hương 30: Tích đức

Giữa một bữa tiệc mà người trong giới đều quen biết lẫn nhau, thật sự rất hiếm khi nhìn thấy một người tặng quà cho bạn nữ đồng hành của người đàn ông khác ngay trước mặt người đó.

Huống hồ chi, hai người đàn ông này lại là khách quý ở Lâm Nghi.

Những người xung quanh đang uống rượu, tán gẫu, cười đùa, cũng bị thu hút, cầm ly rượu, hướng ánh mắt tò mò sang bên đó.

Ngây người một lát, Bạch Chỉ nhanh chóng hiểu ra, cô nên từ chối mới phải.

“Tôi nghĩ Bùi tiên sinh có hiểu lầm gì đó.” Cô miễn cưỡng nở một nụ cười rất phải phép, “Tôi không thích chiếc nhẫn này, mà anh đưa cho tôi như vậy cũng không thích hợp lắm.”

Phó Huyền Tây đưa tay siết chặt eo cô, kéo cô vào lòng.

“Bùi tiên sinh có ý gì với bạn gái của tôi?”

Anh vừa nói ra lời này, không chỉ khách mời xung quanh, mà Bạch Chỉ cũng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.

Biểu cảm của anh ghen tuông, không vui, tựa như thật sự tức giận vì có người đụng đến bạn gái của mình.

Nhưng mà, giữa hai người họ không có mối quan hệ đó…

Bùi Tu Niên không tức giận vì bị Bạch Chỉ từ chối, cũng không e ngại vì bị Phó Huyền Tây chất vấn, chỉ ra hiệu cho trợ lý đóng hộp nhung đỏ lại.

Anh ta nở nụ cười nhàn nhạt, nâng kính, giọng điệu rất chân thành: “Tôi chỉ nghĩ chiếc nhẫn này rất hợp với cô Bạch, không hề có ý gì khác, hai người lo lắng quá rồi.”

Lại nói: “Cô Bạch không bằng lòng nhận lấy, tôi sẽ quyên góp chiếc nhẫn này dưới danh nghĩa của cô Bạch, xem như kết giao bạn bè cùng cô Bạch.”

Thẩm Tư Ngôn và Trịnh Tinh Dã trốn một góc xem kịch hay, tò mò hỏi: “Cậu nghĩ anh Tây sẽ làm gì?”

Trịnh Tinh Dã nheo mắt, hút một hơi thuốc lá, ra bề suy nghĩ: “Còn làm gì nữa, gặp chuyện thế này, phải đánh anh ta một trận chứ sao?”

Tần Trạch Nguyên cũng nói: “Bùi Tu Niên chưa từng cư xử như người bình thường, lúc nào cũng mờ mờ ám ám, hành xử như vậy, chẳng phải là quấy rầy người ta sao?”

“Bây giờ mới nhìn ra à?” Trịnh Tinh Dã liếc anh ta, “Chẳng phải anh ta muốn quấy rầy Phó Huyền Tây sao? Cứ xem cuộc đấu giá vừa rồi thì biết, anh ta nhất quyết giành lấy chiếc nhẫn.”

“Không phải anh ta cũng mất tiền sao?”

“Cậu ngốc thế, cậu thật sự nghĩ một người thông minh như vậy mà không nhìn ra sao? Anh ta đã biết sẽ mất tiền, vậy mà vẫn sẵn lòng chịu thiệt, không phải trả thù thì là gì?”

“Trước mặt nhiều người như vậy, lại dám lấy lòng người phụ nữ của người ta, rõ ràng là không xem người ta ra gì.”

Lại nhìn sang bên kia.

Phó Huyền Tây không hề mất bình tĩnh, nụ cười còn thâm sâu hơn cả Bùi Tu Niên.

Anh đưa ly rượu trắng trong tay, chạm vào ly của Bùi Tu Niên, khẽ nhướng mày, cười nói: “Bùi tiên sinh thật ra dáng người lớn, suy nghĩ chu đáo quá, còn chuẩn bị quà cho bạn nhỏ.”

Nói xong lời này, anh siết chặt bàn tay bên bờ eo thon của Bạch Chỉ, cúi đầu mỉm cười với cô, giọng điệu nhẹ nhàng: “Đây là bạn của ba anh, em phải gọi là chú.”

Bạch Chỉ do dự một lát, nhưng sau đó cũng gọi là chú thật.

Phó Huyền Tây thân thiện tiếp lời thay Bạch Chỉ: “Cô ấy hơi xấu hổ, chúng tôi cảm ơn Bùi tiên sinh trước.”

Nói xong, anh ra hiệu cho Bạch Chỉ nhận lấy hộp quà: “Nói cảm ơn chú Bùi đi, hôm nào anh đưa em đi thăm hỏi chú ấy, để em đáp lễ cho đàng hoàng.”

Những người xung quanh đột nhiên thay đổi sắc mặt, có người quay lưng cười khẽ, sợ Bùi Tu Niên phát hiện, lại trốn vào góc khuất.

Ánh mắt của Bùi Tu Niên nổi giận, nhưng gương mặt vẫn nở nụ cười, anh ta không nói thêm lời nào, chỉ gật đầu, xem như nói xong rồi: “Xin thứ lỗi.”

Trịnh Tinh Dã suýt phun rượu ra ngoài, anh ta bám vào vai của Thẩm Tư Ngôn, cười gãy lưng: “Mẹ ơi, Huyền Tây tài năng thật đấy, tôi còn đang suy nghĩ xem anh ta sẽ phản đòn thế nào, không ngờ lại nói đến chuyện tuổi tác, vai vế.”

Tần Trạch Nguyên cũng cười: “Chắc là Bùi Tu Niên cũng không ngờ có người ra đòn thế này, chưa gì đã lên chức làm cha chú rồi.”

Ánh mắt của Thẩm Tư Ngôn lộ rõ vẻ tôn sùng: “Không hổ danh anh Tây của tôi, cứ tưởng cuối cùng sẽ đánh nhau, giống như hôm đó đánh Trịnh Tinh Dã ở Ngày Đêm Không Mưa đấy.”

“Thẩm tiểu tam, muốn chết à?” Trịnh Tinh Dã giơ chân đá Thẩm Tư Ngôn, “Bọn tôi là anh em, làm sao mà giống nhau được? Làm gì có anh em nào mà không đánh nhau?”



Khi đám đông hiếu kỳ giải tán, cảnh tượng đó cũng lùi xa, tim Bạch Chỉ vẫn đập thình thịch.

Không nghĩ cuối cùng chiếc nhẫn kia lại nằm trong tay cô.

“Làm sao bây giờ?” Bạch Chỉ đưa hộp nhung đỏ cho Phó Huyền Tây, cảm thấy buồn bực, “Em thật sự không thể nhận lấy đâu.”

“Có thể chứ, sao lại không?” Phó Huyền Tây véo mặt cô, tâm trạng vui vẻ, “Lát nữa qua kia quyên góp, tích đức cho em.”

Như vậy sẽ không còn dính líu gì nữa, như củ khoai lang nóng hổi, Bạch Chỉ thật sự không dám cầm trong tay.

Nhưng nghĩ lại lời Phó Huyền Tây vừa nói, cô vẫn không khỏi cảm thấy hư ảo như trong mơ, lại nhỏ giọng hỏi: “Anh vừa nói… em là bạn gái của anh sao?”

Đôi mắt của Phó Huyền Tây cong cong: “Còn muốn làm bạn gái của ai nữa?”

“Không có.” Ánh mắt của Bạch Chỉ tỏa sáng rực rỡ, vui mừng hết sức, “Là của anh!”



Bữa tiệc từ thiện kéo dài đến tận nửa đêm, Bạch Chỉ bị Phó Huyền Tây kéo ra, đích thân dạy cô khiêu vũ.

Anh nói: “Nói chung sau này còn làm bạn đồng hành của anh trong nhiều bữa tiệc nữa, không biết khiêu vũ thì không được.”

Lại nói: “Dáng dấp xinh đẹp như vậy, ăn mặc đẹp mắt như vậy, nên tỏa sáng lấp lánh trên sàn khiêu vũ, làm người khác phải ngưỡng mộ anh vì có bạn gái ưu tú thế này.”

Dỗ ngon dỗ ngọt, làm đầu óc người ta choáng váng.

Trong một thời khắc nào đó, cô đã nghĩ họ đang bước vào một mối quan hệ nghiêm túc, sau này sẽ đi đến hôn nhân.

Cô chưa từng mơ mộng đến cảnh tượng thế này, anh dịu dàng, chu đáo, lại thích cô, khiến cô nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Bùi Tu Niên đang ngồi trong khu vực nghỉ ngơi bên cạnh, không tham gia khiêu vũ, chỉ im lặng ngồi vắt chân trên sofa, cầm ly rượu đỏ trong tay, nheo mắt nhìn cặp tình nhân cực kỳ xứng đôi trên sàn khiêu vũ.

Trợ lý của anh ta tên Bùi Quang, được nhà họ Bùi nhận nuôi, từ nhỏ đã đi theo anh ta, cùng nhau lớn lên, gần như là người hiểu rõ anh ta nhất trên thế giới.

Lúc này, Bùi Quang đang ở bên cạnh anh ta, anh ta nhẹ giọng gọi: “Bùi Quang.”

Bùi Quang trả lời: “Tiên sinh.”

“Cậu có cảm giác hai người họ rất giống nhau không?” Ánh mắt của Bùi Tu Niên dần dần trở nên mông lung, tựa như nhìn xuyên qua Bạch Chỉ, nhìn về nơi xa xăm, nơi đó có người khác mà anh ta muốn gặp.

Bùi Quang nghiêm túc quan sát một hồi lâu, trong lòng âm thầm thở dài: “Tiên sinh, dù có giống nhau thế nào, cũng không phải cùng một người.”

“Tôi biết.” Bùi Tu Niên thì thào, “Đương nhiên là tôi biết, dù giống thế nào cũng không phải là cô ấy, nhưng tôi… không tìm thấy cô ấy.”

Anh ta nhắm mắt, dần dần im lặng không nói, cũng dần dần dời mắt khỏi người trên sàn khiêu vũ.

Bùi Quang chỉ biết buồn bã trong lòng, ngoài ra cũng không thể làm gì khác.

Bùi Quang chưa từng yêu, cũng không hiểu về tình yêu, cho nên không rõ tại sao tiên sinh nhà mình lại lưu luyến một người phụ nữ biệt tăm biệt tích suốt hai mươi năm trời.

Tại sao lại có thể khó quên đến mức, ký ức về cô ấy chiếm đóng gần hết cuộc đời của anh ta?

Nếu là người bình thường, dáng vẻ thế nào, có lẽ cũng không nhớ mãi thế này.



Tiệc tối kết thúc, lại lên xe về Nguyệt Mê Tân Độ.

Bạch Chỉ hơi mệt, lại hơi buồn ngủ, cô tựa đầu lên vai Phó Huyền Tây, muốn ngủ một giấc.

Đột nhiên ngón tay có cảm giác lành lạnh, có thứ gì đó đang bao bọc ngón tay cô.

Cô rụt ngón tay, lại bị anh nắm lấy.

“Chiếc nhẫn.” Anh nói.

Bạch Chỉ mơ mơ màng màng, trong lòng nghĩ, nhẫn gì, chẳng phải vừa rồi đã cùng nhau mang đi quyên góp sao, chẳng lẽ đã mua lại rồi à?

Tiền vào túi mỗi ngày, có phải là nhiều quá, đốt không hết, lại muốn lấy ra tiêu linh tinh thế này?

Nhưng lúc nhìn xuống, cô mới phát hiện là không phải.

Đó là một chiếc nhẫn bạch kim rất bình thường, được đính kim cương hết nửa vòng.

Trông quen quá, hình như đã từng nhìn thấy ở đâu rồi.

Đột nhiên nhớ ra, hình như đã nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay anh, vội vàng hỏi: “Của anh sao?”

“Ừ.” Anh thong thả đáp lời, vẫn cúi đầu, đeo thử từng ngón tay.

Bạch Chỉ hoang mang, không biết tại sao tự dưng anh lại đưa cho mình một chiếc nhẫn, lại còn tự tay đeo vào.

“Ngón tay em nhỏ quá, đeo ngón nào cũng hơi rộng, ngón giữa thì tạm được.” Anh nói, đeo chiếc nhẫn lên tay cô, “Hôm nào anh đưa em đi chọn một chiếc nhẫn mà em thích.”

Anh thuận miệng nói ra, nhưng lại rất chân thành, cũng không rõ ý tứ là gì.

Cô luôn cho rằng, ngoại trừ chiếc nhẫn kim ngọc thủy trong buổi đấu giá, những chiếc nhẫn khác đều rất đặc biệt, mang ý nghĩa rất quan trọng.

Chẳng hạn như, đính hôn, kết hôn, kỷ niệm ngày cưới.

Nhưng vào giây phút này, anh không chỉ cho cô chiếc nhẫn mà chính anh đã đeo, còn nói hôm nào sẽ đưa cô đi chọn một chiếc nhẫn mà cô thích.

Tựa như chiếc nhẫn này chỉ là một món trang sức bình thường, không có bất kỳ ý nghĩa gì với anh.

Thật ra cô muốn hỏi anh: “Tại sao lại cho em chiếc nhẫn?”

Nhưng cô không thể đoán ra câu trả lời của anh, vậy nên cô không hỏi, chỉ cười nói: “Dạ, vậy em đợi anh đưa em đi mua.”



Lúc về đến Nguyệt Mê Tân Độ, hai người họ hôn nhau kịch liệt.

Dì Xuân đang ra ngoài đổ rác, đúng lúc bắt gặp cảnh tượng này, lập tức nhắm mắt lại, giơ tay giả vờ mộng du, liên tục lẩm bẩm: “Buổi sáng có sữa đậu nành, trứng gà đâu, buổi trưa có muốn ăn canh không…”

Bạch Chỉ xấu hổ đến mức da đầu tê dại, gương mặt đỏ bừng, đưa tay đẩy Phó Huyền Tây ra.

Anh lại tỏ vẻ chính nhân quân tử, thong thả nâng váy giúp cô, ôm cô lên lầu như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng có lẽ từ lúc bước vào cửa đụng phải dì Xuân, đã định sẵn chuyện đêm nay sẽ không thuận lợi ——

Anh vừa cởi áo, điện thoại lại reo liên hồi, không thể không bắt máy.

Bạch Chỉ nằm trên giường một mình, lắng nghe thanh âm nho nhỏ của anh ngoài ban công.

Nhưng vẫn có thể nghe ra được một chút, hình như là đang tranh luận hay cãi nhau gì đó, tóm lại là có thể đoán được, cuộc gọi này không mấy vui vẻ.

Trước khi anh ra ngoài nói chuyện, cô đã liếc nhìn màn hình điện thoại, thấy người gọi có tên “Nhà Cũ”.

Ngoài ban công, Phó Huyền Tây không mặc áo, chỉ mặc quần, ngồi trên ghế mây lắc lư giữa gió đêm, sắc mặt mệt mỏi, mất kiên nhẫn.

“Thì sao?” Anh đưa tay xoa xoa thái dương, giọng nói lạnh lùng như gió đêm, “Đừng mang quy tắc ra mà quản thúc con.”

“Muốn xen vào chuyện của con à?” Anh cười lạnh, “Để ý rồi sao?”

Cuộc điện thoại vẫn kết thúc trong cơn giận dữ.

Phó Huyền Tây bước vào, cả người lạnh ngắt.

Bạch Chỉ chạm vào, giật mình, kéo anh vào trong chăn, ôm ôm sưởi ấm.

“Bạch Chỉ.” Anh vùi đầu vào cổ cô, rầu rĩ nói, “Anh hơi lạnh.”

Hơi suy sụp, muốn tìm kiếm cảm giác ỷ lại.

Bạch Chỉ ôm anh chặt hơn, truyền hơi ấm cơ thể sang cho anh, hôn anh an ủi: “Em ôm anh.”

Vào giây phút này, đột nhiên cô muốn hỏi: Hay là chúng ta yêu nhau thật đi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play