Đã lâu không có ai dùng máy tính ở Nguyệt Mê Tân Độ, không biết có phải là do hiệu ứng tâm lý hay không, nhưng Phó Huyền Tây luôn có cảm giác máy khởi động hơi chậm.
Đợi rất lâu, giống như một thế kỷ dài đằng đẵng.
Cuối cùng, màn hình máy tính củng chuyển từ đen thành xanh, sau đó sáng lên, yêu cầu nhập mật khẩu.
Các biểu tượng lần lượt xuất hiện.
Phó Huyền Tây dời chuột, bấm mở hộp thư điện tử.
Thư mới nhất là thư của Tiểu Vũ, năm phút trước.
Có ký hiệu chưa đọc, chờ người ta mở ra.
Phó Huyền Tây đưa con trỏ đến biểu tượng thư mới, bấm chuột trái hai lần để mở.
Cảm giác này thật kỳ diệu làm sao, bởi vì cuộc đời anh quá suôn sẻ, ngay cả khi tra cứu kết quả thi đại học cũng không căng thẳng thế này.
Rất nhiều điều không đòi hỏi quá nhiều nỗ lực, cho nên cũng không có bất kỳ thấp thỏm chờ mong nào.
Nhưng vào thời khắc này, hình như anh đã hiểu được cảm giác tra cứu kết quả thi đại học mà người ta thường nói.
Hóa ra là, bàn tay cầm chuột sẽ run rẩy, phải giữ thật chặt, kiềm chế sự căng thẳng.
Mở thư ra, trong đó có một tệp nén.
Tựa như có người đã cẩn thận chuẩn bị một bất ngờ, còn gói lại, anh phải mở từng lớp, từng lớp.
Anh bấm tải xuống, đợi giải nén.
Cảm giác như quá trình này cực kỳ khó khăn.
Giống như đang thèm đậu hũ, dù có hấp tấp thế nào cũng không thể ăn đậu hũ nóng.
Phải đợi.
Dùng chân thành và tình yêu, bồi đắp cho sự kiên nhẫn.
Anh nhìn thanh tiến độ nhích từng chút từng chút, cảm thấy hơi mất kiên nhẫn.
Còn hơi khát nước.
Phó Huyền Tây gọi điện thoại nhờ dì Xuân bưng nước lên, anh không muốn rời khỏi máy tính giây nào, cứ nhìn chằm chằm vào máy tính.
Nóng lòng muốn biết, rốt cuộc cô đã thích anh trong tuyệt vọng như thế nào suốt bao nhiêu năm trời.
Không biết đã đợi bao lâu, cuối cùng cũng giải nén thành công.
Xuất hiện rất nhiều thứ, không chỉ có ảnh.
Nhìn qua một lượt, có rất nhiều thư mục, Tiểu Vũ đã chu đáo phân chia thành các thư mục album ảnh, video, văn bản.
Giống như truy tìm kho báu, cuối cùng mở được cánh cửa vào nơi lưu giữ kho báu đó, lại bị hoa mắt.
Phó Huyền Tây không biết bắt đầu từ đâu.
Anh vừa định mở thư mục album ảnh, có người gõ cửa, dì Xuân mang sữa đậu nành nóng vào: “Dì làm sữa đậu nành, con có muốn ăn gì không?”
“Cảm ơn dì Xuân, dì hỏi mẹ con là được rồi, con không sao.”
“Được rồi, vậy dì xuống trước.” Dì Xuân đặt ly sữa đậu nành lên miếng lót cách nhiệt trên bàn máy tính, sau đó quay đầu rời đi.
Phó Huyền Tây cầm ly sữa đậu nành, uống một ngụm, hơi nóng, lại đặt xuống.
Lần này, anh bấm vào thư mục album ảnh
Không biết ảnh được sắp xếp theo thứ tự nào, Phó Huyền Tây bấm vào bức ảnh đầu tiên, thấy cảnh hoàng hôn mà Bạch Chỉ đã chụp trên chiếc du thuyền rời khỏi hòn đảo hồi năm ngoái.
Những ký ức gián đoạn dường như đang được kết nối lại, tâm trí của anh lại nghĩ đến bầu trời hoàng hôn trên chiếc du thuyền ngày đó.
Tiếp tục kéo xuống.
Những bức ảnh ghi lại một năm bên nhau của họ, rất nhiều ký ức đẹp đẽ.
Mùa hè và mùa đông ở Zurich, Thụy Sỹ, chơi tuyết trên dãy núi Alps, dạo phố ở Paris, Pháp, tham quan Nhạc viện Florence, đón năm mới ở Quảng trường Thời đại, New York.
Đuổi theo ngọn sóng trên hải đảo, ngắm nhìn bình minh trên bờ biển.
Ngày đó, bình minh đẹp vô cùng, họ sóng vai nhau nằm trên bờ biển, thức dậy quá sớm, còn hơi buồn ngủ.
Bạch Chỉ nằm cạnh anh, chân tay đều quấn lấy anh, tựa đầu lên lồng ngực anh, nhìn bầu trời tối tăm ở nơi xa, đột nhiên nói: “Em nghĩ, nếu có một cơn sóng thần ập đến cuốn chúng ta đi thì tốt biết mấy.”
Khi đó anh hơi bất ngờ, tò mò không biết tại sao cô lại có ý nghĩ kỳ lạ như vậy: “Chưa tỉnh ngủ à?”
Nhưng cô chỉ cười, rúc vào lòng anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đùa thôi, anh phải sống thật tốt mới được.”
Buổi sáng hôm đó đã cảm thấy cô có gì đó là lạ, mà nói đúng hơn, cả quãng thời gian đó đều cảm thấy cô là lạ.
Nhưng khi đó, anh chỉ nghĩ cô bé nhà mình đa sầu đa cảm, cũng không để ý lắm.
Bây giờ nhìn lại, hình như vạn vật đều có dấu vết.
Chỉ là anh quá tự tin, chưa từng tưởng tượng trong lúc họ yêu nhau, cô đã nghĩ đến ngày ly biệt.
Kéo xuống nữa, còn có ảnh họ tham gia vô số bữa tiệc tối cùng nhau, còn chụp lại sảnh đấu giá.
Hình như, mọi khoảnh khắc bên anh đều đáng để ghi nhớ.
Kéo xuống nữa.
Anh nhìn thấy bức ảnh chỉ chụp mình anh.
Dựa trên góc độ này, hình như là chụp trộm.
Khán đài tối tăm, anh ngồi giữa đám đông, hướng mắt về phía diễn viên trên sân khấu.
Anh ẩn mình giữa biển người, lại hóa thành tiêu điểm độc nhất trong ống kính của cô.
Vạn vật xung quanh đều mờ ảo, hình như chỉ có anh tỏa sáng giữa bóng tối.
Nhớ ra rồi.
Đó là lần đầu tiên họ cùng xem nhạc kịch, cô nói muốn đi vệ sinh, hẳn là lúc quay lại đã chụp trộm.
Phó Huyền Tây mỉm cười, không ngừng kéo chuột.
Xem từng bức ảnh, tất cả đều liên quan đến anh, không có ngoại lệ.
Bên ngoài đã hửng sáng, anh uống một ngụm sữa đậu nành nguội, mở thư mục video.
Giống như thư mục album ảnh, chủ yếu ghi lại những khoảnh khắc thường ngày của họ khi ở bên nhau.
Đều là những ký ức quý giá của một năm bên nhau.
Nếu như từ đầu đã nghĩ đến ngày ly biệt, mất đi những kỷ niệm này, đúng là làm người ta đau đớn khôn nguôi.
Nhưng anh cảm thấy, hẳn là có gì đó còn quan trọng hơn cả những thứ này.
Phó Huyền Tây nhìn thư mục cuối cùng, rơi vào trầm tư.
Giống như đã bước đến giai đoạn cuối cùng của quá trình truy tìm kho báu.
Đã kiểm tra toàn bộ phòng chứa kho báu, chỉ chừa lại chiếc rương ở trung tâm phòng chứa.
Rương kho báu được đặt trước mặt anh.
Tâm sự thiếu nữ đã phủ lớp bụi tháng năm, chờ anh mở ra.
Con trỏ di chuyển đến thư mục, anh bấm chuột trái hai lần.
Chớp mắt một cái, rất nhiều thứ hiện ra.
Phó Huyền Tây nhìn lướt qua, thấy đa số là tài liệu học tập của cô, tiêu đề đều liên quan đến các thí nghiệm.
Anh kéo xuống, xem xét thật kỹ, sợ mình sẽ bỏ qua thứ gì đó rất quan trọng.
Đột nhiên.
Anh bắt gặp một tệp tin tên “Nhật Ký”, con chuột ngừng lại.
Điện thoại reo, Tiểu Vũ gọi đến: “Đúng rồi, anh trai, tôi quên nói, chủ chiếc điện thoại là con gái phải không? Hình như rất thích anh, viết rất nhiều dòng nhật ký về anh.”
“Tôi xem một lượt, thấy đều liên quan đến anh, tôi tổng hợp thành một tệp cho anh, anh tự xem đi.”
“À, phải rồi, hình như còn có một bức thư, tôi không biết là cô ấy chưa viết xong hay là dữ liệu đã bị mất, bức thư không có đoạn kết. Anh tự xem đi, chắc là có hết trong đó.”
Tiểu Vũ là người rất rõ ràng thẳng thắn, chưa từng dài dòng lê thê, nói xong, anh ta cũng không quan tâm Phó Huyền Tây có nghe hay không, cúp máy ngay.
Ánh mắt của Phó Huyền Tây lại hướng về phía màn hình máy tính.
Lần này, anh không do dự nữa, mở tập tin tên “Nhật Ký”.
Những tâm sự thiếu nữ phủ bụi lâu ngày, vượt qua thời gian, hiện ra trước mắt.
Thứ sáu, ngày 18 tháng 10 năm 2019, trời mưa
Hôm nay là một ngày thật đáng nhớ.
Bây giờ nghĩ lại, còn tưởng như đã nằm mơ.
Đó là… anh trai mà bảy năm rồi mình chưa gặp lại, PHT.
Anh ấy vẫn đẹp trai và tốt bụng như xưa, cứu mình khỏi bóng tối.
Anh ấy lấy đi chuỗi hoa nhài của mình, xem như thù lao.
Mình nhớ lần đầu gặp nhau, anh ấy đã tặng mình chuỗi hoa nhài đẹp nhất.
Chẳng lẽ giữa cõi vô định, chúng ta lại gặp nhau lần nữa sao?
Cho nên, số phận đã dẫn mình đến phòng riêng của anh ấy ở Đại Vũ?
Thật hy vọng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh ấy.
Thứ năm, ngày 24 tháng 10 năm 2019, trời nắng
Hôm nay là tiết sương giáng, anh ấy hỏi mình có thể mua thêm một chuỗi hoa nhài cho anh ấy không.
Thật ra, bây giờ hoa nhài đã không còn nở nữa, nhưng cũng may, mình tìm hết chợ hoa gần đây, gặp được người tốt, đã tặng mình một chuỗi hoa nhài.
Mình gọi cho anh ấy, anh ấy hẹn gặp mình ở nhà hàng Tây White House, bọn mình đã cùng nhau uống trà chiều.
Chiều nay, hoàng hôn thật đẹp, ánh nắng xuyên qua tán lá bạch quả bên ngoài cửa sổ vòm, chiếu sáng góc mặt khôi ngô tuấn tú của anh ấy.
Không khác nào một cảnh phim, mà mình là khán giả duy nhất.
Buổi tối, anh ấy mời mình đi xem nhạc kịch.
Giữa vở nhạc kịch cảm động, hình như mình đã nghe thấy nhịp tim của anh ấy.
Anh ấy cầm tay mình, viết tên của anh ấy trên lòng bàn tay mình —— Phó Huyền Tây.
Chắc là, anh ấy cũng có một chút hứng thú với mình?
Thứ sáu, ngày 15 tháng 11 năm 2019, trời nắng
Hôm nay vì cứu bạn cùng phòng, mình ngã xuống nước, bất tỉnh.
Nói thế nào bây giờ, thật ra mình không vĩ đại vậy đâu.
Mình cứu cô ấy là vì cô ấy có mối liên hệ với anh ấy, mình không muốn anh ấy buồn vì cô ấy xảy ra chuyện.
Người như anh ấy, nên vĩnh viễn chói mắt, tràn đầy sức sống.
Chứ không phải khó chịu nhíu mày, trầm mặc u uất.
Lúc tỉnh dậy, thấy anh ấy trong phòng bệnh.
Lạ quá, anh ấy nói muốn hôn mình.
Mình né tránh.
Mình không chấp nhận được, anh ấy và bạn cùng phòng của mình yêu nhau.
Tháng 12 năm 2019, tâm trạng của mình giống như thời tiết
Gần đây, mình phát hiện ra, mình đã nhầm lẫn.
Anh ấy và bạn cùng phòng của mình chỉ là chú cháu, không có chuyện gì sai trái cả, là do mình hiểu lầm thôi.
Mà hình như anh ấy đang theo đuổi mình.
Nhưng cũng không giống lắm, giống như đang trêu chọc mình thôi, hơi hờ hững.
Anh ấy hỏi mình có muốn theo anh ấy không.
Mình nói có.
Mình cũng biết chuyện này không hay lắm, giống như sinh viên đại học sa ngã vì tiền.
Có lẽ anh ấy cũng sẽ hiểu lầm, nhưng không sao.
Mình chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy một thời gian là đủ rồi, dù chỉ là một quãng thời gian ngắn ngủi.
Có lẽ sau khi chia tay, mình sẽ buồn, nhưng mình cũng sợ sau này sẽ nuối tiếc vì không có được.
Tháng 1 năm 2020
Dạo này mình ở bên cạnh anh ấy, nhưng lại có cảm giác như anh ấy rất xa mình.
Chẳng lẽ mình đã làm gì không tốt, khiến anh ấy không thích mình nữa?
Mình sẽ rất ngoan, rất nghe lời, hy vọng anh ấy có thể thích mình lâu một chút.
Tết, ngày 3 tháng 2 năm 2020, trời nắng
Hôm nay là mùng một Tết, cũng là ngày may mắn của mình.
Trước khi gặp anh ấy, mình cũng không tưởng tượng được, anh ấy lái xe hàng ngàn dặm xuyên đêm, chỉ để đến gặp mình.
Anh ấy mua rất nhiều kẹo hồ lô, tặng hoa cho mình, còn cho mình chơi pháo hoa que.
Có lẽ anh ấy sẽ không bao giờ hiểu được, khi anh ấy ngậm thuốc lá, cúi đầu thắp pháo hoa que cho mình, anh ấy hấp dẫn thế nào.
Có phải là, anh ấy cũng hơi thích mình không?
Phó Huyền Tây kéo xuống tận cùng, thấy nhật ký kết thúc vào ngày Giáng sinh năm 2020.
Ngày 25 tháng 12 năm 2020, tuyết rơi
Hôm nay ở Florence, Ý, tại nhà của mẹ anh ấy.
Mẹ anh ấy thật xinh đẹp, thật dịu dàng, giống hệt người mẹ trong trí tưởng tượng của mình.
Hôm nay là sinh nhật bà, mình chúc bà vĩnh viễn mạnh khỏe, hạnh phúc.
Ăn xong, mọi người mở một buổi nhạc hội trong vườn, ca hát, xem phim, ăn gà nướng, uống rượu đỏ.
Một buổi tối thật lãng mạn.
Chỉ tiếc là phải kết thúc rồi.
Ý mình là, bọn mình.
Hy vọng sau này anh ấy sẽ gặp được một người cực kỳ ưu tú, môn đăng hộ đối, hai người yêu nhau, vĩnh viễn hạnh phúc.
Mình hy vọng anh ấy có thể nhớ đến mình, như vậy, mình sẽ rất hạnh phúc.
Lại sợ anh ấy nhớ đến mình thì anh ấy sẽ không hạnh phúc.
Phó Huyền Tây.
Chúc anh một đời bình an hạnh phúc.
–
Ánh mắt của Phó Huyền Tây vương vấn trên dòng nhật ký cuối cùng, trong lòng cảm thấy ngột ngạt khó nói.
Giống như dùi trống kêu oan rơi xuống, anh chính là bị cáo.
Anh tưởng những ngày đó, họ đều vui vẻ hạnh phúc, bao nhiêu năm qua, anh chưa từng cảm thấy thoải mái, vui vẻ như những ngày đó.
Hóa ra, những điều tốt đẹp và hạnh phúc đều chỉ thuộc về một mình anh.
Cô luôn luôn, luôn luôn đếm ngược từng ngày.
Đột nhiên lại thấy thật khó chịu.
Anh cứ tưởng mình mang lại cảm giác an toàn cho cô như vậy là đủ, khi nào có thời gian cũng đều ở bên cạnh cô, cũng chưa từng dan díu với người phụ nữ khác bên ngoài.
Trong mọi sự kiện cần bạn đồng hành, cô là người phụ nữ duy nhất ở bên cạnh anh.
Anh đưa cô đi gặp người quan trọng nhất trong đời mình, giới thiệu mẹ mình với cô, muốn cho cô cảm nhận được hơi ấm tình mẹ.
Nhưng mà, anh đã bỏ quên nội tâm nhạy cảm và tự ti của thiếu nữ.
Anh sinh ra đã có tất cả, chưa từng trải qua nghèo khó, cũng không thể đồng cảm được, thậm chí lúc ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, anh cũng sẽ không đánh mất sự tự tin.
Lẽ ra anh nên hiểu.
Anh mua đồ đắt tiền cho cô, đến bây giờ cô vẫn không có hứng thú, cũng chưa từng chủ động đòi hỏi.
Dù cho có mua cho cô, cô cũng chỉ lấy một chút để anh không tức giận, nhưng đến tận bây giờ, cô cũng không hề đòi hỏi, luôn muốn mua cái gì rẻ nhất.
Có lẽ những lúc đó, anh tự cho mình đúng, đã làm tổn thương lòng tự trọng của cô.
Anh cứ tưởng những lúc đó tặng cô thật nhiều thứ, đều là muốn nói cho cô biết, anh có đầy đủ năng lực để chăm sóc cô.
Nhưng chưa từng nghĩ, trong mắt cô, đó chính là khoảng cách không thể vượt qua, càng làm cô nhận ra, giữa hai người họ có một khoảng cách rất lớn.
Phó Huyền Tây chống trán, nhắm mắt một hồi lâu.
Sau khi thoát khỏi Nhật Ký, lại mở ra một lá thư.
Lá thư cũng có tiêu đề, là ——
“Gửi Phó Huyền Tây năm hai mươi tám tuổi”
Xin chào, Phó Huyền Tây hai mươi tám tuổi.
Bây giờ là sáu giờ sáng ngày 22 tháng 11.
Đầu tiên, chúc anh sinh nhật hai mươi tám tuổi thật vui vẻ.
Thật vui vì có thể tham gia vào tuổi hai mươi bảy của anh, tiếc là năm anh hai mươi tám tuổi, em không thể tiếp tục ở bên cạnh anh.
Nói ra cũng hơi xấu hổ, vốn dĩ em định viết thư từ biệt bằng chữ hành khải mà anh đã dạy em, nhưng em không giỏi, học không tốt lắm, viết ra chỉ sợ mất mặt, anh sẽ biết em là học sinh kém.
Cho nên, để em viết thư này bằng phương thức điện tử, không lộ ra khuyết điểm của em.
Có rất nhiều lý do em viết thư này, anh không cần hiểu đâu.
Xem như, em để lại chút gì đó với anh.
Có lẽ anh đã quên, nhưng em vẫn nhớ.
Đó là mùa hè năm 2012.
Cuối tháng năm, Xuân Đường cổ trấn đón chào vị khách quý hóa nhất.
Là một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, gương mặt lười biếng, nói năng rất dịu dàng, nụ cười cực kỳ đẹp.
Anh ấy tên là Phó Huyền Tây.
Là anh.
Sáng hôm đó mưa phùn lất phất, dưới mái hiên bên bờ sông Tiểu Thanh, anh đã giữ một cô bé lại để mua hoa nhài.
Không may, đó không phải là mùa cao điểm du lịch.
Cô bé bán hoa nhài từ bảy giờ sáng đến chín giờ, đi từ đầu hẻm đến cuối hẻm, chỉ bán được năm chuỗi.
Cũng may, cô bé đó chính là em.
Ngón tay thon dài trắng trẻo của anh nhẹ nhàng giữ lấy giỏ hoa, nụ cười nở trên môi: “Hoa đẹp quá, bán hết cho anh đi.”
Anh mua hết hoa nhài ế của em, còn hào phóng cho em tiền thừa.
Khi đó, dòng sông nhỏ bên mái hiên chảy róc rách, nhưng cũng không êm tai bằng giọng nói của anh.
Anh nói: “Em gái, bên ngoài nguy hiểm lắm, mau về nhà đi.”
Anh còn nói: “Không có cô gái nào không thích hoa cả, anh trai tặng em.”
Anh chọn ra chuỗi hoa đẹp nhất tặng em, ngón tay của anh hoàn hảo như bạch ngọc, lướt qua lòng bàn tay của em, tựa như mang theo một dòng điện.
Lúc đó, hình như tâm tư của em rối bời, nhịp tim mất đi tiết tấu ban đầu.
Ngày đó em mới mười ba tuổi, không hiểu yêu từ cái nhìn đầu tiên là như thế nào.
Chỉ nhìn một lần, em đã lưu luyến đến bảy năm trời.
Hôm đó gặp anh, trời cũng ngừng đổ mưa, anh mang mặt trời đến.
Em vụng trộm đi theo anh cả ngày trời, thấy anh tiêu rất nhiều tiền, mua hết đồ chơi của ông cụ ven đường, tặng cho mấy đứa trẻ đi ngang qua.
Em còn thấy anh phóng khoáng dạo bước qua những con phố, kẹt giữa biển người nhốn nháo, lơ đãng ngoái đầu, ánh mặt trời thiên vị anh.
Ngày đó, ánh mắt lười biếng của anh luôn chan chứa ý cười, áo sơ mi trắng rộng rãi, vừa cao quý vừa phóng khoáng, rất giống Thám hoa lang kiêu ngạo mà em thường tưởng tượng.
Lúc đó em không đọc nhiều sách, chỉ có thể nghĩ đến một câu ——
“Kỵ mã ỷ tà kiều, mãn lâu hồng tụ chiêu.” (*)
(*) Là hai câu thơ trong Bồ Tát Man Kỳ 4 của nhà thơ Vi Trang, tạm dịch là: Cưỡi ngựa tựa bên cầu, áo hồng vẫy khắp lầu. Đại ý là chàng trai cưỡi ngựa dựa vào cây cầu nhỏ, các cô gái đều bị dáng vẻ oai phong của anh ấy mê hoặc. “Hồng tụ chiêu” còn có nghĩa là kỹ nữ.
Anh chỉ lướt qua thôi, vậy mà đã lọt vào mắt xanh của bao nhiêu chị gái xinh đẹp.
Ngay cả các em gái nhỏ cũng chỉ về phía anh, bảo anh thật đẹp mắt.
Còn nhìn thấy anh lười biếng ngả lưng trên ghế mây trong quán trà, một tay đỡ trán, nghe biểu diễn bình đàn (*), ánh nắng chiều vàng óng xuyên qua khe hở của cửa sổ gỗ, cực kỳ thiên vị anh.
(*) Bình đàn (còn được gọi là Tô Châu Bình đàn, Thuyết thư, hay Nam từ) là một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, bắt nguồn từ Tô Châu. Người biểu diễn vừa kể chuyện, vừa hát và vừa đàn, lưu hành phổ biến ở các vùng Giang Tô, Chiết Giang, Trung Quốc.
Rất đông người ngồi đó, nhưng nắng chỉ soi sáng mình anh.
Dưới ánh mặt trời, áo sơ mi trắng của anh hóa thành màu vàng óng nhàn nhạt, anh nhắm mắt, góc mặt giống hệt như một tác phẩm điêu khắc.
Thượng đế khắc họa tỉ mỉ, anh vô cùng hoàn hảo.
Em nghĩ anh luôn là như vậy, lười biếng, vô tư, bình tĩnh, miệng nở nụ cười.
Nhưng do ngày đó em may mắn, đã có thể nhìn thấy sự nhiệt huyết trong con người anh.
Đứa con của người qua đường đột nhiên phát bệnh, giữa tiếng xôn xao của mọi người, anh cõng đứa bé chạy đến trạm xá duy nhất của Xuân Đường cổ trấn.
Mặt trời dần dần khuất bóng, anh cõng đứa bé trên lưng, lướt qua Xuân Đường cổ trấn nhộn nhịp, xuyên qua Xuân Đường cổ trấn đông đúc ầm ĩ, băng qua Xuân Đường cổ trấn thơm mùi bánh ngọt.
Áo sơ mi trắng bay phấp phới theo làn gió, tràn ngập trong mắt em, mỗi bước chân của anh đều chạm đến trái tim em.
Nếu khi đó anh quay đầu, chắc chắn anh đã nhìn thấy một cô bé mặc váy trắng đi theo anh.
Cô bé đó cũng chạy theo anh, nhịp tim cũng hỗn loạn như anh.
Đó là em năm mười ba tuổi, vô cùng ngốc nghếch.
Em muốn làn gió thổi qua anh cũng sẽ thổi qua em, muốn sự nhiệt huyết của anh sưởi ấm em.
Khi màn đêm buông xuống, anh lại mang dáng vẻ công tử lười biếng.
Anh luôn chói mắt như vậy, dù cho chỉ ngồi cạnh cửa sổ trong một quán bar bên sông, nhàn nhã uống cocktail, được ca sĩ mời lên sân khấu biểu diễn guitar.
Em đang trốn trong một góc mà anh không thể nhìn thấy, không có tia sáng nào chiếu lên người em.
Nhưng khi anh ung dung tự tại bước lên sân khấu, cầm lấy guitar điện từ tay ca sĩ, em nghĩ anh đã tỏa sáng rực rỡ, soi rọi tâm tư thầm kín của em.
Em còn nhớ ca khúc mà anh đã biểu diễn, tên “Rừng Na Uy”.
Khi đó, mọi người trong quán bar đã hát theo anh, em lặng lẽ trốn một góc dõi theo anh, anh ngồi giữa sân khấu, tỏa sáng rực rỡ.
Một ngày trước đó, em đã trải qua một chuyện cực kỳ khó khăn.
Bạn học bị bắt gặp gian lận thi cử, nhưng cậu ấy vu khống em chuyền đáp án cho cậu ấy.
Không có người nào làm chứng cho em, cũng không có chứng cứ chứng minh sự trong sạch của em.
Kết quả thi của em bị hủy, em mất học bổng.
Khi đó, em thật sự rất cần học bổng một trăm tệ kia.
Thật trùng hợp làm sao, ngày đó em gặp anh, anh mua hết hoa cho em, còn đưa em một trăm tệ.
Anh tiện tay đưa một trăm tệ cho em, nhẹ nhàng như đưa tờ giấy trắng, nhưng với em, đó là chính là nắng hạn gặp mưa rào.
Sau này trải qua quãng thời gian khó khăn, em luôn nghĩ về anh.
Anh làm em tin, thế giới này luôn có ánh sáng.
Nhưng em phải làm sao mới tìm được anh, em cũng không biết.
Em không biết tên anh, không biết phương thức liên lạc, cũng không biết chúng ta có bao giờ gặp lại hay không.
Em chỉ biết một điều, tên anh là PHT.
Chính là cái tên anh đã lưu lại ở tiệm ảnh Xuân Đường.
Em không biết chuyện này có được xem là yêu thầm hay không, vì chưa có người nào dạy em yêu là gì.
Em lục tung thư viện trường, tìm thấy rất nhiều sách có liên quan đến tình yêu, nói về tình yêu thầm kín thời học sinh, nói về yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng mà, không một quyển sách nào dạy cho em, mới gặp một lần đã đơn phương rung động có được xem là yêu thầm hay không, có được xem là thích hay không.
Em tạm gọi nó là chấp niệm, chấp niệm của một kẻ trộm không nhìn thấy ánh mặt trời.
Sau này, em thật may mắn, được gặp lại anh, được anh yêu.
Nhưng chúng ta không đi cùng con đường, em chỉ có thể đồng hành cùng anh qua một đoạn đường vô cùng ngắn ngủi.
Giống như ngày đó, em chỉ có thể theo anh đến cổng ra vào của Xuân Đường cổ trấn, nhìn bóng lưng của anh rời xa.
Đó là khoảng cách mà em vĩnh viễn không vượt qua được.
Có lẽ đó là chuyện thường tình của đời người, không có gì lạ.
Nhưng lại trở thành điều kỳ diệu của đời em, không có gì sánh bằng.
Ngày hôm đó.
Thần May Mắn mở cửa sổ của căn phòng tối tăm nơi em bị giam giữ, rải xuống tia sáng mang tên Phó Huyền Tây.
Thần Phật biết em tu hành cực khổ giữa thế gian, đã phái anh xuống đây.
Sau này vượt qua ba chướng ngại, ánh sáng sẽ len lỏi qua từng chướng ngại vật.
Ma quỷ gào thét ầm ĩ trong đêm đã tan biến, em ngước nhìn anh, theo đuổi anh.
Từ đó về sau, không còn sợ hãi.
Dẫu cho anh là thung lũng không tiếng vọng, là đại dương mà chim biển không thể vượt qua, là hoang mạc không phân biệt phương hướng, anh là đáp án cho mọi hiểm nguy của thế gian này.
Em sẽ vĩnh viễn không đánh mất dũng khí chạy về phía anh.
Vì anh là người em có thể đánh cược hết thảy để theo đuổi, không gì sánh bằng.
Em muốn nói với anh ——
–
Bức thư kết thúc tại đây.
Phó Huyền Tây lại kéo chuột xuống, thấy không còn gì cả.
Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống bàn máy tính.
Người đàn ông chưa từng rơi lệ, bây giờ nước mắt ướt mi.
Anh gọi một cuộc, người bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng nói phụ nữ dịu dàng êm tai của tác giả bức thư này truyền đến: “Alo?”
“Cuối bức thư đó, em muốn nói gì với anh?” Vừa dứt lời, Phó Huyền Tây mới phát hiện giọng mình khàn khàn.
Hệt như một người không biết chơi đàn nhị, chỉ tiện tay kéo đàn.
Người bên kia sợ hãi: “Anh sao thế?”
Phó Huyền Tây hít một hơi: “Chiếc điện thoại rơi xuống biển, thanh xuân đã qua của chúng ta, anh tìm lại được rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT