Sáng hôm sau, trước khi quay về Lâm Nghi, Trịnh Tinh Dã đích thân đưa Bạch Chỉ đi làm.

Đây là ngày đầu tiên Bạch Chỉ đi làm, Trịnh Tinh Dã ân cần động viên cô: “Cố lên, khi nào kiếm được tiền, nhớ mời anh trai một bữa.”

Bạch Chỉ: “…”

Sao lại có người như thế này chứ?

Nhưng nghĩ lại, hôm nay anh ta sẽ rời đi, Bạch Chỉ cũng không muốn đôi co nữa, khoát khoát tay: “Được, được, được, em biết rồi.”

Lại nói: “Anh tự lái xe về, nhớ đi đường cẩn thận, chú ý an toàn.”

Thật ra còn muốn nói thêm.

Có thể giúp đỡ Phó Huyền Tây được không, một mình anh, thật sự rất vất vả.

Nhưng nghĩ lại, vẫn nên thôi đi.

Bạch Chỉ nhìn thời gian, quay đầu đi vào: “Em vào trước.”

Trịnh Tinh Dã gác khuỷu tay lên cửa xe, nhìn cô rời đi, đột nhiên gọi cô lại: “Bạch Chỉ.”

Bạch Chỉ quay đầu, tóc đuôi ngựa cong cong trong nắng sớm: “Hả?”

Ánh mắt của Trịnh Tinh Dã bối rối.

Thật giống nhau.

Bạch Chỉ không đợi được nữa, nghi hoặc gọi anh ta: “Trịnh Tinh Dã?”

Trịnh Tinh Dã hoàn hồn, mỉm cười với cô, đưa bàn tay đang kẹp điếu thuốc vẫy vẫy với cô: “Sống thật tốt nhé, đi đi.”

“Được rồi, tạm biệt!”

Bạch Chỉ vẫy tay, lại quay đầu bước nhanh.

Khuất khỏi tầm nhìn của Trịnh Tinh Dã.

Lâu rồi cô không mặc quần áo màu trắng, vậy mà hôm nay lại mặc áo khoác trắng.

Bóng lưng kia, dần dần trùng khớp, lại dần dần tách ra, dần dần rời xa.

Trịnh Tinh Dã cúi đầu, ngậm điếu thuốc trong miệng, quay đầu xe rời đi.

Về Lâm Nghi, giúp đỡ Phó Huyền Tây giữa dầu sôi lửa bỏng.



Cuối tháng ba, Bạch Chỉ nhận được tháng lương thực tập đầu tiên.

Bao gồm cả tiền lương cho nửa tháng hai, tổng cộng bốn ngàn sáu trăm tệ.

Đầu tiên là chuyển tiền vào thẻ, Bạch Chỉ giữ một ngàn tệ trong một chiếc thẻ riêng biệt.

Số tiền còn lại thì dùng vào việc nhà.

Viện Nghiên cứu và Bảo tồn Thực vật nằm ở quận Tân Thành, hơi xa cổ trấn một chút, để tiết kiệm tiền, mỗi ngày cô đều đạp xe đi làm.

Ngày đó nhận tiền lương, lúc tan làm, cô không đi xe đạp, lại đi bộ ra ngoài mua sắm, sau đó gọi taxi về nhà.

Đã mua gì nhỉ?

Mua cho bà ngoại một bộ quần áo mùa xuân và một bộ trang phục mùa hè, mua cho chính mình một bộ đồ mới và một đôi giày thể thao.

Thỉnh thoảng phải đi thực địa, trèo đèo lội suối, mang giày thể thao sẽ tiện hơn.

Còn mua gì nữa?

Mua một bình thủy tinh và một xấp giấy thủ công.

Nghe nói xếp một ngàn con hạc giấy bỏ vào bình thủy tinh thì có thể cầu nguyện một điều, cũng không biết thực hư, nhưng không đắt, coi như giết thời gian vậy.

Cô không thể làm gì cho anh được nữa, chỉ muốn chia sẻ niềm vui được nhận tháng lương thực tập đầu tiên với anh.

Mỗi đêm, trước khi ngủ, cô sẽ viết những lời mình muốn nói với anh, xếp thành một ngàn con hạc giấy, cho vào bình thủy tinh.

Sau đó, mỗi buổi chiều tan làm về nhà, cô sẽ chụp lại cảnh vật trên đường, có khi chụp đèn đường, có lúc chụp mấy con chim nhỏ trên cột điện, thỉnh thoảng lại chụp xe ba bánh dừng ven đường.

Cô chia sẻ ảnh chụp trên mạng xã hội, đôi lúc lại kèm theo những câu trích dẫn cô đã đọc gần đây, có khi còn kèm theo bài hát cô yêu thích.

Như vậy thì, dù cho điện thoại có mất đi, tài khoản và những ký ức vẫn còn ở đó.

Tóm lại là, vạn vật rất đáng yêu, vạn vật đều khiến người ta vui vẻ.

Cô cảm thấy cuộc sống của mình thật tốt đẹp, cũng coi như không uổng phí những tháng năm nỗ lực được gặp anh.



Kỳ thực tập của Bạch Chỉ vô cùng thuận lợi.

Không biết có phải những người yêu thực vật đều tốt bụng hay không, nhưng các tiền bối đều rất ân cần chăm sóc cô, chỉ dạy nhiều điều.

Tháng năm, cô từ thực tập sinh trở thành nhân viên chính thức, tiền lương tăng gấp mấy lần, còn được mua năm loại bảo hiểm và nhận thêm phụ cấp nhà ở.

Sửa khóa luận mấy lần, cuối cùng cũng hoàn thành, chỉ chờ ngày bảo vệ và nhận bằng cử nhân.

Mọi việc đều tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp hơn, cuộc sống càng ngày càng có hy vọng.

Ký túc xá có nhóm trò chuyện, thỉnh thoảng mọi người lại lên đó tâm sự, kể về cuộc sống hiện tại.

Tuy không bằng lúc còn đi học, nhưng cũng không đến mức quá xa cách.

Cô cũng len lén liên lạc riêng với Trịnh Miểu Miểu mấy lần, thường xuyên nghe cô ấy kể về Phó Huyền Tây.

Chẳng hạn như, bây giờ nhà họ Bùi công khai đối đầu với nhà họ Phó, nhiều người ở Lâm Nghi có liên kết với mạng lưới của nhà họ Bùi, đã tập hợp lại, đẩy Phó Huyền Tây vào dầu sôi lửa bỏng.

Tuy nhà họ Phó không hề đơn độc, nhưng mọi người đều có vòng tròn xã giao của riêng mình.

Dù sao thì, người kinh doanh, chung quy cũng chỉ quan tâm đến lợi ích.

Nhà họ Phó từ chối kết thông gia với nhà họ Bùi, nhưng cũng không thể không nghĩ đến chuyện kết thông gia cùng gia đình khác.

Có mấy sự lựa chọn, tuy không giàu có như nhà họ Phó, nhưng đều là đối tượng kết hôn tương đối tốt ở Lâm Nghi.

Phó Huyền Tây không chọn ai.

Anh không kết hôn.

Vì chuyện này, Phó Kính Chi ở nhà tức giận đến mức phải gọi cho Tuế Diểu ở tận nước Ý xa xôi, bảo bà về nhà quản con trai mình.

Mãi đến lúc đó Tuế Diểu mới biết Phó Huyền Tây và Bạch Chỉ đã chia tay.

“Tại sao lại bắt thằng bé kết hôn?” Tuế Diểu lạnh lùng hỏi, “Ông làm cha mà vô dụng, bây giờ lại ép buộc thằng bé?”

Phó Kính Chi suýt tức chết.

Thật lòng mà nói, ông ấy cũng không hoàn toàn vô dụng.

Chỉ có điều, ở trên có ba, ở dưới có con trai, cả hai người đều quá ưu tú.

Ông ấy nửa vời, bị kẹp ở giữa, không đứng trên cũng không đứng dưới, vừa so sánh đã thấy rất kém cỏi.

Nhưng thật ra, ông ấy vẫn có năng lực.

Những người lớn lên trong một gia đình như vậy, cứ cho là từ nhỏ đến lớn đều ăn chơi đàn đúm, nhưng mưa dầm thấm đất, cũng không phải hoàn toàn vô dụng.

