Thập Niên 70: Cô Vợ Dị Năng Bá Đạo Của Sĩ Quan Tàn Tật

Chương 17


1 tháng

trướctiếp

Anh không nhịn được nhắm chặt mắt lại, không dám nghĩ tiếp nữa, nếu bây giờ anh vẫn khỏe mạnh bình thường thì hai người sẽ hạnh phúc đến mức nào chứ?

"Dao Dao là một cô gái tốt, con bé sẽ không bỏ mặc cháu đâu, cháu phải tranh thủ sinh một đứa trẻ với con bé, thế thì sao này sẽ có con cái chăm sóc cháu." Bác Tống nói.

"Không được đâu." Tống Thanh Phong lắc đầu, nói: "Bác cả đừng nói mấy lời như vậy.

Bác Tống vội hỏi: "Chẳng lẽ không dùng được nữa sao? Sao bảo chỉ bị thương chân thôi mà, sao lại không giao hợp được, thành thái giám rồi à?"

Mặt mày bà trắng bệch cả ra, một mạch này nhà bà ấy vẫn luôn đơn truyền, ba mẹ bà ấy hơn bốn mươi mới có được cậu em trai bất tài của bà ấy.

Nhưng không ngờ cháu trai mới còn trẻ như vậy đã thành thái giám rồi?

Thế này chẳng phải là chặt đứt hương khói sao?

Vẻ mặt Tống Thanh Phong cứng đờ, lực sát thương của hai chữ thái giám quá lớn, anh suýt không nhịn được mà thanh minh cho mình!

Đúng là anh bị tàn tật thật nhưng anh vẫn có thể, phản ứng không kìm lòng được của đàn ông hồi sáng nay rất rõ ràng.

Anh không phải thái giám!

Thế nhưng lại cố gắng nhịn được.

"Vâng, cháu đã không được rồi, thế nên đừng nói như vậy nữa." Tống Thanh Phong thẫn thờ nói.

Cô là một cô gái tốt, đừng ở lại đây, để cô sống một cuộc sống bình thường như bao người phụ nữ khác đi.

Nửa đời trước của cô đã quá khổ rồi, nửa đời sau còn phải bị giày vò ở bên cạnh anh thì quá thê lương!

Bác Tống tái mặt: "Sao có thể như vậy? Cháu đừng lừa bác!"

Tống Thanh Phong chết lặng.

Bác Tống muốn khóc nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

"Không sao, không sao đâu, chỉ cần người vẫn sống tốt là được rồi."

Tống Thanh Phong nhìn bà ấy: "Bác cả, để cô ấy đi đi. ''

Bác Tống cười khổ.

Nguyên nhân bà ấy không muốn thả Kiều Niệm Dao đi là vì không biết cháu trai đã không thể giao hợp nữa, định để Tống Thanh Phong có một đứa con với Kiều Niệm Dao.

Bởi vì bà ấy vẫn còn làm việc được nên có thể phụ giúp cháu dâu một tay.

Trẻ con lớn nhanh như gió, một tuổi đã có dáng vẻ của một tuổi, chẳng mấy chốc đã trưởng thành.

Đến lúc đó, có con ruột chăm sóc, hầu hạ, dù bà ấy có phải xuống lỗ thì cũng có lý do giải thích với ba mẹ và em dâu.

Không ngờ cháu trai thậm chí còn mất cả năng lực tạo ra đời sau.

Bác Tống phải chịu một đả kích cực lớn, đồng thời cũng hơi rung động.

"Thanh Phong!"

Lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói của Tống Thanh Sơn.

Tống Thanh Sơn mang theo một con dê con từ công xã về.

Hôm nay Đại Hoàng không hề ngăn cản, trước khi đi ra ngoài, chủ nhân của nó đã dặn dò hôm nay không phải cản người.

Thế nên lúc nhìn thấy Tống Thanh Sơn đi vào, nó chỉ ngước mắt lên mà chẳng thèm quan tâm...

Bác Tống cố gắng bình tĩnh lại rồi đi ra ngoài, nhìn thấy con dê con thì hỏi: "Con dê con này là sao?"

"Ông bí thư chi bộ đã xin phụ cấp cho nhà Thanh Phong một con dê con, thư ký Trương đã phê duyệt rồi." Tống Thanh Sơn thả con dê vào trong vòng tròn, tất nhiên còn không quên cảnh giác nhìn Đại Hoàng: "Con này phải nuôi để đổi khẩu phần lương thực đấy, nếu mày dám cắn chết nó thì chủ nhân mày sẽ thịt mày để ăn thịt chó đấy!"

"Gâu!" Đại Hoàng phẫn nộ sủa gâu gâu về phía anh ấy.

"Con chó này hung dữ quá, chắc sẽ không xông lên cắn đấy chứ?" Tống Thanh Sơn hơi bất an với con chó này, con dê con này cực kỳ quý giá, khẩu phần lương thực của anh em Thanh Phong năm sau còn phải dựa vào nó đấy.

"Không đâu, Đại Hoàng nghe hiểu tiếng người đấy." Mặc dù bác Tống cũng không thân cận được với Đại Hoàng nhưng bà ấy biết Đại Hoàng rất thông minh.

Con cừu non vừa đến môi trường mới nên rất sợ hãi, nhưng sau khi bác Tống cho nó ăn một cái lá rau thì nó cũng tươi tỉnh lên, bắt đầu tự ăn.

Tống Thanh Sơn đi vào tìm Tống Thanh Phong.

"Sao rồi?" Tống Thanh Sơn hỏi.

"Vẫn tốt." Tống Thanh Phong ra hiệu cho anh ấy ngồi xuống.

Tống Thanh Sơn ngồi xuống rồi nói: "Bác cả đã báo cáo tình huống của anh với thư ký Trương rồi, bác cả vốn muốn xin tiền cứu tế cho anh nhưng điều kiện của công xã chúng ta có hạn, thứ ký Trương cho chúng ta chọn mỗi tháng nhạn mười cân lương thực cứu tế hay nuôi một con dê con? Bác cả cảm thấy nuôi dê con có lời hơn nên đã xin cho anh một con dê con, bao giờ nuôi lớn sẽ đưa đến công xã, lông dê bán được mười sáu xu một cân, cố gắng nuôi một năm thì có thể mọc ra một trăm tám mươi cân đấy. Mặc dù không nhiều nhưng dù sao cũng nhiều hơn mười cân lương thực cứu tế, coi như có tiền thu vào."

Bác Tống vừa đi vào nghe thấy thế thì nhìn cháu trai, nói: "Thanh Sơn nói đúng lắm, nuôi lớn còn có thể bán được mười mấy, hai mươi đồng, đó là một bút tiền thu vào đấy. Xem ra công xã chúng ta vẫn quan tâm đến con em bộ đội lắm!"

Tống Thanh Phong nhìn Tống Thanh Sơn, nói: "Cảm ơn ông bí thư chi bộ hộ anh."

"Em biết rồi." Tống Thanh Sơn gật đầu, anh ấy ngồi thêm một lát rồi đi về, ở nhà còn nhiều việc lắm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp