Hôm đó, Phó Huyền Tây chỉ ăn một cái bánh trứng gà.

Cái còn lại, anh đút vào miệng của Bạch Chỉ.

“Hình như… Anh đã từng ăn món này ở đây rồi.” Anh nói, “Chắc là anh đã từng đến đây.”

Khi đó, hai người họ ngồi trên ghế sau, xung quanh chỉ có ánh đèn đường leo lắt.

Anh thuận miệng nói ra, ánh mắt và biểu cảm đều không hề dao động.

Tựa như đúng lúc anh nghĩ về chuyện này, thong thả nói ra.

Không một ai hay biết, vào thời khắc đó, trái tim Bạch Chỉ đập loạn nhịp.

Nhưng chớp mắt một cái, anh đã thay đổi đề tài, không nói tiếp chuyện này.

Cô cắn một góc bánh trứng gà, rũ mắt, khóe môi chua xót.

Anh không chỉ không nhớ ra cô, anh còn không nhớ năm đó đã đến Nam Thành.

Mơ hồ, không quan tâm.

Trong toàn bộ những ký ức khắc cốt ghi tâm của đời cô, cô chưa từng có được một góc nhỏ xíu mông lung trong lòng anh.



Phó Huyền Tây không đặt phòng khách sạn, vốn dĩ cũng không cần.

Chuỗi khách sạn của nhà họ Phó phân bố khắp cả nước, luôn luôn dành một căn phòng độc quyền cho anh.

Sau đó Bạch Chỉ mới biết chuyện này, còn cảm thấy hơi buồn cười, sao lại có thể lo anh không có chỗ ở chứ?

Cô chưa nhìn thấy nhiều chuyện đời, vậy nên có rất nhiều vấn đề chưa từng xuất hiện trong tâm trí cô, cũng quên mất, người như anh, nếu có một ngày rơi vào cảnh nghèo túng, chắc chắn cũng chỉ là khoảng thời gian ngắn ngủi mặt trời đi ngủ trước bình minh.

Đây là lần đầu tiên cô ở căn hộ penthouse trong một khách sạn năm sao.

Dù cho Nam Thành không hoa lệ như Lâm Nghi, nhưng đêm mùng một cũng tràn ngập đèn đuốc rực rỡ.

Toàn bộ cảnh đêm thu vào tầm mắt, cô nhoài người ngoài ban công ngắm nhìn thật lâu.

Cảm giác này thật kỳ diệu làm sao.

Đây là thành phố của cô suốt hai mươi năm trời, cũng là nơi cô học hành, sinh sống, nhưng đây là lần đầu tiên cô đứng ở một nơi cao thế này để ngắm nhìn cảnh đêm.

Một bóng dáng cao lớn từ phía sau bao phủ lấy cô, đôi tay mạnh mẽ vòng qua eo cô.

“Đẹp không?” Anh hỏi, hơi thở nóng ấm xuyên thủng màn đêm, dừng bên cổ cô, làm cô cảm thấy ngứa ngáy hết sức, “Đói rồi.”

Họ đến khách sạn mà vẫn chưa ăn tối, vì anh bôn ba một quãng đường dài, không chịu được đường sá xa xôi mệt mỏi, muốn đi tắm.

Bạch Chỉ rúc vào lòng anh, hỏi anh muốn đi ăn ở đâu.

“Không phải đây là địa bàn của em sao, em giới thiệu đi?”

Bạch Chỉ ngây người.

Trong suốt hai mươi năm qua, cô chỉ ăn trong bếp nhà hoặc nhà ăn ở trường học, rất hiếm khi ra ngoài ăn.

Dù có ra ngoài, vẫn luôn đến những quán ăn rất bình thường, rất rẻ, rất bé nhỏ.

Bất kể là quán nào, cũng không đáng để anh phung phí thời gian.

Một thoáng lặng thinh.

Anh vùi đầu vào cổ cô, hít một hơi: “Anh nhớ mấy quán ăn lụp xụp sau trường hồi đại học.”

Giúp giải vây cho người ta, dễ dàng đánh tan bao nhiêu nhọc lòng khổ sở.

Trái tim Bạch Chỉ mềm nhũn, cô đáp lời: “Em đưa anh đi tìm lại nơi đó.”



Dịp Tết đoàn viên, nhiều quán ăn đã đóng cửa.

