Anh mở cửa gọi một tiếng, thay giày rồi bước vào, "Tiểu Cảnh, tôi đã về, buổi tối chúng ta......"
Bước chân anh dừng lại, giọng nói đột nhiên im bặt.
Phòng khách rộng rãi sáng sủa hiện ra trước mắt.
Chỉ thấy Tạ Cảnh im lặng ngoan ngoãn đứng một bên. Còn hai con ếch xanh lớn ngồi trên sofa, dưới chân để một đống ếch con, trên bàn trà còn có một khẩu súng đồ chơi.
Hai cái đầu ếch xanh đã vén ra sau, đang ừng ực uống trà.
Đồng tử Giản Minh Chu đột nhiên run lên:
Gặp quỷ...
Sao ba mẹ anh lại ở đây!
Sao ba mẹ anh lại mặc bộ đồ ếch xanh!?
Trong khoảnh khắc sững sờ, hai người trên sofa quay đầu lại nhìn thấy anh, lập tức bỏ chén trà xuống, vui mừng kinh ngạc nhảy dựng lên:
"Con trai ——!"
Ầm ầm nhất hô bách ứng.
Giản Minh Chu liên tục chấn động: Mẹ! Mũ trùm đầu của mẹ đập vào người Tạ Cảnh rồi!
Chỉ trong vài giây, hai người đã tới trước mặt.
Mẹ anh vẫn còn đang nắm lấy cái mũ trùm đầu sau lưng, ba anh đã giơ tay lên cài nó vào! Hai người đồng thời giang tay ra:
"Surprise!!"
Nói xong lao tới, ôm anh vào trong ngực.
"......"
Hai bộ đồ ếch xanh chen lấn nhau, Giản Minh Chu thở hổn hển trong tình yêu nghẹt thở, nhìn về phía Tạ Cảnh trước mặt:
Sao Tạ Cảnh lại bình tĩnh như vậy?
Đối diện im lặng truyền ánh mắt tới: Cháu đã xem hai lần rồi.
Giản Minh Chu trợn to mắt:!! Chuyện gì đã xảy ra thế......
Không kịp nghiên cứu sâu hơn, anh hít một hơi thật sâu trước, đẩy hai con ếch xanh ra,
"...Ba mẹ, thả lỏng chút. Đây là cái gì vậy?"
Trước mặt liền buông ra, xốc mũ trùm đầu lên.
"Ếch xanh du lịch nha ~"
Kiều Thư phóng khoáng hất đầu, tóc dài quấn lên, tóc mai hơi xổ ra bồng bềnh sinh động. Sau đó không biết bằng cách nào lại móc ra một cái máy ảnh từ trong bộ đồ, vui vẻ khoe ra,
"Ba mẹ còn chụp ảnh mang về cho con nữa đấy!"
Ánh mắt Giản Minh Chu đông cứng: Không thể tin được... Một màn Cosplay hoàn mỹ!
Anh khen, "Thật biết bắt trend, nhưng cởi bộ đồ ra trước đã." Hôm nay trời rất nóng.
Hai vị ếch xanh trước mặt "Ờ" một tiếng, bắt đầu lột xác.
Ba người bọn họ vẫn còn đứng ở lối vào hành lang.
Giản Minh Chu đang nhìn hai người lột xác, thì Tạ Cảnh ở bên kia đã đi tới, nhận lấy đồ ăn trong tay anh,
"Đưa cho cháu trước, mọi người đến sofa ngồi đi. Tối nay muốn ăn gì? Để cháu làm."
Anh vô thức nắm lấy cánh tay cậu, "Đừng, tối nay có bốn người, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn, hoặc là tôi và cậu cùng nhau nấu."
Kiều Thư nghiêng đầu nhìn, "Ồ, là Tiểu Cảnh nấu cơm à?"
Giản Minh Chu dừng một chút, mẹ của anh vẫn quen thuộc như vậy.
Tạ Cảnh nói, "Thỉnh thoảng chú nhỏ cũng nấu. Nhưng chú ấy đi làm vất vả quá, cháu nấu là được rồi."
Kiều Thư phát ra từng đợt từng đợt kinh ngạc cảm thán nhè nhẹ, "Ồ......"
Giản Minh Chu nghe mà trong lòng nóng lên, không hiểu sao có chút chột dạ. Đang định nói gì đó, thì nghe thấy ba anh mở miệng:
"Được rồi được rồi, chúng ta ra sofa nói chuyện đi."
Giản Triều Hành đã bước ra khỏi bộ đồ ếch xanh.
Trên khuôn mặt anh tuấn phóng khoáng của ông có hương vị năm tháng lắng đọng. Đôi chân dài của ông bước về phía trước, kính râm đeo trên cổ áo sơ mi, tự nhiên nhấc tay ——
Kéo hai bộ đồ ếch xanh về phía phòng khách.
Mấy người, "......"
...
Bọn họ đồng thời ngồi xuống phòng khách.
Ba mẹ Giản Minh Chu ngồi cùng nhau, nước trà đã được rót sẵn để trên bàn. Giản Minh Chu tình cờ cũng mua bánh ngọt về, liền lấy ra bày lên bàn trà.
Anh cúi người bóc gói bánh ra.
Đột nhiên có một cánh tay từ bên cạnh duỗi tới, dịch cốc nước nóng ra xa một chút, Tạ Cảnh trầm giọng nói,
"Chú nhỏ."
Giản Minh Chu nghiêng đầu, "Sao thế?"
Tạ Cảnh dựa rất gần, mím môi, ánh mắt truyền đạt: Truyện tranh, còn chưa kịp cất.
Anh phản ứng lại trong hai giây, ngay sau đó nói, "Không sao, ba mẹ tôi biết tôi làm gì."
Tạ Cảnh chớp mắt, mỉm cười, "Ồ, tốt quá."
"Đang nói về truyện tranh à?"
Sau lưng vang lên một tiếng nhẹ nhàng.
Giản Minh Chu quay đầu, thì thấy mẹ anh đang cúi đầu xem máy ảnh, sườn mặt sáng mịn,
"Tuy ban đầu mới biết được thì có hơi ngạc nhiên, nhưng nếu đã là chuyện mình thích, thì cứ làm thôi."
Kiều Thư nói rồi đặt máy ảnh xuống, dịu dàng nói, "Ba mẹ không phải gia đình giàu có gì, lại bởi vì công việc mà thường xuyên phải chạy khắp nơi, mẹ cũng không thể cho con cái gì khác."
Trong lòng Giản Minh Chu khẽ động, "Mẹ, không......"
Kiều Thư thở dài, "Chỉ có thể cho con một vẻ ngoài mỹ lệ."
Giản Minh Chu và Tạ Cảnh đồng thời liếc nhìn:
...... Bà đang khoe khoang.
Giản Triều Hành ngồi bên cạnh nhẹ nhàng đụng vào cánh tay người nọ, nhắc nhở, "Còn có một phần IQ của chúng ta nữa."
—— Còn dẫm đạp anh!
Hai người nhất thời đều im lặng.
Kiều Thư quay đầu, trìu mến mà kéo tóc Giản Triều Hành, "Thế nên em mới nói những gì em có thể cho đi ít đến đáng thương."
Hai người, "......"
Ba anh, "......"
-
Ngồi được một lúc thì cũng gần đến giờ ăn cơm.
Tạ Cảnh đứng dậy, vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối.
Giản Minh Chu đang đi theo thì nghe Kiều Thư ào ào lật bộ đồ ếch xanh nói,
"Đúng rồi, ba mẹ đi du lịch về còn mang quà cho con, mẹ mang nó vào phòng con nhé?"
"À, vâng......"
Anh thuận miệng trả lời, rồi đột nhiên khựng lại. Tạ Cảnh phía trước cũng dừng lại, quay đầu nhìn sang. Từ từ, phòng? Vậy hai cái gối đầu ——
Trong lòng Giản Minh Chu lập tức vang lên chuông cảnh báo!
Kiều Thư đã bước vài bước tới cửa phòng ngủ, anh không quan tâm đến điều gì khác nữa, nghiêng người di chuyển đến trước mặt mẹ anh, khó khăn chặn cửa phòng ngủ lại ——
"Mẹ...!"
Kiều Thư hoảng sợ, ngửa ra sau, "Con trai?"
Tim Giản Minh Chu đập thình thịch, hơi thở không đều, cố gắng lộ ra ánh mắt mong chờ một cách tự nhiên nhất có thể,
"...Thật mong đợi, nóng lòng muốn xem nó là gì lắm rồi."
Kiều Thư đẩy đẩy anh, "À... Một ít đồ lưu niệm, còn có bưu thiếp được đóng dấu, và các loại quốc hoa làm thành hoa khô của các nước."
Giản Minh Chu nuốt nước bọt, thân hình bất động, "Ồ......"
Kiều Thư liền nhét đồ vào trong ngực anh, "Vậy con từ từ xem đi ~"
Bà nói xong thì quay lại phòng khách.
Giản Minh Chu hơi thở phào nhẹ nhõm, giây tiếp theo, anh nghe thấy đầu bên kia truyền đến tiếng thì thầm không nhỏ chút nào của ba mẹ anh:
"Con trai lớn rồi, đừng tuỳ tiện vào phòng của nó."
"Ồ, đúng vậy. Suỵt......"
"Suỵt......"
Đầu ngón tay Giản Minh Chu hơi run, ba anh thà không nói còn hơn!
...
Sau khi giải quyết nguy cơ, anh quay trở lại bếp một lần nữa.
Tạ Cảnh đã xử lý đồ ăn xong.
Thấy anh trở về, ánh mắt liếc tới, dường như vừa căng thẳng vừa buồn cười: Không sao chứ?
Còn cười được à...
Giản Minh Chu lặng lẽ nhìn chằm chằm: Còn không phải tại cái gối lớn kia của cậu.
Tạ Cảnh cười khẽ một cái, thừa dịp lấy đồ mà nhẹ nhàng nhéo lòng bàn tay anh: Cháu sai rồi.
Quên đi, quên đi. Nhận sai thôi mà, đáng yêu như vậy làm gì?
Bọn họ ở bên này chuẩn bị bữa tối.
Kiều Thư lại nghịch máy ảnh ở bên kia, bà chụp vài bức ảnh tĩnh vật trong phòng khách, sau đó lại hướng ống kính về phía Giản Minh Chu,
"Đã lâu không chụp con trai, nhìn mẹ nào, cười một cái ~"
Giản Minh Chu phối hợp ngẩng đầu, mỉm cười.
Anh và Tạ Cảnh đứng rất gần nhau, Kiều Thư giơ máy ảnh lên nhìn rồi hỏi, "Tiểu Cảnh, có phiền khi vào khung hình không?"
Đầu ngón tay Tạ Cảnh dường như siết chặt hơn, sau đó mím môi thản nhiên nói, "Không sao ạ, bác gái."
Giản Minh Chu nghiêng đầu nhìn ánh mắt sáng lên của cậu.
Đâu chỉ không phiền, thậm chí còn ước gì mẹ anh chụp nhiều hơn mấy bức ấy.
Kiều Thư lập tức mừng rỡ cười khanh khách, "Ôi chao, tốt tốt tốt ~ Lớn lên vừa đẹp trai vừa hào phóng, bác gái thích chụp những anh chàng đẹp trai nha!"
Giản Triều Hành "Hử?" một tiếng, giang hai tay chắn ống kính,
"Đúng là không có cách nào mà, vậy em chụp đi."
"Ha ha... Tránh ra, ông già đẹp trai."
Trước quầy bếp, Tạ Cảnh đang thái rau.
Cậu nói bằng giọng chỉ hai người có thể nghe thấy được, "Chú nhỏ, cuối cùng thì cháu cũng biết tại sao thế giới nội tâm của chú lại phong phú như vậy rồi."