Hách Minh cảm nhận được con zombie đang đuổi theo mình với một tốc độ đáng sợ, cậu biết mình không thể cứ chạy thẳng nên đã quẹo vào một con hẻm, sau đó tiếp tục chạy vòng vèo.
Không thể đánh được zombie, thì ít nhất phải khiến nó không bắt kịp mình ngay lập tức.
Nhưng cứ cắm đầu chạy không phải cách hay, dù sao cũng phải tìm một chỗ ẩn nấp.
Còn không đợi đến lúc cậu kiệt sức, vậy chẳng phải chỉ còn con đường chết thôi sao?
Hách Minh không dám vào nhà của người khác. Ngoại trừ Trình Phương Lâm, cậu rất cảnh giác với người ngoài, đó là bẩm sinh, giống như bản năng của loài dã thú, trực giác cậu mách bảo những người đó sẽ không thể nào có thiện ý với mình.
Cho nên sau khi hoảng sợ chạy loạn một hồi, Hách Minh đã nhanh chóng điều chỉnh phương hướng, cố gắng vòng về phía nhà để lánh nạn.
Nhưng cuối cùng cậu phải chịu hậu quả của việc không thường xuyên ra ngoài – – Lạc đường.
Không chỉ lạc đường, cậu còn phát hiện có vẻ như mình… đã rẽ vào một ngõ cụt.
Ờm….
Vào khoảnh khắc nhìn thấy bức tường, trong đầu Hách Minh chỉ có một suy nghĩ: Hay là cứ đâm đầu vào đó rồi chết nhỉ? Đỡ hơn là bị zombie cắn chết.
Tuy nhiên, cậu không có dũng khí để làm thế.
Cho nên cậu đã chọn chiến đấu vì mạng sống của mình!
Ngay lúc sắp đụng vào tường, cậu bất chợt quay người lại đối diện với con zombie, đồng thời cởi một chiếc dép lê ra, cầm lên chỉ vào nó: “Đừng lại đây! Nếu không tao đánh chết mày đó!”
Hách Minh hét vô cùng khí thế, giống như thứ cậu đang cầm trên tay không phải một chiếc dép lê, mà là một thanh thánh kiếm sáng chói!
Nhưng zombie không cho cậu cơ hội thể hiện, chẳng thèm đợi cậu nói hết đã lao vào tấn công!
“Đậu má, cứu mạng với! A a a a – –”
Tất cả sức mạnh Hách Minh gom góp được lập tức bay biến, cậu nhắm mắt lại, cầm dép đập vào con zombie liên tục!
Bởi vì nhắm mắt nên cậu không thấy vào khoảnh khắc đó, một chùm sáng từ trên trời giáng xuống vào người mình, lan sang chiếc dép lê trong tay, chùm sáng ban đầu là màu trắng dần chuyển sang màu xanh lá.
Toàn bộ quá trình Hách Minh đều nhắm mắt lại, trong đầu tưởng tượng mình dùng chiếc dép lê đánh chết con zombie.
Chẳng biết có phải ông trời nghe được tiếng lòng của cậu không, hay là cậu bỗng nhiên có năng lực biến ước mơ thành hiện thực.
Tóm lại, lúc Hách Minh vung dép lê đập vào con zombie lần thứ hai, cậu cảm nhận được nó đã bị đánh bay.
Ngay sau đó, cách chỗ này mười mấy mét vang lên một tiếng rầm cực lớn!
Hách Minh nhắm mắt vung dép lê thêm mấy lần nữa, sau khi xác định trước mặt không còn gì thì cậu mới mở hé mắt ra, không ngờ lại thấy con zombie rượt đuổi cậu đã bị đánh bay ra xa giống y hệt trong tưởng tượng. Nó đã bị dính cứng ngắc vào bức tường cách đó mười mấy mét, không thể động đậy.
Hách Minh nhất thời sửng sốt, sống được 19 năm, bây giờ cậu mới biết mình mạnh đến thế!
Nhưng cậu cũng không suy nghĩ nhiều, sau khi kiểm tra chiếc dép lê, xác định nó không dính phải vết bẩn nào thì cậu mang lại vào chân, đi theo đường cũ để về nhà.
Trên đường cậu có gặp thêm mấy con zombie, cũng may tụi nó đang có mục tiêu khác nên không có ý định đuổi theo cậu.
Nghe những tiếng hét, tiếng cầu cứu thảm thiết xung quanh, Hách Minh cố gắng nín thở chạy hết tốc lực.
Vào thời điểm này, cậu có thể bảo vệ bản thân sống sót là tốt lắm rồi, không có dư sức đi cứu người khác.
Cuối cùng cậu cũng tìm được con đường quen thuộc, chạy một mạch về nhà, thành công dùng chìa khoá mở cửa.
“Rầm!”
Hách Minh đóng cửa lại, lúc này cậu mới dám thở ra, ngồi xuống cạnh cửa nôn khan mấy lần.
Cho dù đã tập thể dục mỗi ngày, chạy hết tốc lực trong một thời gian dài như vậy vẫn đủ làm cậu muốn đột tử.
Hiện tại tim cậu đang đập với một tần suất cực kỳ khó tin, mạnh đến nỗi cả lồng ngực cũng đau nhức.
Hách Minh dựa vào cửa nghỉ ngơi một lát, sau đó đổi dép lê, chạy phòng khách kiểm tra tất cả cửa sổ.
Khi kiểm tra cửa sổ cuối cùng, Hách Minh nhìn xuống dưới lầu, nhận ra số lượng zombie đã tăng lên rất nhiều so với lúc cậu chạy trốn.
Từ độ cao của lầu 4 nhìn xuống, Hách Minh không thấy rõ gương mặt của zombie, nên không biết bọn nó có phải là các hộ gia đình trong khu dân cư này không.
Thế nhưng với tốc độ gia tăng về số lượng như thế, cậu đoán những con zombie đã biến đổi sau khi bị cắn.
Đậu moá, Resident Evil (*) phiên bản ngoài đời thực!
(*) Resident Evil: một series trò chơi điện tử kinh dị sinh tồn của Nhật Bản
Thành thật mà nói, cho dù đã “chiến đấu” trực tiếp với zombie, Hách Minh vẫn không dám tin mọi chuyện đang xảy ra trước mắt là sự thật.
Nhưng ngoại trừ chấp nhận ra, dường như cậu cũng không còn lựa chọn nào khác.
Cậu khoá cửa sổ lại, nhanh chóng chạy đi lấy điện thoại trong phòng khách, gọi điện cho Trình Phương Lâm.
Cảm tạ trời đất, Trình Phương Lâm bắt máy: “Hách Minh…”
Không đợi anh nói xong, Hách Minh đã lo lắng nói: “Anh Trình, zombie tấn công thành phố rồi! Anh không sao chứ?!”
“Anh không sao, em mới ra ngoài về à? Có bị cắn không?” Giọng Trình Phương Lâm vẫn trầm ổn như bình thường, khiến Hách Minh lập tức bình tĩnh lại.
Đúng lúc này, Hách Minh nhạy bén nhận ra Trình Phương đã biết khu dân cư có biến.
“Không ạ, em trốn về nhà rồi.” Hách Minh đáp.
Trình Phương Lâm: “Vậy là tốt, em…”
Giọng Trình Phương Lâm đột nhiên biến mất.
Ban đầu Hách Minh tưởng anh đang do dự muốn nói gì đó, nhưng đợi mãi vẫn không nghe được âm thanh gì, lúc này cậu mới nhận ra có khả năng cuộc gọi đã bị ngắt.
“Anh Trình? Anh Trình?!”
Hách Minh hỏi mấy lần nhưng không thấy ai trả lời, đành phải bấm số gọi lại một lần nữa, vậy mà cuối cùng vẫn không liên lạc được với Trình Phương Lâm.
“Đệt!”
Nỗi bất an trong lòng Hách Minh lập tức tăng lên đến đỉnh điểm.
Đối với Hách Minh, Trình Phương Lâm là người thân duy nhất của cậu, là người cậu muốn bảo vệ dù phải liều hết tính mạng.
Cậu không dám tưởng tượng nếu không có Trình Phương Lâm, cuộc sống sau này của mình sẽ như thế nào.
– – Không được, mình phải ra ngoài tìm anh ấy!
– – Có chết thì phải chết chung một chỗ!
Nghĩ đến đây, Hách Minh đột nhiên như biến thành một người khác, ánh mắt tràn ngập sát ý, tựa như người bị dọa đến nỗi không dám mở mắt ra vừa rồi không phải cậu.
Nhưng khi Hách Minh hùng hổ đi đến cửa, nghe thấy tiếng zombie gào rú ở bên ngoài, cả người cậu lập tức cứng đờ, cầm tay nắm cửa mà không dám mở ra.
– – Tình cảm khiến con người ta xúc động, nguy hiểm giúp con người ta tỉnh táo.
Sau khi tỉnh táo lại, bụng cậu kẹt ọt ọt thật to.
Lúc này Hách Minh mới nhận ra mình đang cầm cái gì trên tay.
Cậu đưa tay ra trước mặt, trên tay là miếng sandwich bị bóp méo dạng.
Đúng rồi, mục đích cậu ra ngoài là để mua đồ ăn…
Mua được miếng sandwich này quả thật không dễ dàng.
Hách Minh thở dài, cuối cùng quyết định trước mắt cứ ngồi trong nhà đợi đã, biết đâu một lúc nữa Trình Phương Lâm lại an toàn trở về thì sao?
Nếu như cứ cố chấp lao ra ngoài, lỡ như cậu gặp nguy hiểm mất mạng, Trình Phương Lâm nhất định sẽ rất đau lòng.
Cứ như vậy, Hách Minh đã thành công tìm cho mình một cái cớ không ra khỏi nhà, cậu rót cốc nước, ra phòng khách ngồi ăn miếng sandwich.
Lúc lấy nước, Hách Minh không chú ý đèn của máy lọc nước đã tắt, đến khi muốn mở TV lên để xem có phát sóng tin tức này không nhưng mãi không bật được, cậu mới nhận ra nhà có vẻ đã bị cúp điện.
Cậu thử bật công tắc đèn lên, quả nhiên không sáng.
Cậu đi tiếp vào nhà vệ sinh mở vòi nước nên, không ngờ vẫn có nước chảy ra, nhưng Hách Minh không dám dùng – – Ai biết được trong nước có virus zombie hay không?
Hách Minh đi ra phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha ngẩn người.
Chỉ trong mười mấy phút, toàn bộ thế giới quan của cậu sụp đổ.
Ai có thể ngờ mười mấy phút trước cậu vẫn nhàn nhã ngồi trong máy lạnh xem TV chứ?
Sau khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, bên ngoài hiện tại đã triệt để thay đổi.
Xác chất thành đống, khung cảnh hỗn loạn, tiếng gào thét thảm thiết không ngừng vang lên bên tai.
Hách Minh cấu tay mình, xác định bản thân không có nằm mơ. Cậu đi tới chỗ cửa sổ nhìn xuống, bên dưới thật sự có zombie, không phải cậu xuất hiện ảo giác.
Tuy nhiên, đúng lúc cậu định ngồi xuống sô pha tiếp tục ngẩn người, bỗng nhiên có tiếng động vang lên.
“Bộp!”
Một bàn tay “người” xuất hiện trên cửa kính nhà cậu.
?!
Hách Minh sợ điếng hồn, lùi về phía sau, chân run rẩy ngồi sụp xuống đất.
“Bộp!”
Vẫn là âm thanh đấy, một bàn tay nữa ịn lên mặt kính.
Zombie, trèo… trèo lên?!
Moẹ nó, đây là lầu 4 đó!
Hách Minh không biết zombie lên đây bằng cách nào, thay vì nói nó trèo lên, chi bằng nói nó bám tường bò lên như con thạch sùng nghe có lý hơn.
Hách Minh giơ tay lên che miệng, trố mắt nhìn con zombie mặt dính đầy máu áp vào mặt kính. Dường như nó đã tìm ra mục tiêu, bắt đầu liên tục đập đầu vào cửa kính!
“Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!”
Mỗi cú đập của nó giống như đang nện vào ngực Hách Minh, tim cậu càng ngày càng đập nhanh.
Hiện tại không chỉ ngực, thậm chí đến đầu cũng đau nhức.
– – Vì sao zombie cách một cửa kính vẫn tìm được mình?!
– – Thứ này rốt cuộc dựa vào cái gì để tìm kiếm mục tiêu?!
Hách Minh cắn môi dưới, khi cửa kính bắt đầu nứt ra, cậu cố ép mình phải đứng dậy, đến khi cửa kính sắp vỡ tan, cậu cởi dép lê ra cầm trên tay.
Đúng lúc cậu cầm nó ngắm chuẩn, cửa kính hoàn toàn vỡ vụn, zombie duỗi một tay vào.
“Ai cho mày vào mà vào!” Hách Minh quát, cầm dép lê đánh vào tay con zombie.
Tuy nhiên, lần này kỳ tích không xảy ra – –
Con zombie kia thậm chí còn không rụt tay lại, đừng nói là đánh bay nó.
“Đậu má, tại sao?!” Hách Minh khó tin trợn mắt nhìn chiếc dép lê dính máu, nhanh chóng vứt nó sang một bên, sau đó cầm cây chổi đâm vào đầu zombie!
Cậu tưởng lần này mình sẽ đẩy được con zombie xuống dưới, nhưng ai ngờ thực tế lại cảm giác như đâm vào một tảng đá.
Rốt cuộc là tại sao?!
Tại sao mấy phút trước cậu có thể dùng dép lê đánh bay con zombie, hiện tại cầm chổi đâm nó thì nó méo xê dịch miếng nào?!
Chẳng lẽ trước đó cậu đã xài hết sức mạnh của mình rồi?
Hách Minh buông cây chổi xuống, lảo đảo lùi lại, trơ mắt nhìn con zombie phá tan cửa kính, trườn nửa người vào trong.
Tưởng tượng chẳng mấy chốc nữa nó sẽ hoàn toàn tiến vào nhà nhai đầu mình, đồng tử Hách Minh bỗng giãn ra, cậu gân cổ gào lên: “Cút ra ngoài!”
Cậu vung nắm đấm về phía con zombie.
“Vù – –!”
Một tia sáng màu xanh lá cây xuất hiện, nhắm thẳng vào mặt con zombie!
“Rầm!”
Con zombie lập tức bị tia sáng ấy đánh bay ra ngoài!
Hách Minh trợn mắt khó tin.
Vào khoảnh khắc zombie bị đánh bay, cậu đã nhìn thấy rõ ràng – – Tia sáng vừa đánh vào mặt nó một cách nhanh gọn dứt khoát kia, không phải là chiếc dép lê mình vừa mới đi sao?