Nhạc viện Florence nghỉ Giáng sinh đến đầu tháng một, vậy nên cuối năm dư dả rất nhiều thời gian.

Bạch Chỉ ở đây cùng Phó Huyền Tây đến chiều ngày hai mươi sáu tháng mười hai, lại lên máy bay đến New York, Mỹ.

Cũng không phải đi chơi, chỉ là đúng lúc Phó Huyền Tây có công việc cần anh đích thân đến xử lý, Bạch Chỉ cũng sang chơi mấy ngày.

Lúc họ rời đi, Tuế Diểu tự mình lái xe đưa họ đến sân bay, viết hai câu chúc làm quà tặng họ ——

Vạn sự như ý, bình an hạnh phúc.

Trước khi Bạch Chỉ lên máy bay, Tuế Diểu ôm cô, bảo cô lần sau lại đến chơi.

Đây là lần đầu tiên họ ôm nhau.

Bạch Chỉ nhắm mắt, trong mũi tràn ngập mùi hương nhàn nhạt trên người Tuế Diểu.

Thật dễ chịu làm sao.

Vòng tay của bà rất ấm áp, giống hệt như vòng tay người mẹ mà Bạch Chỉ thường tưởng tượng.

Lúc đó, hốc mắt cô nóng bừng, rất muốn gọi một tiếng mẹ.

Nhưng khi cô mở miệng, lại chỉ dám gọi dì: “Chắc chắn sau này con sẽ trở lại thăm dì.”

Tuế Diểu vỗ lưng cô, nhẹ nhàng vuốt ve gáy cô, sau đó buông cô ra, dịu dàng mỉm cười: “Thượng lộ bình an, đến nơi thì báo cho dì biết.”



New York lạnh hơn Florence, lúc Bạch Chỉ và Phó Huyền Tây đến nơi, trời đang đổ một trận tuyết nặng hạt, tuyết dày đọng trên mặt đất.

Quý Dung và Quý Hải đến New York từ sáng sớm, sau đó lại lái xe đến sân bay đón họ.

Đây là lần đầu tiên Bạch Chỉ đến New York, nhưng có lẽ vì cả tháng qua đã chạy tới chạy lui, thăm thú quá nhiều địa danh, tinh thần và thể chất đều hơi mệt mỏi.

Vừa đến New York, Phó Huyền Tây đã ngày ngày bận rộn, cô lại nằm ở nhà.

Chủ yếu là vì trời lạnh, lười ra ngoài đón gió.

Nhưng cô cũng không hoàn toàn nằm không, mỗi ngày đều nấu cơm đúng giờ, nhờ người mang cơm cho anh.

Đêm nọ, ngoài trời lại đổ tuyết, tích tụ thành ụ tuyết cao cao, Phó Huyền Tây ra ngoài đi làm chưa về, Bạch Chỉ thấy buồn chán, lại chạy ra ụ tuyết, một mình nghiên cứu cách trượt trên dốc tuyết.

Cô thật to gan, Quý Hải ở nhà bảo vệ cô, lên tiếng khuyên nhủ: “Cô Bạch, bị ngã sẽ đau đấy, hay là chúng ta đừng thử nữa.”

“Không sao, tôi chỉ chơi một chút thôi.”

Cô mang một đôi ủng thấp, không có chức năng chống trượt, bị trượt từ đỉnh ụ tuyết xuống đất.

Thật ra cũng vui, gió lạnh phả vào mặt, vừa buốt giá vừa kích thích.

Chẳng khác nào tìm đến cái khổ.

Nhưng cũng không thuận lợi lắm, lúc trượt đến chân ụ tuyết, đột nhiên không thể ngừng được, lại bị ngã.

Lộn nhào, ngã bên chân Phó Huyền Tây vừa trở về.

“Ui da…” Bạch Chỉ quỳ gối trên mặt đất, xoa xoa eo, nắm lấy tay anh đứng dậy.

Phó Huyền Tây cúi người, kéo cô lên, còn hơi buồn cười: “Em làm gì thế, mới một ngày không gặp mà anh lại nhận được món quà lớn vậy sao?”

Bạch Chỉ để mặc anh phủi tuyết trên người cô, giận dỗi liếc anh: “Em bị ngã mà anh còn cười em!”

“Vậy không cười nữa, về thôi.” Phó Huyền Tây kéo cô về.

Không biết Bạch Chỉ bị cái gì, lại tháo giày, đi chân trần.

Ánh mắt Phó Huyền Tây run run: “Em làm gì thế?”

“Em chỉ muốn thử cảm giác đi chân trần trên tuyết thôi.” Bạch Chỉ không nói không rằng, tháo giày ra, đi trên tuyết, từng bước từng bước tiến về phía trước.

Buốt giá, lạnh lẽo, thấu xương, đau đớn, cứng đờ, tê dại.

Nhưng cuối cùng, tất thảy đều hóa thành đau đớn.

Cô nhìn lại, thấy Phó Huyền Tây đứng đó nhíu mày, nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, giống như nhìn một kẻ tâm thần.

“Anh đuổi theo em đi!” Bạch Chỉ vẫy tay, gọi anh.

Chớp mắt một cái, Phó Huyền Tây bước hai, ba bước đến bên cô, bế cô lên, đi về nhà.

Giọng nói lạnh lẽo: “Điên rồi à?”

“Dạ.” Cô vùi đầu vào lồng ngực anh, cười, “Em điên rồi, chỉ muốn anh ôm em thôi.”

Miệng cười, nhưng mắt ướt.

Người ta nói yêu là đau đớn, cô chỉ muốn ký ức về anh khắc sâu một chút.

Thế gian này có rất nhiều loại cảm xúc, có tốt có xấu, nhưng đến cuối cùng, chỉ có nỗi đau là khắc cốt ghi tâm.



Đêm trước ngày rời khỏi New York, Bạch Chỉ nhớ rõ đó là ngày ba mươi mốt tháng mười hai, ngày cuối cùng của năm.

Họ cùng nhau đến Quảng trường Thời đại đón giao thừa.

Ngày đó, dòng người chen chúc, họ kẹt giữa đường trong đám đông nhốn nháo, cùng nhau đếm ngược đến giây cuối cùng của năm đó.

Trong những giây cuối, đám đông bắt đầu đồng thanh đếm ngược.

Khi đồng hồ đếm ngược điểm số một, quả cầu pha lê được nâng lên, pháo hoa nở rộ giữa bầu trời đêm, tiếng la hét reo hò vây quanh dòng người như đại dương sâu thẳm.

Vào thời khắc đó, các cặp tình nhân hôn nhau cuồng nhiệt, Bạch Chỉ ngước mắt, thấy một bóng dáng cúi xuống, Phó Huyền Tây cũng hôn cô.

Ngón tay lại có cảm giác lành lạnh, anh vô thức đeo một chiếc nhẫn khác lên tay cô.

Cô yêu thời khắc đó.

Mắc kẹt giữa thế gian mênh mông, chúng sinh đều bình đẳng.

Mà họ là một cặp tình nhân rất bình thường, không phải lo lắng về chênh lệch gia cảnh.

Chỉ cần có tình yêu, vào thời khắc đó, sẽ nhận được niềm vui vô bờ.



Trong quãng thời gian đó, Phó Huyền Tây say mê cái đẹp đến mức, Tết dương lịch còn đưa cô đến một hòn đảo xa xôi đón mùa hè.

Vừa lạnh đã chuyển sang nóng, làm người ta tưởng mình đang mơ giữa ban ngày.

Bạch Chỉ viết tên hai người trên mặt cát mềm mịn, nhưng sóng biển đã cuốn trôi đi.

Cô không tức giận, chỉ mỉm cười, bắt đầu viết lại.

Khi đó, cô đã cất quần áo mùa đông, mặt một chiếc váy trắng mỏng manh dưới ánh mặt trời nóng nực, chạy trên bờ biển, quay đầu gọi to: “Phó Huyền Tây, em yêu anh.”

Gió biển mang theo vị mặn, thổi tung mái tóc mềm và vạt váy của cô.

Nếp gấp giống hệt sóng biển, liên tục tung bay trên người cô.

Khi đó, Phó Huyền Tây đứng phía sau nhìn ngắm, luôn có cảm giác cô như một chú bướm, sắp sửa bay đi.

Anh lấy điện thoại ra, quay lại khung cảnh này.

Hai ngày một đêm trên hòn đảo, cuồng nhiệt, tự do như mùa hè, làm người ta vui vẻ hết sức.

Họ lên du thuyền rời khỏi hòn đảo.

Sau đó, Bạch Chỉ nghĩ, có lẽ đây là ý trời.

Nếu như biết sớm, cô sẽ không ngồi lên chiếc du thuyền đó.

Hoàng hôn chiều hôm đó đẹp vô cùng, Bạch Chỉ và Phó Huyền Tây nhoài người trên lan can ngắm biển.

Mấy đứa trẻ chạy chơi xung quanh, liên tục luồn lách qua người lớn.

“Đuổi theo tớ đi!”

“Cậu đứng lại!”

Bầu trời trong xanh, mặt trời ban chiều chầm chậm ngả xuống dưới mực nước biển, tỏa ánh hào quang đỏ, cam, vàng rực rỡ.

“Đẹp quá.” Bạch Chỉ lấy điện thoại ra, “Em muốn chụp lại.”

Phó Huyền Tây nhướng mày, đưa điện thoại của anh cho cô: “Có muốn dùng điện thoại của anh không?”

Bạch Chỉ lắc đầu: “Dạ không, dùng điện thoại của em là được rồi.”

Dù sao sau này chia tay, vẫn cần dựa dẫm vào những ký ức được lưu lại trên chiếc điện thoại này.

Phó Huyền Tây không ép buộc cô, chỉ nói: “Điện thoại của em giấu kho báu gì, đến nỗi không muốn đổi cái mới?”

Anh vừa dứt lời, một đứa bé xông tới, va vào lưng Bạch Chỉ.      

Hoàn toàn không đề phòng, cả người vô thức nghiêng về phía trước, điện thoại trong tay rơi ra.

Khi đó, dường như toàn bộ thế giới đã ngưng đọng, hết thảy thanh âm đều tan biến.

Trong tầm mắt của cô, chỉ có thể nhìn thấy chiếc điện thoại cất giấu vô vàn ký ức đẹp đẽ, rơi xuống giữa hoàng hôn nhuộm màu lên sắc trời chiều.

Thậm chí rơi xuống nước còn chưa nghe thấy động tĩnh, đã bị cuốn vào ngọn sóng mà du thuyền tạo nên.

Mọi thứ diễn ra trong một cái chớp mắt,  nhưng lại không khác nào một cảnh phim quay chậm, tua đi tua lại trong tâm trí cô.

Trong thời khắc ngắn ngủi đó, cảnh tượng chiếc điện thoại chất chứa những ký ức đẹp đẽ của quá khứ rơi xuống biển, lại chạy điên cuồng trong đầu óc cô như một thước phim tua nhanh.

Cô ngơ ngác vươn tay, bắt lấy không khí.

Miệng lưỡi khô khốc, chỉ muốn gào thét, nhưng tựa như mất đi giọng nói, chỉ có thể bất lực mở miệng, sợ hãi đến câm lặng.

“Bạch Chỉ? Bạch Chỉ?”

Thanh âm của thế giới quay về bên tai.

Bạch Chỉ hoàn hồn, ngẩng đầu, nhìn thấy Phó Huyền Tây khẽ nhíu mày, ánh mắt tràn ngập lo lắng nhìn cô.

“Em…” Cô mở miệng, giọng nói khàn khàn.

Nước mắt tuôn rơi.

“Điện thoại của em!” Bạch Chỉ đột ngột hét to, nắm lấy lan can, nhấc chân định nhảy xuống biển.

Phó Huyền Tây nhanh tay nhanh mắt giữ lấy cô: “Em điên rồi sao? Đây là biển mà!”

“Điện thoại của em! Điện thoại của em…” Bạch Chỉ níu chặt áo sơ mi trắng của anh, khóc không ngừng, lặp đi lặp lại, “Điện thoại…”

Cô khóc nức nở, làm người xung quanh quay đầu nhìn, nhỏ giọng xôn xao.

Đứa bé va vào cô đứng một bên, thấp thỏm nhìn cô, ngón tay cứ nắm lấy vạt áo, kéo tới kéo lui, không dám bước đến xin lỗi.

Phó Huyền Tây không biết Bạch Chỉ giấu kho báu gì trong điện thoại, nhưng biết chiếc điện thoại đó vô cùng quý giá đối với cô.

Thấy cô khóc nhiều như vậy, càng hiểu rõ tầm quan trọng của chiếc điện thoại trong lòng cô.

Nhưng lại không còn cách nào khác, chỉ có thể ôm cô vào lòng an ủi: “Không sao, lát nữa anh tìm cho em.”

“Không tìm được, không tìm được…” Bạch Chỉ nghẹn ngào, ho hai tiếng, “Không còn nữa, không còn nữa rồi.”

Nói xong lời này, còn khóc to hơn.

Làm sao mà tìm được, giữa đại dương mênh mông, tàu thuyền lao đi, ai có thể tìm được một chiếc điện thoại ở đây.

Không ai, không một ai có thể tìm được.

Cô ngồi dưới sàn, khóc đến đau đớn tâm can, Phó Huyền Tây chưa từng thấy cô buồn đến mức này.

Đây là chuyện mà Bạch Chỉ chưa từng nghĩ đến.

Cô đã nghĩ, sau khi về nước, chia tay anh, ít nhất cũng có thể sống trong những ký ức được cất giấu trên điện thoại của cô.

Nhưng cả năm nay, có lẽ cô đã dùng hết vận may, vậy nên ông trời muốn lấy lại món quà đã ban cho cô.

Muốn nói với cô, cô phải hoàn toàn thức tỉnh khỏi giấc mộng, không được để lại bất cứ thứ gì chứng minh cô từng có được anh.

Bạch Chỉ càng nghĩ càng buồn, khóc đến nghẹt thở.

Toàn bộ thế giới sụp đổ trước mắt.

Phó Huyền Tây ôm cô thật chặt trong lòng, tựa như muốn truyền sức mạnh cho cô.

Nhưng bất kể anh có nói gì, làm gì, tâm trạng của Bạch Chỉ cũng không được cải thiện chút nào.

Mặt trời đã hoàn toàn khuất bóng, mặt biển chìm vào màn đêm.

Thế giới này cũng sắp rơi vào đêm tối dài đằng đẵng.

“Bạch Chỉ.” Phó Huyền Tây nhắm mắt, hít một hơi, thanh âm trầm khàn, gọi cô, “Em nhất định phải làm anh đau lòng vậy sao?”

Tựa như thanh âm vọng xuống từ trên cao, toàn thế giới chỉ phát ra âm thanh này, vang bên tai Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ đột ngột dừng lại, thả lỏng ngón tay đang nắm chặt áo anh, ngơ ngác mở mắt, nước mắt tuôn trào.

Gương mặt cô ướt đẫm nước mắt, vẻ mặt lại hơi thất thần, như một con rối.

Đau lòng…

Cô chớp mắt, nước mắt đọng trên mi.

Đừng làm anh đau lòng.

Bạch Chỉ đột ngột ngừng nức nở, chỉ lặng lẽ chảy nước mắt.

Phụ huynh của đứa bé nghe thấy động tĩnh, chạy đến, biết đầu đuôi câu chuyện, họ kéo đứa bé sang xin lỗi: “Xin lỗi, tôi nghe nói nó va vào cô, làm cô đánh rơi điện thoại.”

Đó là một người phụ nữ ngoài ba mươi, ăn mặc nhã nhặn, tuy giọng điệu chân thành, nhưng sắc mặt lại vô cùng bối rối.

Có lẽ họ không hiểu, một người có thể bước lên chiếc du thuyền này, làm sao có thể khổ sở khóc lóc chỉ vì một chiếc điện thoại rơi xuống biển như vậy.

Tựa như bầu trời sụp đổ.

“Xin hỏi, chiếc điện thoại đã đánh rơi có thương hiệu gì?” Người phụ nữ nở nụ cười áy náy, “Thật xin lỗi, con tôi nghịch ngợm quá, tôi bồi thường cho cô được không? Chiếc điện thoại đó có giá bao nhiêu?”

Bạch Chỉ chỉ khóc, không nghe cô ấy nói.

Nói đúng hơn là, cô không biết có người đang nói chuyện với mình.

Phó Huyền Tây lạnh lùng nheo mắt, khiến người phụ nữ sợ hãi run người, đột nhiên, cô ấy cảm thấy khó chịu: “Không phải chỉ là một cái điện thoại thôi sao? Tôi sẽ bồi thường, gấp đôi, như vậy đủ chưa?”

Phó Huyền Tây: “Cút.”

Hẳn là người phụ nữ này cũng giàu sang phú quý, bị người ta bảo cút, cô ấy nổi giận ngay: “Anh bị làm sao thế? Còn mắng người ta sao? Anh nghĩ anh là ai ——”

“Tôi nói, cút.” Phó Huyền Tây lặp lại.

Hoàn toàn khác với khí chất cao quý hờ hững thường ngày, vào thời khắc này, cả người anh như ác ma phủ đầy tội lỗi, làm người ta chưa đến gần đã sợ.

Toàn thân lạnh lẽo.

Người phụ nữ thật sự sợ hãi, hùng hổ kéo con mình đi.



Sau đó, Bạch Chỉ không khóc nữa, nhưng dường như đã bị rút hết linh hồn, không ăn không uống, chỉ mở to đôi mắt đờ đẫn.

Phó Huyền Tây ở bên cạnh cô, ôm cô, dỗ dành cô, nhưng đều không có tác dụng.

Không lâu sau, du thuyền cập bến.

“Về nhà thôi.” Phó Huyền Tây vỗ lưng Bạch Chỉ, cúi người hôn lên khóe môi cô, “Anh đưa em đi ăn món ngon, nhé?”

Có lẽ ba từ “Về nhà thôi” đã chạm đến dây thần kinh của Bạch Chỉ, cô không còn ngây người như trước đó, khóe môi cong lên, nở nụ cười miễn cưỡng: “Dạ.”

Rốt cuộc Phó Huyền Tây cũng cảm thấy nhẹ nhõm, ít ra cô cũng chịu mở miệng.

Rạng sáng, họ về đến Nguyệt Mê Tân Độ.

Dì Xuân đã chuẩn bị bữa sáng, ăn sáng xong, Bạch Chỉ ngoan ngoãn lên lầu nghỉ ngơi, Phó Huyền Tây gọi Quý Dung đến để giao việc.

Quý Dung bày ra vẻ mặt “mình điên hay anh ta điên”: “Lặn biển vớt điện thoại sao?”

“Không phải…” Phát hiện thái độ của mình hơi quá đáng, Quý Dung kìm nén, “Phó tổng, biển nào chứ? Gần bờ còn có thể miễn cưỡng tìm được, nhưng biển sâu thì chúng ta…”

Đúng là một tình huống khó xử, không khác nào mò kim đáy bể.

Nhưng Phó Huyền Tây dựa lưng lên ghế, nhắm mắt, xoa thái dương, anh cũng mệt mỏi vô cùng: “Tìm đi, khi nào thấy mới thôi.”

Quý Dung: “…”

Dù sao thì, chắc chắn là có một người điên rồi.



Sau một hồi lâu, Phó Huyền Tây đứng dậy lên lầu, đi về phòng, Bạch Chỉ cuộn tròn trên giường, hình như là ngủ rồi.

Phó Huyền Tây nhẹ nhàng bước đến, chỉ kéo chăn đắp lên, người trên giường đã run rẩy.

Anh chần chừ thả chăn xuống, cúi người nhìn cô, đưa tay vén mấy lọn tóc đang che mắt cô.

Đúng là ngủ rồi, chỉ là ngủ không ngon, chân mày mỏng cứ nhíu lại.

Phó Huyền Tây chỉ ngồi đó, nhìn ngắm rất lâu.

Thật ra cũng rất tò mò, trong điện thoại cô giấu cái gì?

Cảm giác như thứ đó còn quan trọng hơn anh.

Có lẽ là, không yêu anh nhiều đến vậy.



Lúc Thẩm Tư Ngôn nghe tin Phó Huyền Tây đã trở về, anh ta gọi anh, bảo anh ra ngoài chơi: “Chuyến này đi hơn một tháng, khó chịu quá đi mất, hay là tối nay ra ngoài chơi đi, anh trai?”

Bên đó ồn ào, hình như cuộc vui buổi chiều đã bắt đầu.

Tần Trạch Nguyên cũng hét to: “Đúng vậy, lâu rồi không gặp.”

Hẳn là Trịnh Tinh Dã đã ghé lại gần góp vui, đột nhiên giọng nói của anh ta vang lên: “Đưa em gái Bạch Chỉ đi cùng được không?”

Đúng lúc Bạch Chỉ thức dậy, nghe thấy lời này.

Phó Huyền Tây định từ chối, nhưng Bạch Chỉ đột ngột xuất hiện sau lưng anh, cười nói: “Đi thôi, em cũng muốn đi.”

Anh quay đầu, thấy Bạch Chỉ không mang dép, đi chân trần xuống lầu.

“Sao em không mang dép?” Phó Huyền Tây đặt điện thoại xuống, đi đến, bế cô đặt lên sofa, trả lời điện thoại, “Đi.”

“Em quên.” Bạch Chỉ nói, sắc mặt lại bình tĩnh, đôi mắt sáng hơn, cô tựa vào vai anh, “Hay là chúng ta ra ngoài mua một chiếc điện thoại, còn phải mua thẻ điện thoại nữa.”

Phó Huyền Tây quay đầu nhìn cô: “Được rồi.”

Có lẽ đưa người ta ra ngoài tìm niềm vui sẽ giúp người ta cảm thấy tốt hơn một chút.

Bạch Chỉ đi thay quần áo, nghiêm túc chỉnh trang.

Cô mỉm cười, vui vẻ chạy đến gần, kéo tay Phó Huyền Tây: “Đi thôi, đi thôi, không phải anh nói sẽ đưa em đi ăn món ngon sao?”

Phó Huyền Tây nhíu mày.

Vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.



Bạch Chỉ mua một chiếc điện thoại mới, dung lượng lớn hơn, vô cùng trống trải.

Cầm trong tay, hơi lơ đãng.

Mua thẻ điện thoại xong, gắn vào điện thoại, số điện thoại đều đã được sao lưu.

Nhưng mà, những bức ảnh và video kia, vĩnh viễn không được sao lưu.

Sau đó cô mè nheo đòi Phó Huyền Tây dẫn đến nhà hàng Tây White House, nơi lần đầu tiên họ cùng ăn với nhau và thưởng trà chiều.

Cuối cùng, lại đến Ngày Đêm Không Mưa góp vui cùng Trịnh Tinh Dã và mọi người.

Đây là lần đầu tiên Bạch Chỉ đến Ngày Đêm Không Mưa.

Khung cảnh cực kỳ nhộn nhịp, ánh đèn đầy màu sắc chớp tắt liên tục, mọi người tươi cười, hình như ở đây, không ai là không vui.

Bạn bè chào hỏi họ như bình thường, hình như không ai phát hiện ra Bạch Chỉ có gì lạ.

Bạch Chỉ uống một chút rượu.

Không biết rượu gì, nhưng rất cay.

Cuộc vui kết thúc vào lúc mười giờ, cô kéo Phó Huyền Tây về nhà.

Phó Huyền Tây tự lái xe, sau khi Bạch Chỉ lên xe, cô nói muốn nghe nhạc.

Cô kết nối Bluetooth trên điện thoại, mới phát hiện điện thoại này mới mua, lại ngây người.

Phó Huyền Tây để ý, bảo cô nghe danh sách nhạc của anh: “Những bài trước đó em đã nghe, anh đều thêm vào đây.”

Bạch Chỉ mỉm cười, nói không cần, lại tìm trên điện thoại, bấm phát nhạc.

Một giọng nam lười biếng vang lên trong xe, hát: “Vì tương lai khó đoán định, sẽ từ bỏ khoảnh khắc này.”

Đột nhiên có tiếng phanh xe, Bạch Chỉ thắt dây an toàn, bị hất về phía trước, sau đó bật ngược trở lại.

Vừa ngước mắt đã thấy, đầu xe đâm vào cây ngô đồng bên đường.

Phó Huyền Tây ngồi bên cạnh, lồng ngực phập phồng, giọng nói nhàn nhạt: “Bài gì thế?”

Bạch Chỉ đưa hai tay nắm chặt dây an toàn, nhìn gốc cây ngô đồng trước mặt, mỉm cười: “Muốn tự do.”

Không gian trong xe trầm lặng đáng sợ.

Chỉ nghe thấy tiếng thở.

Không biết qua bao lâu.

Phó Huyền Tây đưa tay lấy hộp thuốc lá trong ngăn đựng đồ, nghiêng hộp thuốc, rút một điếu.

Không biết bật lửa ở đâu, tìm mãi mà không thấy, chỉ tìm ra một hộp diêm.

Là hộp diêm anh dùng khi đến Xuân Đường cổ trấn hồi đầu năm, đã bị ẩm một chút.

Anh cúi đầu, ngậm điếu thuốc, quẹt thật lâu, đầu que diêm mới phát ra một ngọn lửa.

Phó Huyền Tây nghiêng đầu, châm thuốc, rít một hơi, hạ kính xe, đưa tay trái đang kẹp điếu thuốc ra ngoài.

Anh không nhìn Bạch Chỉ, lại giống như cô, nhìn về phía ánh đèn neon lập lòe trước mặt.

Bạch Chỉ đợi anh lên tiếng.

Hình như là, dựa vào sự hiểu biết góp nhặt cả năm nay, cũng có thể đoán được, anh đã nhìn ra gì đó.

Cuối cùng.

Anh hỏi: “Em giấu gì trong chiếc điện thoại đó?”

Bạch Chỉ nắm chặt dây an toàn, khớp ngón tay chuyển màu trắng bệch, nhưng hình như chớp mắt một cái, đã trở nên cực kỳ thông minh.

“Người em yêu nhưng không có được.” Cô nói, “Từ giây phút điện thoại em rơi xuống, tim em cũng vỡ tan rồi.”

Phó Huyền Tây cười khẽ: “Được rồi.”

Bàn tay kẹp điếu thuốc ngoài kính xe khẽ run rẩy, một đoạn tàn thuốc rơi xuống, anh không rút tay vào, để mặc gió đêm thổi ngọn lửa đỏ tươi đến bỏng rát tay anh.

Đột nhiên Phó Huyền Tây nhớ về lần đầu tiên họ gặp nhau ở Đại Vũ.

Lần đầu tiên cô gặp anh, đôi mắt đã ngấn nước, tựa như nhìn thấy người trong mộng.

“Vậy là yêu mà không có được, cho nên mới đến lượt anh?”

“Dạ.”

Thanh âm hai người đều run rẩy, nhưng không ai nhìn ai.

Lửa cháy bỏng rát truyền đến đầu ngón tay, Phó Huyền Tây nghiêng đầu, dùng đầu ngón tay dập điếu thuốc.

“Được rồi.” Anh nâng kính xe lên, “Anh trả tự do cho em.”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Ăn một nhát dao của tui đi nè.

——————–

P/s: Muốn Tự Do của Lâm Hựu Gia

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play