Tiệc tối bắt đầu không sớm lắm.

Bạch Chỉ không có thói quen uống rượu, cũng không biết uống, chỉ nhẹ nhàng nhấp một chút rượu trước bữa ăn và rượu kèm món chính.

Ăn mấy món chính, vẫn thích nhất món khoai tây tí hon nướng, ngon hơn bất cứ món nào cô từng ăn.

Món tráng miệng yêu thích là bánh chanh, trái cây và mấy món ướp lạnh, nhưng chỉ ý tứ ăn một chút xíu.

Phó Huyền Tây không thích món ngọt, thấy cô ăn xong miếng bánh chanh nhỏ, anh nhẹ nhàng đẩy phần mình sang cho cô.

Bạch Chỉ hơi ngại ngùng, nhỏ giọng nói không cần.

“Ăn đi, lát nữa đói đấy.” Anh ghim một miếng nhỏ, đưa đến miệng cô, “Anh đút em ăn.”

Giữa thanh thiên bạch nhật, Bạch Chỉ không dám phụng phịu, ăn một miếng anh đút, sau đó nói muốn tự ăn.

Bạn bè của anh xung quanh, bảo anh đút ăn mãi cũng không thoải mái lắm.

Anh cũng không kiên quyết đòi đút ăn, chỉ mỉm cười, đưa ngón cái lau khóe môi cô: “Dính mép rồi.”

Bạch Chỉ còn thấy xấu hổ hơn, vành tai cô đỏ bừng.

Định giả vờ cúi đầu ăn như không có chuyện gì, nhưng lại cảm giác có ai đó nhìn mình chằm chằm.

Ngẩng đầu nhìn lên, là Thịnh Tuyết.

Bị bắt quả tang nhìn lén, cô ấy cũng không hề cảm thấy chột dạ, còn mỉm cười với cô.

Nụ cười không quá giả tạo, nhưng chắc chắn cũng không hề thật lòng.

Bạch Chỉ nhớ lại lời của Trịnh Miểu Miểu trước bữa ăn, nội tâm phức tạp, cười đáp lại.



Bữa ăn kết thúc, còn có rượu sau bữa ăn, nhưng họ chỉ ở lại một lát, không tham gia vũ hội xã giao sau đó.

Ban đầu Bạch Chỉ không uống nhiều lắm, nhưng ăn hai miếng bánh chanh liên tiếp, cô không thể không cầm lấy ly rượu bên cạnh, uống cạn.

Rượu vừa vào miệng mang theo vị cay nhè nhẹ, nhưng trung hòa với vị ngọt của bánh, pha trộn với mùi thơm của chanh, cuối cùng hóa thành dư vị thơm ngát.

Bình thường cô không uống rượu, tửu lượng rất thấp, ban đầu không cảm thấy gì, nhưng khi tác dụng của rượu kéo đến, đầu óc cô choáng váng.

Bạch Chỉ lờ mờ nghĩ ngợi, chắc là hơi say một chút.

Trên xe về Nguyệt Mê Tân Độ, cô không buồn duy trì sự tỉnh táo, ngoan ngoãn, liều mạng, tựa lên vai Phó Huyền Tây.

Hình như cô không thoải mái, còn kéo cánh tay anh, tìm tư thế thoải mái, dựa vào người anh ngủ thiếp đi.

Gương chiếu hậu phản chiếu cảnh tượng Phó Huyền Tây rũ mắt.

Anh lặng lẽ nhìn Bạch Chỉ sắp ngã vào ngực anh.

“Quý Hải.” Anh gọi.

“Tôi đây, Phó tiên sinh.”

“Quý Dung sẽ về sớm phải không?”

“Phải, nửa đêm nay sẽ đến sân bay.”

“Bảo cậu ấy tìm hiểu bạch nguyệt quang của Bùi Tu Niên.”

“Được, tôi nhớ rồi.”

Bạch Chỉ nhúc nhích, trong xe lại quay về trạng thái im lặng.



Vừa về đến Nguyệt Mê Tân Độ, gió đêm lạnh lẽo len lỏi vào cửa xe hé mở, Bạch Chỉ tỉnh giấc, nhưng cũng chưa tỉnh hẳn.

Hay là, giả vờ say, không tỉnh giấc.

Phó Huyền Tây xuống xe, bế cô vào nhà.

Dì Xuân chưa đi ngủ, đợi phục vụ chủ nhà, nhưng bị bảo đi ngủ.

Bạch Chỉ nghe anh nói: “Còn chưa dậy sao?”

Hình như là… anh đang nói với cô.

Cô lén lút hé mắt, bắt gặp ánh mắt của anh nhìn cô, sợ hãi nhắm mắt ngay.

“Chóng mặt…” Cô lẩm bẩm, quay đầu vùi mặt vào ngực anh, “Em hơi say.”

Trong ngực có rất nhiều mùi hương của bữa tiệc tối, có mùi rượu, mùi thức ăn, mùi nước hoa…

“Rốt cuộc là say, hay là không muốn bồi thường?” Anh bế cô lên lầu.

Bạch Chỉ thấy hơi xấu hổ, không ngờ anh còn nhớ chuyện này.

“Em không nghĩ…” Giọng cô dần dần nhỏ lại như tiếng muỗi vo ve, không giãy dụa nữa, “Vậy anh đòi bồi thường đi.”

Ánh đèn tối đi từng chút từng chút, cô nhắm mắt, mặc kệ bước chân trập trùng của anh làm người cô lắc lư.

Mùi rượu Klein Constantia Vin de Constance quay về, cô bị ném vào vạt nước sôi.

Cô ngẩng mặt lên, anh lại cúi xuống trao đổi hương vị rượu, hôn một hơi dài đằng đẵng, lại ngà ngà say.

Cô vươn cánh tay nóng hầm hập, mở rèm cửa một chút.

Ánh sáng phản chiếu trên mặt sông ngoài cửa sổ sát đất vô cùng rực rỡ, mặt trăng vỡ vụn rồi lại tròn vành vạnh trong nước, hóa ra đêm nay là rằm tháng chạp.

Lòng bàn tay nóng hổi vươn ra, nắm lấy tay cô kéo trở lại, rèm cửa vốn chỉ mở hé lại bị anh mở rộng ra.

Sau lưng có một ngọn lửa cháy bừng, thiêu đốt người ta đến mất hết ý thức.

Có một thời khắc nào đó, hình như nghe anh nói:

“Không tập trung à?”

“Hay là em thích thưởng thức cảnh sông trong lúc ——”

Anh ghé sát vào, cắn cắn vành tai cô, thì thầm: “Ngoan nào.”

Hơi nóng khiến người ta cảm giác tan chảy thành một vũng bùn mềm, tiến thoái lưỡng nan.

Suy nghĩ của cô trở nên rời rạc, cô tìm lại giọng nói của mình trong vầng trăng tròn trịa trên mặt sông, bị nước nóng thấm ướt, lại trở nên vỡ vụn: “Đừng làm ở đây.”

Không muốn ở đây, cô không muốn nhìn thấy trăng trên trời phản chiếu trên mặt nước, vụn vỡ rồi lại tròn.

Đúng như cô nghĩ, anh là tình nhân cực kỳ chu đáo, hoàn toàn tôn trọng quyết định của cô.

Chỉ là, cô không phải tình nhân phù hợp, không hề có kinh nghiệm trong chuyện này.

Dẫu cho anh tử tế, lại kiên nhẫn, cuối cùng cũng từ bỏ ngay từ khi mở màn.

“Em căng thẳng quá.” Anh ở phía sau, cắn vành tai cô, “Dạy em chuyện khác.”

Dạy cô chuyện khác…

Bạch Chỉ mơ màng nghĩ ngợi, anh rất có kinh nghiệm sao, rất hiểu biết sao, sao lại dùng từ “dạy” với cô?

Nghĩ vậy, lại không thể không hỏi: “Anh làm chuyện này bao nhiêu lần…”

Hỏi câu này không khác nào đang tìm chỗ chết.

Móng tay anh cắt tỉa gọn gàng, rất ngắn, không nhọn.

Có lần ngồi trên xe nhàm chán, cô từng dùng đồ bấm móng tay dũa qua móng tay anh, rất nhẵn nhụi.

Chỉ vì câu hỏi tìm chỗ chết của cô, bây giờ anh lại lấy oán trả ơn.

Hình như anh tức giận, ngón tay cái ấn vào, nghiến răng thì thầm: “Không có.”

Không có cái gì?

Nhưng không nghĩ thêm được nữa, đầu óc trống rỗng, tựa như mọi dây thần kinh đều bị rút ra.

Cô khom lưng, muốn rút lui khỏi vòng tay anh, nhưng như vậy càng khó rút lui hơn.

Anh giữ cô lại, bảo cô đừng lộn xộn, nếu không thì sẽ không nhường cô.

Hệt như ngồi trong phòng xông hơi, tóc mai ướt đẫm mồ hôi, nhưng anh vẫn muốn luyện đàn tỳ bà cùng cô.

Giống như thầy giáo hỏi, có nhớ bài học đàn tỳ bà không.

Cô nói không nhớ, vậy nên anh dạy dỗ cô, nhẹ nhàng, chậm rãi…

Cuối cùng, cô chỉ còn nhớ, ngón tay anh có vị mặn.



Sáng hôm sau Bạch Chỉ thức dậy, vừa cử động, đã bị người sau lưng ôm chặt hơn.

Một cánh tay vòng qua eo cô, lòng bàn tay nóng ấm giữ chặt lấy cô.

“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói trầm khàn vang bên tai, cũng đoán được anh đang rất kiềm chế.

Cô ngây người một lát, không dám nhúc nhích nữa, vành tai đỏ ửng.

Nụ hôn ướt át chạm vào gáy cô, bị người ta xoay lại, ôm vào lòng.

Bạch Chỉ không phản kháng, nhưng cũng không ngủ được nữa, lặng lẽ nằm trong lòng anh nhìn ngắm anh.

Da anh trắng trẻo hơn những người đàn ông khác, không hề thô ráp, vô cùng nhẹ nhàng êm tay.

Mà anh lại có thói quen tập thể hình, lúc mặc quần áo thì không thấy rõ, nhưng thật ra đường nét cơ bắp rất đẹp, vai rộng eo thon cũng vô cùng thu hút.

Cô nhìn chăm chú, không phát hiện ra anh cũng không ngủ, đang mở mắt nhìn cô.

“Đẹp mắt không?”

Anh nói, ngón tay cái đặt lên miệng cô, ấn nhẹ, trượt vào miệng cô.

Ban đầu cô không phản ứng, nhưng lát sau, lại nhớ về chuyện tối qua.

Ngón tay anh thon dài, linh hoạt, biết mạnh biết nhẹ, kiểm soát tốc độ rất tốt.

Có phải trước đây đã học rất nhiều loại nhạc cụ không?



Cuối năm, Phó Huyền Tây còn bận rộn hơn trước.

Không như trước đây, bây giờ đêm nào Bạch Chỉ cũng đến Nguyệt Mê Tân Độ gặp anh.

Sớm muộn gì, anh hết bận cũng sẽ trở về.

Anh không hạn chế sự tự do của cô, nhưng cô cũng không còn nơi nào để đi.

Mỗi sáng tiễn anh đi làm xong, cô lại vào phòng làm việc của anh.

Anh viết thư pháp bằng chữ hành khải, cũng có vài bức viết bằng chữ thảo, giống hệt như anh, phần lớn thời gian đều rất nghiêm nghị, nhưng đôi lúc cũng không hề đứng đắn.

Bạch Chỉ ngồi vào ghế mà anh thường ngồi viết, tự hỏi, không biết anh học viết thư pháp từ khi nào.

Luyện tập thư pháp đòi hỏi rất nhiều sự kiên nhẫn, đa số trẻ con đều thích quậy phá, không chịu ngồi yên, không biết khi còn nhỏ, anh là người thế nào, có phải cũng nghiến răng nghiến lợi luyện chữ, dù cho bản thân chỉ muốn lẻn ra ngoài chơi không?

Nghĩ đến chuyện này, cô không nhịn được cười, vì cô chưa từng xem ảnh cũ của anh, khó lòng tưởng tượng dáng vẻ của anh khi còn nhỏ.

Tự tưởng tượng dáng vẻ trưởng thành của anh mà thu nhỏ lại, cảm giác như ông cụ non, lại cảm thấy buồn cười.

Bạch Chỉ trải một tờ giấy gạo, chọn bút lông, bắt đầu bắt chước chữ viết của anh trên giấy.

Cô cũng từng học viết thư pháp, là một bài học mà giáo viên chỉ dạy qua một chút trên lớp, cũng không quá chuyên sâu.

Sau giờ lên lớp, nếu không làm bài tập, cô còn phụ giúp việc trong phòng, ra ngoài kiếm tiền, dù có nhàn hạ, thoải mái đến đâu, cô cũng chưa từng có nhiều thời gian rảnh rỗi.

Vậy nên cô chỉ biết viết một chút thư pháp, cũng chỉ biết một chút về cách cầm bút lông, biết về góc độ và sức lực khi cầm bút, ngoài những kiến thức này, những chuyện khác, cô cũng không biết rõ.

Viết cả buổi chiều đã kín một tờ giấy gạo.

Cầm lên đã thấy, không cách nào bắt chước được đường nét chữ viết của anh.

“Khó quá…” Bạch Chỉ cầm bút lông, nhẹ nhàng gõ gõ lên đầu mình, tự lẩm bẩm.

“Cái gì khó?” Giọng nói mà cô nhung nhớ cả ngày trời đột nhiên vang lên bên cửa.  

Bạch Chỉ ngước mắt, thấy anh cởi áo khoác, cúi đầu bước vào nhà, nới lỏng cà vạt.

“Anh về rồi!”

Cô muốn đứng dậy ôm anh, anh lại bước hai bước về phía cô, giữ lấy vai cô, ấn xuống.

“Để anh xem, cái gì khó?”

Anh vừa nói vừa khom lưng một chút, một tay chống lên bàn, một tay cầm tờ giấy chi chít chữ viết của cô nhìn ngắm.

Để lộ sự xấu xí trước mặt người trong lòng, làm cô ngại ngùng hết sức.

Bạch Chỉ vươn tay định lấy lại: “Anh đừng nhìn thì hơn…”

Anh giơ tay, không cho cô lấy lại, quay đầu nhìn cô, ngồi trên mép bàn làm việc.

“Vậy là bạn nhỏ muốn học thư pháp sao?” Anh cười khẽ, gió lạnh thấm vào, hàng chân mày dần dần giãn ra.

“Chỉ là… tùy ý viết thôi.”

“Tùy ý viết à?” Anh xoay người, đặt tờ giấy sang một bên, trải ra một tờ giấy gạo khác, lấy đồ chặn giấy đè lên, rút một cây bút lông mới, cầm trong tay, “Thư pháp không tùy ý được đâu.”

Bạch Chỉ rất nghe lời: “Em xin lỗi, em chưa từng học qua, không phải em cố ý vấy bẩn ——”

“Anh sẽ là thầy giáo của em.” Anh chấm bút lông vào mực, đặt bút vào tay cô, lòng bàn tay ấm áp lại chạm vào mu bàn tay của cô, bao bọc toàn bộ tay cô.

Bạch Chỉ hóa thân thành học sinh ngoan, lưng thẳng tắp, nghiêm túc nhìn giấy gạo.

Nhưng tâm trí lại không tập trung lắm.

Mắc kẹt giữa mùi hương tươi mát nhàn nhạt trong vòng tay anh, lòng bàn tay cũng toát mồ hôi ẩm ướt.

“Em cầm bút đúng rồi đấy.” Thầy giáo áp má lên má cô khen ngợi, kiên nhẫn cầm tay cô viết lên tờ giấy gạo, “Anh dạy em hành khải.”

Bạch Chỉ nhớ hồi còn nhỏ, lần đầu tập viết chữ, không biết cái gì, nhưng những đứa trẻ khác đều có ba mẹ nắm tay chỉ dạy.

Khi đó, cô luôn ngưỡng mộ, khát khao có một bàn tay ấm áp cầm lấy tay cô chắp bút, dạy cô từng đường nét.

Nhưng mãi đến khi cô đã luyện được chữ đẹp, cũng chưa từng có được bàn tay mà cô đã mong mỏi.

Bà ngoại biết chữ, nhưng không thể dạy cô viết: “A Chỉ nhà mình không thể bị nét chữ xấu xí của bà ngoại ảnh hưởng được.”

Trong ký ức của cô, chưa từng có hình bóng của ba mẹ.

Cả đời này, hai mươi năm dài đằng đẵng lại vô cùng ngắn ngủi, cô chưa từng gọi qua hai tiếng này.

Bà ngoại không bao giờ nhắc đến ba mẹ, giống như bà nhặt được cô, hai người họ sống nương tựa vào nhau, thế thôi.

Hôm nay đã là hai mươi mốt tháng chạp, một tuần nữa sẽ đến giao thừa.

Cô nhớ bà cụ tóc bạc quá.

Không chuyên tâm học thư pháp, bị thầy Phó bắt tại trận.

“Vào lớp của anh mà dám xao nhãng à?” Anh vui vẻ trêu chọc, quay đầu nhìn cô, “Không sợ thầy sẽ phạt em sao?”

Phạt cô…

Nghe thấy hai từ này, Bạch Chỉ không khỏi đỏ mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play