Mùa thu lá vàng rụng, cây cối ngả màu, gió mát dễ chịu, nhưng Cam Mật lại giống như bị rút mất linh hồn, dáng đứng xinh xắn, gò má bị người ta nhìn chằm chằm đến mức ửng hồng.
Anh vốn là đến công ty, giờ lại xuất hiện ở họa xã…
Cô gái nhỏ hồi hồn, vừa định vẫy tay, Tống Mộ Chi đã mang theo chiếc áo sơ mi mà anh nói, chân dài sải bước, vài bước liền đi tới chỗ Cam Mật.
“Sao anh lại đột nhiên tới đây?” Cam Mật duỗi tay kéo góc áo anh, tới cũng không gọi cô trước một tiếng.
“Em không biết trời lạnh sao, đầu mùa thu sương mù, anh sợ em sẽ cảm lạnh.” Nói xong, anh nheo mắt lại, hơi khom người, giơ tay cầm áo bao lấy Cam Mật "Mặc áo vào."
Lý do như vậy, nhưng hôm nay trời nắng ấm, cũng không có mây, đúng là thời khắc cuối thu mát mẻ, mặc áo mỏng có hơi lạnh, cô lại thích mặc váy ngắn.
Loại thời tiết này vẫn có thể chịu được, cũng sẽ không lạnh đến mức vô lý.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT