Cũng có một thời khắc, Bạch Chỉ cảm thấy vui mừng.

Nhưng sau đó lại thấy bối rối.

Trịnh Miểu Miểu nhắn như vậy là có ý gì?

Bạch Chỉ đang định hỏi, Trịnh Tinh Dã đã lặp lại: “Làm hướng dẫn viên cho anh đi, em gái Bạch Chỉ, anh không quen nơi này, dễ bị làm thịt lắm.”

Chưa kịp gõ tin nhắn, Bạch Chỉ phát hiện Trịnh Tinh Dã đã đứng trước mặt mình từ lúc nào.

Theo bản năng, cô giấu điện thoại sau lưng.

Làm Trịnh Tinh Dã bật cười: “Em sợ cái gì, anh đâu có nhìn trộm, ra ngoài đi dạo một chút nhé?”

“Không tiện lắm.” Bạch Chỉ hoàn hồn, từ chối thẳng thừng, “Lát nữa bà ngoại em thức dậy, em còn phải chăm sóc bà.”

“Vậy chúng ta đợi bà ngoại thức dậy, em dẫn anh đi dạo nhé?” Trịnh Tinh Dã vừa nói vừa ngồi bên cạnh cô, chân dài duỗi ra, không hề có ý định đứng dậy.

Bạch Chỉ chưa từng gặp người nào khó đối phó như thế này.

Hết lần này tới lần khác, Trịnh Miểu Miểu đã nói người này rất khó chơi, không cách nào đuổi đi được.

Cuối cùng, Bạch Chỉ phải thỏa hiệp: “Đi thôi.”

Trịnh Tinh Dã cong môi, cầm áo khoác, đứng bật dậy, dáng vẻ phấn khích: “Đi, đi, đi!”



Xuân Đường cổ trấn vào những dịp lễ Tết chính là mùa cao điểm du lịch, người người chen chúc đông nghìn nghịt, Bạch Chỉ dẫn Trịnh Tinh Dã đi dạo một vòng qua mấy con hẻm, còn đưa anh ta đến mấy địa danh du lịch nổi tiếng.

Ngoại trừ tiệm ảnh Xuân Đường, nơi có bức ảnh của Phó Huyền Tây.

Trịnh Tinh Dã dừng bước, ngồi lên bệ đá dưới chân cầu, kéo cổ áo cho thông gió: “Nóng quá, nghỉ một chút đi.”

Dáng vẻ của anh ta ưa nhìn, phóng khoáng, mặc áo khoác màu nâu nhạt, bên trong là một chiếc áo đen, không cài nút áo khoác, anh ta ngồi đó, vô cùng bắt mắt, làm người đi ngang qua đều phải hướng mắt nhìn anh ta.

Bạch Chỉ ngồi gần đó, thật sự bị liên lụy.

“Anh nghỉ đủ chưa?” Cô thật sự không muốn làm hiện vật cho người ta thưởng thức chút nào, “Có muốn đi nữa không? Không thì em về nhà.”

“Xùy, em nói xem.” Cô tỏ thái độ này, Trịnh Tinh Dã cũng không tức giận, “Em làm cái gì, anh từ xa đến đây, dù sao cũng là bạn bè, em đối xử với anh tốt một chút cũng không được sao?”

“Em đâu có mời anh đến đây, sao anh lại bắt em đi cùng anh?” Bạch Chỉ đi một hồi cũng thấy mệt, dựa vào hàng liễu rũ bên đường, “Anh khó hiểu thật đấy.”

Trịnh Tinh Dã nghiêng đầu, mỉm cười nhìn cô, thấy trán cô ướt đẫm mồ hôi, anh ta lục lọi túi áo khoác, ném một gói khăn giấy qua: “Lau mồ hôi đi.”

Bạch Chỉ chỉ kịp nhìn thấy thứ gì đó bay về phía mình, vô thức đưa tay bắt lấy, thứ đó rơi vào tay rồi, cô mới nhận ra đó là khăn giấy.

Cô rút một tờ, ném gói khăn giấy về phía anh ta.

Trịnh Tinh Dã đưa tay bắt lấy, thấy cô lẳng lặng lau mồ hôi, anh ta không thể không nói: “Ở bên cạnh Huyền Tây, em chỉ giả vờ thôi, bây giờ em rất khác.”

Bạch Chỉ liếc anh ta, không buồn giải thích: “Anh nói sao thì là vậy.”

“Ở bên cạnh anh ta, em thật ngoan ngoãn, là tiểu bạch hoa (*) yếu đuối, làm người ta rất muốn bắt nạt, bây giờ em lại giống hệt một con nhím, anh không trêu chọc em, em đã xù lông châm chích anh.”

(*) Chỉ những cô gái mang dáng vẻ yếu đuối, hiền lành, xinh đẹp, dùng điều đó để lấy lòng người khác, nhưng bên trong lại mưu mô, tâm cơ.

“Không làm như vậy thì còn làm sao nữa, chúng ta cũng đâu có thân thiết gì.” Bạch Chỉ vo tròn tờ khăn giấy đã lau mồ hôi, nhét vào túi áo khoác, định lát nữa đi ngang qua thùng rác sẽ bỏ vào.

“Đúng rồi, cho nên cứ từ từ làm quen.” Trịnh Tinh Dã đứng dậy vươn vai, “Đi thôi, đi thêm một lát nữa.”



Lúc Trịnh Miểu Miểu gọi, Phó Huyền Tây đang lái xe.

Tần Trạch Nguyên ngồi bên ghế phụ bắt máy: “Sao thế?”

“Cái tên họ Tần này, sao lại là chú nữa?” Trịnh Miểu Miểu tức giận nói, “Chú nhỏ của tôi đâu, tôi có chuyện cần tìm chú ấy!”

“Đang lái xe, không rảnh rỗi nói chuyện với cô, có chuyện gì thì nói với tôi, tôi truyền đạt lại cho cậu ấy.”

“Chú ruột của tôi tìm đến Bạch Chỉ rồi! Bây giờ đang ở nhà cô ấy, không chịu rời đi!”

Nói ra lời này, không khác nào ném một đống viên sủi vào nước, nổ tanh bành.

Cả Thẩm Tư Ngôn ngồi ghế sau cũng tò mò ghé người về phía trước: “Thật sao?”

Trịnh Miểu Miểu: “Còn giả được à?”

Phó Huyền Tây ngước mắt nhìn kính chiếu hậu, bình tĩnh nói: “Biết rồi.”

“Biết rồi?” Nghe thấy giọng nói của Phó Huyền Tây, Trịnh Miểu Miểu lại nhỏ giọng, “Vậy làm sao bây giờ, A Chỉ nói cô ấy phiền muốn chết, chú ruột còn bảo cô ấy nấu mì, một tô mì lớn!”

Thẩm Tư Ngôn suýt phun nước ngọt: “Vượt ngàn dặm xa xôi đến nhà người ta ăn mì sao?”

Tần Trạch Nguyên chậc lưỡi: “Hay thật.”

Phó Huyền Tây không nói gì, chỉ nhíu mày, gương mặt u ám.

Tần Trạch Nguyên và Thẩm Tư Ngôn cảm giác chiếc xe đột ngột tăng tốc.

“Này, anh trai à…” Thẩm Tư Ngôn len lén cài chặt dây an toàn phía sau, “Hay là lái chậm một chút? An toàn là trên hết.”

Tần Trạch Nguyên đặt điện thoại xuống, xắn tay áo: “Hay là đến trạm dừng tiếp theo, để tôi lái tiếp.”

Phó Huyền Tây không trả lời.

Ba người họ cùng xuất hiện trên chiếc xe này cũng không có gì lạ.

Vừa ngồi ở Ngày Đêm Không Mưa chưa được bao lâu, Phó Huyền Tây đã muốn rời đi.

Tần Trạch Nguyên hỏi anh đi đâu, sau khi biết anh đến Nam Thành, anh ta lập tức lôi Thẩm Tư Ngôn đi cùng.

Quyết định lên đường đột ngột như vậy, khi đó không có chuyến bay nào thích hợp, phải đợi, mà máy bay tư nhân lại không thể đăng ký được lộ trình ngay, cho nên ba người họ chen chúc trong một chiếc xe.

Sau khi nói chuyện điện thoại với Trịnh Miểu Miểu, Tần Trạch Nguyên bắt đầu gọi Trịnh Tinh Dã, gọi hết lần này tới lần khác, ban đầu còn cúp máy, sau đó là chặn số.

“Mẹ nó, tên chó chết này, dám chặn tôi!”

Thẩm Tư Ngôn lấy điện thoại ra: “Để tôi thử —— mẹ nó, tôi cũng bị chặn.”

Sắc mặt của Phó Huyền Tây còn u ám hơn, lái xe nhanh như lái máy bay.

Tần Trạch Nguyên nắm chặt dây an toàn, nuốt nước bọt, nhỏ giọng nhắc nhở: “Này, anh trai ơi, nếu thật sự muốn đua thì để tôi lái đi, anh, chúng ta…”

Cái mạng nhỏ này rất quan trọng mà.

“Câm miệng.”

Phó Huyền Tây quan sát xe đằng sau qua kính chiếu hậu, đạp chân ga, trông vô cùng bình tĩnh trầm ổn, nhưng thật ra lại điên cuồng vượt mặt hết xe này đến xe khác.



“Trễ rồi.” Bạch Chỉ hết kiên nhẫn, nhìn thời gian, cuối cùng cũng đến giờ cơm, “Em về nhà, anh tự tìm nơi nghỉ ngơi đi.”

Bầu trời dần dần ngả bóng, cổ trấn vẫn đông đúc, nhất là mấy quán bar dọc bờ sông, đèn sáng rực rỡ, cực kỳ sống động.

Trịnh Tinh Dã đưa tay xoa bụng: “Anh đói, nếu em không phiền, anh đến nhà em ăn cơm được không?”

“Phiền, nhà em chỉ có em và bà ngoại, anh là đàn ông, vào nhà cũng không hay lắm.” Bạch Chỉ nói xong, quay đầu rời đi, không buồn để ý đến anh ta.

Đi được một đoạn, vừa quay đầu lại, phát hiện Trịnh Tinh Dã vẫn đi theo, suýt nữa tức chết.

Sao da mặt người này lại dày vậy chứ?

Đi theo cô mãi như vậy, rốt cuộc là muốn gì.

Cô không nghĩ người này có hứng thú với cô, vì cô biết anh ta yêu Thịnh Vũ quá cố rất sâu đậm.

Chính vì vậy mới không hiểu, anh ta cư xử kỳ lạ như vậy là để làm gì?

“Đừng đi theo em nữa có được không?” Bạch Chỉ dừng lại, gần như van xin anh ta.

Trịnh Tinh Dã không để tâm: “Em nói xem, con đường này đâu phải do nhà em làm nên, em đi được, sao anh lại không đi được?”

Đúng là không cách nào nói lý với anh ta.

Bạch Chỉ tức giận quay đầu, chạy nhanh về nhà.

Đúng lúc định đóng cổng lại, Trịnh Tinh Dã đã thò một chân vào chặn cửa.

Bà ngoại đứng trong sân đợi cô, thấy cảnh này, bà tò mò: “Sao vậy A Chỉ?”

Bạch Chỉ vừa bị phân tâm một chút, Trịnh Tinh Dã đã chen vào sân.

Dáng vẻ khéo léo, cười ha hả, chào hỏi bà cụ: “Chúc mừng năm mới, bà ngoại, con là bạn của A Chỉ.”

Nhìn xem, người này thật vô liêm sỉ làm sao, mới gặp có mấy lần, đã mạnh miệng gọi tên A Chỉ.

Bạch Chỉ tức giận đến mức suýt nữa thì mắng to, nhưng lại cố nhịn.

Bà ngoại ngây người một lát, sau đó mỉm cười, bảo Trịnh Tinh Dã vào nhà ngồi: “Bạn của A Chỉ sao? Vào nhà ngồi đi!”

“Bà ngoại, anh ta không phải ——”

“Chờ con một chút nhé bà ngoại, con ghé qua mà quên mua quà, đợi một lát, con đi ra ngoài một chút.”

Nói xong, anh ta biến đi nhanh như chớp.

Bạch Chỉ thấy vậy, định đóng cổng, bị bà ngoại cản lại: “Con làm gì thế, người ta chưa quay lại mà.”

“Bà ngoại, anh ta là ——”

Bạch Chỉ do dự, không biết phải giải thích thế nào.

Giải thích thế nào bây giờ, tại sao cô lại quen biết Trịnh Tinh Dã, thông qua Phó Huyền Tây à?

Còn Phó Huyền Tây, là ai?

Bạch Chỉ bị bắt vào nhà, bà ngoại yêu cầu cô về bếp chuẩn bị cơm tối.

Trịnh Tinh Dã rất nhanh nhẹn, chiều nay dạo phố, anh ta đã nhìn thấy rất nhiều cửa hàng, không bao lâu đã cầm mấy túi lớn về nhà.

Tô Trạch Thụy ra ngoài đổ rác, chỉ nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông lao vào sân nhà Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ buồn bực lục lọi thức ăn thừa trong tủ lạnh, tìm cách đuổi Trịnh Tinh Dã đi.

Thật lòng mà nói, nếu hôm nay phải gặp bất kỳ người quen nào của Phó Huyền Tây, cô cũng có thể bình tĩnh tiếp đón, ngoại trừ cái gã Trịnh Tinh Dã vô liêm sỉ này.

Trước đây cô chưa từng đối phó với loại người này, không biết phải xử lý thế nào.

Trịnh Tinh Dã mang đồ đạc vào nhà, ngọt ngào gọi hai tiếng bà ngoại, Bạch Chỉ đứng trong bếp còn nghe ra giọng điệu nhẹ nhàng nịnh hót đó.

“Con không biết mua gì, chỉ tiện tay mua mấy món, bà ngoại đừng chê nhé.”

“Làm con tốn kém rồi, ở lại ăn cơm đi, A Chỉ nấu.”

“Tốt quá, lần đầu tiên con đến nơi này, không quen đường, còn đang lo không có chỗ ăn.”

Bạch Chỉ nắm chặt con dao trong tay, đang định cắt miếng thịt trên thớt để trút giận, điện thoại trong túi tạp dề của cô lại reo lên.

Cô lau tay, lấy điện thoại ra, không buồn nhìn màn hình, bắt máy ngay: “Alo?”

Đầu dây bên kia không phát ra âm thanh.

Bạch Chỉ tưởng tín hiệu không tốt, cầm điện thoại đi lòng vòng trong bếp tìm tín hiệu: “Nghe được không? Tín hiệu ở đây không tốt lắm.”

Không biết Trịnh Tinh Dã đang làm gì ngoài kia, đột nhiên anh ta hét to: “Trời đất ơi, chuyện đó đúng là ——”

“Trịnh Tinh Dã, anh nhỏ giọng một chút được không!” Bạch Chỉ tức giận chạy đến cửa bếp mắng to, cả ngày mệt mỏi như vậy rồi, nghe điện thoại còn bị anh ta làm phiền ầm ĩ.

Tốt tính bao nhiêu cũng không chịu nổi mà.

Trịnh Tinh Dã quay đầu nhìn cô, dừng lại một lát, còn cảm thấy hơi tủi thân: “Được rồi.”

Bà ngoại bất mãn mắng Bạch Chỉ: “Con làm gì thế, Tiểu Trịnh đang kể chuyện cho bà nghe mà.”

Bạch Chỉ cũng không buồn đôi co với hai người họ, lại cầm điện thoại chạy ra sân tìm tín hiệu.

“Alo? Nghe được không? Tôi ra ngoài rồi.”

Vẫn không có ai trả lời.

Lúc này, Bạch Chỉ mới nhớ phải nhìn tên người gọi ——

Là một dãy số xa lạ không tên, đầu số Lâm Nghi.

Chớp mắt một cái, Bạch Chỉ rùng mình, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ điên rồ.

Là anh sao?

Nếu là anh, Bạch Chỉ càng có xu hướng cho rằng, anh không muốn nói chuyện, chứ không phải tín hiệu không tốt.

Cho nên…

Bạch Chỉ hít một hơi, quay đầu nhìn vào nhà.

Cô vừa lớn giọng mắng Trịnh Tinh Dã, có phải người bên kia đã… nghe thấy?



Phó Huyền Tây đứng ngoài cổ trấn, nơi mà năm ngoái anh đã đợi Bạch Chỉ.

Thật trùng hợp, năm nay cũng đến đây vào mùng một.

Chỉ là, hồi năm ngoái, vì muốn gặp anh, cô bé đã cắm đầu chạy, dọc đường đi còn bị dính kẹo hồ lô của người ta.

Năm nay.

Phó Huyền Tây tựa người lên cửa xe, ngậm một điếu thuốc, nghiêng đầu, cúp máy.

Cô thân thuộc gọi to tên của một người đàn ông khác trong điện thoại.

Thật tươi mới, tự nhiên, sôi nổi, cô chưa từng làm vậy trước mặt anh.

Mà lại mềm mại, lấy lòng, ngoan ngoãn.

Và người đàn ông mà cô mắng, anh em tốt của anh, vào giờ phút này, đang ở trong nhà cô.

Bị cô mắng, còn có người nhà cô che chở.

Từ lúc nào mà họ lại thân thuộc như vậy?

Chỉ qua một buổi chiều ngắn ngủi này thôi sao?

Vừa xuống xe, Thẩm Tư Ngôn và Tần Trạch Nguyên đã đi tìm chỗ ăn, rốt cuộc cũng tìm ra một nơi tạm được, họ đứng từ xa gọi anh: “Anh trai, đến đây ăn đi.”

Ăn một bữa đã.

Phó Huyền Tây dập điếu thuốc, nhớ lại mấy lời cuối cùng anh nghe thấy trước khi cúp máy ——

“A Chỉ, con chạy ra ngoài làm gì, mau vào nấu cơm cho Tiểu Trịnh đi.”

Tiểu Trịnh.

Phó Huyền Tây nhắm mắt, mạch máu trên trán đập điên cuồng.

Cô bé bạch nhãn lang kia rốt cuộc có hiểu được Trịnh Tinh Dã có ý đồ xấu không?



Bạch Chỉ lấy hết dũng khí, định hỏi người ở đầu dây bên kia: “Là anh sao?”

Khó khăn lắm mới góp nhặt được dũng khí, nhưng lúc mở miệng lại không thể nói thành lời.

Một âm thanh khe khẽ truyền qua điện thoại.

Anh cúp máy.

Bạch Chỉ gần như xác định ngay lập tức, đó là Phó Huyền Tây.

Chớp mắt một cái, sức lực trong người cũng trôi đi đâu mất.

Còn không suy nghĩ được.

Ban chiều, Trịnh Miểu Miểu nói anh biết rồi.

Cô vẫn chờ, chờ động thái tiếp theo của anh, chờ anh đuổi Trịnh Tinh Dã đáng ghét đi.

Nhưng mà, không chờ được.

Lúc này, anh gọi đến, nhưng lại không nói lời nào, là có ý gì?



Bạch Chỉ nấu cơm rất tùy tiện, rõ ràng là muốn xem nhẹ Trịnh Tinh Dã, mong anh ta bỏ cuộc.

Thiếu gia nhà giàu như anh ta, hẳn là không quen ăn những món mà gia đình cô ăn.

Ai mà ngờ, cái gì Trịnh Tinh Dã cũng ăn được, vừa ăn vừa khen: “Ngon quá, hơi giống hương vị mà bà ngoại con hay nấu.”

Bà ngoại cười: “Thật sao? A Chỉ nhà mình nấu cơm bao giờ cũng ngon, đây là lần đầu tiên con được ăn thử đúng không?”

Trịnh Tinh Dã thật thà: “Dạ, lần thứ hai.”

Trưa nay đã ăn một tô mì.

Bà ngoại hỏi lại: “Phải rồi, vừa rồi bà quên hỏi, con là bạn học của A Chỉ sao?”

Trịnh Tinh Dã vui vẻ, anh ta hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi rồi, làm sao mà giống sinh viên đại học được?

“Dạ không có.” Anh ta cũng không mặt dày đến mức tự nhận mình trẻ, “Bọn con tụ tập bạn bè rồi gặp nhau.”

“Vậy sao.” Bà ngoại gật đầu, “Ăn thêm đi, ăn thêm đi.”

Bạch Chỉ không muốn ăn, cứ nghĩ ngợi mãi về cuộc gọi vừa rồi.

Ăn xong, Bạch Chỉ lau dọn nhà bếp, định đuổi người ta đi, đột nhiên Trịnh Tinh Dã hiểu chuyện: “Bà ngoại, trễ rồi, bà đi ngủ sớm đi, con về khách sạn trước, ngày mai con lại gặp bà.”

Bạch Chỉ hít một hơi.

Còn ngày mai nữa sao?

Bà ngoại cô đơn quen rồi, thích nhất là không khí nhộn nhịp, nhất là người như Trịnh Tinh Dã, phụ nữ tuổi nào, anh ta cũng có thể dỗ dành được, làm bà ngoại vui vẻ hết sức, bà còn hy vọng ngày mai anh ta sẽ đến chơi với bà.

Bạch Chỉ kiềm chế, dẫn Trịnh Tinh Dã ra ngoài, đóng cổng lại ngay, giống như đuổi quỷ ra khỏi nhà.

Trịnh Tinh Dã đứng ngoài cổng gõ gõ, cười đau bụng: “Em làm thế là không được đâu đấy.”

Bạch Chỉ không thèm để ý đến anh ta nữa, giả vờ như không nghe thấy.

Trịnh Tinh Dã cũng không ăn vạ nữa, quay người rời đi.

Lúc tiếng bước chân nhỏ dần, Bạch Chỉ nhẹ nhõm, lấy điện thoại ra, tìm lại dãy số xa lạ kia, bấm gọi lại.

Mỗi hồi chuông vang lên, nhịp tim của Bạch Chỉ lại tăng tốc.

Nhưng cuối cùng, không ai nghe máy.

Dũng khí của con gái cũng chỉ đến vậy thôi, dùng hết rồi sẽ không lấy lại được.

Huống hồ chi, nếu không phải là vì muốn đuổi Trịnh Tinh Dã đáng ghét đi, cô cũng sẽ không gọi cuộc điện thoại này.

Bạch Chỉ không gọi nữa, cất điện thoại, đi vào nhà.



Phó Huyền Tây ra khỏi phòng tắm, Tần Trạch Nguyên và Thẩm Tư Ngôn đang chơi game địa chủ trên điện thoại, họ chỉ tay về phía điện thoại anh: “Hình như vừa rồi có người gọi cậu.”

Anh thong thả ngồi xuống sofa, cầm điện thoại lên nhìn, thấy tên người gọi, anh ngây người một lát.

Ngón tay gõ từng nhịp trên đùi, anh lại cầm điện thoại ra ban công.

Vẫn là khách sạn đó, căn phòng đó, và vẫn là ban công mà ngày này năm ngoái đã đốt pháo hoa que.

Ngoài ban công, vẫn là màn đêm đó.

Nhà nhà lên đèn rực rỡ, pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm.

Chỉ thiếu duy nhất cô bé đã vui cười cùng anh.

Phó Huyền Tây kéo ghế mây ra ban công ngồi, gọi lại.

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng.

Cuộc gọi bị cúp.

Gọi lại ——

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin quý khách…”

Lại bị chặn rồi.



Bạch Chỉ nhìn số điện thoại mình vừa chặn, vẫn cảm thấy hơi hoang mang.

Thật sự muốn tuyệt tình vậy sao?

Một lát sau, trong lòng cô đã có đáp án.

Phải tuyệt tình như vậy.

Hiện tại đã quyết định chia tay, phải một nhát cắt đôi, dù là ai lưu luyến vấn vương cũng đều không tốt.

Cô nhớ lại ngày đó, Phó Kính Chi đã nói với cô: “Nếu như nó thật sự yêu cô, nó sẽ bằng lòng vứt bỏ tất cả vì cô, nhưng cô thật sự bằng lòng nhìn nó vứt bỏ mọi thứ mà nó đã cất công gầy dựng vì tình yêu nhỏ nhoi này sao?”

Cũng nhớ Trịnh Miểu Miểu vô tình nói anh làm ngày làm đêm, buổi sáng lên lớp, buổi tối lên công ty làm việc.

Thói quen ăn ngủ rất hỗn loạn, bị đau dạ dày, nằm viện mà vẫn phải xử lý tài liệu khẩn cấp.

Những tháng ngày vất vả nhất của anh, cô không hề đồng hành cùng anh.

Làm sao có thể để trăm đắng ngàn cay mà anh đã trải qua, mọi nỗ lực của anh, tất cả đều như nước chảy ra biển Đông được?

Con đê nghìn dặm sạt vì ổ mối, mà cô lại không muốn trở thành con mối độc ác.

Bạch Chỉ trấn tĩnh bản thân, đặt điện thoại xuống, chuẩn bị đi tắm.

Vừa đứng dậy, đột nhiên điện thoại lại reo lên.

Cô cúi người cầm điện thoại, nhìn qua.

Một dãy số xa lạ, đầu số Lâm Nghi.

Không giống dãy số mà cô vừa chặn.

Mí mắt Bạch Chỉ giật điên cuồng, ngón tay run rẩy, không dám bắt máy ngay.

——————-

Tác giả có lời muốn nói:

Đố vui không có thưởng, người gọi là ai?

A: Phó tổng

B: Cái gã họ Trịnh

C: Ông chú họ Bùi

D: Tất cả đều sai

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play