Uống rượu, rồi ở trong phòng lẳng lặng ôm nhau phút chốc, Khâu Thanh hoàn toàn không còn sức lực lái xe về nhà. Văn Hựu Hạ hỏi cậu có muốn ở tạm một đêm không, Khâu Thanh gật đầu.
Ván giường của nhà thuê rất cứng, mùa đông cũng không đủ ấm.
Anh nấu nước cho Khâu Thanh rửa chân, sức khỏe cậu không tốt, nằm mấy phút lại bắt đầu thấy lạnh. Cuối cùng, đôi chân trần của cậu bị Văn Hựu Hạ kéo qua, áp sát vào bụng dưới của anh để sưởi ấm. Mới đầu cậu thấy không được tự nhiên, cơ mà Văn Hựu Hạ nhất quyết lắm, vậy nên cậu không phản kháng nữa. Tay chân lạnh lẽo đến thế vốn sẽ không ngủ được, nhưng được săn sóc thế này nên cậu đánh một giấc mà không mộng mị.
Hôm sau, lúc Khâu Thanh tỉnh lại thì ổ chăn vẫn rất ấm, dưới lưng cậu đặt một túi chườm, sờ lên vẫn còn nóng. Khâu Thanh ngồi dậy, cầm điện thoại lên, chưa gì hết đã thấy thông báo chuyển khoản.
"Gì đây?" Văn Hựu Hạ đang hâm nóng sữa đậu nành, Khâu Thanh giơ màn hình lên trước mặt anh: "Vô duyên vô cớ chuyển tiền cho em, sao thế, trúng số hả?"
Văn Hựu Hạ nhắc nhở cậu: "Năm mươi nghìn, năm ngoái em cho anh mượn."
Khâu Thanh sững sờ: "... Em đâu có đòi anh đâu."
"Có tiền sẽ trả lại cho em." Văn Hựu Hạ xoa tóc cậu: "Đi rửa mặt đi, anh mới mua bàn chải đánh răng đấy."
Nhà tắm quá hẹp, Khâu Thanh quen đánh răng trong bồn nước chỗ nhà bếp. Đầu óc cậu còn hơi mơ hồ, đêm hôm trước, bọn họ yên tĩnh ôm hôn rất lâu, sáng sớm se lạnh, nếu không phải thông báo số dư kia nhắc nhở Khâu Thanh thì cậu cứ ngỡ bọn họ về lại đầu năm 2013, vẫn trong căn nhà cũ trước đó, và người yêu cũng vậy.
Khâu Thanh bị vị bạc hà trong kem đánh răng kích thích, cậu lau nước mắt sinh lý ở khóe mắt, liếc nhìn chiếc điện thoại không ngừng nhảy lên thông báo tin nhắn trên bồn rửa mặt, cậu ngậm bọt kem, nhẹ nhàng dùng đầu gối đẩy Văn Hựu Hạ.
Anh liếc sang: "À, Văn Hạo Khiêm, không cần quan tâm cậu ta."
Khâu Thanh: "Hả?"
"Thầy Văn xuất viện." Văn Hựu Hạ vẫn giữ xưng hô một cách tôn trọng: "Mấy ngày trước cậu ta có nhắn tin cho anh, thái độ khiêm tốn, nói tới nói lui vẫn có nhiêu đó..."
Khâu Thanh nhổ bọt ra rồi súc miệng: "Không phải cậu ta hận anh đến chết đi được à, vậy mà còn đi xin lỗi luôn?
Văn Hựu Hạ "ừ" một tiếng: "Dù gì cũng có rất nhiều chuyện cậu ta phải học cách tự mình giải quyết."
Thái độ của anh đối với Văn Hạo Khiêm có thể ca ngợi một câu là "hết lòng quan tâm giúp đỡ", Cố Kỷ đã từng hỏi Khâu Thanh, cậu nghĩ gì về việc Văn Hựu Hạ có yêu cầu về mặt đạo đức quá cao đối với bản thân. Khi đó, Khâu Thanh nói rằng không có ý kiến gì cả, nhưng thật ra cậu có điều che giấu, cậu không phải một người chính nghĩa, nếu đứng ở vị trí của Văn Hựu Hạ, cậu không thể nhân từ được như anh, chứ chưa bàn đến việc lòng tốt này là ngụy trang hay bị ép buộc.
Bởi vì không làm được, nên Khâu Thanh không có ý kiến gì về lựa chọn của Văn Hựu Hạ.
"Anh nghĩ là… sau này cậu ta học đại học, nếu thật sự khó khăn thì anh sẽ giúp một tay.” Anh châm chước cách dùng từ.
"Tại sao?" Khâu Thanh không nhịn được mà hỏi.
Ánh mắt Văn Hựu Hạ lộ rõ vẻ cam chịu một cách đắng cay: "Anh chỉ cảm thấy nếu được thì vẫn nên học đại học.”
Đây là nỗi tiếc nuối của anh.
Sau đó, Khâu Thanh nói, anh tự mình xử lý là được rồi, cậu dựa vào vai Văn Hựu Hạ, không muốn nhắc đến Văn Hạo Khiêm nữa, nhớ lại chuyện đêm đó, cậu nghĩ mà sợ, bèn hỏi: "Mà cậu ta biết anh ở đây không? Em thấy cậu ta có thể đoán được."
Văn Hựu Hạ nghiêng đầu sang chỗ khác, mùa đông, anh mặc một chiếc áo len lông cừu, trông có vẻ trẻ hơn vài tuổi. Nét ưu sầu và tối tăm giữa hàng lông mày tạm thời nhượng lại cho vẻ ôn hòa, đường nét sắc bén trên mặt anh không hề thay đổi, song ánh mắt đã dịu dàng hơn rất nhiều, chỉ những khoảnh khắc đặc biệt mới nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng khiến cậu sợ sệt nhưng lại ngóng trông trong ký ức.
Lúc mới gặp lại, Khâu Thanh còn vì sự thay đổi này mà âm thầm khổ sở, cậu cho là Văn Hựu Hạ đã mất đi tính cách phản nghịch của mình.
Có lẽ sau này anh đã nghĩ thông suốt, vốn, trong tính cách của Văn Hựu Hạ có một mặt cực kỳ dịu dàng, bây giờ anh không còn sống trong hoàn cảnh ngột ngạt nữa, cũng không vì cái gọi là gia đình mà gấp rút chạy ngược chạy xuôi lao lực, tảng đá lớn trong lòng đã tan thành mây khói.
Anh có thể sống như cách mà anh từng mong muốn.
Bên ngoài cửa sổ của căn bếp nhỏ, bọn họ đã từng đứng ở vị trí ấy, ngắm nhìn trận tuyết đầu mùa năm 2012. Lúc này, trời xanh đến mức chói mắt, một chút ánh nắng tựa như bông tuyết ám vàng rơi vào khe hở của cành cây.
Khâu Thanh hỏi: "Hay anh chuyển tới ở với em đi?"
"Được." Văn Hựu Hạ suy nghĩ một chút, lại đưa ra một yêu cầu kỳ lạ: “Lúc về nhà em, tụi mình có thể mang “Xuân” theo không?”
“Xuân” là một chú mèo trắng thành niên, lúc cơ thể mảnh mai được Văn Hựu Hạ ôm lên thì nó thân mật cọ vào tay áo của anh.
Khâu Thanh nhìn chằm chằm nó chốc lát, cầm điện thoại mở Wechat lên, cậu so sánh con mèo trên ảnh đại diện của Văn Hựu Hạ với con mèo lang thang trong vườn trước mặt, cuối cùng cũng hiểu rõ tại sao cậu lại thấy quen quen.
Hai con vốn là một, mèo ta ở khu dân cư phức hợp lâu rồi nên ít nhiều gì Khâu Thanh cũng từng gặp nó một lần.
Văn Hựu Hạ không chê chú mèo trắng bẩn đến mức không nhìn ra màu sắc ban đầu, anh xoa lỗ tai nhỏ nhắn của nó, chỉ nhúm lông nhỏ bị thiếu cho Khâu Thanh xem: "Lần đầu tới đây thì anh thấy nó đánh không lại mấy con mèo hoang khác trong chỗ của em, nó bị bắt nạt nên nhìn anh kêu meo meo, anh mua chút đồ ăn cho nó, thế là nó dính anh luôn.”
Khâu Thanh vừa nghe là biết Văn Hựu Hạ ủ mưu đã lâu.
Anh thích con mèo xấu xí này cơ á?
Nhưng trong nhà chỉ có một chậu trầu bà vàng được coi là nửa sinh vật sống, còn những thứ khác hay hoa dại, cậu nuôi cái gì là chết cái đó, chứ đừng nói tới chó mèo biết di chuyển nhảy nhót. Gặp thì cần cứu trợ, bỏ tiền, bỏ công sức không thành vấn đề, còn muốn cậu nuôi một con, Khâu Thanh tưởng tượng một chút, bỗng chốc cảm thấy cái sự gà bay chó sủa này sẽ làm cậu suy sụp mất.
"Khâu, anh muốn mang nó về nhà." Văn Hựu Hạ nhìn sâu vào mắt cậu, nhỏ giọng cầu xin.
Hiếm khi anh dùng giọng điệu này nói chuyện với Khâu Thanh, khe khẽ, hơi có ý làm nũng. Đầu Khâu Thanh ong ong, cậu không từ chối thẳng mà tỏ vẻ khó xử.
Hình như chú mèo trong lòng Văn Hựu Hạ tinh ý hiểu ra gì đó, nó cũng đưa ánh mắt lấp lánh nhìn Khâu Thanh.
Mấy giây sau, Khâu Thanh quay đầu nhìn về hướng thang máy, tức giận nói hờ: "Em không quản nó đâu, anh muốn mang về thì tự mình nuôi! Đừng để nó chạy vào phòng làm việc của em, tiêm chích gì đó thì tiêm đi, nếu chọc em bực lên là em lập tức đưa nó tới thú y đó. "
Chú mèo trắng mới được đặt tên có vẻ nghe hiểu lời cậu nói, nó đối mắt với Văn Hựu Hạ chốc lát, bất an kêu “meo” một tiếng.
"Dọa mày rồi à." Văn Hựu Hạ dịu dàng nói, âm lượng không cao không thấp, nhưng đủ để người khác nghe rõ ràng: “Mày làm nũng với em ấy đi, em ấy sẽ thích mày.”
Khâu Thanh sầm mặt lại: "Không bao giờ!"
Hai ngày sau, lúc Lư Nhất Ninh - con sen có thâm niên lướt Weibo thì thấy một cái bánh bao trắng suy dinh dưỡng, mới đầu cậu ta cứ tưởng chú mèo kia là thành viên mới trong gia đình của một blogger chuyên đưa tin thú cưng nên quen tay thả like. Lướt qua bài đăng đó trong giây lát, đột nhiên cậu ta phát hiện có gì đó sai sai, bèn nhanh chóng lướt trở lại, rồi bất chợt ngồi thẳng người.
Khâu Thanh V: [Lượm được thứ này, có người bảo nhất định phải mang về giữ nhà.]
Bức ảnh được chụp vô cùng qua loa, hình như chú mèo trắng ấy mang gen lông dài, cặp mắt âm dương một vàng, một lam và chiếc mũi màu hồng phấn, hàng ria mép thẳng tắp đang nhìn chằm chằm ống kính. Bàn chân nó đang đặt lên hai bản nhạc, phía sau là một người mặc áo thun đen, đang cầm điện thoại, bất cẩn lọt vào tầm ngắm, trên chiếc ốp trong suốt có in bìa album của ban nhạc post-punk nào đó - là Văn Hựu Hạ đây mà.
Lư Nhất Ninh dụi mắt.
Đây không phải là phòng làm việc trong nhà Khâu Thanh hả? Cậu ta chưa từng đến đó, nhưng có vẻ như là vậy á.
Nỗi khiếp sợ và tò mò đồng thời quấy phá, Lư Nhất Ninh tức tốc chụp màn hình rồi gửi vào nhóm chat của ban nhạc: [Hai anh nuôi mèo hả? Là nhặt được hay mua, bé trai hay bé gái, nhiêu tuổi rồi, còn ảnh nào nữa không? @ Khâu Thanh @ Anh Văn.]
Anh Văn của cậu ta không thèm quan tâm mà ngược lại, người trả lời lại là Khâu Thanh: [Mèo trưởng thành ăn thức ăn nào thì tốt vậy, mua giúp tôi với.]
Lư Nhất Ninh: [? Không.]
Văn Hựu Hạ: [tiền lì xì]
Lư Nhất Ninh: [... Cê.]
Cố Kỷ: [ha ha]
Sau khi Khâu Thanh đăng “thứ này” với nhiều tư thế khác nhau lên Weibo thì các fan bèn cho rằng, vì cậu đam mê mèo nên hết cứu rồi, không ôm hy vọng gì nữa mà âm thầm chạy đến nhắn tin cho một người khác giục album, giục single.
Có lẽ việc giục này có hiệu quả, vào một ngày cuối tháng hai, lúc 10 giờ, Weibo chính thức của Ngân Sơn đã tung ra “Ngao Du remix”.
Bỏ qua các loại hiệu ứng phối lại thì rốt cuộc, bài hát này cũng lộ ra một góc của tảng băng chìm.
Tiếng piano trong đoạn nhạc dạo mở đầu đi kèm với nhịp bass khiến năm giác quan như bị chiếm cứ, cưỡi mây đạp gió như đang tung bay trên đại dương bao la. Ánh trăng lúc sáng lúc tối, không có ánh sao, cùng với giai điệu và nhịp điệu thay đổi, tưởng chừng đang rơi xuống một chiếc thuyền con chầm chậm xuyên qua làn sương trắng.
Đại dương là đại dương thời gian, không có sao và trăng. Tiếng nhạc cụ và tiếng hát như có như không dần đi xa, khi sắp chìm vào giấc ngủ thì tiếng piano đột nhiên lên cao, tựa như tiếng chuông vang bên tai, nháy mắt, ánh sáng từ chín tầng mây bao phủ lấy tầm nhìn. Chỉ có mình bản thân ở đó, song lại không cảm thấy cô quạnh mà như được trở lại thuở sơ khai của sinh mệnh, khắp cõi lòng tràn ngập sự bình yên.
"Take me, take me, take my heart"
"Take me to the blue..."
Cuối cùng tiếng trống, tiếng đàn guitar, tiếng hát và bass lần lượt vang lên, chỉ có mỗi tiếng sóng biển là dần nhỏ lại.
Ngay sau đó, tiếng “ding dong” của cửa hàng tiện lợi reo lên, ngựa xe như nước kéo về thế giới hiện thực, 5 phút hơn vừa rồi đã trở thành giấc mộng, tỉnh mộng, lại đón chào ngày mới với ánh mặt trời rạng rỡ.
Bài hát này có một chút mánh khóe từng là tâm điểm tranh luận với Bạch Diên Huy, khi nó được phát hành, tuy không phải là phiên bản thu âm cuối cùng, nhưng mức độ thảo luận đang từng bước tăng lên. Những nhà bình luận âm nhạc có thâm niên đánh giá về đặc điểm soạn nhạc lần này của Văn Hựu Hạ, bọn họ thảo luận lý do tại sao lời bài hát lại trở về hình thức tối giản; các fan thì suy đoán liệu bài hát này có tạo nên phong cách mới của Ngân Sơn hay không, có phải bọn họ muốn chuyển mình hay không…
Cùng với đó là một vài bình luận trêu đùa…
[Tôi tự tuyên bố, trước mắt, đây là ca khúc được nghe nhiều nhất của Ngân Sơn tính đến thời điểm hiện tại.]
[Thật ra không cần lời cũng được, chỉ mỗi nhạc cụ thôi cũng rất hay rồi.]
[Khâu Nhi tỏ vẻ, chí ít cũng để tôi làm gì đó đi chứ…]
[Có thấy phần keyboard của Khâu Thanh không, cũng đâu phải là cậu ấy không làm gì, ha ha ha!]
[Tui có thể phát biểu không dạ? Thú thật là nó hay hơn “Alice” á.]
[Mau ra album mới đi, đừng có hứa lèo đó nha, trong năm nay tôi muốn nghe, đừng để tôi quỳ xuống cầu xin mấy người!]
[Tay bass viết nhạc, hát chính viết bassline, ai cũng được thể hiện bản thân.]
...
Cuộc thảo luận vẫn chưa đến hồi cao trào, hơn 4 giờ chiều, Văn Hựu Hạ không hề báo trước mà đăng một bài hát mới lên trang cá nhân chính thức của mình, chỉ hơn 1 phút, nhìn qua có vẻ như đang “tiết lộ” single mới.
Anh không phát hành nó dưới danh nghĩa ban nhạc, tên bài hát chỉ để đơn giản là “Hổ Phách Trong Đêm”.
Các fan mừng rỡ không thôi, bọn họ cho là Văn Hựu Hạ bắt đầu tự mình viết nhạc, với ấn tượng ban đầu, mọi người cứ nghĩ là anh chắc chắn sẽ quay về phong cách bassline vừa nhanh, vừa sắc bén. Bọn họ chờ không được mà mở ra nghe 10 giây, sau đó liên tục thả dấu chấm hỏi ở khu bình luận.
Mấy review top đủ chứng minh một vấn đề: “Tôi đến vì bassline ngầu lòi, không ngờ bài hát này lại không có phần bass.”
Hợp âm là tiếng piano, ngoài ra không có bất kỳ nhạc đệm nào cả.
Tiếng hát trầm thấp, từng chút truyền đến mỗi dây thần kinh. Sau khi nghe hai câu, bọn họ mới kinh ngạc phát hiện đây cũng không phải là giọng của hát chính Ngân Sơn, mà đó là giọng của Văn Hựu Hạ.
Thậm chí, đây không phải là một bài Rock and Roll mà giai điệu của nó mang phong cách Soul, giống như một đoạn đàn hát được thu âm lúc hứng lên vậy. Lần đầu nghe có thể khó hiểu, lần thứ hai nghe, dần dần nhập tâm vào đó thì mới bắt đầu rung động trong lòng, toàn thân run rẩy, nhắm mắt lại lắng nghe, hệt như đặt mình vào lúc bình minh yên tĩnh với ánh đèn đường lấp loé và phong cảnh cô tịch.
“Em là mùa đông, là tuyết vĩnh viễn không tan.”
“Trong vòng tay em, tôi hóa thành hổ phách.”
“Ánh trăng sáng, ánh trăng sáng, hãy để em dừng lại.”
“Dừng lại ở thế giới trắng bạc, mùa xuân sẽ không tan.”
“Em lướt qua tôi vài giây, nhưng đủ để tôi muốn hôn em, hôn em đến tận kiếp người.”
I swear.
Toàn bộ khúc kết thúc bằng lời độc thoại như tiếng thở dài, tuyết lặng lẽ rơi, gió sàn sạt thổi.
Nếu lắng nghe kỹ thì sẽ phát hiện, lời độc thoại kia đến từ một bộ phim điện ảnh tình cảm nổi tiếng, bên trong tủ quần áo có dán một tấm bưu thiếp với phong cảnh núi non, hai chiếc áo sơ mi lồng vào nhau như đôi tình nhân mãi mãi không thể trao cho nhau cái ôm trọn vẹn.
Văn Hựu Hạ yên tĩnh tiết lộ một bí mật nào đó, người hiểu được sẽ không rêu rao khắp nơi, đây là lời tuyên bố rất phù hợp với phong cách của anh.
Ở khu bình luận, bắt đầu từ "bài hát hay" cho tới: “Sao tôi có cảm giác anh đẹp trai đang yêu vậy?”, “Hóa ra phong cách viết tình ca của Văn Hạ là như này”, “Bài này là single hay là của ban nhạc, sao không thấy để tên ban nhạc thế?”
Đã hỏi chính chủ nhưng không được trả lời.
Nhưng không lâu sau, Ngân Sơn tung ra thông tin về buổi diễn: Ngày 1 tháng 3, tại Đêm Việt Quất.
Bốn năm trước, Đêm Việt Quất vừa mới mở trở lại đã nghênh đón một màn trình diễn sôi động, như muốn tuyên cáo về một khởi đầu không giống bình thường. Các fan vỗ tay giậm chân hô “encore”, ấy vậy mà sau tiếng hô đó là ban nhạc chia năm xẻ bảy.
Ấn định buổi diễn đầu tiên trong chuyến lưu diễn vào cùng một ngày, cùng một địa điểm, bất kỳ ai cũng có thể hiểu được hàm nghĩa của “tắm lửa niết bàn”.
Liễu Vọng Dư quá giang xe của Hứa Nhiên tới hẻm Lam Hoa, trước khi xuống xe, chị vẫn đang trả lời email, người đàn ông ngồi trên ghế lái nói đùa: “Bận rộn thế, hay là cứ xin nghỉ một ngày đi, khỏi tới nữa?”
"Vậy thì không được, chẳng may có người đập đàn đánh nhau, lần này tôi đã học được cách sơ tán hiện trường trong thời gian sớm nhất.” Liễu Vọng Dư có thể tâm bình khí hòa đề cập đến sự cố bốn năm trước, suýt chút nữa làm chị stress cả đời: “Còn anh thì sao? Không đến xem một lúc à? Hình như đó giờ anh chưa nghe nhạc của Ngân Sơn thì phải.”
Hứa Nhiên đẩy mắt kính: "Tôi có thành kiến với Khâu Thanh."
Hắn nói cực kỳ nghiêm túc, nghe cứ như thật, Liễu Vọng Dư không cho ý kiến: "Có lời gì cần tôi chuyển cho cậu ấy không?”
Hứa Nhiên đường hoàng nói: "Nói cho cậu ta biết là đừng có đắc ý, chờ tay trống của bọn tôi khỏi rồi, có gan thì lên đánh lôi đài.”
"Phong các của hai bên không giống nhau mà, bắt nạt người ta à?" Liễu Vọng Dư cười: "So đo thế không biết."
"Hết cách rồi, tôi nhỏ nhen lắm. À, với lại, Hồ Nhất Trạch định khai ra Bạch Diên Huy với điều kiện chúng ta hòa giải với cậu ta ngoài tòa án. Tôi không đồng ý, nhưng hành vi của cậu ta không nghiêm trọng lắm, nhiều nhất chỉ bị quản chế thôi... nhưng chắc chắn không thể bước chân vào giới giải trí nữa nên có thể yên tâm.” Hứa Nhiên dừng một chút: "Xem ra không có gì đáng nói, thôi đừng nói nữa.”
Chị vào Đêm Việt Quất từ cửa hông, không nhìn thấy người mà nghe được tiếng chỉnh âm ở khu vực sân khấu.
Liễu Vọng Dư đi vòng qua, ở bên phải sân khấu, Văn Hựu Hạ cúi đầu, nhíu mày, không nhịn được mà vặn mấy nút trên cây bass vài lần, loa phát ra tiếng vang lạ hiếm thấy, chói đến mức khiến Liễu Vọng Dư lập tức bịt kín lỗ tai.
"Sao vậy?" Cố Kỷ cũng khó chiu.
"Hỏng rồi." Văn Hựu Hạ nói, sau đó thấp giọng mắng một câu.
—
Tác giả có lời muốn nói:
*I swear là câu Ennis nói với áo sơ mi của Jack ở phần cuối “Chuyện Tình Sau Núi”.
Thứ nghiệp sắp hoàn thành. jpg
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT