Vẫn chưa trễ lắm, anh mời cô đi xem kịch, nói một người bạn vừa khai trương sân khấu kịch, cho anh hai vé.

Bạch Chỉ không hỏi, tại sao anh độc thân mà người ta lại đưa anh hai vé.

Tóm lại là, lúc mơ màng ngồi dưới khán phòng của sân khấu kịch, ánh đèn tối dần, cô nhận ra tay mình bị anh nắm lấy.

Nhiệt độ bàn tay anh cao hơn nhiệt độ bàn tay cô, làm người ta khao khát hơi ấm đó.

Mùa đông đến, tay chân cô lạnh, không thể tự mình giữ ấm.

Vở kịch đêm đó là “Yêu Thầm Đào Hoa Nguyên”, là một vở kịch kinh điển.

Nói về tình yêu, có nuối tiếc, có cảm động, Bạch Chỉ vừa xem vừa khóc, người bên cạnh đưa tay lau nước mắt cho cô.

Khăn tay mềm mại, trông thật quen thuộc.

Cô quên mất mình đang khóc, nhìn thấy màu sắc và hoa văn trên chiếc khăn tay, lại trầm mặc: “Không phải là…”

Anh ghé đến gần, môi mỏng chạm vào vành tai cô, nhỏ giọng thì thầm: “Có phải kẻ trộm nào đó để lại cho anh không?”

Hóa ra anh biết tất cả.

Da mặt Bạch Chỉ nóng lên, cô đưa tay định cầm lấy, nhưng giữa bóng tối, bàn tay cô bị anh bắt lại.

“Đừng gây sự.” Thanh âm trầm khàn, “Còn chưa tính sổ với em đấy.”

Rõ ràng là đe dọa, nhưng tại sao qua lời anh lại mập mờ như vậy?

Bạch Chỉ không dám nhúc nhích, lại cảm giác bàn tay anh nắm lấy bàn tay cô nâng lên.

Cô quay đầu nhìn sang, có gì đó ấm áp trên mu bàn tay.

Anh hôn bàn tay cô.

Bạch Chỉ vội vàng dời mắt, trái tim loạn nhịp, không cách nào tập trung vào vở kịch, trong đầu chỉ còn lại cảm giác anh đặt nụ hôn lên mu bàn tay của cô. 

Nghĩ tới nghĩ lui, lòng bàn tay toát mồ hôi, hình như anh phát hiện ra, nhẹ nhàng mỉm cười: “Em sợ như vậy, tại sao chưa từng từ chối anh?”

“Em…” Bạch Chỉ hoảng loạn, không biết nên trả lời thế nào.

Chẳng lẽ lại nói, điều anh làm chính là điều em mong muốn?



Đến tận thời điểm vở kịch đêm đó kết thúc, nhiệt độ trên da mặt của Bạch Chỉ cũng không hề hạ xuống.

Sau khi lên xe, bàn tay bị anh nắm lấy cuối cùng cũng được tự do, trên đó còn lưu lại nhiệt độ không thuộc về cô.

“Đi đâu bây giờ?” Phó Huyền Tây nghiêng người sang, thắt dây an toàn cho cô, cổ áo anh lướt qua mặt cô, mang theo mùi hương nhàn nhạt, “Theo anh nhé?”

“Em, em muốn về trường.” Bạch Chỉ không dám nhìn anh, cúi đầu chọc chọc ngón tay, “Sắp đến giờ đóng cửa rồi.”

Cô cảm thấy có lẽ mình nên quay về trấn tĩnh lại, hoặc chuẩn bị cho chu đáo.

“Ừm…” Anh cố tình dài giọng, còn trêu chọc một chút, “Qua giờ đóng cửa thì càng tốt, như vậy sẽ không cần đưa em về.”

Bạch Chỉ đột ngột quay đầu nhìn anh, đôi mắt lấp lánh, vừa ngạc nhiên, vừa ấm ức.

“Được rồi.” Anh mỉm cười khởi động xe, “Đùa thôi, anh đưa em về.”

Trên đường đi, anh không nói nhiều, tâm tình của Bạch Chỉ cũng chầm chậm bình tĩnh lại.

Xe chạy đến cây ngô đồng bên cạnh tòa nhà ký túc xá của cô, cô tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe, bị anh gọi lại: “Anh làm tài xế cho em, không cảm ơn anh à?”

Bạch Chỉ không nghĩ ngợi gì, nói cảm ơn.

Anh khẽ nhíu mày, sau đó cũng không đành lòng, gương mặt giãn ra: “Cũng được.”

Bạch Chỉ thở phào nhẹ nhõm, chạy trối chết.

Lần này, Phó Huyền Tây không lái xe đi ngay.

Dù đó là một chiếc Mercedes-Benz, nhưng cũng là mẫu mã của hai năm trước, không quá bắt mắt, anh đỗ xe dưới cây ngô đồng như vậy cũng không sợ người ta dòm ngó.

Trong xe đang phát một bản nhạc blues, anh cứ ngồi trong xe như vậy, nhìn bóng lưng của cô bé mặc áo len trắng chạy đi mất.

Thật sự là, chạy trốn nhanh hết sức.

Anh cúi đầu, nhìn vào gương chiếu hậu, cũng không nghĩ mình có điểm nào đáng sợ.

Mấy sinh viên tốp ba, tốp bốn bước ngang qua xe anh, đôi lúc lại nhìn sang, cặp đôi trong sân bóng rổ bên cạnh còn do dự chưa chịu tách ra, gần gũi thân mật.

Nữ sinh nhỏ nhắn, mặc áo khoác len lông xù, được nam sinh nâng lên, ném quả bóng vào rổ, tươi cười vui vẻ.

Nam sinh không đành lòng thả cô ấy xuống, ngẩng đầu đòi hôn.

Đó là một đêm đẹp trời, mặt trăng tỏa sáng rực rỡ, bóng người đổ xuống sân bóng rổ, có đôi có cặp.

Phó Huyền Tây dời mắt, cười khẽ, nâng kính xe lên, rời đi.



Bạch Chỉ lại đến Đại Vũ, hỏi Từ Lẫm cô có thể đến làm thêm trong kỳ nghỉ đông không.

“Tôi học bảo vệ thực vật, ở đây có thiếu thợ làm vườn hay người trồng cây không? Cái nào tôi cũng làm được!”

Cô không muốn làm nhân viên phục vụ nữa, đó không phải là chuyên môn, cũng không biết rõ khách hàng mà mình sẽ gặp là ai, người đàn ông trước đó để lại nỗi ám ảnh quá lớn.

Nếu như không được, cô phải tìm một công việc khác.

Sở dĩ cô đến đây hỏi là vì muốn tìm hiểu về Phó Huyền Tây càng nhiều càng tốt.

Gặp được cô, Từ Lẫm vô cùng vui vẻ, anh ta dựa người lên cột nhà, lịch sự trò chuyện với cô.

Một người am hiểu như Từ Lẫm làm sao có thể không nhìn ra sự tình, anh ta thường xuyên tới lui những nơi này, tâm tình lứa đôi, chỉ cần liếc mắt một cái đã hiểu rõ.

Ngày đó anh ta mang trả khuy măng sét mà Bạch Chỉ để lại, sắc mặt của Phó tiên sinh u ám như giông bão kéo đến.

Nhưng đó chỉ là khuy măng sét, nếu là người khác mang đến, chỉ sợ Phó tiên sinh nhà họ sẽ ném đi mất, không có cách nào mang về nhà.

Không chỉ mang về, mà còn cất giữ cả chiếc khăn tay.

Từ Lẫm rất giỏi nhìn người, đối xử với Bạch Chỉ nhiệt tình như khách quý: “Tất nhiên rồi, phù hợp với chuyên ngành của cô, như vậy thì tốt quá.”

Hai người họ trò chuyện, không để ý một người bước vào hành lang, người đó khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, ăn mặc hơi chợ búa, chính là người đêm đó đã cố kéo Bạch Chỉ vào căn phòng ở Đại Vũ.

Phó chủ tịch của công ty công nghệ Tân Vũ.

Trình An liếc mắt đã nhìn thấy Bạch Chỉ đứng trong sảnh lớn.

Gương mặt này, khí chất này, rất giống bạch nguyệt quang của Bùi tiên sinh nhà anh ta.

Sở dĩ anh ta nhớ rõ như vậy là vì đã từng tham dự một bữa tiệc ở nhà họ Bùi.

Ngày đó trời mưa, mọi người đều ở trong nhà, anh ta ra ngoài nói chuyện điện thoại, quay đầu nhìn thấy Bùi Tu Niên thất thần nhìn bức ảnh.

Nhìn ngắm hết nửa tiếng.

Sau đó, anh ta tình cờ nhìn thấy bức ảnh, cô gái trong ảnh mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, buộc tóc đuôi ngựa, nụ cười thuần khiết, mang dáng vẻ của mối tình đầu.

Nhìn thấy một lần sẽ không thể nào quên.

Nghe đồn đó là bạch nguyệt quang của Bùi Tu Niên.

Bản thân Trình An cũng không nghĩ đến Đại Vũ sẽ gặp một người giống hệt bạch nguyệt quang như Bạch Chỉ.

Không ngờ hôm nay sẽ gặp ở đây.

Nghĩ đến chuyện lần trước, anh ta không tiến lên mà bước ra khỏi Đại Vũ.



Bạch Chỉ và Từ Lẫm thương lượng xong chuyện làm thêm, cô rời khỏi Đại Vũ.

Vừa rẽ một góc, lại nghe thấy tiếng kèn xe chói tai bên đường, làm cô run rẩy.

Lúc hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn lên, thấy một người đàn ông đang dựa vào bức tường trước mặt, bị làn khói bao phủ, nheo mắt nhìn cô.

Đừng nói là… Bạch Chỉ hít một hơi, bỏ chạy.

“Chạy cái gì?” Trình An giữ lấy cổ tay cô.

Bạch Chỉ vùng vẫy thoát ra, hét to: “Ăn cướp ——”

Vừa kêu một tiếng, miệng đã bị bịt lại.

Trình An thấp giọng, ghé vào tai cô cảnh cáo: “Đừng kêu bậy.”

Tất nhiên không thể nghe theo anh ta, Bạch Chỉ ra sức lên tiếng, lặp lại chiêu cũ, giẫm lên chân anh ta.

Làm sao Trình An có thể để cô đạt được ý đồ, nhanh chóng tránh ra, một mực kéo cô đến chiếc xe đang đỗ bên cạnh.

Dọc con đường, vài người tò mò nhìn họ, nhưng Trình An chỉ cười nói: “Bọn tôi cãi nhau.”

Không ai cảm thấy cô đang gặp nguy hiểm.



Xe của Trình An đỗ dưới gốc cây, anh ta lấy chìa khóa ra, mở cửa xe, một tay vẫn giữ chặt Bạch Chỉ.

Nhưng ít ra cũng đã thả lỏng một chút, một tay của Bạch Chỉ được thả ra.

Cô nhớ lần trước đến Đại Vũ đã nhét một cây kéo trong túi áo khoác, lúc giặt quần áo cũng quên lấy ra.

Đó là một cây kéo gấp, lúc gấp lại còn nhỏ hơn bàn chân mèo con, trước đây mua hộp kim chỉ được tặng kèm.

Bạch Chỉ đưa tay chạm vào cây kéo, phát hiện nó thật sự còn ở đó, thấy hơi bất ngờ!

Trong lúc Trình An mở cửa xe, cô lén lút rút cây kéo, mở ra, đâm một nhát lên tay anh ta.

“Ui ——”

Trình An buông tay ngay, kéo tay áo lên, máu tràn ra ở chỗ bị đâm.

Đến lúc rồi!

Bạch Chỉ hít một hơi, chạy nhanh như đang tham gia cuộc thi chạy năm mươi mét.

Chỉ tiếc là cây kéo được dùng để thêu thùa may vá, trời lạnh còn làm sức lực của cô suy giảm, vết thương không sâu lắm, Trình An phản ứng, nhanh chóng tóm lấy cô.

