Chỗ ăn cơm cách Tống thị không xa, đi qua đó chỉ cần mười mấy phút.
Lúc tới đây Tống Mộ Chi tự mình lái xe, tốc độ đi xe qua đương nhiên là nhanh hơn Cam Ngân Hợp còn ở tại chỗ đợi người đón.
Cam Mật bị xách giống như gà nhét vào xe, người đứng bên cạnh xe căn dặn cô đừng gây thêm phiền phức, nói trọn vẹn mấy câu, xe chậm rãi rời khỏi nhà hàng.
Kính chiếu hậu ngược với màu trời, hai bên đường đi nhanh chóng dời về sau.
Trong đầu cô gái nhỏ bỗng dưng nhảy ra hình ảnh giống như đá bóng vừa rồi, từng khung hình đảo qua, cuối cùng dừng lại ở bóng lưng của Cam Ngân Hợp dặn dò xong thì lập tức quay người rời đi, cực kỳ lạnh lùng vô tình.
Cô chăm chú suy nghĩ hồi lâu thì đột nhiên phát hiện ra.
Trước khi Cam Ngân Hợp và Tống Mộ Chi ăn ý đạt thành nhận thức chung, hai người thế mà lại chưa từng hỏi ý kiến của cô.
Lúc này Cam Mật thật sự thành quả bóng rồi, hai gò má căng lên giống như con cá nóc.
Mãi đến khi xe chạy đến dưới lầu công ty Tống thị, cô còn khẽ nhíu đầu lông mày, đắm chìm trong thế giới của mình.
Nhận ra tâm tình của cô, lúc dừng xe tắt động cơ, Tống Mộ Chi nghiêng người nhìn về phía cô: “Nếu như sợ chán thì bảo trợ lý mua vài thứ vui vui cho em.”
“...”
Cái gì mà vui vui.
Chuyện này nghe vào cứ như cô rất giống loại trẻ con cố tình gây sự nhưng được cho chút kẹo ăn là có thể rất xán lạn.
Cam Mật tưởng tượng hình tượng như thế thì vội vàng lắc đầu xua tay: “... Không cần.”
Chỉ ở một buổi chiều, cũng không biết là mấy giờ Cam Ngân Hợp tới, thật sự không cần tốn công tốn sức.
Trong nhà để xe dưới hầm hơi có vẻ u ám rất vắng lặng, đều không có ai qua lại, Tống Mộ Chi mượn ánh sáng trên kính chắn gió màu đen nhìn cô một cái, ngược lại không nói gì nữa, chỉ xuống xe rồi đi vòng qua đến chỗ ghế phụ, mở cửa cho cô.
---
Chỗ làm việc của Tống Mộ Chi ở tầng cao nhất.
Thứ được truyền thông Ngân Thành phó thác đánh giá cực cao giống như bản thân anh chính là tập đoàn Tống thị trải qua sự cọ rửa của thời gian, quanh năm đứng sừng sững trên đỉnh.
Tống thị nằm ở trung tâm vùng kinh doanh của khu đô thị chính, xí nghiệp gia tộc của Ngân Thành trăm năm truyền thừa mà đến, vào lúc nó được sáng lập và phát triển qua nhiều thế hệ sau này thì đã khoác lên mình và chiếm cứ lớp áo ngoài của tầm nhìn kiêu ngạo.
Lúc Cam Mật được dẫn đi về phía thang máy riêng thì đôi mắt của nhân viên lễ tân sáng lên như đuốc, khiến cho người ta không bỏ qua được.
“Tôi không nhìn lầm chứ, Tống tổng mang theo một cô gái tới?”
“Có lẽ là đại tiểu thư nhà họ Tống đấy, tôi nhớ Tống tổng có em gái!”
“Không giống lắm, trước đó khi Tống tổng còn ở nước ngoài, em gái của anh ấy và Tống phu nhân đã từng tới mấy lần.”
“Ai biết được, dù sao Tống tổng tiếp quản công ty lâu như vậy nhưng tôi chưa từng thấy anh ấy mang cô gái nào tới công ty.”
“Chuyện hiếm lạ, may mà lúc sống còn thấy được.”
Trước khi cửa thang máy đóng lại, Cam Mật còn có thể lờ mờ nghe thấy chút tiếng thảo luận, là sự sôi nổi mà cố ý giảm thấp xuống cũng không che giấu được.
Tống Mộ Chi giống như là không nghe thấy, lại giống như là đã quen rồi, vẻ mặt không có sự dao động quá lớn.
Vào lúc thang máy chậm rãi đi lên, đầu ngón tay anh nhấn vào màn hình.
Tầng cao nhất yên tĩnh hơn rất nhiều so với ở dưới lầu.
Có lẽ là trước đó đã nói trước, hai người trợ lý riêng của Tống Mộ Chi nhìn thấy Cam Mật cũng không kinh ngạc quá lớn.
Một mạch đi qua hành lang, phòng trợ lý, lại đến phòng làm việc bao quanh hơn nửa tầng trên cùng, sau khi trợ lý hỏi xong thì cất bước đi về phía trước đẩy mở cửa văn phòng.
Tống Mộ Chi mang theo Cam Mật đi vào, dừng lại ở ghế sô pha nửa hình tròn bên cạnh bức bình phong: “Em ngồi ở bên này, đồ trên bàn đều có thể dùng được.”
Cam Mật đưa ánh mắt nhìn qua.
Trên bàn trà bên cạnh ghế sô pha có nguyên bộ đồ uống trà sứ men xanh, ở chỗ ngồi rộng rãi đặt một chồng lớn bản vẽ màu trắng và các loại bút màu.
Cô nhìn thấy giấy và bút là ngứa tay, cất giọng hỏi: “Thật sự có thể tùy ý đụng vào?!”
Tống Mộ Chi đang cởi áo khoác, nghe vậy thì dừng lại: “Chẳng lẽ là giả, anh lấy lại?”
Lần này Cam Mật không truy hỏi nữa, cô ném balo nhỏ về phía ghế sô pha, vui vẻ đi qua.
Trong văn phòng chiếm diện tích rộng lớn, ngoại trừ phòng tiếp khách và ghế sô pha chiêu đãi khách dùng bình phong ngăn cách thì phía bên phải còn có một căn phòng bí ẩn.
Bàn làm việc của Tống Mộ Chi nằm ở cuối cùng của trung tâm, cửa sổ sát đất hình tròn phía sau chiếu ra diện mạo của cả thành phố, nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau.
Cam Mật thu hồi ánh mắt lại từ sông Ngân ngoài cửa sổ, dốc sức tìm một tư thế thoải mái nhất có thể vùi mình.
Cô còn chưa uốn éo được mấy cái thì cửa phòng làm việc lại tiếp tục bị đẩy ra.
Lúc này có một người đi vào, nhẹ nhàng đặt ly nước lên bàn trà trước mặt Cam Mật.
Cô gái nhỏ giương mắt: “Cái đó… cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn.” Từ Liệt duy trì nụ cười chuyên nghiệp: “Cam tiểu thư, cô gọi tôi là trợ lý Từ là được, ngoài cửa là Lý Thanh, trợ lý Lý.”
Cam Mật gật đầu, cầm lấy cái ly uống nước rồi lại nghe anh ta nói: “Sau này cô có cần gì thì dặn dò tôi là được.”
Từ Liệt chuyển sang cầm văn kiện bước vào trong phòng làm việc, đi đến bên chỗ Tống Mộ Chi báo cáo.
Lúc trợ lý Từ một lần nữa đóng cửa lại, văn phòng bởi vì vậy mà nhanh chóng được chia cắt thành hai khu vực.
Tống Mộ Chi không rảnh rỗi, trong phòng ngoại trừ động tĩnh sột soạt do Cam Mật tự mình phát ra thì còn có tiếng gõ bàn phím thỉnh thoảng truyền đến từ bên chỗ anh.
Cam Mật cầm lấy giấy, dùng đầu bút gõ vào trán, nhìn về phía Tống Mộ Chi ngồi sau bàn làm việc.
Thật ra hào môn ở Ngân Thành cũng chia ra từng giai cấp.
Hiện nay thế gia có tài lực hùng hậu lại nắm giữ các đường dây quan trọng thì đa số ở phía Nam thành phố. Bàn đến các công tử tiếp quản cầm quyền của đời này, có người dựa lưng vào ngọn núi lớn hóng mát, có người làm trò cười lăn lộn, mà có người bày mưu nghĩ kế, kế thừa phong phạm của thế hệ đi trước.
Tống Mộ Chi rõ ràng là người thuộc vế sau cùng.
Người thanh quý lạnh lùng, xa cách có độ như vậy, thủ đoạn cực kỳ linh hoạt, không nể tình riêng.
Ngay cả Cam Quý Đình trước kia cũng liên tục khen ngợi, nói rất nhanh Tống Mộ Chi sẽ đuổi kịp bố Tống ở thời kỳ đỉnh cao.
Hậu sinh khả úy*.
*“Hậu sinh khả úy” là một câu thành ngữ dùng để chỉ tài năng của lớp trẻ, cho rằng họ đáng được tôn trọng, vì họ thông minh, dễ thích nghi, biết cầu tiến, siêng năng, tương lai sáng sủa. Từ “Hậu sinh” ở đây là chỉ lớp người trẻ, thanh thiếu niên. Còn chữ “Úy” có nghĩa là kính phục.
Lời tán thưởng như vậy, đoán chừng Tống Mộ Chi đã nghe từ lúc nhỏ đến lớn nhỉ.
Cam Mật vẫn kịp suy nghĩ nhiều, chưa được một lúc, trợ lý Từ vốn đã đi ra ngoài một lần nữa quay lại.
Lúc này anh ta đặt lên bàn ra ba dĩa bánh nhỏ cùng với mấy quyển tập tranh.
“...”
Cam Mật bình tĩnh nhìn qua bàn trà, sau đó trong lòng trở nên tối tăm, cô chợt đặt ánh mắt lên người Tống Mộ Chi ở cách đó không xa.
---
Thật ra cô vừa ăn cơm trưa xong, nhưng sự oán thầm như vậy chỉ dừng lại mấy giây.
Cảm giác bụng một lần nữa căng ra cũng không quá tốt, Cam Mật thoáng ưỡn cái bụng nhỏ, vỗ vỗ lên đó.
Cô hơi mệt, hậu quả của việc ăn nhiều chính là mang đến cơn mệt mỏi sinh lý.
Cô hơi chống mặt, lắc đầu vẫy đi cơn buồn ngủ.
Thời khắc cơn mưa to buổi chiều mùa hạ sắp đến chắc chắn là nóng bức.
Cho dù trong phòng máy điều hòa trong phòng có thể điều chỉnh nhiệt độ nhưng sự trì trệ mơ hồ này vẫn có thể xuyên qua cửa sổ đập vào mặt.
Một chút tiếng sột soạt trước đó trong phòng dần dần thu nhỏ, sau đó hoàn toàn mất đi.
Chốc lát, Tống Mộ Chi nghe thấy ở chỗ bàn trà bên kia truyền đến một tiếng “Đùng”.
Không nặng không nhẹ, nhưng ở trong phòng làm việc yên tĩnh rộng rãi thì rất rõ ràng.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía bên kia, Cam Mật không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, nhắm chặt mắt lại.
Đầu đặt trên mặt bàn trà.
Cô không ngồi ghế sô pha, ngược lại là ngồi xếp bằng, vùi mình trên mặt thảm giữa ghế sô pha và bàn trà.
Phía trên cô gái nhỏ mặc một chiếc áo màu vàng nhạt có tay áo phồng, hai cánh tay nhỏ mềm đến mức giống như trổ cành nảy mầm khoác lên mặt bàn, nửa bên cánh tay cong lại, thoáng ôm lấy chính mình.
Ở tư thế nửa nằm sấp, động tác có chút lớn, kéo lấy vạt áo của cô, để lộ ra vòng eo trắng mềm tinh tế.
Trông dáng vẻ cô không quá thoải mái, đầu lông mày hơi nhíu lại.
Thỉnh thoảng nói thầm vài tiếng.
Cái tiếng vừa rồi nghe thấy rất đau.
Tống Mộ Chi đứng dậy từ sau bàn làm việc, anh đi đến gần, Cam Mật đã đổi sang đè mặt bên khác.
Anh chậm rãi cúi người, nhìn cô gái nhỏ ngủ đến mức gương mặt thịt nhô lên, khuôn mặt trắng mềm phảng phất như nụ mầm có thể chảy nước.
Có lẽ là bị sợi tóc làm cho ngứa ngáy.
Sau khi mông lung, cô lẩm bẩm giơ tay lên gạt đi, thế nhưng làm sao cũng không được, ngược lại khiến cho tóc loạn hơn.
Tống Mộ Chi nhìn cô chăm chú như vậy, sau đó, không biết qua bao lâu anh mới có động tác.
Đường nét đẹp đẽ của người đàn ông trẻ tuổi được nửa bên ánh sáng chiếu ngược phác họa đến mức cực kỳ lưu loát, anh cúi người, bàn tay với xương ngón tay rõ ràng tiến đến đôi môi hiện lên màu đỏ ẩm ướt của cô gái nhỏ nhưng lại không đến gần.
Chỉ dừng lại giây lát rồi đi đến bên tai, nhẹ nhàng cuốn lấy tóc đen mà cô làm loạn vén đến sau tai.
---
Cam Mật bỗng nhiên tỉnh giấc.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy trên đỉnh đầu lơ lửng một ánh mắt không thể bỏ qua.
Cô mở mắt ra.
Bàn trà rơi vào trong tầm mắt, mặt đất mềm mại, không có một thứ nào là không nhắc nhở cô, nơi này không phải là nhà.
Là phòng làm việc của Tống Mộ Chi.
Cô tự mình ngẩng đầu, trực tiếp nghênh đón tầm mắt rũ xuống thăm dò qua của cô: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi?”
“...”
Được rồi, thật sự không phải là ảo giác.
Cam Mật chớp mắt mấy cái, phút chốc chậm chạp nhận ra, trời bên ngoài đã hoàn toàn thay đổi, lúc chiều vẫn mang màu xám điểm xuyến sự nặng nề, bây giờ đã là mây đen dày âm u đặc bao phủ.
Trong văn phòng mở đèn lớn, sáng đến lóa mắt.
Làm nổi bật lên đôi mắt càng thêm sâu thẳm của Tống Mộ Chi.
Anh ngồi ở trên ghế sô pha bên cạnh, cũng không biết anh đã ngồi ở đây bao lâu và nhìn bao lâu.
Nói thật ra, Cam Mật thật sự muốn phỉ nhổ chính mình.
Rốt cuộc là vì sao mà cô có thể ngủ như vậy được??
Cô gái nhỏ cố gắng phá tan sự xấu hổ nhàn nhạt dấy lên ở trong phòng, cô nhếch khóe miệng, hiếm khi ngu ngơ: “Hì hì… em ngủ khá lâu rồi nhỉ?”
“Là rất lâu.” Hai con ngươi dưới hàng lông mi của Tống mộ Chi thoáng chút ánh sáng, ánh mắt nhìn về phía cô mang theo một chút hàm xúc không nói rõ được cũng không tả rõ được: “Buổi sáng mười một giờ dậy.”
“...”
Cô hỏi như vậy, sao anh còn thật sự nói thuận theo chứ!
Không phải ý tứ của Tống Mộ Chi chính là --- buổi sáng cô ngủ dậy muộn như vậy, buổi chiều thế mà còn có thể ngủ tiếp được.
Cam Mật rầm rì, tìm cho mình đủ loại lý do và cớ: “Em đây là bởi vì tối hôm qua ngủ rất trễ, bình thường không như vậy, lúc còn ở Chương Niên Thư Xã, em ngoại trừ ngủ sớm thì ngày hôm sau còn có thể chạy bộ sáng sớm.”
Dứt lời, cô gái nhỏ lại phát hiện ra có cái gì đó không đúng.
Rũ mắt nhìn, trước mặt và phía sau cô đều đặt gối ôm, giống như cái bánh hamburger, vô cùng lớn, cũng vô cùng mềm.
Cam Mật bị kẹp ở giữa lại bạo kích hai mặt trở thành cái sandwich.
Còn là kiểu nhân vàng.
“...”
“Cái đó ngược lại không tệ.” Rõ ràng là Tống Mộ Chi không nghe mấy lời vô ích của cô, sau khi đáp lại, anh đưa tay nhìn đồng hồ: “Sắp tới giờ cơm tối rồi, chút nữa em muốn ăn cái gì?”
Cơm tối cơm tối.
Cam Mật có chút buồn bực.
Cái cảnh giới ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn này, chỉ sợ là không ai có thể địch lại được.
Ai có thể hiểu cho cô?
Giờ phút này Cam Ngân Hợp đột nhiên trở thành cứu tinh lớn nhất.
Ném gối ôm đi, vì ngồi lâu nên chân của cô vẫn còn hơi mỏi, cô dốc sức gõ: “Không phải anh của em nói tới đón em sao, cơm tối thì… không cần đâu nhỉ?”
“Cậu ấy không nói với em? Chuyện bên đó một buổi chiều hoàn toàn không giải quyết được.”
Lúc này Tống Mộ Chi vừa cầm lên một cái chén sứ men xanh thưởng thức.
Động tác của anh chậm rãi, bàn tay với khớp xương rõ ràng cầm lấy vách chén, anh cúi đầu rũ mắt đánh giá.
Nhẹ như mây gió như vậy, ngược lại là dáng vẻ chắc chắn cô nhất định sẽ ở lại.
Lời còn lại của Cam Mật kẹt ở yết hầu: “Vậy thì cần bao lâu mới xong?”
Tống Mộ Chi đặt chén sứ men xanh xuống rồi ngước mắt nhìn về phía cô: “Cho dù là bao lâu thì em cũng không đi được.”
Dứt lời, nhìn qua dáng vẻ âm thầm phát điên của cô gái nhỏ, giọng điệu của Tống Mộ Chi thả nhẹ nhàng chậm rãi: “Có lẽ là phải đến chín giờ tối anh trai em mới có thể tới đón em được.”
Cam Mật trộm nhìn anh một cái: “Vậy, vậy đợi lát nữa đi, bây giờ em thật sự không đói.”
Trừ nguyên nhân này, cô chẳng hề muốn quấy rầy Tống Mộ Chi.
Bỏ những chuyện đã làm phiền trước đó qua một bên, hiện tại hai người vẫn chưa đến mức anh phải chăm sóc mọi lúc mọi nơi.
Còn nữa, trông Tống Mộ Chi vẫn luôn ở trong văn phòng không đi đâu cả, trên thực tế thì điện thoại của anh đều được trợ lý xử lý xong rồi mới chuyển máy vào, vô cùng bận rộn.
Ở đây là được, cô nghĩ.
Anh bận rộn việc của anh, cô có thể tự mình ra ngoài ăn.
Có điều lần này đợi cũng không quá lâu, rất nhanh trợ lý Từ đã đẩy cửa đi vào, hỏi Cam Mật cơm tối cần gọi cái gì.
Mà cơn giông đã điên cuồng đến, bầu trời ngoài cửa sổ rơi vào một màu thuần, đen đặc gần như không tan ra được.
Đi ra ngoài ăn là chuyện gần như không có khả năng.
Việc cô muốn làm liên tục gặp khó, cộng thêm buổi chiều tham ngủ lại bị bắt được --- Cam Mật có chút căm phẫn.
Tống Mộ Chi đã sớm quay lại bàn làm việc bên kia, giống như là biết cô đang suy nghĩ cái gì: “Em không muốn ở đây ăn thì cũng được, anh có thể đưa em về đại viện, có điều tối nay trong nhà em không có ai, cho nên trước khi anh trai của em về, em chỉ có thể ở Tống trạch.”
“...”
Đột nhiên nghe thấy cái logic này còn rất trôi chảy.
Thấy cô dừng tiếng, Tống Mộ Chi tiếp tục đề tài vừa rồi, ánh mắt khóa chặt cô: “Muốn ăn cái gì?”
“...”
Tống Mộ Chi thấy Cam Mật vẫn không lên tiếng thì nhướng mày nhìn qua: “Không nói anh sẽ bảo trợ lý gọi cho em phần ăn trẻ em.”
Lúc này đôi mắt hạnh của Cam Mật trợn tròn.
Cam Ngân Hợp chỉ thuận miệng nói như vậy, anh lại còn cho rằng anh đang chăm trẻ con.
Có lẽ yên lặng đã được một thế kỷ, cô gái nhỏ đột nhiên thông suốt.
Cô duỗi năm ngón tay, lắc lắc giữa không trung: “Em muốn ăn mì thịt bò của Đỉnh Ký, là loại làm ngay, nếu như không có thì không ăn đâu.”
Đỉnh Ký là nhà hàng Michelin ba sao mới mở dưới trướng Hoa An Đình Thành, hương vị cực ngon, ba ngày trước đó Cam Mật có thể đi hai lần.
Nhà hàng sử dụng chế độ hội viên, không đặt trước thì đều không ăn được, hơn nữa mì thịt bò cách mấy ngày mới được cung cấp, không nhất định sẽ có.
Yêu cầu này rõ ràng vô cùng vô lý.
Lần này, Tống Mộ Chi quả nhiên không nói nữa.
Trợ lý Từ cũng đóng cửa lại.
Chính bọn họ không ăn mà sao cứ phải hỏi cô, cô đã sớm nói cô không đói rồi.
Cam Mật tiếp tục ngồi xuống vẽ vẽ vòng vòng trên giấy, bởi vì quan hệ của Cam Quý Đình mà cô có thể gọi thức ăn ngoài bất cứ lúc nào.
Cô ngồi xuống lấy điện thoại xem, hôm nay quả nhiên không có mì thịt bò.
Cô gái nhỏ lướt trên màn hình xuống dưới cùng, thấy Tống Ngải Thiên đăng vào vòng bạn bè hiện trường của ca sĩ đỉnh lưu Hạ Vân Nghi, cô lập tức có hứng thú.
Xem video lâu, gần một tiếng đồng hồ bị lãng phí qua đi.
Cam Mật hạ quyết tâm dùng số bánh ngọt còn lại lấp dạ dày, trong lúc mò mẫm lại nhắn tin cho Cam Ngân Hợp.
Hỏi anh chín giờ thật sự có thể tới đây không.
Đúng lúc này, bên ngoài phòng làm việc mơ hồ có tiếng lộc cộc của bánh xe lướt qua vang lên.
Càng nghe càng thấy gần bên này.
Cam Mật có chút khó hiểu.
Khỏi cần phải nói, văn phòng ở tầng cao nhất này không có gì ngoại trừ cảm thấy thời tiết giống như gần trong gang tấc, nhiều lúc đều là sự yên lặng vô biên khiến cho người ta rất nhanh có thể yên tĩnh trở lại.
Hôm nay động tĩnh lớn như vậy, cho dù là con đường tiếp khách ở lầu một cũng không thể có tiếng như vậy nhỉ.
Cô gái nhỏ gãi gãi lông mi, vừa muốn hướng về phía vị trí của Tống Mộ Chi hỏi thăm.
Rất nhanh lại bị tiếng đẩy cửa hấp dẫn.
Một người trung niên mặc áo khoác trắng đầu bếp đội mũ đầu bếp, đẩy xe thức ăn, chậm rãi dừng ở vùng trống đối diện ghế sô pha dưới sự hướng dẫn của hai người trợ lý.
Trên xe thức ăn có nguyên bộ nồi hơi, nước nóng cùng với cục bột vẫn chưa nhào xong mà chỉ vừa trộn.
Mơ hồ có mùi thơm nồng truyền đến.
Người trung niên đứng sau xe thức ăn, hướng về phía bàn làm việc tỏ ý.
Người đàn ông đang lật văn kiện không ngẩng lên mà hơi gật đầu.
Đầu bếp nhận được lệnh tiến lên bắt đầu, không dừng lại một chút nào.
Vỗ lên cục bột hai cái “bộp bộp”, động tác phải gọi là thuần thục lưu loát.
Ông ấy vừa nhào bột vừa thở hổn hển vừa hướng về phía Cam Mật nói một câu “Cô gái nhỏ mì thịt bò này của cô là muốn có nước hay là trộn đây?”
Gương mặt của Cam Mật bị hơi nước bốc lên làm cho hơi bối tối, mà trong trận chiến lớn như vậy, trợ lý Từ ở một bên không có chút rung động nào, giọng điệu còn bình tĩnh hơn khuôn mặt: “Cam tiểu thư, mì thịt bò Đỉnh Ký mà cô muốn.”
Dừng lại một chút, anh ta lại bổ sung một câu: “Làm ngay.”