Dưới sự hướng dẫn của Bạch Chỉ, Phó Huyền Tây lại lái xe vòng quanh thành phố hết mấy vòng, biểu cảm nhàn nhã.

Anh không vội.

Nhưng Bạch Chỉ hoảng loạn.

Cô bị dây an toàn giữ lại, phải vươn người về phía trước, hai mắt liên tục nhìn trái nhìn phải, mấy quán ăn thường ngày mở cửa, hôm nay đều đã đóng, chỉ còn những địa điểm ăn chơi là vẫn mở cửa.

Cô rất ít khi vào thành phố trong dịp Tết, chủ yếu là ở nhà với bà ngoại, đi dạo quanh Xuân Đường cổ trấn, không hề biết đến cảnh tượng này.

Bây giờ làm chủ nhà, dẫn khách ra ngoài tìm chỗ ăn, lại lâm vào hoàn cảnh khốn cùng này.

Da mặt cô nóng lên, còn hơi muốn khóc.

Hình như từ trước đến nay, cô chưa từng làm tốt chuyện gì trước mặt anh.

Cảm giác bất lực như cơn sóng đánh vào từ mọi phía, nhưng cô lại không biết phải làm gì.

“Chúng ta…” Cô hít một hơi.

Phó Huyền Tây ngồi bên cạnh, nãy giờ vẫn lẳng lặng lái xe, lúc này lại lên tiếng tiếp lời cô: “Anh thấy đằng kia có một siêu thị đang mở cửa, vào đó mua một ít thức ăn đi.”

Anh ngước mắt nhìn cô qua gương chiếu hậu: “Em biết nấu ăn không?”

Bạch Chỉ giật mình, tảng đá đè nặng trong lòng cô được anh nhẹ nhàng nhấc lên.

“Dạ biết.” Cô nói, thanh âm phát ra từ trong lồng ngực, như vừa sống sót trở về, “Em biết nấu nhiều món lắm.”



Người như Phó Huyền Tây không nên bước vào siêu thị.

Bề ngoài của anh quá nổi bật, khí chất kiêu ngạo xa cách, đến một nơi đầy khói lửa nhân gian thế này, thật sự rất gây chú ý, ngay cả những người phụ nữ lớn tuổi cũng không thể không ngoái đầu nhìn anh.

Bạch Chỉ kéo anh đi, một tay đẩy xe, lựa chọn hàng hóa vô cùng thành thạo, cuối cùng anh thay cô đẩy xe.

Ánh đèn trắng trong siêu thị sáng rực, họ sánh bước bên nhau giữa những kệ hàng đầy màu sắc, không khác nào một cặp tình nhân ngọt ngào bình thường.

Thậm chí cô còn muốn vĩnh viễn ở lại nơi này bên cạnh anh.

Lúc mua xong, ra khỏi siêu thị, lại nhìn thấy một ông cụ ngồi bán pháo hoa que ở giao lộ.

Bạch Chỉ ngoái đầu nhìn, bị Phó Huyền Tây bắt gặp, rốt cuộc lại vô cùng hào phóng mua hết pháo hoa que của ông cụ.

“Chúng ta mua nhiều như vậy, làm sao đốt hết được?”

“Có gì quan trọng đâu, thích thì mua thôi.”

Cô ôm một túi pháo hoa que to tướng, cúi đầu mỉm cười.



Bạch Chỉ nấu bữa cơm này hết sức chu đáo, mất một tiếng rưỡi.

Như trẻ con không thể đợi nổi đến lúc thể hiện chút xíu tài lẻ.

Nhớ ra Phó Huyền Tây chưa ăn gì nhiều, cô nấu trước một chén mì udon cho anh.

Có lẽ anh cũng rất thích những thời khắc dịu dàng như lúc này, đã bưng chén mì ăn ngay cạnh đảo bếp.

Khi còn nhỏ, người lớn đã dạy, lúc ăn phải ngồi, đứng ăn thì không khác nào ăn mày.

Nhưng thật lạ lùng, anh làm gì trông cũng vô cùng dễ nhìn.

Anh khen ngợi tay nghề của cô, gắp mì đút cho cô.

Nước súp vương bên khóe môi cô, anh vừa cười vừa nghiêng người liếm sạch.

Làm người nấu đỏ mặt.

Bạch Chỉ luôn biết khẩu vị của anh rất khó chiều, bình thường gặp được món nào hợp khẩu vị mới ăn nhiều một chút.

Nhưng tối nay, anh cực kỳ nể mặt cô, món nào cô nấu, anh cũng động đũa.

Cô ăn cùng anh, lẳng lặng nhìn anh, cứ có cảm giác phút giây này, anh hết mực dịu dàng.

Còn có một loại ảo giác của riêng cô.

Rất giống cuộc sống hôn nhân bình lặng, ngọt ngào.

Và anh là của cô.

Ý niệm này vừa xuất hiện, da mặt Bạch Chỉ lại bắt đầu nóng lên.

Mãi đến khi nhân viên khách sạn đến dọn dẹp căn bếp, nhiệt độ da mặt của cô mới giảm xuống.

Đã mười một giờ đêm.

Giờ này tối qua, hình như cô còn nói chuyện điện thoại với anh.

Nhưng bây giờ, anh ở ngay trước mắt cô, trong tầm tay.

Bạch Chỉ thật sự vươn tay muốn ôm anh, nhưng anh lại hào phóng kéo cô vào lòng.

“No bụng rồi lại ham muốn cái gì?” Anh cười bên tai cô.

“Em chỉ muốn…” Ánh mắt của cô hướng về phía pháo hoa que bên cạnh, “Lấy pháo hoa que.”

Hình như anh nhớ ra pháo hoa que, vừa về đến khách sạn đã thong thả ném lên sofa, anh buông cô ra, hỏi cô muốn chơi pháo hoa không.

“Đốt ở đâu bây giờ? Sẽ không bị cháy đâu, phải không anh?” Bạch Chỉ lo lắng.

Anh cầm đống pháo hoa que, kéo cô ra ban công: “Ở đây.”

Đây là ban công mở, thông thoáng, rộng rãi, cũng không có vật dụng gì dễ cháy.

Bên ngoài, ánh đèn phát ra từ những căn nhà xung quanh và bầu trời sao rực rỡ, cực kỳ lãng mạn.

Bạch Chỉ rút ra một que, bảo anh đưa bật lửa: “Anh đưa bật lửa cho em đi.”

Phó Huyền Tây đưa tay vỗ vỗ khắp người, nhớ ra lúc cô rời đi, anh đã ném bật lửa vào thùng rác, sau đó lại ngồi trong xe, dùng diêm châm thuốc.

“Đợi anh một chút.” Anh nói, quay người đi vào.

Bạch Chỉ không hiểu chuyện gì, đứng trước cửa kính ban công nhìn vào trong.

Anh bước qua phòng khách, đi vào bếp.

Tiếng bật lửa khe khẽ vang lên, lúc anh bước ra, lại ngậm một điếu thuốc trong miệng, lúc hút vào lại lóe lên một đốm sáng đỏ tươi.

Bạch Chỉ vẫn không hiểu, chẳng lẽ anh bảo cô đợi một chút là vì anh thèm một điếu thuốc, muốn vào châm thuốc trước.

Nhưng không phải.

Anh ngậm điếu thuốc trong miệng, bước ra, nắm lấy bàn tay đang cầm pháo hoa que của cô, cúi đầu chắn gió.

Đốm sáng đỏ tươi chạm vào đầu pháo hoa que, anh hút một hơi, hai má hơi hóp lại.

Chớp mắt một cái, tia pháo hoa rực rỡ bắt đầu nhảy múa, soi sáng góc mặt và ánh mắt lười biếng của anh, trông anh giống hệt một vị thần hạ giới giữa màn đêm.

Pháo hoa rực rỡ nở rộ trước mắt cô, anh híp mắt, dịu dàng mỉm cười với cô giữa làn khói thuốc lượn lờ.

“Bật lửa hỏng rồi, anh dùng tạm lửa bếp gas.”

Vào thời khắc đó, cô có cảm giác như một đội quân đang khuấy đảo trái tim cô, làm cô không có cách nào bình tĩnh được.

Có lẽ anh không hề nhận ra, anh khiến người ta mê muội đến thế nào.

Một công tử cao quý lưu lạc chốn nhân gian, vẫn là giọng điệu lười biếng đó, làm chuyện này vì một cô gái, vừa lãng mạn, cưng chiều, vừa phóng khoáng vô cùng.

Cô nhớ đến năm lớp mười một, cổ trấn đón chào rất đông du khách ghé thăm vào dịp Tết.

Sáng sớm tinh mơ ngày đó, cô cầm pháo hoa que mua từ cửa hàng bán sỉ, mang ra ngoài bán cho du khách, người mua chủ yếu là phụ huynh đi cùng con cái hoặc mấy cặp tình nhân.

Họ mua pháo hoa que, đốt pháo hoa bên bờ sông ngay cạnh cô.

Khi đó, cô cũng thấy một anh trai vô cùng khôi ngô tuấn tú, dùng điếu thuốc đang cháy, châm lửa đốt pháo hoa cho chị gái kia.

Giữa pháo hoa rực rỡ, chị gái mỉm cười thật xinh đẹp.

Đêm hôm đó cũng đẹp vô cùng, trong một thời khắc nào đó, cô đã nghĩ, con trai hút thuốc cũng không đáng ghét như cô tưởng.

Cũng vào đêm đó, cô rất, rất nhớ Phó Huyền Tây.

Cô luôn tự hỏi, có phải anh thật sự thấy Xuân Đường cổ trấn rất buồn chán, cho nên chưa từng quay lại nơi này.

Mỗi năm ở Xuân Đường cổ trấn, bất kể mùa cao điểm du lịch hay vắng khách, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, cô lại một lòng kiếm tìm bóng dáng của anh từ ngày đến đêm.

Chỉ là, cô chờ đợi bảy năm, cũng chưa từng gặp lại chàng thiếu niên áo trắng quần đen, gọi cô là em gái, lười biếng mỉm cười ở Xuân Đường cổ trấn.



Sau đêm đó, chỉ còn lại mấy que pháo hoa.

Anh cắn đầu điếu thuốc, hỏi cô: “Không chơi nữa à?”

Cô lắc đầu: “Bấy nhiêu là em vui rồi.”

Cô không muốn anh hút quá nhiều thuốc lá.

Nhưng đêm đó, cô còn nở rộ rực rỡ hơn cả pháo hoa que.

Lòng bàn tay ấm nóng của anh siết chặt cổ chân cô đẩy lên, quỳ gối đỡ cô.

“Rốt cuộc cũng không còn căng thẳng nữa à?” Thanh âm của anh trầm thấp, tựa như tiếng chuông đồng êm tai.

Cô nói dạ, không còn căng thẳng nữa, chỉ muốn bước vào hành trình nở rộ.

Anh hiếm hoi chửi bậy một câu, giọng điệu vô cùng trầm thấp: “Mẹ nó…”

Thật kỳ lạ, rõ ràng cô không thích con trai chửi bậy, cũng chưa từng nghe anh nói ra những lời đó.

Nhưng khi anh mắng một câu như vậy, cô thật sự cảm thấy quyến rũ mê người.

Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn ngủ leo lắt, Phó Huyền Tây mượn ánh sáng, cúi đầu nhìn cô.

Cô bé vô cùng thuần khiết thật sự biểu lộ sự ham muốn, cực kỳ hấp dẫn.

Anh đè lên, nhẹ nhàng xoa nắn.

Giữa ánh đèn leo lắt mờ mịt, cô bé nhắm mắt, mím chặt môi.

Không phải là phản ứng của người lành nghề, nhưng lại khiến người ta chìm đắm say mê.

Chiếc hộp trên tủ đầu giường mở ra rồi lại đóng, tiếng xé bao nhè nhẹ vang lên, lại nhanh chóng bị vùi lấp.

Nước mắt sinh lý tràn ra từ khóe mắt của Bạch Chỉ, cô hiểu chuyện, cắn môi mình, sợ không kiềm chế được âm thanh của bản thân.

Đúng lúc cánh tay nóng rực chạm vào môi cô, nhẹ nhàng lắc lư.

“Cắn tay anh đi.” Anh nói, “Đừng cắn môi em.”

Cô do dự không dám cắn anh, bị anh dạy dỗ thô bạo, cô mới không kiềm lòng được nữa, hung hăng cắn tay anh.

Sau đó, dạo bước vào chốn bồng lai tiên cảnh, chìm nổi giữa sóng biển, mơ mơ màng màng nghe anh hỏi: “Đây là pháo hoa que hay là thần tiên?”

Vào thời khắc đó, bầu trời bên ngoài khung cửa sổ sát đất đột nhiên tràn ngập pháo hoa đủ sắc màu chớp tắt, ánh sáng phản chiếu lên gương mặt anh.

Đang là mùa đông, vậy mà trán anh cũng toát mồ hôi, lúc áp xuống, cảm giác nóng rực: “Là thần tiên.”

Cô nhắm mắt, càng nhiều pháo hoa nở rộ trong tâm trí của cô.



Lúc tỉnh dậy, đã quá nửa đêm.

Quần áo vương vãi trên sàn nhà, Bạch Chỉ xoa xoa bên eo đau nhức, gắng sức xuống giường.

Pháo hoa trên bầu trời đêm bên ngoài vẫn nở rộ rực rỡ, sống động, đẹp mắt.

Nhưng bên cạnh cô không có ai, anh không ở đó, làm cô cảm thấy vô cùng bất an.

Cô nhặt quần áo trên sàn nhà mặc vào, rộng thùng thình, không khác nào mặc váy.

Căn bếp tỏa ra ánh sáng lờ mờ, cô đi về phía ánh sáng, nhìn thấy bóng lưng bận rộn của anh.

Anh chỉ mặc một chiếc quần ngủ lụa, trên lưng không có chỗ nào lành lặn, bị cô cào thành đủ loại vết tích.

Chằng chịt, nhìn thấy cũng phải giật mình.

Bạch Chỉ nhìn thấy thì tỉnh ngủ, bước đến, đưa đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào anh, hỏi có đau không.

“Dậy rồi à?” Tay vẫn khuấy bánh mochi, anh quay đầu hôn lên khóe môi cô, “Không đau, như gãi ngứa thôi.”

Anh tắt bếp, lấy một cái chén sứ màu hồng, múc bánh mochi và nước đường đỏ ra.

Nước đường đỏ thẫm, bánh mochi trắng tinh, mềm mại, núng nính, nhẹ nhàng xoay xoay trong nước đường đỏ.

Thậm chí còn được phục vụ cùng xoài và viên khoai môn.

Vào một đêm mùa đông thế này, làn khói tỏa ra giữa không trung, hết sức mê hoặc lòng người.

Bạch Chỉ bất ngờ: “Anh còn biết làm món này sao?”

Anh khẽ nhướng mày: “Khó lắm à?”

Sau đó anh đến gần, vén áo cô lên: “Có sao không? Để anh nhìn xem.”

“Đừng.” Bạch Chỉ giữ vạt áo lại, né tránh, vươn tay cầm lấy chén mochi đường đỏ anh vừa làm.

“Để yên.” Anh vội vàng vỗ vỗ tay cô, “Không sợ bỏng à?”

Đã quá muộn, cô đưa tay chạm vào chén sứ, nóng đến mức phải rụt tay về.

“Đúng là bạn nhỏ nào cũng ngốc.” Giọng điệu của anh bất lực, nắm lấy tay cô quan sát kỹ lưỡng, sau đó lại cho vào miệng.

Cô rụt lại, bị anh giữ chặt hơn.

Lâu thật lâu sau, anh mới buông ra, liếm môi trên: “Như vậy sẽ không đau nữa.”

Ánh đèn trắng trong bếp vô cùng chói mắt, Bạch Chỉ cúi đầu nhìn ngón trỏ của mình, trắng trắng, hồng hồng, lại hơi ẩm ướt.

“Như vậy sẽ không đau thật sao?” Cô nói, ngậm ngón tay trong miệng như anh.

Không biết có phải cố ý hay không, nhưng lại vô cùng quyến rũ mê người.

Ánh mắt của Phó Huyền Tây tối tăm, đưa ngón cái chạm vào cánh môi cô.

“Em cố tình đúng không?” Giọng anh trầm khàn, anh nhấc cô ngồi lên đảo bếp.

Cô đang mặc chiếc áo len của anh, mềm mại đến mức rất dễ vén lên.

“Lạnh quá.” Cô nói.

Áo len bị xé ra, biến thành đệm gối đầu.

Cuộn bọc thực phẩm lăn xuống đất, bung ra một đoạn dài.

Gió lạnh luồn qua khung cửa sổ đang mở trong bếp, khiến người ta run rẩy như cánh hoa cuộn tròn trong làn gió.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Nghi Nghi: Hút thuốc có hại cho sức khỏe, đừng hút thuốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play