“Đúng là cô rồi.” Trình An xuýt xoa, giật lấy cây kéo trong tay cô, “Còn cầm theo công cụ gây án à?”

“Buông ra, đồ khốn!” Bạch Chỉ thở hổn hển, ánh mắt hung dữ nhìn hắn chằm chằm, “Anh không sợ Phó Huyền Tây tìm anh tính sổ sao?”

Trình An bật cười: “Không phải cô chỉ là một con nhóc không tiền không quyền chuyên đi đào mỏ sao? Còn nghĩ người ta giúp cô là vì thích cô à?”

“Chẳng qua anh ta không muốn nhìn người khác gây rối trên địa bàn của mình thôi, sao còn mơ mộng giữa ban ngày thế, tưởng mình là chim sẻ hóa phượng hoàng à?”

Trình An quan sát cô từ trên xuống dưới, nói: “Nếu cô ngoan ngoãn yên tĩnh một chút, đúng là rất giống chị gái kia, tôi giới thiệu cô cho anh em tốt của tôi nhé? Đảm bảo giàu sang phú quý.”

Bạch Chỉ vừa nghe đã hiểu, người này chắc chắn rất sợ Phó Huyền Tây, càng muốn mang anh ra làm bia đỡ đạn.

“Tất nhiên là anh ấy thích tôi rồi!” Bạch Chỉ thấy áy náy, nhưng buộc lòng phải tỏ ra khí thế, “Nếu không, anh nghĩ tại sao tôi lại có mặt ở đây?”

Trình An nhớ lại cảnh tượng Bạch Chỉ và Từ Lẫm cười nói trong sảnh, cũng hơi tin lời cô: “Cô nói Phó tiên sinh thích cô à?”

“Tất nhiên!” Bạch Chỉ thấyấnnh ta tin lời cô, khí thế càng lên cao ngút trời, cao giọng, “Tôi là bạn gái của Phó Huyền Tây, anh ấy chỉ thích tôi thôi!”

Một chiếc Aston Martin đỗ lại sau lưng cô.

Phó Huyền Tây vừa xuống xe, nghe thấy ai đó nói anh thích cô.

Anh ngước mắt nhìn sang.

Rõ ràng cô bé chỉ là một chú gà nhỏ, vậy mà lại giả vờ hung dữ, giương nanh múa vuốt, mang hết võ nghệ đẩy người kia ra.

Phó Huyền Tây nhíu mày, bước về phía đó.

Bạch Chỉ vẫn chưa nhận ra sự tình, mạnh dạn nói thêm: “Nếu anh dám động đến tôi một lần nữa, chắc chắn anh ấy sẽ không bỏ qua cho anh!”

Trình An nghe vậy, nửa tin nửa ngờ, anh ta cũng tương đối hòa nhập với người trong giới, gần đây bị đày đi nơi khác, vừa mới trở về, cũng không nghe ai nói bên cạnh anh đã có một người phụ nữ.

Hẳn là con nhóc đào mỏ này đang đùa với lửa rồi.

“Cô đặc biệt ——” Mới mắng được nửa câu, đột nhiên nhìn thấy Phó Huyền Tây chậm rãi bước đến sau lưng Bạch Chỉ, hắn tròn mắt, “Phó, Phó, Phó…”

Bạch Chỉ chưa hiểu, còn tưởng anh ta sợ cô, thừa cơ hội này, dọa anh ta thêm một chút: “Phải, là Phó ——”

“Phó Huyền Tây.” Phó Huyền Tây bước đến sau lưng cô, chu đáo nói tiếp nửa câu sau thay cô.

Bạch Chỉ im bặt, miệng mở ra còn chưa kịp đóng lại, chớp chớp mắt, da đầu tê dại.

Không, không phải đâu, anh, anh, anh?

Sao lại có thể như vậy, Bạch Chỉ cắn môi, khóc không ra nước mắt, ước gì có thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Trình An phản ứng nhanh hơn, hắn lấy cây kéo ra, để lộ vết thương đang chảy máu trên tay, đổi trắng thay đen: “Phó tiên sinh, cô ấy…”

Phó Huyền Tây rũ mắt nhìn, cây kéo còn dính một chút máu, bây giờ đã khô lại.

