Nhưng giới tính thay đổi, bầu không khí dường như hoàn toàn khác!

Giản Minh Chu hoảng hốt tự hỏi: Là vì Tạ Cảnh không phát ra tiếng cười như chuông bạc à?

"Chú nhỏ." Bên cạnh gọi anh.

Anh quay đầu thấy Cảnh tay dài chân dài nghiêng người dựa vào sofa lười, "Sao, có được không?"

Giản Minh Chu bình tĩnh lại, "... Tạm được."

Tạ Cảnh ừ một tiếng, cao giọng, "Vậy ăn cơm nhé?"

Anh vẫn còn đang chìm đắm trong bầu không khí hiện tại, cúi đầu đọc truyện tranh: Không phải đang ăn à?

Người trước mặt dừng lại, sau đó chỉ về phía bàn ăn.

Tạ Cảnh kiên nhẫn nhẹ nhàng nói, "Không phải tinh thần, là thực thế... Của chú."

"......" Giản Minh Chu đứng dậy, "Ò."

Hai người cùng nhau đi về phía phòng ăn.

Giản Minh Chu vừa trở về nhà đã bị chấn động bởi pháo đài nghỉ dưỡng mới được xây dựng, còn không để ý là đồ ăn đã được chuẩn bị xong và đặt trên bàn. Lúc này anh đi đằng sau, bước chân như thể đạp trên mây:

Về nhà không cần nấu cơm, không cần rửa bát, có đồ ăn vặt để ăn, có truyện tranh để đọc......

Từ trong cảm giác hạnh phúc khiến người ta phải rung động, anh nắm lấy một tia lý trí tỉnh táo:

Dường như có thứ gì đó đang từng bước xâm chiếm cuộc sống của anh!

...

Tới bàn ăn, hai người ba món mặn một món canh.

Giản Minh Chu nhìn nồi canh củ cải đậu phụ, kéo ghế ra nói, "Nồi canh này là cố ý hay không cẩn thận thế?"

Tạ Cảnh mỉm cười, "Là trong lúc đổ nước chợt đoán rằng chú muốn uống."

"......"

Vừa ngồi xuống ăn được hai miếng, điện thoại đột nhiên reo lên.

Brừm brừm... Hai tiếng, Tạ Cảnh liếc nhìn rồi nhấc máy, "Alo, cậu nhỏ."

Tạ Trì? Giản Minh Chu từ phía đối diện ngước lên.

Không cần bật loa ngoài cũng có thể nghe thấy giọng Tạ Trì từ điện thoại truyền ra, "Tiểu Cảnh, ăn cơm à? Có phải cuối tuần này cháu tham gia thi đấu không......"

Tạ Cảnh, "Vâng."

Dừng một chút, sau đó lại vang lên giọng nói yếu ớt của Tạ Trì:

"...Tuần này bố mẹ cháu đều phải bay đi nơi khác, vốn dĩ cậu định qua cổ vũ cho cháu, nhưng vừa nhận được điện thoại, thứ bảy có việc đột xuất......"

Tạ Cảnh im lặng hai giây, cụp mắt, "Không sao."

Vẻ mặt cậu vẫn hờ hững, thản nhiên như ngày thường. Giản Minh Chu nhìn qua, trong lòng không khỏi buồn bực.

Dường như Tạ Cảnh đã quen với việc này.

Bàn tay cầm đũa của anh hơi xiết chặt, vừa định mở miệng, thì nghe Tạ Trì đột nhiên chuyển chủ đề, ý tưởng đột phát:

"À? Không thì hôm đó cậu nhỏ cài ảnh cháu làm hình nền điện thoại dựng trước mặt, làm bạn qua suy nghĩ!"

"......"

Bàn ăn đồng thời lặng ngắt.

Trong bầu không khí hít thở không thông này lại lộ ra cảm giác cực kỳ quen thuộc.

Tạ Cảnh chậm rãi nhìn vào mắt Giản Minh Chu, Giản Minh Chu chậm rãi dời tầm mắt:...... Đừng nhìn anh, không liên quan gì đến anh.

Sau một lúc lâu, Tạ Cảnh nói, "Không cần, hôm đó chú nhỏ sẽ đi cùng cháu."

"...Hả? Minh Chu à." Tạ Trì sửng sốt, sau đó lớn tiếng nói, "Này Minh Chu! Cậu ở bên cạnh à ——"

Tạ Cảnh mở loa ngoài, Giản Minh Chu, "Đây."

"Ngại quá Minh Chu, may mà còn có cậu ở cùng..." Tạ Trì lại nói, "Tạ Cảnh! Minh Chu đối xử với cháu tốt thật, bình thường cậu ta không thích ra ngoài."

Tạ Cảnh dừng lại, giương mắt, "Chú nhỏ, chú không thích ra ngoài à?"

Giản Minh Chu trấn tĩnh, "... Trước kia."

Anh liếc nhìn điện thoại: Đủ rồi, Tạ Trì, không cần phải hồi tưởng lại chuyện cũ!

Nhưng đối diện đã mở khoá tính năng ba hoa, "Đúng vậy! Trước kia lúc bọn cậu còn học đại học, một tuần bảy ngày, chỉ cần đi học không trùng với giờ ăn, có ba ngày là cậu mang cơm cho cậu ta!"

Giản Minh Chu nghiến răng, "... Tạ, Trì."

Như cảm nhận được sự bứt rứt của anh, Tạ Cảnh ân cần an ủi, "Không sao, không phải còn bốn ngày à."

Tạ Trì, "Bốn ngày kia là đến lượt hai người khác á!" Anh mang cả bảy ngày thì có mà mệt chết à!

Tạ Cảnh, "......"

Giản Minh Chu, "......"

Điện thoại được cúp máy.

Vốn nên là khúc mắc tình thân phức tạp của nhà họ Hạ, không hiểu sao lại kết thúc bằng những năm tháng xanh rì của Giản Minh Chu.

Giản Minh Chu nhắm mắt lại, vẫn còn đắm chìm trong cảm giác có chút xấu hổ khi bị lộ tẩy.

Trước mặt im lặng hai giây, bỗng nhiên không nhanh không chậm nói:

"Chú nhỏ, bây giờ cháu là bạn cùng phòng của chú, sau này một tuần bảy ngày cháu đều có thể mang cơm."

Giản Minh Chu ngước mắt lên, thì thấy Tạ Cảnh đang nhìn mình.

Ngọn đèn pha lê phía trên bàn ăn toả ra ánh sáng rực rỡ, phản chiếu ý cười điềm tĩnh trong mắt Tạ Cảnh.

Anh lộ vẻ cảm động, "Tiểu Cảnh, tôi... Cũng không vô dụng đến mức đấy."

"......"

-

Hôm sau là thứ bảy.

Lần trước Giản Minh Chu có nói sẽ lấy Goods cho Hà Ngọc, nghe nói cuốn tuần này cô cũng tới nên đã đến ban biên tập lấy một ít.

Thiến Thiến đi ngang qua nhìn thấy, "Muốn đi đầu cơ trục lợi à?"

Giản Minh Chu, "Tặng cho người khác."

Thiến Thiến lập tức dừng lại liếc nhìn, "... Chó săn niên hạ của anh à?" Cô đột nhiên nhớ ra, "Ah! Lần trước ở buổi liên hoan, móc treo trên ba lô của cậu ấy không phải là goods của bộ  《 Thầy giáo 》 à?"

"Cậu ấy cũng đọc truyện tranh đam mỹ, hay là Phó biên anh đưa cho thế?"

"......" Giản Minh Chu im lặng nhìn: Both.

Nhưng dù có nói thế nào cũng cảm thấy không thể giải thích rõ ràng được. Anh dừng một chút, sau đó cầm goods đi để lại một câu, "Trời cho."

...

Thứ bảy, bầu trời trong xanh.

Địa điểm thi đấu là tại sân vận động công viên Tân Phái.

Đám người Tạ Cảnh xuất phát cùng đội ngũ, Giản Minh Chu liền bắt taxi đi thẳng đến đó.

Hiện đã có rất nhiều người trong công viên.

Bao quanh sân thi đấu là những con đường đi bộ trong công viên, tán cây xanh um tươi tốt, và những bãi cỏ xanh mướt. Đội dự thi thành tốp năm tốp ba, có người đi theo đội ngũ, có người đi cùng bạn bè người thân.

Giản Minh Chu nhìn qua, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tạ Cảnh.

Tạ Cảnh đứng một mình trước bậc thang, đeo ba lô, mặc áo khoác rộng bên ngoài đồng phục thi đấu.

Cách đó một khoảng xa xa là đám người Hà Tập, Chu Hứa Dương hình như đang đứng cùng người nhà, có một người phụ nữ không quen, còn có em gái Hà Ngọc.

Giản Minh Chu đi qua, "Tiểu Cảnh."

Tạ Cảnh quay đầu nhìn, nửa gương mặt khuất dưới bóng cây, ánh nắng đột nhiên chiếu vào mắt cậu. Cậu cong môi, "Chú nhỏ."

"Sao đứng một mình ở đây?"

"À, bọn họ đều ở cùng người nhà và bạn bè. Cháu đang đợi chú nhỏ."

Giản Minh Chu ngẩn ra, trong lòng như thể bị đâm một cái, "Xin lỗi, kẹt xe nên tới muộn một chút. Khi nào các cậu bắt đầu thi đấu?"

Tạ Cảnh nói, "Hạng mục không giống nhau, Hà Tập và Chu Hứa Dương chạy tiếp sức 4×100 trước, cháu chạy 400m đơn nam sau đó một chút."

"Hoá ra là vậy."

Đang nói chuyện thì nghe thấy một tiếng gọi từ xa tới gần, mang theo năng lượng đạn pháo quen thuộc:

"Anh! Minh! Chu!"

Giản Minh Chu ngẩng đầu thấy Hà Ngọc đang vọt lại đây. Vừa định chào hỏi, trong tầm mắt có gì đó loé lên. Anh liếc nhìn, móc treo trên ba lô của Tạ Cảnh cứ thế chói lọi rơi vào đáy mắt anh:

Moẹ nó! Là "Thầy giáo"!

Goods của truyện tranh BL. Có thể lừa được Hà Tập, chứ Tiểu Ngọc thì không trong veo như vậy!

Mắt thấy người sắp vọt tới trước mặt, Giản Minh Chu lập tức túm móc treo vào trong lòng bàn tay ——

Tạ Cảnh bị kéo lại, quay đầu, "?"

Cậu xoay người để xem, ba lô xoay nửa vòng theo động tác của cậu, Giản Minh Chu cũng gắn theo đằng sau.

Móc treo nhỏ trên ba lô dường như đã biến thành một vật trang trí lớn, Tạ Cảnh bật cười, "... Chú nhỏ, chú đang làm gì thế?"

Vẻ mặt Giản Minh Chu nghiêm trọng, "Suỵt."

Anh đang xử lý một mối nguy cơ sắp xảy ra!

Hai người lấy tư thế vòng vòng đan xen nhìn nhau, Hà Ngọc vọt tới trước mặt, bước chân chợt dừng ——

"...Em quấy rầy hai anh à?"

"Không có gì đâu." Giản Minh Chu đưa chiếc túi đựng goods cho cô, "Cho em, Tiểu Ngọc."

"Đây là... Aww!" Quả nhiên lực chú ý của Hà Ngọc lập tức bị dời đi, cô mở ra xem, vui mừng nhảy múa, "Oa a a cảm ơn anh Minh Chu! Yêu anh meo ——!"

Tạ Cảnh cúi đầu nhẹ giọng hỏi, "Meo?"

Giản Minh Chu, "Trợ từ ngữ khí đáng yêu."

"Anh Minh Chu anh thật tốt!" Hà Ngọc tiếp tục cảm động rơi lệ, "Chẳng những có thể tiếp nhận BL, còn mang goods cho em, hu hu hu......"

"Không có gì."

"Rất nhiều nam sinh bài xích chuyện này!"

Cô nói xong, Tạ Cảnh liền đút tay vào trong túi thản nhiên nói, "Cái này có gì đâu."

Nước mắt của Hà Ngọc hơi rút đi, ánh mắt đảo qua đảo lại, "Anh cảm thấy không có gì, anh cũng cảm thấy không có gì..." Ánh mắt cô dần dần sáng ngời, "Ỏ ~ Hí hí hí..."

"......"

Giản Minh Chu siết chặt móc trang trí: Đâu chỉ cảm thấy không có gì, Tạ Cảnh đã sắp khiêng cả cái hiệu sách về nhà rồi.

Bây giờ trên ba lô còn có một cái.

-

Ngay sau đó, phần thi 4×100 chuẩn bị bắt đầu.

Đám Hà Tập đi đến đầu bên kia của sân thi đấu, con đường trước mặt Giản Minh Chu, cún lông vàng rực rỡ nhảy lên:

"Anh Minh Chu, nhớ cổ vũ cho chúng em thật lớn nha!"

Chu Hứa Dương vỗ đầu cậu, "Đã bao giờ cậu nghe thấy anh Minh Chu lớn tiếng chưa."

Giản Minh Chu, "Tôi sẽ cổ vũ các cậu bằng âm lượng vừa phải."

Mấy người nhanh chóng đi đến sân thi đấu bên kia.

Hà Ngọc cũng dẫn đầu lao lên khán đài tìm chỗ ngồi, Giản Minh Chu nhân cơ hội nhét móc treo vào trong ba lô.

Tạ Cảnh buồn cười, "Tiểu Ngọc có nhìn thấy cũng sẽ không để ý."

Giản Minh Chu lý trí, "Nhưng con bé sẽ phát ra âm thanh gào rú cậu khó có thể chịu đựng nổi."

"......"

Bọn họ tìm được một vị trí thích hợp trên khán đài.

Trên sân thi đấu, các vận động viên đã vào đúng vị trí của mình, sẵn sàng xuất phát. Xung quanh nhất thời yên tĩnh, chỉ còn tiếng lá cây xào xạc, Giản Minh Chu vốn định chụp ảnh, lúc này cũng không khỏi nín thở.

Một tiếng súng vang lên, pằng!

Vận động viên đầu tiên lao ra ——

Trên khán đài lập tức vang lên một làn sóng âm thanh!

Hà Ngọc ở bên cạnh hét lớn: "A a a anh ơi cố lên xông lên!!"

Giản Minh Chu không quên mình đến đây để cổ vũ, cũng giơ tay động viên, "Cố lên, cố lên!"

Hà Tập lao ra như tia chớp, nhanh chóng truyền gậy tiếp sức cho Chu Hứa Dương. Hà Ngọc kích động, "A a a anh Hứa Dương cũng xông lên!!!"

Giản Minh Chu tiếp tục hô, "Cố lên, cố lên!"

Tạ Cảnh ở một bên quay đầu nhìn:......

Chờ anh tiếp nhiên liệu ba lượt, cuối cùng Tạ Cảnh không nhịn được mà mở miệng, "Chú nhỏ, quả nhiên chú thật sự cổ vũ "Bình đằng" cho mỗi một người."

Không nhiều hơn một chữ, tông giọng cũng không hề thay đổi.

Giản Minh Chu buông tay, khẳng định, "Đương nhiên, tôi đối xử bình đẳng."

...

4×100 kết thúc, Hà Ngọc đi tìm đám Hà Tập.

Tạ Cảnh cũng chuẩn bị đến sân thi đấu. Cậu vừa đứng lên, ngoại hình cao lớn xuất chúng, thu hút không ít ánh mắt của mọi người xung quanh.

Cậu cởi áo khoác ra, cúi người đưa qua, "Chú nhỏ, ôm hộ cháu một lúc."

Giản Minh Chu duỗi tay nhận lấy, "Được."

Áo khoác to rộng, chất vải mềm mại. Anh ôm đầy cõi lòng, "Còn yêu cầu gì không?"

Tạ Cảnh dừng một chút, rồi ngước mắt lên ngang tầm với khi cúi người đưa áo khoác. Cậu đưa lưng về phía ánh nắng, đôi mắt lại đặc biệt sáng ngời, mỉm cười nói,

"Chú nhỏ, lúc cổ vũ cho cháu thì lớn tiếng hơn bọn Hà Tập một chút."

...

Nội dung 400m cá nhân nhanh chóng bước vào chuẩn bị.

Cảm giác 400m có vẻ khác với 4×100 vừa rồi.

Giản Minh Chu từ trên khán đài nhìn xuống, thấy Tạ Cảnh đã đứng ở cuối đường đua. Thân hình cao thẳng cho dù đứng giữa các vận động viên khác cũng khá bắt mắt.

Không biết có phải hồi hộp thay người ta không.

Giản Minh Chu nhìn Tạ Cảnh ở bên kia, cảm giác tim đập thình thịch thình thịch, âm thanh xung quanh như thể yên lặng hơn trước đó rất nhiều.

Anh vô thức đứng dậy, tiến lên phía trước.

Vận động viên vào vị trí, trọng tài giơ súng ——

Pằng! Một tiếng súng vang lên trên đường đua.

Bóng người đằng sau vạch trắng lập tức lao ra như mũi tên rời khỏi cung! Khán đài xung quanh chật kín người, tiếng hò hét cổ vũ tạo nên những làn sóng âm thanh, tác động về phía giữa sân thi đấu.

Những cái tên của các vận động viên cũng xen lẫn vào trong đó, hoà cùng với ánh nắng chói chang của ngày hè và tầng tầng lớp lớp sóng nhiệt.

Bóng dáng Tạ Cảnh để lại một vệt dư ảnh trên đường băng, trong nháy mắt đã tới gần trước mặt. Đột nhiên nó giống như khoảnh khắc lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu chạy vụt qua mình——

Trong lồng ngực của Giản Minh Chu bỗng nhiên có muốn đánh trống reo hò cổ vũ.

"Xông lên a a a a!"

"Cố lên cố lên cố lên!!!"

Âm thanh ầm ĩ xung quanh ngập tràn màng tai, tầm nhìn bên cạnh trở nên mơ hồ, chỉ còn lại bóng dáng của Tạ Cảnh ở trung tâm.

Anh chỉ cách người kia một khoảng rất ngắn.

Nhịp tim căng thẳng mà sôi trào của Giản Minh Chu đã đạt tới đỉnh điểm vào khoảng khắc bóng dáng Tạ Cảnh lướt qua trước mắt! Thôi thúc âm thanh của anh tuôn trào, phá tan cổ họng,

"Tạ Cảnh ——"

Thân hình phía trước dường như đột nhiên tăng tốc, vượt qua người đằng trước, băng qua vạch đích.

Đầu tiên!

Khán đài xung quanh bỗng chốc ngập tràn âm thanh. Giữa tiếng reo hò thán phục và bàn luận ầm ĩ, nhịp tim của Giản Minh Chu dần hồi phục lại, vui sướng quay đầu đi về phía lối ra của sân thi đấu.

Ở đầu bên kia, Tạ Cảnh mới từ đường đua đi tới.

Gia đình Hà Tập và những đồng đội khác cũng đều ở bên đó.

Giản Minh Chu đi qua còn chưa kịp gọi người, Tạ Cảnh đã ngước mắt nhìn thấy anh, liền lập tức đi thẳng tới.

Như mang theo tiếng gió từ cuộc thi đấu vừa rồi tới, trên trán lấm tấm mồ hôi. Cậu bước vài bước tới trước mặt anh, sau đó thân hình cao lớn như cạn kiệt sức lực mà gục xuống, dựa vào bả vai Giản Minh Chu ——

Giản Minh Chu giật mình, đỡ lấy cậu theo bản năng.

Tạ Cảnh cọ cọ trán, mang theo hơi thở trầm đục ấm áp, "Chú nhỏ, để cháu dựa một chút."!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play