1

Vào kỷ niệm năm năm ngày chúng tôi yêu nhau, Thương Tái Ngôn không trở về.

Sau khi ăn tối một mình, tôi lướt mạng xã hội và thấy một bức ảnh của Chu Cẩm và anh ấy.

Bài viết có dòng chữ "Mất rồi lại được", và trong ảnh là Thương Tái Ngôn đang quẹt thẻ.

Chỉ có nửa bàn tay của Chu Cẩm lọt vào khung hình.

Những ngón tay thon dài đeo một chiếc nhẫn lớn như quả trứng bồ câu, lấp lánh ánh sáng.

"Bạn trai mình giàu thật đấy."

Tôi nghĩ.

Khi tôi vừa vệ sinh cá nhân xong và nằm xuống giường, cuối cùng Thương Tái Ngôn cũng trở về.

Anh ấy mở chăn ra và dùng thân thể lạnh lẽo ôm lấy tôi.

Tôi không muốn chạm vào anh, nên cố gắng lùi vào phía tường.

Nhưng Thương Tái Ngôn càng dán chặt, bàn tay to lớn của anh ấy lướt lên phía trên, cuối cùng dừng lại ở cổ tay tôi.

Một vật lạnh lẽo được đeo vào ngón tay tôi.

Nó hơi khó chịu.

Tôi nâng tay lên, thấy một chiếc nhẫn đeo ở ngón giữa.

Chiếc nhẫn đính một viên đa lớn như quả trứng bồ câu, giống hệt của Chu Cẩm.

Đó là chiếc nhẫn giống hệt cái của cô ta.

"Em thích không?"

Thương Tái Ngôn hỏi nhỏ.

Dưới ánh trăng, tóc của anh vẫn còn ướt, giọt nước từ đuôi tóc chảy dọc theo cổ lăn dài xuống.

Thương Tái Ngôn không bao giờ mặc áo khi ngủ, giọt nước trượt qua làn da mỏng có bờ ngực rộng và vùng cơ bụng săn chắc, rơi tọt xuống quần dài.

Anh yên lặng nhìn tôi, ánh mắt có chút tự hào, như thể đang chờ đợi tôi hôn anh.

Giống như mọi khi tôi nhận được quà vậy.

"To thật đấy."

Tôi cười hài lòng, vươn tay sờ vài lần qua cơ bụng, rồi nói.

"Nhưng em thích cái khác lớn hơn."

Ánh mắt của Thương Tái Ngôn dừng lại trên người tôi, con ngươi dần tối lại.

2

Ngày hôm sau khi tôi thức dậy, Thương Tái Ngôn đã đi rồi.

Tôi lại không tự chủ được mà xem trang mạng xã hội của Chu Cẩm, quả nhiên cô ta đã đăng một bài viết mới.

Chu Cẩm đang thử váy cưới.

Ở góc phía sau bức ảnh, có bóng lưng của một người đàn ông.

Bờ vai rộng và mạnh mẽ, eo thon gọn, và đôi chân dài thẳng.

Đó là Thương Tái Ngôn.

Không chỉ mình tôi nhận ra điều này.

Một người bạn cùng trường cấp ba đã để lại bình luận.

"Ồ, chú rể không phải là Thương Tái Ngôn, hot boy của trường chúng ta ngày xưa chứ?"

Chu Cẩm trả lời bằng một biểu tượng cười khúc khích che miệng.

Những bạn cũ dưới đó bắt đầu nhảy vào bình luận.

"Chúc mừng hai bạn nhé, từ áo đồng phục đến váy cưới."

"Quả nhiên cuối cùng nam thần cũng sẽ đến với nữ thần."

…..

Khi tôi đang chăm chú vào điện thoại, một tin nhắn từ Thương Tái Ngôn bất ngờ xuất hiện ở đầu màn hình.

"Em đã dậy chưa? Cháo ở trong nồi, nhớ ăn nhé."

Tôi bỏ điện thoại xuống và thấy trong bếp thật sự có nồi cháo đỏ mà Thương Tái Ngôn đã nấu.

Món ăn của Thương Tái Ngôn nấu khó mà diễn tả bằng lời, chỉ có nấu cháo là khá ngon.

Cuối cùng tôi cũng ăn cháo.

Dù có oan ức thế nào, thì tuyệt đối không thể để bụng đói.

3

Về việc Thương Tái Ngôn sẽ cưới Chu Cẩm, thực ra tôi không cảm thấy bất ngờ.

Từ hồi cấp ba, tôi đã quen biết Thương Tái Ngôn.

Lúc đó anh ấy là chàng trai nổi bật nhất trường.

Gia đình giàu có, bản thân lại sở hữu khuôn mặt đẹp thu hút sự chú ý của cả khối.

Học lực xuất sắc, còn đoạt giải nhất trong cuộc thi độc tấu violoncello cấp thành phố.

Mỗi thứ hai hàng tuần, khi diễn ra lễ chào cờ, Thương Tái Ngôn sẽ mặc bộ đồng phục trắng tinh khôi đứng trên bục phát biểu.

Ánh mắt mọi người dưới khán đài đều nhìn anh, nếu những ánh nhìn ấy có thể biến thành vật nhọn, có lẽ người anh sẽ bị đâm thành cái rổ.

Dù có bao nhiêu cô gái thích Thương Tái Ngôn, nhưng trong mắt anh chỉ có Chu Cẩm, người bạn thân từ thơ ấu.

Nói chung, anh là một người hoàn hảo đến mức vô thực.

Làm sao một người như vậy lại bị tôi lôi xuống nước nhỉ?

Sau khi tốt nghiệp lớp 12, gia đình Thương Tái Ngôn phá sản.

Mẹ của Thương Tái Ngôn nhanh chóng tái hôn, và bạn gái của anh, Chu Cẩm, thì chia tay anh để đi du học nước ngoài.

Dù vậy, số lượng cô gái tiếp cận anh vẫn không ngừng tăng lên.

Tôi nổi bật lên hoàn toàn nhờ vào may mắn.

Chúng tôi thi vào cùng một trường đại học.

Và tôi có khuôn mặt tương tự Chu Cẩm.

Tôi dễ dàng tìm thấy Thương Tái Ngôn ở quán bar gần trường đại học.

Lúc đó anh đã hơi say.

Nếu như Thương Tái Ngôn mặc bộ đồng phục trắng ngày xưa là biểu tượng của sự thanh khiết, cao quý và khoảng cách, giữa vẻ đẹp trong sáng.

Thì khi chiếc áo sơ mi trắng của anh bị thấm ướt bởi rượu, đôi mắt đen như đá obsidian đầy đau khổ, và khi anh nuốt rượu, yết hầu chuyển động lên xuống, toát lên vẻ đẹp và sức hút giới tính mà anh không hề nhận ra.

Như một hạt vàng rơi vào trong bùn lầy.

Khi mọi người trong quán bar, cả nam lẫn nữ, đều nhìn chằm chằm vào anh với ánh mắt thèm thuồng, Thương Tái Ngôn lại chỉ lo uống rượu của mình.

Cho đến khi tôi mỉm cười ngồi xuống đối diện anh.

Thương Tái Ngôn không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói.

"Cút."

"Thương Tái Ngôn."

Tôi gọi tên anh.

"Tính khí của anh bây giờ tệ quá đấy."

Thương Tái Ngôn ngẩng đầu, ánh mắt hơi rung động khi nhìn thấy khuôn mặt của tôi.

Tôi đưa Thương Tái Ngôn về nhà trọ của mình.

Anh không từ chối.

4

Nằm trên giường, tôi nói với Thương Tái Ngôn tên của mình, nói rằng chúng tôi là bạn học cấp ba.

Anh nói, không nhớ.

Ánh sáng của đèn ngủ bên giường mờ ảo.

Ánh mắt Thương Tái Ngôn nhìn tôi dần trở nên tỉnh táo.

Tôi cởi áo khoác ra, dây áo từ vai trượt xuống, anh quay mặt đi, ngồi dậy, nói rằng anh muốn về.

Tôi nhìn thấy tai anh đỏ bừng.

Không thể để con mồi đã đến miệng lại bay mất được.

Tôi đứng dậy, nắm chặt cằm anh, chủ động hôn anh.

Thương Tái Ngôn rõ ràng muốn đẩy tôi ra, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tôi, bàn tay anh từ từ buông lỏng.

Tôi biết anh ấy nhầm lẫn tôi với ai, nhưng tôi không quan tâm.

Hơn nữa, đối với một người có tính cách như Thương Tái Ngôn, có lẽ đây là sự sa ngã hiếm hoi trong đời mình.

Nếu bỏ lỡ, thì thật là đáng tiếc.

Điều duy nhất làm tôi ngạc nhiên, là phản ứng cứng nhắc đến cực điểm của Thương Tái Ngôn.

Ồ, hóa ra từ trước đến nay anh và Chu Cẩm luôn giữ mối quan hệ trong sáng.

Điều này, khiến tôi hơi sốc.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi ngồi bên cạnh giường, vô thức lấy ra một điếu thuốc dành cho phụ nữ.

Nhận thấy ánh mắt của Thương Tái Ngôn, tôi nhướn mày.

"Không quen à?"

Anh không nói gì, chỉ im lặng nhìn tôi, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói.

"Tôi không thích mùi thuốc lá."

Tôi vẫn châm lửa.

Thương Tái Ngôn vén tóc ra sau, ánh mắt tỏ ra khó chịu.

"Tôi đi đây."

Anh nói.

Tôi giơ tay chỉ về phía bên cạnh.

"Cửa ở đó."

Thương Tái Ngôn đứng dậy, nhưng không đi.

Anh quay một vòng, mở cửa sổ để không khí tràn vào, rồi tìm máy giặt, tự giặt chiếc áo sơ mi bẩn của mình.

"Tôi không thể ra ngoài như thế này."

Anh giải thích.

Tôi không quan tâm đến anh.

Thương Tái Ngôn tự đi lại quanh phòng khách một lúc, rồi quay trở lại, cúi xuống bên cạnh giường:

"Có đau không?"

Ánh mắt anh quét qua khuôn mặt tôi một lúc, dần dần di chuyển xuống và dừng lại trên môi của tôi.

Tôi tắt điếu thuốc, bình thản nói.

"Chỉ năm phút thôi, không đến mức đó."

Gương mặt Thương Tái Ngôn trở nên âm u.

Có lẽ là vì lòng tự trọng.

Anh không nói gì nữa, nhưng ánh mắt dần sâu thẳm.

Khi tôi nhận ra, Thương Tái Ngôn đã dùng một tay dựa vào tường, tay kia ôm lấy eo tôi, bao bọc tôi trong một không gian nhỏ, và hôn mạnh mẽ.

Anh tiến bộ rất nhanh.

Khi va vào đầu giường, tôi mím chặt môi, không nói thêm gì nữa.

5

Mặt ngoài chúng tôi giống như đã ở bên nhau, nhưng thực tế chỉ là mỗi người lấy thứ mình cần.

Trong lòng Thương Tái Ngôn lúc nào cũng có Chu Cẩm.

Anh sẽ nhìn chằm chằm vào những bức ảnh cô ta đăng trên Instagram từ nước ngoài và mơ màng.

Trong ảnh, cuộc sống của Chu Cẩm vẫn lộng lẫy mà kín đáo.

Do đó, Thương Tái Ngôn đang mang gánh nặng nợ nần, hoàn toàn không chủ động liên lạc với cô ta.

Vì thế, tôi đã được lợi.

Có lẽ vì lần đầu tiên quá xấu hổ, nên Thương Tái Ngôn rất kiên trì muốn chứng minh đó chỉ là một sự cố.

Người đàn ông chưa đến hai mươi, sức lực dường như không bao giờ cạn, tất cả đều dành cho tôi.

Tôi bắt đầu không thể đối phó được với anh nữa.

Ban ngày Thương Tái Ngôn phải đi học, tan học lại phải làm vài công việc để trả nợ.

Sau khi tan ca lúc mười giờ tối, nếu anh đến tìm tôi, thì chúng tôi thường quấn quýt đến sáng sớm mới ngủ.

Khi tôi thức dậy với hai quầng mắt thâm, thì Thương Tái Ngôn đã dậy dọn dẹp nhà cửa.

Người xuất sắc không chỉ có năng lượng khác biệt, mà việc học hỏi cũng tiến triển rất nhanh.

Bao gồm cả việc nhà.

Tôi bị cận, những gì không thấy được thì coi như không tồn tại.

Thương Tái Ngôn thị lực tốt, lại có tính sạch sẽ.

Vì vậy, việc nhà luôn do người nhìn thấy làm.

Còn người không làm gì, thì miệng phải ngọt.

Tôi thích gọi tên Thương Tái Ngôn, đợi anh quay đầu lại nhìn tôi, rồi chống cằm mà nói không có chút thành ý nào, “em rất thích anh đấy”.

Khi anh phải học hành và làm việc mà bận rộn không xuể, tôi cũng sẽ giả vờ thương xót mà nói, đừng cố quá, sau này em nuôi anh là được.

...

Chủ yếu là vẽ ra một tương lai tươi sáng cho anh.

Còn bánh ở đâu, không quan trọng.

Dù sao tôi cũng nghèo mà.

Mối quan hệ không nghiêm túc này của chúng tôi kéo dài đến năm thứ ba đại học, cho đến khi Thương Tái Ngôn gặp tai nạn trong một lần đi làm thêm.

Hôm đó anh nhận làm mẫu cho một buổi chụp hình ở studio của nhiếp ảnh gia.

Khi chiếc đèn treo trên đầu anh rơi xuống, đúng lúc tôi đến đưa cà phê cho anh.

Đúng vậy, xui xẻo như vậy đó.

Chiếc đèn lẽ ra phải rơi trúng đầu Thương Tái Ngôn, nhưng tôi đã đẩy anh ra.

Chiếc đèn rơi trúng chân tôi, m/á/u từ từ chảy ra.

Sau khi đến bệnh viện, Thương Tái Ngôn ngồi bên giường bệnh, có vẻ hơi mơ màng.

"Tại sao?"

Tại sao tôi lại sẵn lòng cứu anh à?

Câu trả lời rất đơn giản.

Tôi không muốn nhìn thấy khuôn mặt có thể được coi là tác phẩm nghệ thuật bị hủy hoại.

Ngay cả khi người đứng đó không phải là anh, mà là người khác, tôi cũng sẽ cứu.

Nhưng Thương Tái Ngôn có vẻ như tự suy luận ra câu trả lời khác, anh quả quyết mở lời.

"Vì em yêu anh, yêu đến không thể tự kiểm soát được.”

"Giang Chu, anh sẽ trân trọng em."

Anh siết chặt tay tôi, nhẹ nhàng hôn lên đó.

Như thể đang thực sự thề nguyện.

6

Vì chân tôi bị thương, nên Thương Tái Ngôn đã chuyển vào phòng thuê giá rẻ để chăm sóc tôi.

Ban đầu tôi nghĩ anh ấy sẽ cảm thấy phiền phức, nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại.

Mỗi sáng, anh quyết định tôi sẽ mặc gì trong ngày, kể cả đồ l/ó/t.

Anh cũng quyết định kiểu tóc tôi sẽ để, bởi tất cả đều do anh chải.

Thậm chí ăn uống, tôi cảm thấy nếu tôi có yêu cầu, anh cũng sẽ cho tôi ăn.

Mùa hè, quần áo mỏng manh, và Thương Tái Ngôn tràn đầy sức sống.

Chúng tôi đã thử nghiệm ở bàn ăn trong bếp, trong phòng tắm, trên ban công và cạnh ghế sofa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play