“Cô ấy thế nào?” Giọng điệu hờ hững nhưng đáng sợ hết sức.

Trình An toát mồ hôi lạnh, nghĩ thầm, chẳng lẽ lời con nhóc này nói là thật sao?

Vị tiên sinh này thật sự thích cô?

“Cô ấy…” Trình An luống cuống đến mức không nói được một câu đầy đủ.

“Anh ta muốn bắt em đi!” Bạch Chỉ không thèm xấu hổ nữa, đỏ mặt quay đầu tố cáo, “Em không quen anh ta, nhưng lần nào anh ta cũng muốn bắt em đi!”

Phó Huyền Tây khẽ nhướng mày nhìn cô, nở nụ cười ẩn ý: “Thật sao, bạn gái yêu dấu… của anh?”

Bạch Chỉ ngại muốn chết, mặt cô đỏ bừng, né tránh ánh mắt của anh, gật đầu: “Dạ thật.”

“Nghe chưa?” Phó Huyền Tây nhìn Trình An chằm chằm, môi nở nụ cười, ánh mắt lại lạnh lẽo đáng sợ.

“Hiểu lầm thôi!” Trình An sợ hãi, vừa cười vừa giải thích, “Thật sự chỉ là hiểu lầm thôi!”

“Tôi không biết em gái này là bạn gái của Phó tiên sinh, tôi chỉ muốn đưa cô ấy ra ngoài đi chơi thôi, hiểu lầm, thật sự chỉ là hiểu lầm!”

“Thật sao?” Gương mặt của Phó Huyền Tây khó hiểu, “Tôi cũng không biết bạn gái tôi bảo người khác dẫn đi chơi từ bao giờ.”

Anh đưa tay ra hiệu cho Quý Dung sau lưng: “Gọi cho Trình tiên sinh, hỏi xem ông ấy dạy dỗ con trai thế nào, có cần tôi giúp đỡ không.”

“Được.” Quý Dung thật sự muốn gọi.

Trình An biết ngay chuyện không ổn.

Ngày ngày giao du với người trong giới, làm sao có thể không hiểu được, một gia tộc nhỏ như nhà họ Trình mà đắc tội với nhà họ Phó, chắc chắn ba anh ta sẽ vứt bỏ anh ta để bảo vệ gia sản!

“Xin lỗi, em gái! À không, chị gái, chị dâu!”

Trình An nhịn nhục, cầu cứu Bạch Chỉ, cũng không còn quan tâm mặt mũi, hạ mình rất thấp: “Tôi có mắt như mù!”

“Xin rộng lòng tha thứ cho tôi, sau này tôi chắc chắn sẽ giữ phép tắc, lần này tôi sai rồi!”

Bạch Chỉ còn đang đắm chìm trong lời của Phó Huyền Tây, “bạn gái của anh”, không cách nào kiềm lòng được, Trình An bất ngờ thay đổi thái độ như vậy, làm cô giật mình.

Cô ghé sát vào Phó Huyền Tây, nhanh chóng lấy lại sự tự tin: “Anh giả vờ cái gì, chỉ biết ỷ mạnh hiếp yếu.”

“Em gái tốt bụng, chị dâu tốt bụng, tha thứ cho tôi ——” 

“Được rồi.” Phó Huyền Tây xoa thái dương, dần dần mất kiên nhẫn, “Quý Dung, đến nhà họ Trình đi, sau này tôi không muốn nhìn thấy anh ta nữa.”

“Được.”

Trình An vẫn giãy dụa xin tha, nhưng Phó Huyền Tây chỉ kéo Bạch Chỉ rời đi, không nhìn lại lần nào.



Đi được một đoạn, Bạch Chỉ chủ động xin lỗi: “Vừa rồi em không cố ý đâu, anh đừng tức giận.”

“Thật sao? Không phải vừa rồi còn hét to là bạn gái của anh sao?”

Giọng điệu còn mang theo ý trêu chọc, nhưng cũng nghe ra được, anh không hề tức giận.

Chẳng qua là khơi dậy niềm hứng thú trêu chọc trong anh, hình như anh muốn nhìn thấy cô đỏ mặt.

Bạch Chỉ cúi đầu cắn môi, lòng bàn tay bị anh nắm lấy, bây giờ cũng toát mồ hôi, cô không dám đáp lời.

Nhưng đúng là mặt đỏ lên rồi.



Sau đó, Phó Huyền Tây nhờ người thăm dò, tìm hiểu xem tại sao Trình An lại gây sự với Bạch Chỉ hết lần này đến lần khác.

Quý Dung làm việc rất hiệu quả, nhanh chóng mang tin tức trở về.

Phó Huyền Tây không đọc tài liệu nữa, ném lên mặt bàn ở phía xa xa, gác chân phơi nắng, giơ tay ra hiệu: “Nói chi tiết hơn một chút đi.”

Quý Dung gật đầu.

“Tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng rồi, đêm đó ở Đại Vũ, Trình An nói anh ta muốn giới thiệu một anh trai cho Bạch Chỉ, cô Bạch từ chối, Trình An mắng cô ấy, nói nếu vẻ ngoài của cô ấy không giống người kia, chắc chắn sẽ không nhận được đãi ngộ này.”

“Người kia là bạch nguyệt quang của Bùi Tu Niên.”

“Dáng vẻ và khí chất của cô Bạch tương đối giống người kia, có lẽ Trình An muốn lấy lòng Bùi Tu Niên, vậy nên mới có ý định đưa cô Bạch sang đó.”

Biểu cảm trên gương mặt của người đang lười biếng phơi nắng dần dần trở nên lạnh lẽo.

Quý Dung còn báo cáo hành động và phương hướng gần đây của Bùi Tu Niên, bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ.

Một tay Phó Huyền Tây đỡ trán, nghe hết chuyện, lại mỉa mai: “Hắn giả vờ tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, xem người khác là kẻ ngốc.”

Nhà họ Bùi của Bùi Tu Niên là đối thủ một mất một còn của nhà họ Phó suốt nhiều năm qua, rõ ràng Bùi Tu Niên là trụ cột của nhà họ Bùi.

Người này ba mươi lăm tuổi, vẻ ngoài nhã nhặn, nhưng thật ra là một doanh nhân hết sức thủ đoạn và tàn nhẫn, quấy phá trên thương trường mà không để lại động tĩnh.

Lớn hơn Phó Huyền Tây tám tuổi, cùng thế hệ với ba của Phó Huyền Tây, Phó Kính Chi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa kết hôn.  

Nghe nói hồi còn trẻ, anh ta yêu một người phụ nữ hơn tuổi, lẽ ra không nên yêu, nhưng yêu rồi cũng không có được.

Sau đó, bạch nguyệt quang biến mất, anh ta mở một vườn hoa ở trung tâm thành phố, chuyên trồng những loại cỏ hoa mà bạch nguyệt quang yêu thích.

Vườn hoa tên “Hoài Ân”, chiếm diện tích cực kỳ lớn, kéo dài từ đầu đường đến cuối hẻm, người bình thường chỉ có thể nhìn từ xa.

Nhắc đến chuyện này, Quý Dung nhớ ra mình quên nói một chuyện: “Phải rồi, trước đây cô Bạch đã đến Hoài Ân của Bùi Tu Niên, mua mấy bông hoa nhài.”

Nghĩ ngợi một lát, thấy nói vậy cũng chưa chính xác, anh ta sửa lại: “Nói đúng hơn là được tặng, Bùi Tu Niên tặng.”

Lại nghĩ ngợi một hồi, anh ta nói tiếp: “Lần đầu tiên Bạch Chỉ đến Đại Vũ, đúng lúc cháu gái của Bùi Tu Niên đang bán hoa nhài gần đó, cô Bạch đã mua một chuỗi.”

Dừng lại một lát, anh ta nói: “Có lẽ vì lý do này nên mới có lần thứ hai.”

Phó Huyền Tây lười biếng ngồi trên ghế dựa, mở mắt một lát: “…”

Thì ra chuỗi hoa nhài đó lấy từ tay Bùi Tu Niên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play