Bây giờ, ông ấy đảm nhiệm một công việc trong tập đoàn, đã bắt đầu đi làm.

Nhưng Phó Kính Chi chưa từng cãi thắng vợ mình, không phải, là vợ cũ, mà cũng lười cãi nhau với bà.

Cuộc gọi này vẫn kết thúc trong cơn bực tức, ông ấy lại thua cuộc.



Cuối tháng năm, Bạch Chỉ xin nghỉ phép, quay lại Lâm Nghi bảo vệ khóa luận.

Lúc ngồi trên tàu cao tốc đến Lâm Nghi, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi xa, trong lòng cô dâng trào một cảm xúc vô thực.

Năm tháng trời… ròng rã.

Đã chia tay anh được năm tháng.

Chưa từng, một lần gặp lại anh.

Nghe nói anh rất vất vả, không biết có ăn uống đàng hoàng không.

Bạch Chỉ nhắm mắt, dựa lưng vào ghế, trong đầu tràn ngập ký ức về anh.

Lâm Nghi đầu hè không quá nóng nực, Bạch Chỉ mặc một chiếc váy xanh không tay mát mẻ.

Rời khỏi ga tàu, vạn vật trông vô cùng quen thuộc, nhưng hình như cũng hơi xa lạ.

Lên tàu điện đến trường, người xung quanh dùng phương ngữ khác với Nam Thành, là tiếng phổ thông.

Trong thoáng chốc, cảm giác như đã trở lại những ngày còn đi học.

Màn đêm buông xuống, cô mới về đến trường, buổi bảo vệ khóa luận diễn ra vào ngày hôm sau.

Hứa Giai Ngọc nhắn tin vào nhóm, hỏi cô đến nơi chưa, muốn hẹn cô đi ăn gần trường.

[Tớ vừa đến cổng trường.]

Bạch Chỉ trả lời tin nhắn xong, Trịnh Miểu Miểu gọi ngay: “Sao không nói với tớ là cậu đến! Tớ sang chơi với cậu!

“Tớ vừa đến thôi.” Bạch Chỉ dừng chân trước cổng trường nghe điện thoại, “Ngọc Ngọc nói muốn đi ăn gần trường, cậu có đến không?”

“Đợi một chút.”



[A Chỉ đã trở lại, bây giờ đang đứng trước cổng trường, ngày mai bọn con sẽ bảo vệ khóa luận.]

Phó Huyền Tây nhìn tin nhắn WeChat mà Trịnh Miểu Miểu vừa gửi trên điện thoại, do dự một lát.

Quý Dung đến hối thúc: “Phó tổng, đến giờ lên đường rồi.”

Lần này sẽ đến Nhật Bản, tham dự một cuộc họp ở đó.

Phó Huyền Tây không do dự nữa, đứng dậy bước ra: “Dời sang trưa mai đi.”

Quý Dung hoang mang: “Hoãn lại sao?”

Anh ta vội vàng đuổi theo sau: “Có chuyện gì sao? Tôi sẽ xử lý ngay.”

Bước chân của Phó Huyền Tây nhanh như cơn gió, anh vào thang máy, dừng lại: “Có, chuyện rất quan trọng.”

Quý Dung chưa kịp hỏi lại, Phó Huyền Tây đã gọi cho Quý Hải, bảo chuẩn bị xe: “Đến khu trường đại học.”

Nghe đến khu trường đại học, Quý Dung hiểu ngay.

Trên đường đi, Quý Dung và Quý Hải liên tục nhìn qua kính chiếu hậu, quan sát Phó Huyền Tây ở ghế sau.

Quan sát xong, họ lẳng lặng nhìn nhau.

Hai người họ đều biết, người nào là trạm dừng chân cuối cùng của chuyến xe này.

Người nào đã khiến ông chủ nhà họ nóng lòng như vậy.

Bình thường, anh lạnh lùng như sương tuyết, vào thời khắc này, sương tuyết đều tan, khóe mắt chân mày đều giãn ra, sống động, tươi mới, hệt như chồi non đầu tiên của mùa xuân.

Một tin nhắn khác lại xuất hiện trên điện thoại của Phó Huyền Tây: [Bọn con đến Thôi Thượng Các, tầng mười lăm của tòa nhà Thượng Đức, chú có đến không, chú nhỏ?]

Anh không trả lời.

Đến nơi, Phó Huyền Tây một mình đi lên, không cho Quý Dung và Quý Hải đi cùng.

Không vào Thôi Thượng Các, mà vào nhà hàng Tây đối diện.

Tòa nhà Thượng Đức có cấu trúc hình bầu dục, ở giữa là một khu sảnh nhỏ, dùng để tổ chức một số hoạt động.

Ngồi bên cửa sổ của nhà hàng Tây, vừa vặn nhìn thấy bốn cô gái vừa ăn vừa cười cười nói nói.

Năm tháng trời không gặp, tóc cô đã dài ra một chút.

Không buông xõa như trước kia, lại thắt một bím tóc thấp, chừa lại mấy sợi tóc mái trên trán, trông còn ngoan ngoãn hơn.

Nhưng mà, cô không còn mặc váy trắng.

Phó Huyền Tây nhìn chiếc váy xanh mà Bạch Chỉ đang mặc, ngây người một lát.

Sau đó, lại làm một chuyện rất thiếu đứng đắn ——

Cầm điện thoại chụp lén.

Mà không chỉ chụp một lần.

Trở về màn hình chính, lại nhìn thấy bức ảnh nền suốt năm tháng trời.

Cô gái trên màn hình mỉm cười ngọt ngào, nghiêng đầu trước xe cà phê màu xanh, đắm mình trong ánh nắng chiều đông, bên cạnh có cây thông Noel treo đèn đủ sắc màu.

Bức ảnh này được chụp vào ngày Giáng sinh, trên đường phố Florence, Ý.

Phó Huyền Tây cầm ly cà phê trước mặt, uống một ngụm.

Đắng ngắt, không ngọt ngào như khóe môi của cô ngày đó.

Bạch Chỉ luôn cảm giác có ai đó đang dõi theo mình, không hiểu sao cảm giác này lại đột ngột xuất hiện, vô cùng mạnh mẽ.

Nhân lúc bạn cùng phòng đang trò chuyện quên trời đất, cô nhìn bốn phía, không phát hiện điều gì.

Lại không thể không lo lắng, có khi nào là Bùi Tu Niên biến thái đang rình rập cô không?

Nghĩ vậy, cô lại cảm thấy hơi sợ, hỏi Hứa Giai Ngọc tối nay có thể cho cô ngủ chung giường không.

Sau đó, ăn xong, họ cũng không về ngay, lại đi xem phim, rồi đến KTV, tụ tập đến hơn nửa đêm, cứ vậy ngủ cùng một phòng đến sáng.

Buổi bảo vệ diễn ra thuận lợi, bảo vệ xong, Bạch Chỉ về trước, lấy cớ tàu cao tốc sắp đến trạm, cô phải đi trước.

Thật ra là lặng lẽ đến Đại Vũ, đứng bên ngoài đợi đến chín giờ tối, nhưng không nhìn thấy người mà mình muốn thấy.

Biết có lẽ hôm nay anh sẽ không đến, cô rời đi.

Thật sự không biết đi đâu để có thể nhìn thấy anh, chỉ có thể đến đây thử vận may, nhưng rõ ràng là không được may mắn.

Sau đó cô quay về Nam Thành, tiếp tục cuộc sống.

Mỗi ngày trôi qua đều rất tốt đẹp.

Cô không còn lo lắng mình không đủ tiền chi tiêu, không còn lo lắng giáo viên đột nhiên thay đổi lịch học, cô không thể đi làm thêm, không còn phải e dè xin ông chủ cho nghỉ phép.

Cũng không phải lo lắng bà ngoại ở nhà một mình, không người chăm sóc, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Rõ ràng chuyện gì cũng tốt, còn tốt hơn trước, nhưng trong lòng cô vẫn có một khoảng trống.

Dường như không có cách nào lấp đầy khoảng trống đó.

Bất kể cô dùng thức ăn, dùng tri thức, dùng âm nhạc, hay là dùng tình bạn và gia đình, tất cả đều không thể lấp đầy khoảng trống đó.

Đôi lúc cô tự hỏi, tại sao con người lại có thể như vậy chứ, rõ ràng cứ lấp đầy thì sẽ viên mãn, vậy mà vẫn nhất quyết từ chối.

Giữa tháng sáu, cô chính thức tốt nghiệp, quay lại trường dự lễ tốt nghiệp.

Ngày đó, cô lên sân khấu nhận bằng cử nhân xuất sắc, rất nhiều ống kính trong hội trường hướng về phía cô, chụp ảnh, quay phim.

Dưới sân khấu, đông người nhốn nháo, ánh đèn chớp nháy, cô tìm kiếm một gương mặt giữa biển người ——

Trước đây ở bên anh, cô từng kể hồi tốt nghiệp cấp ba, một nam sinh tỏ tình với một nữ sinh, mua một chiếc nhẫn, giấu trong đóa hoa hồng.

“Hẳn là cậu ấy rất yêu cô ấy nên mới căng thẳng như vậy, rõ ràng là tỏ tình thôi, vậy mà cậu ấy lại biến thành cầu hôn.”

Khi đó, cô rúc vào lồng ngực của Phó Huyền Tây, xem phim tình cảm với anh, chỉ thuận miệng nhắc đến, nhưng lại nghe anh nói: “Khi em tốt nghiệp, anh cũng sẽ giấu một chiếc nhẫn trong hoa tặng cho em.”

Lúc đó cô còn cười lớn, nói có lẽ đến ngày đó họ đã chia tay rồi, anh giữ cô lại, bắt nạt đến nửa đêm.

Bây giờ thật sự chia tay rồi.

Bạch Chỉ nhìn xung quanh, nhưng không thấy anh, đã đến lúc xuống sân khấu, cô đành phải đi theo mọi người.

Đột nhiên có một chàng trai mặc đồng phục của tiệm hoa bước về phía cô, cầm một bó hoa hồng rất to.

Thật sự là một bó hoa hồng cực kỳ to, còn nở rộ rất xinh đẹp, làm đám đông trong hội trường xôn xeo reo hò ngưỡng mộ, toàn bộ ánh mắt đều hướng về bó hoa.

Bạch Chỉ còn đang ngây người, chàng trai kia đã đưa bó hoa vào tay cô: “Một vị tiên sinh đặt hoa, chúc cô tốt nghiệp vui vẻ.”

Anh ta nói xong cũng rời đi, lúc Bạch Chỉ hoàn hồn, định hỏi gì đó, anh ta đã đi mất rồi.

Cô cầm bó hoa về chỗ ngồi, mọi người xung quanh tụ tập lại, tò mò hỏi: “Ai tặng thế?”

“Tớ không biết.” Cô tìm trong bó hoa, nhưng không thấy thiệp, vậy nên cũng không biết ai đã tặng hoa.

Nhưng trong lòng cô có linh cảm mạnh mẽ, người đó chính là anh.

Cô không dám nghĩ sâu xa, không dám nghĩ rằng anh vẫn còn nhớ lời mà ngày đó cô chỉ thuận miệng nói ra.

Dù sao, ở thời đại này, lời thề cũng không còn đáng tin, huống hồ chi một lời thuận miệng nói ra.

Bạch Chỉ nghĩ, có lẽ đây chỉ là một bó hoa bình thường để chúc mừng cô tốt nghiệp, giống như lời chàng trai giao hoa đã nói.

Chỉ vậy thôi.

Nhưng dù cho cô đã trấn an bản thân mình như vậy, hương hoa hồng quẩn quanh vẫn làm trái tim cô loạn nhịp.

Khi buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, đám đông giải tán, cô mới ôm bó hoa ngồi xổm xuống, đặt xuống đất, tìm từng bông hoa.

Không biết đã tìm bao lâu, nhưng ở một góc sâu nhất, ngón tay cô chạm phải một chiếc hộp nhỏ.

Vào thời khắc đó, cảm giác như một dòng điện chạy qua cơ thể.

Cô ngây người một lát, cầm lấy chiếc hộp, ngón tay run rẩy mở ra.

Bên trong có một chiếc nhẫn.

Là chiếc nhẫn kim ngọc thủy mà cô đã quay đầu nhìn lại ở bữa tối từ thiện.

Sau đó, anh đã mua cho cô rất, rất nhiều nhẫn, tựa như bù đắp cho cô vì không có được chiếc nhẫn này.

Bây giờ, trải qua bao nhiêu thăng trầm, anh đã mua lại chiếc nhẫn kim ngọc thủy.

Có phải ý anh là, sau này sẽ không thể mua bất cứ thứ gì cho cô, chúng ta dừng lại ở đây?

Bạch Chỉ run rẩy lấy chiếc nhẫn kim ngọc thủy ra, đeo vào ngón tay.

Nước mắt chảy xuống, rơi vào phiến đá bên cạnh bồn hoa, lập tức thấm vào.

Tựa như có gì đó nghẹn trong cổ họng, cô khóc không thành tiếng, chỉ có nước mắt không ngừng rơi.

Cuối cùng, phiến đá không thấm nước được nữa, bị đọng nước ướt đẫm một góc.

Cũng không nhớ đã khóc bao lâu, Trịnh Miểu Miểu gọi cô sang bên kia chụp hình.

Sau đó, cô mang hoa hồng từ Lâm Nghi về quê nhà Nam Thành.

Dẫu cho núi cao đường xa, tình yêu của cô gian nan trắc trở.



Ngày cuối cùng của tháng sáu là sinh nhật của Bạch Chỉ.

Đồng nghiệp bảo cô mời một bữa, còn đặt phòng riêng để ca hát vui đùa cùng nhau, đến tận chín giờ tối mới về nhà.

Cô uống một chút rượu, định gọi xe về nhà, Tô Trạch Thụy đã lái xe đến đón cô: “Đúng lúc anh đi ăn gần đây, nhớ ra em nói em ở nơi này, anh tiện đường đến đón em, chúng ta cùng nhau về nhà.”

Bạch Chỉ vừa lên xe vừa nói cảm ơn, thắt dây an toàn xong, lại cảm thấy hơi choáng váng.

Tửu lượng của cô không tốt, nhưng đi làm khác với đi học, có nhiều dịp phải uống rượu, dù chỉ là một chút.

Vừa rồi ở trong đó không uống nhiều lắm, chỉ là không muốn nói chuyện, muốn ngồi đó ngẩn người ra.

Cô nhớ đến sinh nhật năm ngoái.

Đêm đó, Phó Huyền Tây phát hiện ra hình xăm của cô, mắng cô khóc, sau đó ôm cô dỗ dành.

Có lẽ là vì men rượu, đột nhiên cô không thể điều khiển được suy nghĩ của mình, rất nhớ anh.

Nhớ nhiệt độ cơ thể mỗi khi anh ôm cô, nhớ anh dịu dàng hôn cô, nhớ anh ——

“A Chỉ?” Tô Trạch Thụy gọi, kéo Bạch Chỉ trở về thế giới thực, “Anh thấy em hơi say, có muốn anh dừng lại bên đường mua cho em một hộp sữa chua không?”

Bạch Chỉ đột ngột tỉnh mộng, vội vàng lắc đầu từ chối: “Dạ không cần, ở nhà em có.”

Lúc cô xuống xe, Tô Trạch Thụy đưa cho cô một chiếc hộp, nói là quà sinh nhật.

Cô nói cảm ơn, nhanh chóng chạy vào sân, tim đập liên hồi.

Á.

Sao lại thế?

Tại sao lại ngồi trên xe mà nhớ về những điều mình không có được?

Bạch Chỉ vỗ vỗ ngực, cầm một đống quà sinh nhật của đồng nghiệp, đi vào nhà.

Bà ngoại vẫn đang đợi cô, nấu canh cho cô ăn.

Tắm rửa, dọn nhà xong, cô thấy thùng rác đã đầy, mặc đồ ngủ ra ngoài đổ rác.

Vừa mở cổng, lại thấy một chiếc hộp đặt trong góc khuất.

Giống như là… hộp quà.

Bạch Chỉ ngồi xổm xuống, cầm chiếc hộp lên, nhưng không thấy ghi tên.

Cô vội vàng chạy đi đổ rác, sau đó quay lại, vừa đi vừa mở hộp.

Sáng lấp lánh, đính kim cương, trông vô cùng đắt tiền.

Chớp mắt một cái, trong đầu Bạch Chỉ xuất hiện một suy đoán.

Cô cầm chiếc chiếc kẹp tóc chạy ra ngoài, trên đường chạy ra bị mất một chiếc dép, cô cũng không quan tâm.

Nhưng mà, bên ngoài sao sáng trăng tỏ, chiếu rọi cả con hẻm nhỏ.

Trống rỗng, không người qua lại.

Tựa như chiếc kẹp tóc này tự nhiên xuất hiện, không do ai mang đến.

Bạch Chỉ cúi đầu, hụt hẫng thở dài, đóng cổng lại, cầm kẹp tóc vào nhà.

Điện thoại trên bàn cà phê, Bạch Chỉ cầm lấy, do dự một hồi lâu, nhìn số điện thoại kia mãi, cuối cùng lại quyết định bỏ cuộc.

Dù sao anh đã không lựa chọn đến gặp mình, có lẽ anh không muốn nhìn thấy mình.



Mùa hè này tựa như chỉ tồn tại trong một tích tắc.

Rốt cuộc mọi người cũng có một chút thời gian rảnh rỗi, vậy mà đã vào tháng mười.

Được nghỉ Lễ Quốc khánh một tuần, Xuân Đường cổ trấn lại nhộn nhịp.

Lâu rồi Bạch Chỉ chưa được nghỉ, cô chỉ ở nhà giúp bà ngoại làm đệm giày.

Bùi Tu Niên thương địch bát bách tự tổn nhất thiên (*), đành phải dừng tay.

(*) Được trích trong Binh pháp Tôn Tử, có nghĩa là phe địch mất 800 quân, phe mình mất 1000 quân. Ý nói bên nào cũng bị tổn thất, không thu được lợi ích gì, hai bên đều thua.

Rốt cuộc, Phó Huyền Tây lại sống sót trở về từ một cuộc chiến thầm lặng.

Hơn nửa năm qua, ngoài vấn đề liên quan đến dự án biệt thự suối nước nóng, Bùi Tu Niên còn thực hiện nhiều dự án với tập đoàn nhà họ Phó, hết dự án này đến dự án khác, không cho người ta một giây nào yên tĩnh.

Nếu Phó Huyền Tây không dấn thân vào hang ổ của đối thủ, có lẽ anh đã thua cuộc.

Hiện tại đang chấn chỉnh lại công ty của Bùi Tu Niên, anh ta không còn thời gian quấy phá, Phó Huyền Tây lại vung tay tăng phúc lợi cho nhân viên, nhận về một làn sóng tiếng tăm.

Dự án biệt thự suối nước nóng được tiếp tục triển khai, các dự án khác tiến hành bình thường, mọi vấn đề tài chính đã được xử lý, mấy ông chú tóc bạc trong hội đồng quản trị không phục cũng phải phục.

Bọn họ đã quên, Phó Huyền Tây năm đó mới hai mươi tuổi, vẫn có thể sống sót trở về.

Huống hồ chi, hiện tại Phó Huyền Tây đã hai mươi tám tuổi, dày dạn kinh nghiệm.

Đúng lúc đến Lễ Quốc khánh, Phó Huyền Tây cũng cho bản thân mình nghỉ phép.

Điểm đến trong kỳ nghỉ này chính là Xuân Đường cổ trấn ở Nam Thành.

Quý Dung vừa giúp anh đặt vé vừa nói thầm trong lòng: “Nửa năm nay đã đến đó không biết bao nhiêu lần, trên thương trường thì hô mưa gọi gió, vậy mà có một cô gái cũng không mang về nhà được.”

Lúc Trịnh Tinh Dã gọi, Phó Huyền Tây đã vào phòng chờ.

“Ra ngoài chơi đi.”

“Không được, có việc rồi.”

“Việc gì?”

“Đi gặp người tôi muốn gặp.”

Trên đường đi, trăm khó vạn nguy, núi cao sông dài, từ trước đến nay anh chưa từng sợ hãi.

Chỉ sợ, cô không chờ anh ở điểm cuối.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Tui không chịu nổi nữa, muốn đánh chết Phó tổng quá đi.

Vừa nghĩ đến chuyện hai người này không có tiếp xúc ngọt ngào nào là tui lại thấy khó chịu.

Cho nên!

Chương sau!

Lập tức! Gặp nhau cho tui!

Gặp đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play