi người vây quanh ở cửa.

“Bạn học Hạ tài năng ơi! Cuối cùng đã gặp lại cậu! Càng ngày càng xinh đẹp ra rồi nha!”

Nhiều bạn cùng lớp của tôi đã lập gia đình và có con.

Ở thị trấn nhỏ yên bình này, họ cũng không quan tâm đến những chuyện xảy ra trên mạng.

Kiểu đánh giá này đúng hơn.

Sau ba ly rượu, sự xuất hiện của Giang Úc Bạch đã khiến cho bầu không khí đẩy lên đến cao trào.

Anh ấy đẩy cửa bước vào, nở nụ cười hờ hững, “Xin lỗi, tôi tới muộn.”

Mọi người la hét rất kịch liệt, không ai nghĩ rằng anh ấy sẽ đến buổi họp lớp này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play