Thập Niên 70: Cô Vợ Dị Năng Bá Đạo Của Sĩ Quan Tàn Tật

Chương 12


1 tháng

trướctiếp

Trần Quế Hoa liếc nhìn cô em dâu đang than khóc, trong lòng cũng sốt ruột nhưng lại không nói nên lời.

Mẹ chồng chị ấy nắm quyền quản lý mọi việc trong gia đình.

Bởi vì nếu để người con dâu cả này nắm quyền quản lý gia đình thì có đồ gì đều bị khiêng hết về nhà mẹ đẻ.

Năm đó, sau khi ông bạn già của bà Tống ra đi, bà ấy đã đứng lên làm chủ chuyện chia gia đình.

Mời ông bí thư chi bộ, đại đội trưởng Tống và kế toán cùng đến nhà kiểm kê lại tất cả tài sản trong nhà để chia nhà một cách công bằng công chính.

Bà ấy sống cùng con trai cả, lúc đầu bà ấy không có ý định xen vào chuyện trong nhà.

Ai ngờ, chỉ một thời gian sau cả nhà đã rơi vào tình trạng đói kém thiếu ăn, bởi vì lương thực trong vạc đều bị Trần Quế Hoa cho nhà mẹ để mượn rồi.

Nói là mượn nhưng lại chẳng khác gì bánh bao đánh chó, có đi không có về.

Sau lần đó, Trần Quế Hoa đã mất quyền quản lý gia đình, thế nên từ bấy đến giờ còn chẳng dám đánh quả rắm nào.

Bởi vì cả nhà từ già đến trẻ chẳng có ai đứng về phía chị ấy cả, còn bị đánh một trận nên chẳng dám nói nhiều.

Nhìn em dâu than khóc, chị ấy thật sự chỉ có thể lo lắng suông.

Bác Tống lườm cô con dâu hai rồi thản nhiên nói: "Con không cần nói những chuyện này với mẹ, mẹ không cần quá nhiều, sau này mỗi nhà lấy mười đồng ra tiếp tế cho Thanh Phong là được."

Trần Quế Hoa trợn trừng mắt: "Mẹ, mẹ coi tiền là lá cây à? Mỗi năm phải cho mười đồng tiền? Còn chẳng bằng đi ăn cướp!"

Sắc mặt Ngô Mỹ Lan cũng cứng đờ, nhưng cô ta không muốn nói mà chọc chọc Chu Tiểu Sơn.

Chu Tiểu Sơn cũng ngồi không yên nữa: "Mẹ, nếu chúng con có điều kiện đó thì đừng nói là mười đồng, dù có hai mươi đồng thì chúng con cũng cho! Nhưng mà chúng con thật sự không có mà, chỉ riêng việc lo ăn uống cho cả gia đình đã là một vấn đề rồi, lấy đâu ra một năm mười đồng cho Thanh Phong?"

"Chú nói vớ vẩn gì thế?" Chu Đại Sơn không nhịn được nói: "Mười đồng một năm cũng không bỏ ra được à? Nhà chú có ba sức lao động trai tráng đấy."

Ngô Mỹ Lan: "Anh cả, Chu Đống, Chu Lương đều kết hôn rồi nhưng mấy đứa Chu Tả đều chưa kết hôn mà! Còn nữa, lúc trước chia nhà, nhà anh cũng được chia căn nhà cũ này rồi, còn bọn em thì phải bỏ tiền xây nhà ra ngoài đấy! Mấy đứa trẻ kết hôn hay sau này làm nhà cho chúng ở có việc gì không cần tiền không? Nếu nhà em có thừa tiền thì chẳng lẽ lại đứng ngoài nhìn mà không giúp đỡ họ hàng? Nhưng mấu chốt là chúng em phải cho được, còn nếu chúng em không có thì biết làm thế nào, chẳng lẽ còn phải bán chúng em đi mới được?"

"Mẹ..."

Môi Chu Tả giật giật, muốn nói một năm tiếp tế chú họ mười đồng cũng không phải không cho nổi.

Tất nhiên Ngô Mỹ Lan biết thừa thẳng con trai ngốc này định nói cái gì, thế là cô ta mắng luôn: "Con câm miệng cho mẹ, người lớn đang nói chuyện liên quan gì đến con."

"Thím Hai, Chu Tả sắp kết hôn rồi, sao lại không được nói chuyện?" Chu Lương nói.

Chu Tiểu Sơn tiếp lời: "Chu Tả sắp kết hôn rồi nhưng sau này còn có vợ con nữa, cháu tưởng dễ dàng lắm sao?"

Chu Lương: "Cưới vợ về rồi có cần nuôi đâu, tự mình đi làm kiếm công điểm cho đủ khẩu phần lương thực của mình là được, chỉ phải nuôi con thôi mà, cho phần cơm ăn là được, có gì khó khăn đâu?"

"Con thì biết cái gì, nuôi con có gì khó khăn hả? Câu này mà cũng nói ra được, con biết một mình con ăn hết bao nhiêu lương thực không? Ăn cứ như quỷ chết đói đầu thai bao nhiêu cũng không đủ, bụng như cái động không đáy ý, còn đòi cho phần cơm là được!" Trần Quế Hoa mắng.

Lần này chị ấy đứng về phía vợ chồng chú Hai, giúp đỡ thì được chứ muốn đòi tiền lương thì đừng hòng!

Ngô Mỹ Lan cũng đỏ cả mắt: "Chị dâu, chỉ có chị hiểu em thôi, để nuôi sống mấy anh em chúng ta, hai chúng ta phải siết chặt lưng quần, ăn không dám ăn, uống không dám uống, tích cóp mãi mới được ít tiền tiết kiệm thì còn phải trả nợ nạn đói trong nhà. Khoảng thời gian này, nhà chúng ta khó khăn thế nào cũng chỉ có người quản lý gia đình như chúng ta mới biết thôi!"

"Chị không quản lý gia đình thì cũng biết." Trần Quế Hoa nói.

Ngô Mỹ Lan nghẹn họng, tí thì quên người chị dâu này không có quyền quản lý gia đình.

Mà cũng đáng đời, ai bảo thích trợ cấp nhà mẹ đẻ thế.

Bác Tống nghe xong ý kiến của mấy người họ thì hơi tức giận: "Cho nên mấy đứa định không cho một đồng nào đúng không?"

"Mẹ, mẹ cũng phải hiểu cho nỗi khổ tâm của chúng con chứ? Nếu mà có thật thì không cần mẹ nói, tự chúng con cũng móc tiền ra, nhưng chúng con không có thật mà, mẹ muốn chúng con móc ra thế nào đây?" Chu Tiểu Sơn nghiến răng nói.

Mười đồng một năm, lại còn không phải chỉ một năm mà là hàng năm, từ giờ đến cuối đời, đó không phải chuyện nhỏ đâu!

"Nếu đứa nó không cho tiền thì con cho!" Chu Đại Sơn liếc nhìn em trai rồi quay sang bảo mẹ.

Trần Quế Hoa tức sắp chết: "Tôi không đồng ý!"

"Mẹ, lời mẹ nói không tính, chúng ta sẽ cho tiền." Chu Đống nói.

"Đúng đấy, chúng ta cho, mười tiền cũng không nhiều lắm!" Chu Lương cũng nói.

Chu Tả cảm thấy hơi khó xử, bởi vì nhà mình thật sự cho nổi mười đồng tiền này.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp