Đêm qua Ngân Thành có tuyết rơi dày đặc, màn đêm phản chiếu màu đỏ của mây mù, buổi sáng cả thành phố chồng chất từng lớp tuyến.
Cam Mật thức dậy rất muộn, đang buồn ngủ thì nhìn thấy cảnh tượng tuyết rơi ngoài cửa sổ, cô thấp giọng vui vẻ nhảy nhót xuống lầu, cầu thang bị dẫm lên tiếng vang.
Tống Mộ Chi đang pha cà phê ở bàn nấu ăn, anh dậy sớm hơn Cam Mật, vốn muốn thuận thế kéo cô dậy, kết quả người không kéo được, ngược lại bị cô chơi xấu lấy lòng cọ cọ ngủ thêm một lát.
Sau khi làm chiếc gối người cho cô, anh liếc nhìn đồng hồ, rồi đặt Cam Mật trông giống như một con gấu túi sang một bên, đi xuống cầu thang trước.
Lúc này Cam Mật đại khái là vui vẻ đến phát điên, đến tầng giữa cũng không có nửa điểm dùng lại, đi qua nhà bếp và phòng khách, đến cửa sổ sát đất trước mặt, mở rèm rồi nằm sấp trên mặt kính, đôi mắt hạnh đen lúng liếng
Vừa trầm trồ, vừa khoa tay múa chân, một bộ không biết nên làm gì.
“Em mặc đồ ngủ xuống? Mặc áo khoác vào.” Giọng Tống Mộ Chi phát ra từ trên bàn ăn, nghe không quá rõ ràng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT