Tống Mộ Chi dứt lời, trên bàn ăn rơi vào sự im lặng ngắn ngủi, người đang ngồi mang theo sắc mặt khác nhau.
Lương Âm Uyển không hiểu ra sao, Cam Quý Đình thì liên tục đưa ánh mắt dò xét hướng về phía bên này.
Trong số đó Cam Mật là người có phản ứng lớn nhất, cô trừng lớn đôi mắt hạnh lên, giống như là không biết Tống Mộ Chi còn có thể làm ra một màn như vậy, cả người phảng phất như chú chim bồ câu đang vẫy vùng trong tầng mây lại bỗng dưng bị sét đánh, lớp lông xòe ra đều trở nên xìu đi.
Anh có thể nói rõ ràng hơn một chút không!
Bầu không khí trên bàn cơm có chút ngưng đọng, đều đang đợi câu tiếp theo của Tống Mộ Chi.
Anh không nói thêm nữa, tự ý bỏ qua: “Đã lâu rồi ông Lục không mở cửa, tối nay đã dùng mực tạo ra tranh.”
Một câu không nhẹ không nặng ngược lại đã thay đổi chủ đề sang hướng khác.
Hóa ra là nghĩ đến cái này, Lương Âm Uyển bừng tỉnh: “Nói đến đây, tối nay cháu được mời đến triển lãm tranh cũng là bởi vì sau này Tống thị và Chương Niên Thư Xã có hợp tác nhỏ, bởi vì quan hệ của ông nội cháu?”
Bà cảm thấy, phía sau chuyện này phần nhiều là có ý của ông Tống.
Thế hệ trước nghĩ đến duyên phận trước kia, chắc chắn sẽ thường xuyên liên hệ, mà ông Tống trong trí nhớ quả thật là kiểu người thư hương đó.
Tống Mộ Chi: “Trước mắt thì tạm thời nhà như vậy ạ.”
Lương Âm Uyển: “Thật đúng là bị bác nói trúng rồi, à đúng rồi, hôm nay cháu có muốn ở tạm một đêm ở chỗ chúng ta không? Trong nhà còn nhiều phòng trống.”
Tống Mộ Chi bình tĩnh từ chối: “Không cần đâu bác gói, lát nữa cháu về nhà cũ ngủ.”
Tống trạch ở ngay sát vách, chỉ cách mấy bước chân.
Chuyện này không cần nói qua nói lại nữa.
Một bữa cơm không nhanh không chậm, Lương Âm Uyển rời đi trước, nói là phải đến phòng bếp để lại đồ ăn, trong nhà còn có người chưa về, đến lúc đó chắc chắn là ít nhiều gì cũng muốn ăn một chút.
Cam Quý Đình bận rộn công việc, sau bữa ăn không trò chuyện được bao lâu thì kéo Tống Mộ Chi lên lầu.
Lầu một trống rỗng có vẻ hơi quạnh quẽ, thím Trần rảnh rỗi đi tới thu dọn bàn ăn, thím ấy nhanh nhẹn nắm chặt tay áo của Cam Mật, bắt được người rồi kéo cô đến bên cạnh.
“Thím Trần, gọi cháu làm gì thế.”
Cô gái nhỏ sau bữa ăn thì đâm lười, mở miệng ngáp, giọng nói cũng thấp hơn mấy tông.
“Cháu còn nói sao.” Thím Trần ghé vào bên tai Cam Mật: “Trước đó thím đã pha trà tỉnh thần* cho cháu, cháu suốt ngày chạy nhảy ở bên ngoài, mặt trời mùa hè gay gắt như vậy, thật sự không sợ phơi nắng đến ngốc luôn sao?”
*Trà tỉnh thần là một loại trà, nguyên liệu chính là lá bạc hà, chanh, cỏ roi ngựa, v.v. Hiệu quả và đặc tính: Hương vị sảng khoái có thể làm tỉnh táo và giảm mệt mỏi.
“Hóa ra là nói chuyện này… Như vậy thì cũng không cần thần bí thế chứ, ở đây lại không có người khác.” Cam Mật đã bôn ba một ngày nên có chút mệt, cô đưa tay dụi mắt, giành nói trước: “Cháu biết, cháu sẽ uống.”
“Con nhỏ này, là bảo cháu uống hay không sao, ý của thím là hay là sau này cháu ở nhà nghỉ ngơi nhiều một chút, con gái nhà người ta ước gì ở trong phòng không ra ngoài, cháu thì hay rồi, nhất định phải làm ngược lại.”
Cam Mật nhếch khóe miệng: “Cháu vui mà.”
Cô nói xong thì chống một nửa cánh tay mềm mại lên bậc thềm: “Thím đừng quản cháu, anh tư trước đó cả tuần không về, nghiêm trọng hơn cháu nhiều.”
“Cháu đi so với nó? Bạn gái của tứ thiếu gia đổi hết người này đến người khác, thím còn sợ nó làm hư cháu đấy.”
Thím Trần lại dặn dò một lần rồi bưng mâm đi về phía phòng bếp, giọng nói từ xa xa truyền tới, cuối cùng chỉ còn lại âm cuối.
Cam Mật đứng tại chỗ sửng sốt một lúc, vừa cất bước chân chuẩn bị đi lấy điện thoại nhắn tin, thế nhưng động tác quá lớn, dẫn đến thân thể cả người cô đều bất ổn, đầu gối hơi cong lại chống lên mép ghế sô pha ở bên cạnh, mắt thấy sắp ngã vào ---
Cổ tay nhanh chóng được cầm lấy, ở bên cạnh có cái bóng phủ tới, hơi thở lành lạnh sạch sẽ bọc lấy cô như che trời lấp đất.
Bị một lực mạnh mẽ kéo về phía sau, cả người Cam Mật đứng vững, đồng thời cô theo bản năng mà giương mắt nhìn bên cạnh.
Không biết Tống Mộ Chi đã xuống lầu từ lúc nào, lặng yên không một tiếng động, chỉ có một mình anh.
“Chú ý một chút.” Dứt lời, anh buông lỏng tay ra.
“... Ồ.”
Có lẽ là anh muốn đi rồi, anh hơi khom lưng xuống, nghiêng người lấy chiếc áo khoác được đặt trên ghế sô pha.
Lúc này hai người ở rất gần nhau, trong phòng khách rộng rãi đã sớm tắt chiếc đèn lớn nhất, trong phòng chỉ còn lại đèn trên tường mờ nhạt ở bốn phía.
Ánh trăng nhàn nhạt chảy xuôi, trải trên mặt thảm mềm mại.
Cam Mật im ắng nhìn một lúc, đột nhiên nghe thấy Tống Mộ Chi mở miệng.
“Hôm nay sao em không nói chuyện với anh.”
Cam Mật ngước mắt, chỉ nhìn thấy bên mặt của anh.
Đường nét quai hàm của Tống Mộ Chi được ánh trăng đánh bóng, đường cong trôi chảy của nửa bên còn lại bị che khuất, lạnh lùng đến mức đẹp đẽ.
Anh không nhìn cô, thu lại ánh mắt, bàn tay với xương ngón tay rõ ràng đặt trên tay áo cài nút chỉnh sửa.
Cam Mật phồng quai hàm, lập tức rũ mắt xuống: “Em đã nói với anh rồi mà…”
Tống Mộ Chi cài tay áo xong thì vắt áo khoác lên khuỷu tay: “Em xác định đó gọi là nói?”
Bình thường Cam Mật giao lưu với người khác như thế nào, anh cũng xem như là rõ ràng.
Mới vừa rồi nói chuyện với thím Trần cũng như vậy.
Mà với anh, nhìn thấy nào cũng thấy là đang cố ý trốn tránh không đáp lời.
Giống như là dồn hết tâm trí để tránh đi vậy.
Cam Mật bị nói trúng tim đen mở miệng, lại cắn môi: “Không nói cũng là có lý do.”
Cô bắt đầu giải thích cho chính mình: “Chính là… có khoảng cách thế hệ chứ sao.”
Tống Mộ Chi không hiểu, đảo mắt nhìn sang cô, đôi mắt trầm xuống.
Cô gái nhỏ hừ một tiếng: “Không có chủ đề chung, anh lớn hơn em rất nhiều.”
Không nghĩ tới là lý do này, người đàn ông trẻ tuổi hiếm khi sửng sốt.
Đây là thay đổi cách nói anh già?
Sau khi Tống Mộ Chi sửng sốt trong một lúc ngắn ngủi, anh đưa tay lên gõ đầu cô: “Lớn hơn ba tuổi thôi, lấy đâu ra nhiều vậy?”
“Chính là nhiều thế đấy.” Cam Mật xoa xoa đầu, nhỏ giọng phản bác lại: “Dù sao thì không phải trước kia anh còn nói em nhỏ à.”
Đôi lông mày đen như mực của Tống Mộ Chi hơi nhíu lại, sau đó không biết là nghĩ đến cái gì, anh mượn ánh sáng mờ tối nhìn về phía cô: “Anh thật sự không nhìn ra, con gái thù dai như vậy?”
Không cho Cam Mật có cơ hội đáp lại, anh đưa tay nhìn thời gian: “Không còn sớm nữa, em đi lên lầu ngủ đi.”
---
Ngủ ngủ, câu nói này giống như có ma chú, gắt gao quấn bên tai cô không tan.
Ngủ được mới lạ!
Nói chuyện thì nói đàng hoàng đi, sao còn nhất định phải vỗ một cái lên trán cô?
Cơn buồn ngủ ban đầu của Cam Mật trải qua chuyện vừa rồi đã “Đùng” một cái bay sạch, biến mất không còn lại gì.
Cô thay đồ ngủ xong leo lên giường nằm nửa sấp, làm thế nào cũng cảm thấy không dễ chịu, cô đẩy bên trái phủi bên phải, uốn éo đến mức giống như sâu róm.
Ga trải giường bị cô làm cho không còn hình dáng, giống như miếng bọt biển bị bóp chặt.
Cô gái nhỏ nhắm mắt, cưỡng chế bản thân mình đi vào mộng đẹp, suy nghĩ lại đột nhiên dừng lại ở câu nói vừa rồi.
Cô thù dai lắm sao?
Nhưng câu nói bảo cô còn nhỏ rõ ràng là do anh nói, thời gian trôi qua chưa được mấy năm, rõ ràng lại chính xác.
Cô chỉ trả lại giống y như cũ thôi.
Cam Mật nghĩ trái nghĩ phải đều cảm thấy khó hiểu, không thấu được điều gì cả, cô dứt khoát mặc cho đầu óc mình trống rỗng.
Từ lúc đó, một đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, Cam Mật bị lay tỉnh lại.
Cô ngủ sâu giấc, chợt bị lay qua lay lại, trong lúc trời đất quay cuồng thì suýt chút nữa trở thành điển hình của việc mở mắt ra là bị đưa lên xe cấp cứu rồi.
Ánh mặt trời chợt lộ ra, trong tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện một gương mặt cực kỳ quen thuộc.
Cười khanh khách.
Người tới xòe bàn tay ra, cong năm ngón tay lại vồ về phía cô.
Cam Mật tập trung nhìn, kêu lên tiếng: “Tống Ngải Thiên, nhiệt tình cũng không phải là như vậy chứ, tớ buồn ngủ lắm…”
Tống Ngải Thiên là em gái của Tống Mộ Chi, Cam Mật và cô ấy từ nhỏ đã thân nhau.
Cưỡng chế thoát khỏi vòng ôm của người ta, Cam Mật cuộn mền sang bên cạnh, giống như xác ướp.
Tống Ngải Thiên thấy dáng vẻ nằm ỳ này của cô thì dứt khoát nằm nghiêng bên cạnh cô, chống nửa bên mặt, dùng ngón tay đâm vào cái khối chống lên thành cái bọc kia: “Này, người ta sáng sớm tới tìm cậu thân mật, cậu cứ lạnh lùng như vậy à.”
Trong ổ chăn truyền đến tiếng đáp lại ồm ồm: “Vừa rồi không phải chính là thân mật sao… đợi đã, cậu tới đây lúc nào, tối hôm qua?”
Tống Ngải Thiên bình thường ở cùng với bố mẹ, không hay ở đại viện bên này, giống như Tống Mộ Chi, chỉ thỉnh thoảng mới đến nhà cũ thăm hỏi trưởng bối.
Hôm nay cô ấy tới đây, Cam Mật vậy mà lại không biết.
Tống Ngải Thiên: “Không có, tớ chỉ nghe nói tối hôm qua anh tớ nghỉ ở nhà cũ, buổi sáng hôm nay bảo lái xe đưa tớ tới đây.”
Cam Mật lẩm bẩm đáp lời, cũng không biết là cô có nghe thấy hay không.
Thấy cô như vậy, Tống Ngải Thiên tiếp tục phát huy hình thức đong đưa người: “Được rồi, tớ hiếm khi tới tìm cậu chơi, cậu nhanh dậy đi.”
---
Tống Ngải Thiên đã tới không ít lần.
Thím Trần biết sở thích của cô ấy nên đã chuẩn bị bữa sáng riêng cho hai người.
Hôm nay Cam trạch cực kỳ vắng vẻ, không có một chút tiếng vang nào, trên bàn cơm không nhìn thấy bóng người nào khác.
Cam Mật không nghĩ nhiều, sau khi dùng bữa xong thì kéo Tống Ngải Thiên lên lầu.
Hai cô gái đầu sát bên đầu, cứ ngồi ở đuôi giường như vậy, lật từng tờ “hàng mới” mà Tống Ngải Thiên mang tới --- tạp chí người mẫu nam với lượng tiêu thụ bùng nổ.
Trang bìa tạp chí vẫn được tính là đứng đắn, tuân thủ điều khoản nghiêm ngặt, dùng cảnh tượng vô cùng khiêm tốn.
Nhưng bàn đến bên trong thì lại là một vùng trời đất mới.
Phối hợp màu sắc xanh xanh đỏ đỏ cộng thêm kiểu chữ hoa văn uốn éo phóng đại, không có gì là không phơi bày ra dụng ý chân thực của quyển tạp chí này đối với khách hàng tiềm năng.
Người mẫu nam bên trong đó được phân chia thành các phần theo quốc tế, anh trai cool ngầu, đàn anh tỏa nắng hoặc là đàn ông lạnh lùng, các loại phong cách kiểu hình đều có, làm hoa hết cả mắt.
Hai cô gái say sưa ngon lành, trực tiếp lật đến cuối.
Cuối tạp chí còn in hình.
Tống Ngải Thiên nhớ lại một phen: “Trong này có mấy anh còn rất đẹp trai.”
Chỉ có điều cô ấy dừng lại một chút, đột nhiên đổi chủ đề: “Nhưng nói nghiêm túc, nhìn kỹ máy người mẫu nam này thì còn không đẹp bằng mấy anh trai của cậu, vô vị quá.”
Cam Mật dùng hai tay chống mặt nửa nằm sấp trên giường, lúc này nghe thấy lời Tống Ngải Thiên nói, cô dùng cái chân cong lên đụng vào cô ấy: “Sao lại còn nhắc đến anh trai tới, sao cậu không đi so với anh trai cậu ấy.”
Cô nói xong thì lấy ra hai cây kẹo que từ trong hộc đồ ăn vặt ở bên giường công chúa, không mở giấy gói, đưa một cây cho Tống Ngải Thiên.
Lúc này, ánh mắt Cam Mật lướt qua tờ tạp chí đang mở ra, dừng lại ở bìa cuối.
Giống như là nhìn thấy đồ chơi kỳ lạ, đầu ngón tay trắng nõn của cô chỉ vào: “Người mẫu nam cuối cùng này sao lại còn được làm đặc biệt vậy, thời gian dài, cái này có ý gì?”
Lúc này Tống Ngải Thiên đang toàn lực đấu tranh với giấy gói của que kẹo, hai câu nói Cam Mật vứt cho cô ấy trước sau không chênh lệch mấy giây, cô ấy nghe không rõ lắm, tự mình ráp lại hoàn chỉnh một phen, chỉ bắt lấy từ mấu chốt, cô ấy mờ mịt giương mắt: “Hả hả? Cậu nói cái gì? Anh tớ thời gian dài??”
“...”
Cam Mật quay đầu vào trong, thu mắt nhìn cô ấy.
Bắt phần trọng điểm này, nếu như nối lại với nhau thì hình như cô đã đột nhiên có thể hiểu được một chút ý tứ.
Tống Ngải Thiên nói xong thì dừng lại mấy giây, lúc này ngược lại đột nhiên hiểu ra, “Phụt phụt” cười ra tiếng, nhưng chưa được chốc lát thì cô ấy thu ý cười lại, ánh mắt cũng theo sát đó mà vượt qua Cam Mật, xuyên qua không khí, từ mình lan về phía bên ngoài cửa.
Vẻ mặt vô cùng kỳ quái.
Vào lúc Cam Mật muốn nói “Có phải là cậu ngốc rồi không” thì Tống Ngải Thiên đã mở miệng trước, giọng nói mang theo vẻ run khẽ, hướng về phía cửa mà gọi: “... Anh?”
Ừm, anh.
Anh.
Động tác trong tay Cam Mật cứng lại, cô theo bản năng quay đầu, nhìn qua vị trí xác định thuận theo tầm mắt của Tống Ngải Thiên.
Trước chiếc cửa gỗ màu trầm khép hở có một bóng người đứng thẳng.
“...”
Muôn vàn từ ngữ đều mất hết vào giờ phút này.
Que kẹo trong tay Cam Mật rơi một tiếng “Lạch cạch.”