... Tạ Cảnh! Sao lại mở kho lúa ngay trước mặt vậy?
Quả nhiên người trên bàn đồng loạt nín thở.
Giản Minh Chu kìm nén sự xấu hổ, cúi người nhặt cốc nước lên, người bên cạnh nhẹ nhàng vang lên một tiếng cười quái dị, "Ha hà ~"
"......"
...
Dọn đồ đạc xong, Giản Minh Chu nhanh chóng kéo Tạ Cảnh đi ra khỏi cửa trước khi bầu không khí
sắp không nín lại được.
Cửa vừa đóng lại, sau lưng mơ hồ truỳen đến một tiếng nổ vang!
Anh kéo người đi thẳng ra khỏi nhà hàng.
Ánh hoàng hôn chiếu nghiêng xuống, vừa vặn che đi chút hồng nhạt trên gò má anh.
Giản Minh Chu đang định nói gì đó, thì nghe thấy người bên cạnh hỏi,
"Chú nhỏ, chú đã nói với mọi người rồi à?"
Tim anh đập nhanh hơn, "Việc đó......"
Anh vô thức quay đầu, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Tạ Cảnh lẫn trong ánh chiều tà, sàng ngời mềm mại, khóe miệng cong lên. Trông có vẻ tâm trạng rất tốt.
Tạ Cảnh nắm lấy ngón tay anh, nhẹ giọng, "Không sao, cháu cũng nói với huấn luyện viên rồi."
Mặt Giản Minh Chu nóng bừng, "Hử..." Từ từ ——?
Anh lập tức quay đầu nhìn:... Thật là một người không liên quan!!
-
Về đến nhà.
Đèn bật lên, chiếc sáng cả phòng khách.
Giản Minh Chu đến quầy bếp rót một cốc nước uống, khi quay người lại thì nhìn thấy Tạ Cảnh đứng ngay đằng sau anh.
—— Yên lặng dán tới gần, thật giống một con cún lớn.
Anh lại bị chọc đến điểm đáng yêu rồi, "Sao thế, Tiểu Cảnh?"
Tạ Cảnh đứng trước mặt anh, mím môi, "Cũng không có gì." Dừng hai giây, như lơ đãng nói, "Cuối tuần này cháu sẽ tham gia trận đấu giao hữu huấn luyện đặc biệt ở CC trong hai ngày."
Giản Minh Chu sửng sốt, "Hử?"
Tạ Cảnh lại quay sang nhìn anh, "Có muốn tới xem cháu thi đấu không?"
Khuôn mặt cúi xuống được chiếu sáng, rõ ràng sâu thẳm.
Nhịp tim của Giản Minh Chu nhất thời tăng nhanh vì ánh mắt của cậu, rồi chợt nhớ ra, "Xin lỗi, Tiểu Cảnh, cuối tuần tôi có việc phải đi công tác rồi."
Trước mặt dường như đóng băng trong giây lát.
Tạ Cảnh nhẹ chớp mắt, "... Đi công tác?"
"Ừ, đi tham dự hoạt động của phía công ty anime. Tác phẩm của cô Tiểu Lộc, có một vài thứ phải bàn bạc."
Tạ Cảnh "À" một tiếng.
Giản Minh Chu ngước lên, trông cậu rũ mắt xuống, dường như hơi có chút sa sút, nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Anh lập tức càng không đành lòng, muốn vuốt lông cho người ta,
"Cậu có muốn gì không, hoặc là......"
Trong lúc đang đau khổ suy nghĩ, thì nghe thấy Tạ Cảnh mở miệng, "Vậy chú đền bù cho cháu một chút được không?"
Giản Minh Chu nhìn qua, "Cái gì?"
Một đôi tay vòng qua eo anh, chống phía sau mép quầy bếp. Tạ Cảnh cúi đầu nhẹ giọng,
"Chú nhỏ, hôn cháu."
Mặt Giản Minh Chu nóng bừng!
Anh xấu hổ siết chặt các đốt ngón tay, tiến tới chạm vào môi Tạ Cảnh rồi lùi lại.
Tạ Cảnh thấp giọng, "Chỉ có vậy thôi à?"
Tim đập vừa nhanh vừa dữ dội trong lồng ngựa.
Giản Minh Chu khẽ nuốt nước bọt, sau đó nắm lấy áo khoác của Tạ Cảnh, ngửa đầu nhắm mắt ——
Đôi môi ấm áp chạm nhau, ánh sáng rực rỡ dừng trên mi mắt.
Anh chạm vào hai giây, lại dựa theo dáng vẻ ngày hôm qua, thử liếm môi dưới.
Hơi thở người trước mặt bỗng trầm xuống.
Anh lập tức bị ôm lấy, eo áp sát vào mép quầy. Thắt lưng bị cấn đến, anh kêu lên vì đau, "Ưm..."
Một bàn tay lớn liền che sau lưng anh.
Ngay sau đó nắm chặt, anh đột nhiên bị nhấc lên ——
Giản Minh Chu kinh ngạc! Trợn mắt.
Tầm mắt lắc lư, anh bị đặt trên mặt bếp dễ như trở bàn tay, Tạ Cảnh kéo đầu gối anh ra rồi đè xuống.
...!!!
Môi bị đảo khách thành chủ mà hôn lấy.
Đầu gối của Giản Minh Chu bị kéo vòng qua eo Tạ Cảnh, người ngả ra sau, chỉ có thể ôm lấy bờ vai dày rộng của cậu.
Hô hấp hỗn loạn, quấn quít.
Bàn tay ôm anh rất nóng, anh bị ấn giữ và hôn ở tư thế này, cả người đều nóng lên, đầu gối và thắt lưng đồng thời run lên.
Không, không được. Thế này quá......
Cuối cùng anh gần như không bám được vài vai cậu nữa.
Tạ Cảnh như cảm nhận được mà ôm eo anh, móc lấy lưỡi anh rồi chậm rãi rút lui.
Hơi nóng vướng vít tiêu tán.
Đốt ngón tay Giản Minh Chu chạm lên môi, ngước mắt hỏi, "Thế này, đã bồi thường đủ chưa?"
Tạ Cảnh nhìn anh, ánh mắt vừa sâu vừa sáng, cười nói, "Vẫn có chút không đủ, nhưng tha cho chú trước."
Anh nghe mà ngơ ngác: Chỗ nào không đủ?
...... Không phải đã hôn rồi à.
Anh còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì Tạ Cảnh đã thả anh từ bàn bếp xuống, "Đi rửa mặt đi."
-
Hôm sau còn phải đến công ty.
Sáng Giản Minh Chu dậy, Tạ Cảnh đã ở trong nhà vệ sinh.
Thân hình đứng quay lưng về phía anh thẳng tắp và mượt mà.
Tạ Cảnh đang giơ tay lên đánh răng, thấy anh đi vào, ánh mắt liếc sang, giọng nói trầm thấp lười nhác lẫn bọt kem,