Phần A: Mùa Hè Vô Tận

CHƯƠNG 79: “SỬA LẠI NHẠC PHỔ RỒI TỰ NHẬN LÀ BẢN GỐC.” 

Edit: Mordred

Beta: V

Hôm sau, Khâu Thanh tỉnh dậy từ trong giấc ngủ.

Có lẽ vì quá mệt mỏi nên suốt đêm cậu không hề yên giấc, cứ chập chờn mơ về những thứ mình từng làm, nhiều khung cảnh ngắt quãng như bộ phim cũ bị cắt ghép một cách qua loa. Những hình ảnh ấy chợt lóe lên, tựa như tàn tích quý giá còn lưu lại lúc mới tỉnh giấc, đến khi nhìn thấy Văn Hựu Hạ trên bậc cửa sổ thì cậu đã quên hết toàn bộ.

Văn Hựu Hạ đang chơi điện thoại, nghe thấy tiếng sột soạt của chăn đệm cũng chẳng ngẩng đầu lên, anh chỉ tay vào cuối giường - nơi đã để sẵn một bộ quần áo sạch. 

Sắp đến trưa, Khâu Thanh cũng đói bụng, cậu thay đồ không chút ngượng ngùng: “Ăn gì đây?”

Bọn họ quay lại với nhau vào ngày nghỉ cuối cùng, đã sắp xếp gần xong nhạc phổ của An Đông, nghĩa là cậu chỉ còn 24 tiếng để hẹn hò với Văn Hựu Hạ. Hai người chẳng phải ngôi sao nổi tiếng, dạo đường phố Đông Hà để ăn tạm gì đó, ngồi bên bồn hoa trò chuyện, ngay cả việc hào hứng xách theo cây guitar để hát rong trên cầu vượt cũng là chuyện bình thường.

Người ta chẳng quan tâm bọn họ có hẹn hò hay không, cùng lắm chỉ hóng chuyện rồi đăng lên rằng “Tôi vô tình gặp được Văn Hựu Hạ và Khâu Thanh”.

Thật ra sống thế này cũng không tệ, không có quá nhiều gò bó.

Văn Hựu Hạ hỏi cậu: “Em muốn ăn gì?”

Kế hoạch hẹn hò hoàn mỹ tạm thời bị phong ấn, động tác mặc quần của Khâu Thanh chậm lại, trong đầu hiện lên vô số lựa chọn: pizza, cá nướng, lẩu cay, sukiyaki,... Nhưng chẳng món nào thoát được sự từ chối của Văn Hựu Hạ, anh hỏi “em muốn ăn gì” nhưng thực chất là “em ăn được cái gì”.

Cuối cùng, Khâu Thanh đáp: “Canh gà.”

“Ngoan lắm.” Văn Hựu Hạ khen cậu một câu như dỗ cún con: “Hầm trong nồi rồi đó.”

Khâu Thanh “hừ” một tiếng, lúc đi ngang qua Văn Hựu Hạ còn đạp anh một cái để thể hiện sự bất mãn của mình, sau đó bị đối phương nắm lấy mắt cá chân kéo qua, cậu đứng không vững nên ngã sấp xuống người anh.

Cậu tưởng Văn Hựu Hạ định chơi trò tình thú nên giơ tay ôm lấy anh, cơ mà dưới chân đột nhiên cảm nhận được sự mềm mại. 

“Vớ kìa.” Văn Hựu Hạ nói, rồi mang cả hai chiếc vào cho cậu.

Một lớp vải và một lớp len của đôi vớ, cộng thêm nhiệt độ từ hệ thống sưởi sàn như muốn hơ chín bản thân cậu. Khâu Thanh không từ chối được sự chăm sóc của anh, da gà nổi lên, lát sau bứt rứt hỏi: “... Muốn làm ba em thế à?”

Văn Hựu Hạ vỗ sau lưng cậu: “Đừng nói chuyện không thực tế.”

“Sao chứ!” Khâu Thanh bực bội.

Văn Hựu Hạ nhìn cậu bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

Khâu Thanh chợt nhận ra rồi đỏ bừng mặt, tiện tay ném mô hình nhựa trên giá sách về phía anh để che giấu sự xấu hổ của mình. Văn Hựu Hạ bắt được rồi nắm trong tay, phe phẩy trước mặt cậu. Khâu Thanh lười nói lại anh, lúc đi vào nhà vệ sinh rửa mặt còn cố tình giẫm trên sàn thật mạnh. 

Ngậm bàn chải đánh răng, cậu nghĩ: “Uống một bát canh gà rồi lôi anh ấy đến hiệu sách mình hay đến, tiệm đĩa cũng được, thử tìm mấy đĩa than đã ngừng sản xuất, chẳng phải anh ấy thích mấy thứ ấy à… Hay là đến tiệm đàn? Mua một cây đàn khác…”

Súc miệng xong, cậu lại đổi ý: “Hay đến công viên sinh thái mới xây, nghe nói có nhiều chim lắm, chẳng biết mùa này có bay về không.”

Đến lúc rửa mặt rồi nhìn bản thân trong gương, đầu Khâu Thanh trở nên trống rỗng, cảm thấy tất cả những thứ ấy đều không bằng làm việc tiếp.

Cảm giác đợi chờ tình yêu của một ai đó chẳng sánh được với việc sáng tác nhạc cùng nhau, ký ức của Khâu Thanh về thời điểm bọn họ khăng khít nhất luôn là nằm trên giường, một người cầm guitar, người còn lại gảy đàn.

“Mình già thật rồi à? Không còn khao khát hẹn hò nữa…” Khâu Thanh không nhịn được việc phản biện: “Đâu phải, mình còn chưa đến ba mươi, nhất định là do Văn Hựu Hạ! Nhưng thể lực của anh ấy không có vấn đề gì mà…”

Văn Hựu Hạ “không có vấn đề gì” gọi vọng vào: “Ra ăn thôi.”

Khâu Thanh lau mặt: “Đây!”

Khao khát lắm hả?

Quên đi, đâu phải không thể tạm nhường chỗ cho cuộc sống mưu sinh.

Khâu Thanh uống canh, ăn bánh bao và mấy thứ dễ tiêu khác, Văn Hựu Hạ ngồi cạnh nghịch điện thoại của cậu. Cậu cảm thấy không có gì anh không thể xem nên mặc kệ anh thử ấn vào từng app một cách hứng thú. 

“Cái này kết nối với đồng hồ để theo dõi tình trạng sức khỏe.” Khâu Thanh thấy anh ấn vào một phần mềm hình cầu vồng, bèn nở nụ cười. “À, đây là chỗ em hay hóng hớt, anh…”

Văn Hựu Hạ mở ra, im lặng một thoáng rồi giơ lên trước mặt cậu.

Thấy được tiêu đề bài đăng nổi nhất, nụ cười của Khâu Thanh vụt tắt.

Giao diện với màu cầu vồng quen thuộc lúc này trở nên vô cùng hoang đường. Trên cùng màn hình là một dòng tiêu đề lớn, tin tức trong ấy khiến bài đăng trở nên bùng nổ, mới có nửa tiếng đã có ba trang bình luận.

[Nóng] Bạch Diên Huy sử dụng cách thức bất chính để truy cập vào bài hát chưa phát hình trong album mới của ban nhạc “Lan Đỏ”, cải biên và dối trá nhận bản gốc.

Nội dung của bài đăng ấy càng khiến Khâu Thanh không thể tin nổi.

[Tôi là Mạt Sâm, quản lý của hãng âm nhạc độc lập Kẻ Trộm Cá. Ngày 5 tháng 12 năm 2017, tay guitar của Táo Thối - ban nhạc chúng tôi từng ký kết - là Bạch Diên Huy tiếp cận với tay guitar Tiểu Tần của ban nhạc “Lan Đỏ”, dùng danh nghĩa “dạy trao đổi” để lừa Tiểu Tần, lấy cắp nhạc phổ của bài hát chủ đề trong album mới của “Lan Đỏ”. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn cải biên lại và biến nó thành bài nhạc của một ca sĩ (chỗ này xin che tên người không liên quan). May là ca khúc đó chưa được phát hành, một người bạn trong nghề đã báo cho tôi về hành động của Bạch Diên Huy, tôi lập tức liên hệ với công ty và phòng thu của ca sĩ đó, tạm dừng việc phát hành “bài hát mới”. Sau khi so sánh hai ca khúc, tôi cho rằng Bạch Diên Huy có hành vi ăn cắp sound source [*] một cách trái phép cũng như đạo nhạc, việc này trái với đạo đức nghề nghiệp và tinh thần bản nhạc gốc, chúng tôi có quyền đưa lên tòa xét xử. Phía dưới là chứng cứ.]

[*] Sound source hay âm thanh gốc là tất cả những gì có thể tạo ra âm thanh trong quá trình sản xuất nhạc (tiếng nhạc cụ, tiếng nói, tiếng sample, tiếng động vật, tiếng gió,...). Đây là một thuật ngữ thông dụng trong giới chơi nhạc nên editor để tiếng Anh.

Video quay lại cảnh Bạch Diên Huy và tay guitar của Lan Đỏ hút thuốc lá ở hành lang, bảng so sánh hai ca khúc, có lẽ đã được làm mờ đi để bảo vệ bài hát gốc, ngoài ra còn có trát hầu tòa từ luật sư mà Kẻ Trộm Cá ủy thác.

Khu bình luận lập tức bùng nổ.

[? Nói kỹ xem nào.]

[Đừng đùa, đừng đùa chứ, năm 8102 rồi, ai còn tin trát hầu tòa là chứng cứ nữa.]

[Bình thường có thấy mấy người yêu Bạch Diên Huy thế này đâu.]

[Yêu hay không yêu cái gì, đạo nhạc, uầy, cáo buộc này cực kỳ nghiêm trọng đối với người làm nhạc, hơn nữa tôi không nghĩ mấy bức ảnh chụp màn hình này của Mạt Sâm đủ thuyết phục, trừ phi có chứng cứ rõ ràng hơn như kiểu so sánh MIDI [*] hoặc ghi âm điện thoại mới chắc chắn được.]

[*] MIDI viết tắt của Musical Instrument Digital Interface hay giao diện kỹ thuật số dành cho nhạc cụ. 

[Tuy đúng là chúng ta chuyên lột trần việc xấu của các nhạc sĩ, nhưng #đây là cái gì cơ#]

[Hút thuốc với nhau = ăn cắp sound source trái phép? Lời của Mạt Sâm nghe hơi…] 

[Với cả, Bạch Diên Huy làm nghề lâu vậy rồi, đây là lần đầu anh ấy bị phốt đúng không!]

[Lầu trên nông cạn quá, trước kia anh ta đã quấy rối tay bass của mấy ban nhạc rồi.]

[Văn Hựu Hạ?]

[Không phải Văn Hựu Hạ, từ lâu rồi.]

[Có chứng cứ không?]

[Thích tin thì tin.]



Dù sau đó Mạt Sâm đã trả lời bình luận và đăng một phần lịch sử tin nhắn để chứng minh dấu vết của Bạch Diên Huy, song không ai ủng hộ anh ta. Còn có mấy người “chu đáo” đăng lịch sử đen của Kẻ Trộm Cá lên, thể hiện rằng “kể cả Bạch Diên Huy có đạo nhạc thì anh cũng chẳng phải người tốt đẹp gì”.

Càng về sau, trọng tâm câu chuyện ngày càng lệch hướng, còn xuất hiện những suy đoán nực cười.

Ví dụ như: [Tôi nói đại thôi, có phải Thái Quả nhờ Mạt Sâm làm dấy lên dư luận nhưng anh ta làm hỏng chuyện rồi không? Dù gì Hồ Nhất Trạch cũng từng là bạn thân của Bạch Diên Huy, hắn làm hại Woken phải dừng hoạt động, Thái Quả không thể kiếm tiền nữa nên chắc chắn rất khó chịu. Hơn nữa, Ngân Sơn cũng thuộc Thái Quả đấy, bọn họ và Bạch Diên Huy có mâu thuẫn không nhỏ, Khâu Thanh không nể mặt một cách công khai, mấy tháng trước Văn Hựu Hạ cũng đánh anh ấy…]

Trận huyết chiến này kéo đến chỗ Văn Hựu Hạ, vậy là lại cãi nhau ỏm tỏi. Cứ vài lần như vậy, dưới bài đăng lại có thêm một trang bình luận, nhưng dư luận vẫn đảo chiều liên tục. 

Khâu Thanh lướt qua một lúc đã thấy da đầu căng lên, phần gáy cứng đờ của cậu được Văn Hựu Hạ vuốt ve: “Mẹ nó, em không chịu được nữa.”

Văn Hựu Hạ nhìn thật sâu vào mắt cậu: “Nghĩ kỹ chưa?”

Khâu Thanh vén tay áo: “Nếu Bạch Diên Huy đã không sợ, chẳng lẽ em không thể làm lớn chuyện cho tất cả mọi người cùng thấy như anh ta muốn à?”

Văn Hựu Hạ cười.

“Anh Văn, anh nghe kỹ này.” Khâu Thanh nghiêng đầu, nghiêm túc bổ sung: “Em thù rất dai và cũng cực kỳ ngây thơ, hôm nay đã có người mở đầu, em muốn chấm dứt tất cả ân oán cá nhân rồi lột trần anh ta, còn anh định thế nào?”

Văn Hựu Hạ đứng dậy: “Anh cầm máy tính cho em.”

Ngọn lửa hận thù hướng tới Bạch Diên Huy được nhen nhóm lên chỉ trong thời gian ăn một bát canh gà.

Khâu Thanh không thích việc giả vờ đáng thương, sau khi lấy ý kiến của A Liên, cậu liên tục đăng timeline và video, không để lại bất kì chỗ trống nào cho đối phương chống trả. A Liên nói đây là lạt mềm buộc chặt, thủ đoạn thường dùng trên chiến trường dư luận, cô muốn bắt Bạch Diên Huy phải đáp trả rồi sẽ đưa ra một thứ có thể đẩy gã vào chỗ chết. 

Nói cho cùng, quần chúng hóng chuyện cũng chẳng quan tâm Bạch Diên Huy có đạo nhạc hay không, bọn họ chỉ thích xem trò vui. Đã vậy thì cứ theo sự mở đầu của Mạt Sâm để làm bọn họ hài lòng.

Khâu Thanh đăng một bài: [Chia sẻ ca khúc “Biển Bạc”]

Cậu phát hành “bài hát mới” mà không một lời báo trước, vì bản quyền còn ở trong tay Hãng Đĩa Thời Đại nên chỉ trích ra 50 giây. Nhân lúc mâu thuẫn giữa Bạch Diên Huy và Mạt Sâm đang lên men, những người thích hóng hớt trong giới đều cho rằng cậu muốn chọn một phe nên ồ ạt xông vào nghe nhạc.

Vừa nghe xong, chợt cảm thấy sai sai…

[Tai tôi điếc rồi à? Đoạn nhạc dạo nghe kiểu gì cũng giống “Alice In The Dream”?]

[Liên tưởng đến việc Mạt Sâm cáo buộc Lão Bạch cải biên nhạc…]

[Tôi cả gan dịch lại lời Khâu Nhi: Đúng thế, Bạch Diên Huy còn đạo nhạc của tôi nữa này.]

[Vấn đề là đoạn nhạc này rất bình thường, chẳng phải sáng tạo độc đáo gì, có phải mấy người nhạy cảm quá hay không…]

[Đúng là phổ biến, nhưng trước đây Bạch Diên Huy chơi hard rock với post-punk, sau mới chuyển sang nhạc pop, chẳng bài nào giống nhau; còn Ngân Sơn trước giờ vẫn soạn nhạc theo phong cách ấy rồi dần hoàn thiện cho đến ngày nay, bài “2099” hay “Hồ Điệp Thiêu Đốt” mà Khâu Thanh viết cũng gần giống phong cách trước đó của ban nhạc, chỉ thêm yếu tố pop thôi. Ai đạo ai, trong lòng tự hiểu.]

[Ỷ rằng nhịp điệu khác nhau nên có thể soạn nhạc “hao hao”, mọi người chỉ có thể chỉ trích mà không thể truy cứu, mấy người cóp nhặt nhạc đều làm thế.]

[Thế việc anh ta đe dọa Lan Đỏ cũng có thể là sự thật…]

[Bài hát của Lan Đỏ chưa phát hành, nhưng Khâu Nhi đang châm biếm hay là…]

[Quả nhiên lần đó Văn Hạ có lý do mới đánh gã, sao chồng tôi có thể đánh người lung tung được!]

[Ai gửi tui Wechat của Văn Hạ được không, muốn gặp mặt để “thương” anh giai này á ~]

[? Bà mặc quần áo vào đi.]

[Đừng ầm ĩ nữa, bây giờ Lão Bạch vẫn chưa đáp trả, có khi nào?]

***

Mới một ngày trôi qua, trang cá nhân của Bạch Diên Huy đã bị nhấn chìm, tất cả mọi người đều yêu cầu anh ta đưa ra một lời giải thích.

Ngoài phòng tập của Thái Quả, Khâu Thanh nhận được điện thoại từ gã.

“Khâu Thanh, cậu bị điên à?” Gã không ngờ cậu dám đăng thẳng lên như vậy, không còn giữ được vẻ bình tĩnh như khi thương lượng với Văn Hựu Hạ mấy ngày trước: “Kéo theo tôi xuống nước ư? Tôi có thể kiện cậu vì vi phạm hợp đồng bất cứ lúc nào!”

Khâu Thanh cười: “Xin mời.”

“Cậu tưởng mình đang chơi đùa à, tự cậu phát điên, đừng nghĩ rằng tôi sẽ thỏa hiệp!”

“Tôi điên, anh mới biết chuyện đấy à? Tôi không có ranh giới cuối cùng, Bạch Diên Huy, tôi không chịu nổi việc anh bắt nạt ban nhạc mới, anh nghĩ người khác có nhìn lọt mắt không?”

Lời của cậu đâm trúng điểm yếu của Bạch Diên Huy.

Ỷ vào thân phận và địa vị của bản thân, gã không còn nhớ mình xuất phát từ nơi nào. Những việc trái lương tâm làm lần đầu rồi liên tục tái diễn, dần trở nên bình thường như ăn ngủ nghỉ, mà ngoài kia có quá nhiều ban nhạc nhỏ, việc khả năng sáng tác đã biến mất cũng chẳng có gì đáng tiếc, gã không viết nhưng có thể soạn lại, bởi vậy gã tự có cách để đưa ra ngoài những bài nhạc “vàng”.

Ngay cả một ban nhạc đang phát triển mạnh mẽ như Ngân Sơn cũng bị gã phá hủy, Văn Hựu Hạ biến mất, Khâu Thanh suy sụp rồi chỉ có thể viết những bài lặp lại, Bạch Diên Huy còn gì để sợ hãi nữa? 

Song, nếu một ngày nào đó, có người đột nhiên trở thành cánh chim đầu đàn?

Một người không thể làm gì gã, vậy nhiều người thì sao?

“Anh Bạch.” Khâu Thanh lạnh lùng nói: “Muốn người ta không biết thì thà rằng đừng làm, chuyện này anh không cần tôi dạy. Bao nhiêu năm trôi qua rồi, chắc anh không quên mình đã từng làm gì chứ.”

Một cái tên đột nhiên hiện ra trước mắt gã, đồng thời có cả hình ảnh gã giãy dụa, tự bóp cổ và nhìn chòng chọc vào bản thân.

Ác mộng trong quá khứ sống lại, cả người Bạch Diên Huy chợt trở nên lạnh lẽo. 

Mùa đông Yến Kinh đến muộn, song gã như đã đóng băng.

Không được, không thể như vậy được!

Vùng vẫy đến bây giờ, vất vả lắm mới có thể thoát ra, lẽ nào lại bị tên điên này đuổi về bùn đất?

Gã biết rõ Khâu Thanh muốn cái gì, chỉ phải hy sinh một thứ.

Bảo vệ bản thân, cứ bảo vệ bản thân trước đã…

Bạch Diên Huy cắn lưỡi, lời nói nhuốm vị tanh của máu: “Tôi hiểu ý cậu, không phải cậu muốn bài hát đó sao? Được, Khâu Thanh, tôi trả nó cho cậu, không cần tiền. Cậu thu tay lại, chúng ta có thể ký hợp đồng, hoặc bất kỳ cái gì khác cũng được. Khâu Thanh, cậu đừng phát điên, đừng có tin Mạt Sâm, tên đó nói hươu nói vượn!...”

Tiếng cười của Khâu Thanh êm tai vô cùng, nghe trong điện thoại có vẻ vô thực: “Anh Bạch, anh đang sợ gì thế?”

“Tôi sợ hả?” Bạch Diên Huy cố chống đỡ bản thân: “Chẳng phải cậu có đoạn video kia à?”

“Ồ, ý anh là tôi không cần thể diện sao.”

Bạch Diên Huy bắt đầu lo lắng, gã muốn lùi bước, nghĩ cách đánh phủ đầu.

Khâu Thanh như không biết gã đang tính toán điều gì, cậu nói một cách phách lối: “Thế này đi anh Bạch, anh có hai lựa chọn. Thứ nhất, tiếp tục chống đỡ, hẳn dân mạng tin tưởng anh vẫn chiếm đa số; thứ hai, anh đi tàu thâu đêm đến Đông Hà, quỳ xuống nhận sai trước mặt tôi - lần này chắc chắn tôi sẽ ghi âm và quay clip lại.”

Bạch Diên Huy bực bội cúp máy, gã vẫn chưa hả giận, bèn giơ tay đấm mạnh vào tường!

Ngoài văn phòng, trợ lý đẩy cửa ra, hé đầu vào hỏi: “Anh Bạch?”

“Tôi muốn mở họp báo.” Bạch Diên Huy thở hổn hển, nói.

“Cậu ta muốn dây vào tôi? Được, tôi sẽ bôi đen cậu ta trước!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play