Mọi thứ xảy ra trong tích tắc.

Chờ mọi người lấy lại tinh thần, trên bàn chỉ còn sót lại:

【 Ban biên tập truyện tranh đến liên hoan* 】

*Trong tiếng trung thì từ Đam mỹ đứng ở đầu câu

Hà Tập cũng nhìn thấy nửa tấm thẻ xốp, "Ồ! Anh Minh Chu, bộ phận truyện tranh các anh đến liên hoan à?"

Giản Minh Chu cầm nửa đằng trước, giọng nói ấm áp, "Ừ."

Bên cạnh mơ hồ bay tới một ánh mắt.

Những người khác mà anh biết cũng đến chào hỏi, Giản Minh Chu bình tĩnh tiễn từng người một đi.

Đám đông phần phật giải tán, chỉ còn Tạ Cảnh vẫn đứng nguyên chỗ cũ.

Ánh mắt Tạ Cảnh dừng lại trên tay anh, mang theo nụ cười như có như không, "Chú nhỏ..."

Đốt ngón tay đang siết tấm thẻ xốp của Giản Minh Chu hơi căng thẳng, sợ người ta nói gì đó. Nhịp tim bất giác tăng nhanh, thì nghe Tạ Cảnh cười nói,

"Cháu đi trước."

Anh thở phào nhẹ nhõm, "Ừm."

Tạ Cảnh xoay người đi về phía bàn bên cạnh, trên đường lấy điện thoại ra gõ vài cái.

Giản Minh Chu vừa mới thu hồi ánh mắt, điện thoại trên bàn rung lên.

【 Cảnh 】: Chú nhỏ, thân thủ còn rất mạnh mẽ ^0^

"........." Cậu ấy biết rồi!!

Giản Minh Chu tắt màn hình điện thoại, chết lặng nghĩ: Dù sao cũng may là Tạ Cảnh.

Anh đã không còn gì để mất trước mặt Tạ Cảnh rồi.

Tạ Cảnh ngồi xuống bàn bên cạnh. Cách một lối đi nhỏ, đối diện với Giản Minh Chu. Người vừa ngồi xuống, Thiến Thiến đã kìm nén sự hưng phấn quay đầu hỏi,

"Chết tiệt... Anh chàng đẹp trai kia! Còn có nhóm sinh viên kia nữa, Phó biên anh quen à?"

Giản Minh Chu gật gật đầu, lại ném ánh mắt cảnh cáo, "Khiêm tốn."

Thiến Thiến che miệng hiểu rõ: Vâng vâng vâng.

Tiểu Phù đau đớn nhìn nửa tấm thẻ xốp chứa đựng bao lý tưởng và nhiệt huyết,

"Giấc mộng của chúng ta......"

Giản Minh Chu nhanh chóng hát theo, "Nắm chặt trên tay..."

Chút bi thương của Tiểu Phù lập tức bị ép trở về trong hốc mắt.

Vất vả lắm mới an ổn được bàn người này, đối diện đột nhiên phát ra một tiếng kinh hãi, "Moẹ nó!"

Giản Minh Chu lập tức nhìn sang, thì thấy Hà Tập kinh hãi nhìn Tạ Cảnh ——

Còn Tạ Cảnh thì vẫn vui vẻ thoải mái kéo khoá ba lô ra. Móc treo trang trí vốn bị nhét bên trong túi cứ thế mà trượt xuống mặt trước ba lô một cách sáng loáng.

Anh cũng lập tức nói thầm trong lòng: Moẹ nó!

Tạ Cảnh thật sự treo vào ba lô!

Thiến Thiến ngồi gần nhất quay đầu lại, thấy móc treo quen thuộc thì cũng vô thức bật thốt lên,

"Ê cái kia không phải......"

Giản Minh Chu đột nhiên nâng chén đứng dậy, "Mọi người ——"

Cuộc trò chuyện dừng lại, cả bàn đồng loạt nhìn về phía anh.

Giản Minh Chu hiếm khi chủ động như vậy. Anh suy nghĩ vài giây dưới ánh mắt lặng lẽ mà chờ mong của mọi người,

"Chủ biên có lời, mời chúng ta một ly."

Hạ Diệp đột nhiên ngẩng đầu:!

Ánh mắt khó tưởng tượng nổi phía sau gọng kính: Cậu đang làm cái gì đấy???

Giản Minh Chu vội vàng nhìn lại: Cứu tôi một lần, tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ, kéo cậu ra khỏi blacklist.

Hạ Diệp: Ha ha, vốn đã chẳng có tội gì. Nhưng tôi có tấm lòng lương thiện, coi như cậu nợ tôi.

Ánh mắt bùm bùm giao lưu xong, anh hắng giọng đứng dậy:

"Mùa hè vàng mang đến sự ấm áp......"

Động tĩnh bên này dường như không ảnh hưởng tới bàn bên cạnh.

Phía bên kia, Hà Tập nhìn chằm chằm vào móc treo quen thuộc, thấp giọng hỏi Tạ Cảnh, "Đây không phải là thứ được bán ở triển lãm đồng nhân à!? Vãi chưởng cậu lấy đâu ra vậy?"

Ánh mắt Tạ Cảnh liếc sang, sau đó kéo khoá lên, "Tự mua."

"...... Đây là Goods của truyện tranh BL đấy!"

"Thì sao, không phải khá đẹp à?"

Hà Tập há hốc mồm nhìn vẻ mặt tự nhiên của Tạ Cảnh, hoàn toàn không hiểu mạch não của ông trời con.

......

Màn nhắc tuồng dài dòng cứ thế kết thúc trong vô thức.

Hạ Diệp ngồi xuống, công khai nói, "Blacklist."

Giản Minh Chu nói là làm mở điện thoại ra, trượt đến cái tên của anh ta, "Được rồi, phóng thích sau khi kết thúc thời gian thi hành án."

Bọn họ hoà thuận trở lại, Tiểu Ngư thấy thế không khỏi bệnh cũ tái phát, gào khóc uốn éo:

"Áu áu áu! Chủ biên và phó biên gương vỡ......"

Thiến Thiến đạp cậu một phát, lúc này Tiểu Ngư mới chợt nhớ ra bàn bên cạnh là người quen của Phó biên! Cậu lập tức ngừng nói, thận trọng liếc nhìn sang bên kia.

Lại thấy đầu bên kia đều đang tán gẫu với nhau, chỉ có anh chàng rất đẹp trai vừa rồi dường như liếc nhìn về phía này.

Cậu nghiêm nghị đổi giọng, "... Phá giếng nhìn trời."

Hạ Diệp lạnh lùng, "Cậu có ý kiến gì với cấp trên à."

Tiểu Ngư, "......"

Giản Minh Chu chết lặng, tay run rẩy kéo Hạ Diệp ra khỏi ngục giam: Thật là khó sống.

-

Cả buổi liên hoan gần như vượt qua trong sự kiểm soát cao độ.

Giản Minh Chu không hề rời khỏi chỗ ngồi, lại uống rất nhiền nước, hiện tại muốn đi vệ sinh.

Nhưng anh sợ mình vừa đi thì sẽ là ngựa hoang đứt cương.

Anh đang yên lặng nín thở ngồi tại chỗ, Hạ Diệp thấy, "Sao cậu không ăn?"

"...Đừng nói chuyện, tôi đang du hành vũ trụ."

"?"

Khi Giản Minh Chu hít sâu lần thứ ba, điện thoại trên bàn bỗng rung lên, anh bấm vào ——

【 Cảnh 】: Muốn đi vệ sinh à?

Giản Minh Chu: Sao mà biết được vậy?

Anh liếc nhìn sang bên kia, thì đối diện với ánh mắt của Tạ Cảnh. Khoé môi Tạ Cảnh cong cong, lại cúi đầu gõ vào điện thoại.

【 Cảnh 】: Đi đi, nơi này có cháu kiểm soát cục diện.

【 Minh Chu 】: Cậu muốn khống chế cục diện thế nào? 0.0

【 Cảnh 】: Cháu cũng bảo Hà Tập mời một chén.

"......"

Được, quả nhiên cậu ấy nghe thấy được.

Giản Minh Chu hơi mím môi, thu hồi ánh mắt, đứng dậy.

Lúc này, trong nhà hàng còn có vài bàn khác, trước nhà vệ sinh cũng có một hàng dài xếp hàng.

Giản Minh Chu đợi một lúc lâu.

Đến khi anh đi vệ sinh xong quay lại, thì thấy Hà Tập mờ mịt đứng lên, "Được, vậy tôi lại mời các cậu một chén."

"......"

Bước chân anh dừng lại: Cục diện phải mất khống chế đến cỡ nào vậy!

Khi đi ngang qua bàn bên cạnh, anh liếc mắt nhìn sang. Tạ Cảnh chống cằm chớp mắt nhìn anh, dường như muốn nói: Cháu làm không tồi nhỉ?

Giản Minh Chu đáp lại bằng ánh mắt khẳng định: Hà Tập làm không tồi.

Tạ Cảnh:......

Vừa quay về chỗ ngồi, di động lại rung lên.

【 Cảnh 】: [ Chó lớn nhìn chăm chú ]

Giản Minh Chu nhìn hàng loạt meme của cậu, nhịn không được trả lời lại:

[ Xoa đầu cún ].

"Ăn cơm còn nhắn tin với ai thế?"

Giọng nói lành lạnh của Hạ Diệp lại vèo vèo truyền vào tai, "Mặt đỏ bừng."

Giản Minh Chu suýt chút nữa làm rơi đũa! Quay đầu tắt màn hình, "Đỏ từ lâu rồi, do cồn làm đỏ mặt."

"Màu đỏ bây giờ đỏ đến mức không đơn thuần nữa."

"Là do suy nghĩ của cậu quá vẩn đục."

Bọn họ ở đây battle, đám biên tập uống rượu xong lại không thể kiềm chế được thiên tính ship CP của mình. Ỷ vào đám nam sinh cách vách nghe không hiểu, lén lút giả bộ:

"E hèm ~ Có phải Phó biên say rồi không?"

"Không bằng để chủ biên đưa người về......"

"Cái gì, anh Minh Chu lại say rồi à!"

Bên kia truyền đến giọng nói của Hà Tập, đột nhiên lại thay đổi, "Ơ? Tạ Cảnh......"

Giản Minh Chu nghe thấy, vô thức ngẩng đầu lên.

Cùng lúc đó, một bóng người vụt qua trước mặt anh. Một bàn tay lớn vươn tới che miệng cốc của anh lại.

Tạ Cảnh đã chạy tới đây, cụp mắt hỏi, "Uống say rồi à? Muốn về nhà chưa."

Âm thanh trên bàn lập tức dừng lại, ánh mắt cứng đờ.

Giản Minh Chu cho cậu xem một nửa vỏ tôm anh đã ghép lại, "Không say, chờ các cậu liên hoan xong thì cùng về."

Tạ Cảnh im lặng nhìn. Bên phía bọn họ đến sớm hơn một chút, giờ cũng đã ăn gần xong, chuẩn bị giải tán.

"Không sao, cháu đi thanh toán hoá đơn bên kia là được."

Cậu nói xong thì trở về bên kia chào hỏi một tiếng.

Giản Minh Chu không từ chối nữa, quay người thu dọn đồ đạc.

Những người ngồi trong bàn dần dần lấy lại suy nghĩ sau thời gian ngừng hoạt động.

Thiến Thiến lắp bắp, "Phó tổng, phó biên? Cùng về nhà là có ý gì?"

"Ừ, hiện tại Tiểu Cảnh đang ở nhà của tôi."

"......"!?

Tạ Cảnh nhanh chóng thanh toán hoá đơn rồi quay lại, Giản Minh Chu cũng thu dọn xong đứng dậy chào tạm biệt mọi người. Hai người cùng nhau bước về phía cửa ——

Thiến Thiến ngồi đối diện với cửa chính, chỉ thấy nam sinh cao lớn đẹp trai hơi cúi đầu, nghiêng người nói chuyện với phó biên của các cô:

"Chúng ta nên đi bộ, gọi taxi, hay là say rượu lái xe về?"

Giản Minh Chu ấm áp vui vẻ, "Say rượu lái xe về, ngày mai chúng ta không cần nấu cơm nữa."

"Vì sao?"

"Vì có cơm tù."

......

Cánh cửa nhà hàng nhẹ nhàng đóng lại, bóng người biến mất bên ngoài.

Bàn ăn im lặng như tờ, mọi người trao đổi ánh mắt, chợt giác ngộ ——

Đệt! Đây là "Người đàn ông đó"!!!

-

Ra khỏi nhà hàng, cả hai quyết định đi bộ về.

Đường về nhà đúng lúc đón ánh hoàng hôn nghiêng ngả, ánh nắng đỏ cam rải rác trên mặt đường phía trước, nhuộm chút màu sắc ấm áp lên đáy mắt hai người.

Tạ Cảnh nhìn hoàng hôn, nhẹ giọng nói, "Chú vất vả rồi."

Giản Minh Chu cũng nhẹ giọng, "Không vất vả, tôi tự chuốc lấy."

"......"

Hai người im lặng đi về phía trước.

Giản Minh Chu ngẫm nghĩ, lại hỏi, "Cái móc treo, cậu nói với Hà Tập thế nào?"

Tạ Cảnh tùy ý đút tay vào túi, "Thấy đẹp, tự mua."

Giản Minh Chu liếc nhìn cậu.

Anh vẫn còn nhớ Tạ Cảnh nói đây là món quà đầu tiên mà anh tặng, cậu ấy rất thích.

Sau đó treo nó lên một cách trân trọng như vậy, lại không thể nói là mình tặng......

Trái tim Giản Minh Chu mềm nhũn, "Tiểu Cảnh, cậu còn muốn cái gì, chú nhỏ cho cậu."

Tạ Cảnh nghe vậy quay đầu, bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt sâu thẳm của cậu sáng ngời dưới ánh chiều tà, êm dịu nói, "Truyện tranh BL."

"........."

Đi bộ về đến nhà đã là tám giờ tối.

Giản Minh Chu bảo Tạ Cảnh tắm rửa trước.

Khi tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm vang lên, anh nghiêm túc cân nhắc:

Hình như Tạ Cảnh thật sự muốn xem.

Ở độ tuổi này của cậu, càng không cho xem thì lại càng tò mò.

Thay vì che che giấu giấu, để Tạ Cảnh tìm phải loại sách có tình tiết gây sock, còn không bằng bản thân chọn cho cậu một quyển nước trong, để người kia biết "Cũng chỉ vậy thôi".

Giản Minh Chu suy nghĩ một lát, liền đến phòng sách tìm một bộ truyện tranh "Phiên bản rút gọn" thời kỳ đầu.

...

Nửa tiếng sau, Tạ Cảnh tắm xong đi ra.

Đuôi tóc cậu vẫn còn đọng lại những giọt nước. Giản Minh Chu đi đến trước mặt mặt cậu, mím môi và nói chuyện bằng vẻ mặt tuỳ ý,

"Tiểu Cảnh, có thể cho cậu mượn bộ truyện này đọc."

Tay Tạ Cảnh đang kéo khăn tắm chợt dừng lại.

Cậu nhìn người kia một lát, ngay sau đó nhếch môi nhận lấy, "Cảm ơn chú nhỏ, cháu sẽ xem thật kỹ."

"......" Giản Minh Chu tập trung tinh thần, "Xem qua loa thôi cũng không sao."

Tạ Cảnh mỉm cười, "Vâng."

Sau khi đưa truyện tranh cho Tạ Cảnh, Giản Minh Chu cũng đi tắm.

Không biết có phải do dư âm của cồn không.

Anh vừa tắm, trên mặt vẫn hơi nóng lên: Dù có rút gọn, thì đó cũng là truyện tranh BL......

Tắm xong trong sự lo âu thấp thỏm. Giản Minh Chu mở cửa phòng tắm, thì thấy Tạ Cảnh đang ngồi trong phòng khách nghiêm túc xem xét.

Ngón tay thon dài cầm sách, lật từng trang.

Anh, "......"

Anh điều chỉnh tâm lý rồi bước tới, thuận miệng hỏi, "Thấy thế nào?"

Tạ Cảnh nhíu mày, "Không đúng lắm."

Trong lòng Giản Minh Chu hơi thả lỏng: Cảm thấy không đúng là được rồi. Quả nhiên vẫn không thể chấp nhận được chuyện này......

Tạ Cảnh chỉ cho anh xem, "Trong bầu không khí này, không phải nên hôn à. Sao lại vẫn giơ ngón tay cái với nhau vậy?"

"......" Hoá ra là không đúng ở chỗ này!

"Chú nhỏ, còn truyện tranh nào khác không?"

Giản Minh Chu mím môi lừa dối, "Truyện khác cũng là kiểu này."

Tạ Cảnh đáp "Ừm" rồi tiếp tục đọc.

Giản Minh Chu thấy cậu không gặng hỏi nữa thì quay đầu về phòng mình.

-

Sáng sớm hôm sau đến công ty.

Giản Minh Chu vừa bước vào ban biên tập, lập tức chịu lễ rửa tội từ ánh mắt của toàn thể văn phòng! Một đám người sôi nổi ăn dưa:

"Anh cùng với "Một người đàn ông khác" thế nào?"

"Phó biên! Thế mà anh chưa bao giờ nói anh đang sống cùng với một nam sinh viên thể dục đẹp trai cao lớn!!!"

Giản Minh Chu nhắm mắt làm ngơ lướt đến chỗ ngồi của mình.

Hạ Diệp hừ một tiếng, còn chồng thêm buff cho anh, "Sau khi say rượu đọc lén truyện tranh BL, tôi bị bạn cùng phòng......"

Giản Minh Chu cảnh cáo, "Kẻ thù truyền kiếp. Ha ha."

Người đối diện quả nhiên nghẹn lại.

Hai giây sau, Hạ Diệp lại treo lên vách ngăn hỏi, "Nói thật, cậu ấy biết cậu đọc truyện tranh BL mà không nói gì à?"

"Không hề tò mò, hỏi mượn cậu để đọc......"

Đầu ngón tay Giản Minh Chu run lên, "Không."

Chuyện gì thế này, cái miệng của Hạ Diệp!!!!

Hạ Diệp đẩy kính nhìn anh vài giây, sau đó để lại một câu đầy ẩn ý "Tốt nhất là vậy", rồi trở lại bàn làm việc của mình.

Giản Minh Chu ôn hoà nhã nhặn lấy ra ảnh chụp của Hà Lộ Thần, dựng đứng trước mặt để hộ thể cho mình:

Hạ Diệp, lui đi ——

Ngày làm việc nhanh chóng trôi qua.

Buổi chiều về đến nhà, Tạ Cảnh vẫn chưa về.

Giản Minh Chu nhìn thấy cuốn truyện tranh mình cho mượn ngày hôm qua đã được đặt trên bàn trà trong phòng khách, bên trên còn dính một tờ giấy note nhỏ:

Vẽ một chú cún lớn đơn giản, với dòng chữ "Cảm ơn" và "Trả lại".

Anh không khỏi mỉm cười, còn rất đáng yêu.

Hơn nữa dường như Tạ Cảnh rất đúng mực, lần trước rõ ràng mình đã giải phong ấn cấm địa, nhưng dù trả lại sách thì cậu cũng không tự tiện đi vào.

Giản Minh Chu yên tâm: Thế cũng tốt.

Dù sao trong cấm địa cũng có vài quyển truyện tranh không cùng một đẳng cấp với quyển truyện trong tay.

......

Gần bảy giờ tối, cuối cùng Tạ Cảnh cũng về.

Giản Minh Chu từ phòng khách nhìn sang, "Tiểu Cảnh, về rồi à? Sao hôm nay về muộn hơn bình thường vậy."

Tạ Cảnh khoác ba lô thay giày, "Xin lỗi, đi hiệu sách một chuyến."

"......" Anh hơi dừng lại, "?"

Tạ Cảnh đi tới, bỏ ba lô xuống nói, "Quyển truyện tranh ngày hôm qua tình tiết không hay lắm, cũng không hợp khẩu vị của cháu, vậy nên cháu đến hiệu sách tự mình chọn."

Giản Minh Chu bàng hoàng ngẩng đầu: Cậu còn có khẩu vị à!

Tạ Cảnh đứng trước mặt anh, mặt mày anh tuấn, ngoại hình xuất chúng. Anh cũng không dám tưởng tượng Tạ Cảnh cứ thế đi vào sẽ gây chú ý đến cỡ nào.

Càng đừng nói cậu còn trắng trợn đứng chọn lựa ở bên trong ——

Những khách hàng đi tới đi lui đó......

Còn có thể có nhân viên cửa hàng giới thiệu cho cậu......

Giản Minh Chu nhất thời hồn bay phách lạc, "Cậu... Vậy lúc cậu mua, nhân viên cửa hàng nhìn cậu bằng ánh mắt gì?"

"Hửm? Không biết."

Tạ Cảnh tùy ý trả lời.

Nói xong thì cậu vui vẻ mở túi, ào ào đổ xuống trước mặt, bày ra khắp sofa nói:

"Nhưng cháu mua nhiều như vậy, hẳn là cô ấy dùng ánh mắt vui vẻ nhìn cháu."

"......"!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play