Khi Khâu Thanh đến trụ sở Thái Quả, A Liên đã chờ bọn họ ở phòng tập.
Cố Kỷ không hề tỏ ra ngạc nhiên khi thấy cậu đến cùng Văn Hựu Hạ. Anh ta đóng cửa, nghĩ một lúc rồi khóa luôn lại, như thể làm vậy có thể ngăn cách hoàn toàn căn phòng này khỏi sự ầm ĩ bên ngoài.
Có vẻ Liễu Vọng Dư đã dặn dò từ sớm nên A Liên không giấu giếm gì bọn họ, cô nói một cách thẳng thắn: "Tình huống của Thịnh Tiểu Mãn nghiêm trọng hơn trên báo đưa tin, hiện tại vẫn chưa tỉnh. Tôi đã hỏi thăm rồi, quản lý của bọn họ đề nghị Hứa Nhiên đổi tay trống để hoàn thành kế hoạch biểu diễn trong năm tới, nhưng hiện tại Hứa Nhiên... có vẻ suy sụp rồi, anh ta muốn chờ Thịnh Tiểu Mãn tỉnh lại rồi tính. Nhưng kể cả có dậy được thì với thương tích đó, hẳn mọi người đều hiểu."
Trước kia, Lư Nhất Ninh thường dùng quá nhiều lực cổ tay khi chơi trống, song cậu ta chỉ bị tổn thương một chút đã không thể đánh trống mạnh trong một thời gian dài, huống chi Thịnh Tiểu Mãn bị gãy xương.
"Đù." Cậu ta đặt bản thân vào tình huống ấy mà cảm thấy khó thở thay: "Thằng chó Hồ Nhất Trạch!"
"Hôm nay không nhắc đến cái tên đấy được không?" Văn Hựu Hạ nói.
Sự phản cảm, âm u của anh làm Lư Nhất Ninh ngẩn người, cậu ta bèn làm động tác kéo khóe miệng.
Cuối cùng cũng yên lặng, A Liên thở dài một hơi, thầm nghĩ may là Ngân Sơn không gặp chuyện này. Nếu truyền thuyết "ngày 01 tháng 03 năm 2014" lặp lại một lần nữa, sợ rằng cô và Liễu Vọng Dư cũng sụp đổ.
Cô nói qua về tình hình của Woken: "Tuy tất cả mọi người đều thấy tiếc vì chuyện đó nhưng dù gì cũng là hai nhóm khác nhau, việc của bọn họ có công ty lo liệu, chúng ta phải tập trung vào hoạt động bây giờ. Nói ngắn gọn thì Woken có hai hợp đồng đại diện, ba buổi diễn lớn, chắc chắn không thể làm được trong thời gian gần. Hiện tại mới bàn bạc lại với bên hợp tác, theo ý của công ty, nếu có thể thay người thì sẽ cố gắng để cho Ngân Sơn."
Khâu Thanh biết có sự chênh lệch về tài nguyên, nhưng vẫn không tưởng tượng nổi: "Chúng ta kém Woken đến thế cơ à?"
"Không hẳn." A Liên nói: "Hai năm nay anh vẫn có sản phẩm, buổi diễn sau khi ban nhạc tái hợp cũng rất suôn sẻ, chỉ cần mọi người không tự đâm đầu vào ngõ cụt thì tương lai sẽ không kém đâu."
"Nhưng công ty không có ý định cho những ban nhạc khác ký hợp đồng à?"
"Đây là ý của giám đốc Hoàng, anh ấy tự xưng là fan của các anh mà." A Liên cười, rồi giây sau trở lại vẻ nghiêm túc: "Nhưng lý do chính hôm nay tôi gọi mọi người đến là vì một chuyện khác."
Mấy người còn lại đưa mắt nhìn nhau.
"Mọi người có một bài hát chưa phát hành, giai điệu tương tự "Alice In The Dream" của Hồ Nhất Trạch... Người sáng tác Bạch Diên Huy từng ký thỏa thuận bí mật với Khâu Thanh để chuyển nhượng cho anh ta, hơn nữa còn trả một số tiền nhất định để "mua đứt" phải không?"
"Tương tự cái gì cơ, bài hát đấy vốn là của bọn tôi, đều tại Khâu Thanh cả!" Lư Nhất Ninh vội đáp.
Văn Hựu Hạ giơ tay, đập một phát vào sau gáy cậu ta: "Nói say sưa thế?"
Lư Nhất Ninh bị anh chỉnh lần thứ hai, giận mà không dám nói gì, chỉ biết nghiến răng chịu đựng.
"Sau đó mâu thuẫn giữa cả nhóm bùng nổ, tất cả mọi người đều xốc nổi..." A Liên lật quyển sổ soàn soạt: "Nên nói đúng ra thì chuyện mấy năm trước đến giờ vẫn chưa được xử lý chính thức..."
Nói đến đây, cô nhìn về phía Khâu Thanh: "Trước đây, tôi không hề biết về chuyện này, nếu bây giờ đã nghe đủ ngọn nguồn rồi thì tôi nghĩ thế này, chúng ta có thể bàn lại từ đầu xem có lọt mất thứ gì không, lỡ tìm được manh mối nào thì sao? Nhưng tôi biết để đối mặt với chuyện này thì mọi người – đặc biệt là Khâu Khâu – sẽ thấy rất khó khăn, nên quyền quyết định vẫn nằm ở các anh."
Khâu Thanh rũ mắt, tay cậu giấu sau lưng, rồi được nắm chặt một cách kiên định.
Nếu chỉ có một mình, cậu không muốn đùn đẩy trách nhiệm, cũng không muốn cãi vã chuyện ai sai nhiều ai sai ít. Cậu từng nghĩ "nếu không thể quên đi" thì hãy để nó nằm lại trong quá khứ, không ảnh hưởng đến tương lai là được.
Song hiển nhiên rằng cuộc sống của cậu không thể tránh được tác động của nó.
Văn Hựu Hạ trở về rồi, nếu anh cảm thấy đây là con đường bọn họ nhất định phải đối mặt...
"Ừ." Khâu Thanh nói: "Hiện tại chúng ta giải quyết đi."
Bàn lại về buổi hoàng hôn ấy không phải một chuyện dễ dàng.
Khi cố nhớ lại, Khâu Thanh mới nhận ra ký ức xung quanh sự kiện ấy đã phai nhạt, chỉ còn cảm giác uất ức, đau lòng vẫn chiếm cứ lấy lồng ngực khiến cậu không thể quên đi.
Khâu Thanh nói kết quả rồi mới từ từ bổ sung những chi tiết trong quá khứ, dần dà hoàn thiện toàn bộ câu chuyện cũ.
Tòa nhà trong khu mới Tân Hải như một thanh sắt vươn thẳng đến chân trời, hoàng hôn choáng ngợp, những hồ sơ điện tử đánh số thứ tự, vết nứt trên tường cách âm của phòng tập, một chiếc ghế, hoa quả và đồ uống được giao tới mỗi buổi trưa...
"Tôi ngắt lời một chút." A Liên nhìn chằm chằm vào hai từ khóa trên sổ của mình: "Lúc ấy ở tòa Trung tâm Nghệ thuật kia không có nhiều người lắm đúng không? Trừ mọi người ra thì ở tầng này chỉ còn một lớp học yoga với một trung tâm luyện thi nghệ thuật."
Khâu Thanh gật đầu, Cố Kỷ giải thích thêm: "Giáo viên ở hai chỗ ấy đều là các cô gái trẻ, nghe nói chúng tôi chơi nhạc nên thỉnh thoảng sẽ qua góp vui, cơ mà các cô ấy nghe không hiểu đâu."
Lư Nhất Ninh: "Em nhớ có một cô giáo yoga còn thích thầm Khâu Thanh nữa cơ."
Câu chòng ghẹo hài hước của cậu ta đã xua tan mây mù của Khâu Thanh, bọn họ bật cười, Khâu Thanh cũng bị lây theo, bèn đập một cái vào vai Lư Nhất Ninh: "Đừng có tung tin đồn linh tinh."
"Tôi đồn nhảm lúc nào?" Lư Nhất Ninh lập tức kêu oan: "Là cái cô cứ đưa đồ ăn cho chúng ta ấy, họ gì nhỉ..."
"Họ Tiết." Văn Hựu Hạ đột nhiên nói.
Lư Nhất Ninh vỗ tay: "Đúng đúng, chính là cô ấy, cô Tiết, có một khoảng thời gian hay đến phòng tập lắm."
Khâu Thanh: "Làm gì có chuyện cô ấy thích tôi? Cô ấy còn không nghe rock..."
"Ai biết được, ha ha!" Lư Nhất Ninh cười: "Dù gì tôi vẫn nhớ đồ ăn của cô ấy là ngon nhất."
Cố Kỷ cũng nhớ lại: "Là cô ấy à, có hôm tôi đi sớm, gặp cô ấy ở thang máy nên nói chuyện vài câu. Đúng là cô ấy không nghe nhạc của chúng ta, cũng không biết nhiều về lĩnh vực này, nhưng hay nói đùa là giọng Khâu Thanh hay lắm."
"Được rồi đấy." Khâu Thanh ngắt lời: "Bao nhiêu năm không liên lạc rồi..."
Cậu vẫn đang bị vây trong sự trêu đùa nên không nhớ nổi cô Tiết đã từng đến đây khi nào, quen biết bọn họ ra sao, đang cố gắng cản bọn họ thì Văn Hựu Hạ nhíu mày: "Tôi nhớ... có phải hôm đó, lúc chúng ta đi về có gặp cô ấy ở thang máy không?"
Khâu Thanh không theo kịp: "Gặp ai cơ?"
"Cô Tiết." Văn Hựu Hạ đáp, giọng điệu ngày càng chắc chắn: "Vào hôm Bạch Diên Huy đến phòng tập."
Khâu Thanh sững người, nơi bị phong ấn trong tiềm thức như bị phá tan khiến tro bụi phả vào mặt.
Ráng chiều, mặt biển lấp lánh rực rỡ phía xa, hành lang cũng được phủ lên một màu cam chói lọi đan xen sắc tím. Bồn chồn khi chen chúc trong thang máy rồi được vỗ về, bên tai nghe thấy tiếng sóng bạc xô vào bờ cát.
Cô gái yoga trẻ tuổi mặc bộ đồ tập đơn giản, giơ điện thoại chụp trời chiều.
"Tiết Thần." Khâu Thanh nói: "Tôi nhớ rồi, cô ấy tên là Tiết Thần."
Nếu tìm được người này, có lẽ sẽ thấy được chứng cứ Bạch Diên Huy từng đến xem bọn họ luyện tập!
Suy nghĩ ấy khiến Khâu Thanh phấn khích đến choáng váng, cậu lập tức nghĩ: Kể cả không thể đưa Bạch Diên Huy ra tòa thì cũng dùng bản "thỏa thuận" nực cười kia để gã cút khỏi giới âm nhạc. Ít nhất cũng phải tự tay lột một lớp da trên người gã, khiến gã hết cách, không còn cách nào khác ngoài trả bản quyền!
Nhưng vấn đề lại xuất hiện, Văn Hựu Hạ không kích động như Khâu Thanh, anh nhỏ giọng hỏi: "Đi đâu tìm cô ấy đây?"
"Lớp học yoga?" Cố Kỷ nói: "Hình như lớp đó tên là "Yoga Quang Cảnh", hay là Vạn Cảnh gì đó... Chúng ta có thể hỏi thăm trên diễn đàn thành phố Đông Hà..."
"Không cần phiền phức vậy đâu." A Liên yên lặng suốt một khoảng thời gian chợt ngẩng đầu lên: "Tôi nghĩ là tôi tìm được."
Khâu Thanh nghĩ về một khả năng, song tự cảm thấy nó quá hi hữu: "Đừng nói là cô... biết cô ấy nhé?"
"Nếu chúng ta đang nói về cùng một người." A Liên cũng không chắc chắn: "Bạn cùng phòng đại học của tôi có một người chị khóa trên, cũng tên là Tiết Thần, Thần nghĩa là sáng sớm. Chị ấy học múa, người Lâm Cảng, sau khi tốt nghiệp thì đến Đông Hà thi lấy chứng chỉ dạy yoga. Tôi từng ăn hai bữa với chị ấy và bạn cùng phòng rồi, nhưng không thân lắm. Mọi người nhắc đến giáo viên yoga, lại còn cùng tên, thế tôi có thể hỏi thử."
"Chuyện này... không trùng hợp vậy chứ?" Cố Kỷ thử tính tuổi của cô Tiết: "Đúng rồi, hình như hai người sàn sàn tuổi nhau thật. A Liên, nếu có thể tìm được người thì sẽ rất có ích đúng không?"
A Liên thì không lạc quan như vậy: "Chưa chắc, tóm lại tôi phải tìm cách liên lạc đã."
Suy nghĩ của cô gần giống Khâu Thanh, rất nhiều yếu tố cùng hợp lại để dẫn đến sự đổ vỡ ấy, xây dựng lại trên phế tích khó khăn hơn việc bắt đầu từ con số không, mọi bước đi đều có khả năng bị những mảnh vỡ ấy làm sây sát.
"Thử xem sao." Văn Hựu Hạ nhìn A Liên: "Có phương hướng là tốt, lần này đừng dễ dàng từ bỏ."
Anh như tự nhủ.
Đám mây đen cuối cùng trên đầu Khâu Thanh đã tản đi.
Mưa tuyết đêm Giao Thừa khiến thành phố Đông Hà gần như chững lại. Bầu trời âm u, gió lồng lộng, lá cây run rẩy bất an, như thể báo trước một năm bất thường.
Sau kỳ nghỉ lễ, A Liên báo lại cho Khâu Thanh rằng Tiết Thần mà cô biết đúng là giáo viên yoga đó, nhưng hiện tại đối phương đang ở nước ngoài. Cô đã nhắc đến Bạch Diên Huy và việc tập luyện bài hát mới, trông Tiết Thần có vẻ có ấn tượng, song đã quá nhiều năm trôi qua nên không chắc rằng mình có thể nhận được đúng người. May là cô ta còn nhớ Khâu Thanh, cũng nhờ A Liên gửi lời hỏi thăm.
Manh mối mới tìm được cứ thế đứt đoạn, đành tạm gác lại.
Dù biến cố của Woken và cuộc điều tra nhằm vào Hồ Nhất Trạch làm dấy lên một đợt sóng gió trong giới, nhưng nó không phải mâu thuẫn gì quá sâu sắc. Có lần, Khâu Thanh gặp Hứa Nhiên ở Thái Quả, hắn trông hốc hác vô cùng, như đã mất toàn bộ sự hào hoa phong nhã trong một đêm.
Woken sảy chân, song cuộc sống chẳng nể nang ai.
"Phi Điểu", "bài hát mới" của Ngân Sơn được phát hành vào ngày 8 tháng 1.
Sản phẩm cuối cùng sử dụng phiên bản được Khâu Thanh biên soạn lại. Sau khi phát hành, cậu trở lại nền tảng âm nhạc đã lâu không đăng nhập, sử dụng tài khoản của Ngân Sơn để lặng lẽ đăng tải một đường link.
Lần cuối cùng cập nhật là đầu năm 2014, viết rằng "bài hát mới sẽ có ngay đây".
Tuy dự định ấp ủ lúc ấy không phải bài hát này...
Nhưng cuối cùng đã làm được rồi.
Khâu Thanh thở hắt một hơi, chuyển sang Weibo định chia sẻ thông báo chính thức thì bất ngờ đọc được bình luận đầu tiên.
WYX-BASS: [Phi Điểu không đủ lãng mạn, những điều nó mang theo vượt ra khỏi tình yêu. Bài hát này có ý nghĩa đặc biệt với tôi, vì bassline là do quý ngài hát chính tự viết.]
Chẳng biết tài khoản Weibo đã phủ bụi nhiều năm ấy đổi ảnh đại diện sang hình bé mèo trắng y hệt Wechat từ bao giờ. Anh không tham gia mấy chuyện truyền thông xã giao, còn chẳng đăng gì trên vòng bạn bè, vậy mà lúc này lại đắn đo vài câu chỉ để phơi bày một bí mật trong lòng ra cho mọi người thấy. Đối với Văn Hựu Hạ, đây quả thật là chuyện hiếm hoi.
Dưới bình luận có vẻ cũng đoán ra chủ nhân của tài khoản này thông qua tên người dùng, vài phút ngắn ngủi đã tăng mấy trăm người theo dõi.
Phía dưới bình luận cũng sôi nổi vô cùng:
[Chồng ơi! Hóa ra anh cũng biết lên mạng sao!]
[Gửi cho tôi hợp âm bass của bài này nhanh lên, đừng để tôi phải xin anh!]
[Lưu diễn lưu diễn lưu diễn lưu diễn lưu diễn.]
...
Khâu Thanh chạm mắt với Văn Hựu Hạ, anh gãi mũi ngượng ngùng như một cậu học sinh mới nộp bài tập. Cậu nghĩ một chút rồi bấm "thích" cho bình luận này của anh.
Bé mèo trắng trên ảnh đại diện coi đây như cuộc nói chuyện riêng, trả lời cậu: [Biết là 5 giờ mới tan, nhưng thật sự chịu không nổi.]
Mới cãi nhau gần đây, anh lại dùng giọng điệu đáng yêu này khiến Khâu Thanh không chịu nổi, cậu bèn tiếp lời anh ở khu bình luận Weibo: [Chờ thêm 1 tiếng nữa anh sẽ chết à?]
WYX đáp lại: [Anh sẽ ngủ không đủ giấc.]
Mấy người hâm mộ nghe phong thanh mà đến, bắt đầu gõ một hàng [???] bên dưới. Khâu Thanh thấy vậy thì cười không dứt, chỉ muốn đứng dậy vò đầu Văn Hựu Hạ.
Ở gần nhau như vậy mà cứ phải trò chuyện ở bình luận công khai, tật xấu gì vậy?
Đồ ấu trĩ!
Tâm trạng đang phơi phới, A Liên bỗng hét to một tiếng từ ngoài cửa: "Khâu Thanh!"
"Tiết Thần liên lạc lại với tôi rồi! Cô ấy nói lúc cô ấy dọn album ảnh có tìm thấy một đoạn video, sau đó, sau đó... lúc phát lại có nghe được tiếng của mọi người!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT