CHƯƠNG 34: "ĐÂY LÀ NĂM CUỐI THẾ KỶ GẦN NHẤT VỚI CHÚNG TA."
Edit: Mordred
Beta: V
Buổi diễn bắt đầu vào 8 giờ đúng. 7 giờ 50 phút, Lư Nhất Ninh nhìn lén từ sau hậu trường: "Đù, nhiều người vậy?"
"Thái Quả marketing tốt lắm, sắp tâng chúng ta lên trời rồi."
"Thôi xong, vốn em không căng thẳng đâu, nhưng bây giờ thấy tim đập nhanh quá." Lư Nhất Ninh nói luôn miệng: "Nhiều bạn nữ xinh đẹp quá đi..."
Cố Kỷ đã bốn năm không lên sân khấu, dù đã tập luyện với cường độ cao suốt một tháng nhưng vẫn hơi thấp thỏm. Anh ta nghe Lư Nhất Ninh nói, bèn không nhịn được châm chọc một chút để thả lỏng: "Tất cả đều hướng về Khâu Thanh, cậu lo làm gì?"
Trước kia cũng vậy. Ngân Sơn có một hát chính với gương mặt sánh ngang các nam thần tượng trẻ tuổi, còn có một tay bass vừa gợi cảm vừa lạnh lùng, hai cái tên còn lại dù có giới thiệu chắc cũng chẳng ai nhớ. Lư Nhất Ninh đã qua thời kì ghen tị, nghĩ thoáng vô cùng.
Cậu ta bình tĩnh nói: "Không sao, em xem qua thôi."
Cố Kỷ cười: "Là trước kia thì cậu đã liều mạng với Khâu Thanh rồi."
"Dù sao mọi người cũng nhận lương như nhau, peace and love."
Cố Kỷ: "Con đã trưởng thành, ba rất vui."
Lư Nhất Ninh mắng anh ta rằng muốn làm cha thì mau đi lấy giấy rồi nặn con với Thúy Thúy đi, đừng có ở đây đè đầu cưỡi cổ bạn bè.
Bọn họ đùa giỡn một lúc, ca khúc đang phát bên ngoài đã hết nhưng không còn bài kế tiếp. Cả hội trường yên lặng vài giây, dường như nhận ra điều gì đó mà nhìn về phía đồng hồ treo phía sau livehouse.
07:59, ánh đèn vụt tắt.
"Đi thôi." Khâu Thanh nói: "Lâu quá rồi không diễn, đừng lên muộn."
Chẳng biết ai là người đầu tiên nhìn thấy cái bóng của các tay chơi nhạc bước lên sân khấu, tiếng reo hò bùng nổ, những tiếng hét chói tai vang lên dồn dập. Khâu Thanh nhắm mắt làm ngơ, chỉ mấy giây trước khi đồng hồ điểm đúng giờ, intro vang lên.
Tiếng bass và trống hòa quyện vào nhau vô cùng thân mật, guitar bắt kịp để tạo nên một đoạn solo đẹp đẽ.
Ánh đèn chuyển sang màu trắng bạc như sóng nước lấp loáng, không giống hình ngọn núi mà như mặt nước bể bơi với bóng cây xao động dưới ánh nắng. Sau đoạn intro đơn giản, Khâu Thanh không chào hỏi, guitar trong tay chợt đổi nhịp.
Mở màn là "Dâng Kính Tự Do".
Bài hát này có vẻ là một trong số những ca khúc ít ỏi của bọn họ có khả năng lật tung nóc nhà, với phong cách hung hăng, bất khuất, tiết tấu tràn ngập vẻ coi trời bằng vung và những tiếng thét gào của tuổi trẻ.
Những "lý tưởng", "tự do" vốn trống rỗng, bỗng chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới.
Trong lòng cậu thầm xem thường những phiên bản mà người khác soạn lại trong chương trình tìm kiếm tài năng. Con thuyền cũ nát xông pha ngang dọc lại bị bọn họ trang trí lại bằng những âm thanh của ánh sao, trở thành phi thuyền dạo chơi ngân hà, thật lười biếng, chẳng còn đọng lại chút nào hương vị ban đầu.
Chỉ có guitar, bass và trống mới thể hiện được sự ngông cuồng của cậu một cách trọn vẹn, không một góc chết.
Giọng hát của Khâu Thanh không còn ngập vẻ thanh xuân như bốn năm trước, nó hơi khàn vì hút thuốc, mà càng lên nốt cao thì càng có cảm giác như kim loại. Cậu như một nhạc cụ, liều mình vặn vẹo đến cực hạn như thể sắp gãy. Để phối hợp với cậu, dù là cây đàn hay mặt trống nào cũng phải đánh thật mạnh. Hát đến câu "giấc mộng hoang đường nhất trong hoang mạc", Khâu Thanh đã bắt đầu đổ mồ hôi, bùng cháy, lòng bàn tay nóng bừng, dường như không thể cầm nổi cây guitar điện trong tay.
Sự điên cuồng đã tích tụ từ lâu rốt cuộc đã có dịp được phóng tích, lỗ chân lông khắp người nở ra, cậu không thể chờ để hôn lấy cảm giác thiếu dưỡng khí đã mất từ lâu. Khâu Thanh như một người chết đi rồi sống lại một lần nữa, tiếng bass vẫn vang lên bên tai như hình với bóng.
Hốc mắt cậu nóng lên, suýt lạc giọng khi lên cao đoạn điệp khúc.
"Chúng ta xuyên qua vũ trụ để dâng kính tự do."
"Chúng ta xuyên qua vũ trụ."
"Sự tự do của ta, là bầu trời tương lai."
Hai mươi mốt tuổi, khi sáng tác bài hát chỉ toàn khoác lác, ngoài mộng tưởng về tình yêu, Khâu Thanh bắt đầu mọi thứ quá dễ dàng, đến mức thiếu hụt sự phẫn nộ. Bài hát này sinh ra trên bờ vực sụp đổ, ma xui quỷ khiến thế nào lại hợp với cảm xúc Văn Hựu Hạ mong muốn nhất.
Nhưng sự phẫn nộ khi ấy chỉ ở ngoài mặt. Trải qua bốn năm ốm đau, ly biệt, chìm sâu, trùng phùng, nó mới bộc phát hoàn toàn như con đê vỡ rồi sôi trào, tất thảy đẩy con thuyền về phía núi băng mà nhất quyết không quay đầu.
Quay đầu làm gì? Sống trong khoảnh khắc, chết trong khoảnh khắc.
Không ngược dòng tìm hiểu quá khứ, sinh mệnh sẽ mãi rực rỡ.
Cuối cùng kết thúc bằng một tiếng guitar lạc điệu, Cố Kỷ suýt đánh đứt dây đàn, gầm lên một tiếng rồi ném miếng gảy đi. Không ai ngờ vừa mở màn đã kịch tính như vậy, những khán giả chỉ định đến xem dưới sân khấu cũng bị nhiễm bầu không khí của bọn họ, tất cả reo hò và gào thét kéo dài suốt 3 phút từ khi hết đoạn solo đến đoạn điệp khúc cuối cùng.
Khâu Thanh dừng lại thở hồng hộc, cậu nhìn về phía những người đang pogo [*] dưới sân khấu, chợt nghĩ: Lần này sẽ làm được.
[*] pogo là một điệu nhảy mà mọi người nhảy lên xuống tại chỗ hoặc xung quanh, là tiền thân cho moshing trong các concert punk-rock.
Hình tượng dựng nên, câu chuyện cũ, tất cả đều là giả, chỉ khi diễn tốt mới có thể tuyên bố với người hâm mộ một cách nghiêm túc rằng bọn họ chuẩn bị bắt đầu lại.
Cậu như trẻ lại, không còn ở trạng thái hai mốt tuổi mà phóng khoáng và suồng sã hơn. Sự nóng nảy trong cơ thể thôi thúc cậu nhảy lên, dẫn cậu nhìn về góc phải của sân khấu – ấy là chỗ đứng ưa thích của tay bass.
Từ đầu chí cuối, Văn Hựu Hạ vẫn náu mình ở lằn ranh ánh sáng. Mặc cho những người hâm mộ hô to tên anh, anh ôm lấy cây Yamaha màu táo đỏ, giơ một ngón tay cái về phía Khâu Thanh.
Khâu Thanh sững sờ, cười như vừa trút được gánh nặng.
Ít nhất khi diễn, cậu và Văn Hựu Hạ có thể tạm quên đi tất cả.
Sau đó biểu diễn thêm vài bài nữa, đều là những ca khúc nổi tiếng nhất trước kia. Mê hoặc lãng mạn như "Mưa Tháng Năm", "Thuyền Đêm Trên Sông Trắng", "Mùa Đông Xanh Sắc", gắt gỏng dữ dội như "Scar", "Nhiệt Liệt", những tác phẩm đã ra mắt đều được hát lần lượt. Giữa chừng còn một trận battle nhạc, Văn Hựu Hạ nhún nhường đệm cho Cố Kỷ để anh ta nhận được sự chú ý.
Sắp kết thúc mới nhớ đến việc phải giới thiệu, Khâu Thanh vịn lấy micro: "Nghe lâu vậy rồi, mọi người biết tôi là ai không?"
"Biết!"
"Vậy thì không tự giới thiệu nữa." Cậu cười, chẳng thấy ánh đèn chói mắt: "Nói về ban nhạc của chúng tôi đi, Ngân Sơn, thành lập năm 2012, 2014 giải tán một lần, mới tái hợp đầu tháng này, vừa đúng năm năm từ khi bắt đầu – Guitar, Cố Kỷ. Trống, Tiểu Lư. Bass, Văn Hựu Hạ, nhưng bọn tôi đều gọi anh ấy là Văn Hạ, mọi người cũng có thể gọi như vậy, anh ấy thích thế."
Văn Hựu Hạ lúng túng xua tay, dưới sân khấu lập tức xôn xao: "Ồ!"
Khâu Thanh có được sự xoa dịu lớn lao về mặt tinh thần, ngay cả cơn đau dạ dày âm ỉ cũng không nhận ra: "Sắp kết thúc rồi, cuối cùng là một bài hát không thuộc về ban nhạc, nhưng do tôi viết nên cũng không kém đâu."
"Tên là "2099", mọi người từng nghe chưa?"
"Nghe rồi!"
"Vậy nghe tôi hát một lần nữa nhé."
Đây là bài hát đầu tiên Khâu Thanh viết khi vừa khỏi bệnh nặng.
Không còn ban nhạc, cậu cũng chẳng muốn bán cho bất kỳ ai, bèn giữ lại để mình tự hát. Sau đó, cậu suy nghĩ về lời nhạc rất lâu, ôm guitar gảy hai lần trước khi hát thử, song cậu mở miệng mà không phát ra một âm thanh.
Từ ấy trở đi, cậu không thể hát nổi một bài. Vì nguyên nhân tâm lý, mỗi lúc cầm guitar hay khi vừa cất giọng, cậu sẽ nhớ tới cái đêm quỳ gối đến mềm nhũn chân tay ở hậu trường khi ấy. Đối với cậu, toàn bộ sự việc như một tảng đá nghẹn lại trong lòng, không nhấc lên thì không phát ra nổi một âm thanh, nhưng nhấc lên sẽ mất mạng ngay lập tức. Sau cùng, Khâu Thanh vẫn tiếc mạng, nghe Liễu Vọng Dư khuyên mấy lần thì biết phải nghe lời mà bán nhạc cho Tang Tuyết, bản thân cậu cũng trở thành nhà sản xuất cho cô, để cô dùng giọng hát của nữ chính ban nhạc giúp cậu phát tiết tình cảm.
Bài hát "2099" được khen ngợi bởi những nhà phê bình âm nhạc vì chứa cả "sự tuyệt vọng khi yêu mà không có được" lẫn "sự ẩn nhẫn đến đau đớn tâm can". Khâu Thanh không hiểu lắm, loáng thoáng cảm thấy hình như là tâm trạng của cậu khi ấy. Cấu trúc của bài hát tương đối đơn giản, bassline buồn tẻ, tất cả sự ngột ngạt trước đó đều ấp ủ cho một bản phát hành này.
Khi được phát hành, Khâu Thanh nghĩ đến điều gì?
Cậu không hay phân tích những suy nghĩ khi viết nhạc, mà giờ trở lại livehouse, có thể biểu diễn suôn sẻ, nghe thấy tiếng bass như núi lở kia một lần nữa, cậu chợt nhớ lại khoảnh khắc ban đầu: Có lẽ khi ấy cậu chìm trong ảo giác, giận đến mức không phân được rõ đông tây nam bắc, chỉ muốn cầm dao chém Văn Hựu Hạ.
Tiếng guitar dạo nhạc như khóc lóc như kể lể, Khâu Thanh đột nhiên muốn nói gì đó.
"Các bạn biết tại sao bài hát này có tên "2099" không?" Cậu nói: "Vì năm 2099 của tương lai là năm cuối thế kỷ gần nhất với chúng ta, tôi rất muốn sống được đến lúc ấy."
Các khán giả bật cười.
Sau khi đoạn điệp khúc tiếp theo bắt đầu, Khâu Thanh nghe thấy tiếng lạc đi từ cỗ máy chưa bao giờ đánh sai.
Buổi diễn đầu tiên kết thúc tốt đẹp, hiệu ứng cánh bướm nó đem lại vượt quá tưởng tượng của Liễu Vọng Dư.
Theo kế hoạch của chị, buổi diễn này chỉ cần diễn ra suôn sẻ là được, rồi bọn họ sẽ tổ chức một chuyến lưu diễn nhỏ ở ba thành phố để giúp ban nhạc làm quen với bước ngoặt "mainstream". Sau đó thu lại album, sang năm mới sẽ phát hành album thứ hai đã từng chết yểu, cái tên Khâu Thanh cũng đặt xong rồi, gọi là "Thế Giới Lý Tưởng".
Nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, ngay hôm sau, điện thoại của Liễu Vọng Dư bị gọi cháy máy.
"Có một chương trình truyền hình thực tế muốn tìm mấy cậu." Chị mệt mỏi đỡ trán: "Hình thức giống "Quán Rượu Nhỏ" ấy, chương trình tự dẫn, địa điểm đã quyết định rồi, sẽ có kịch bản. Bọn họ chi tiền hào phóng, nhưng không thể tự do quá trớn, nói trắng ra là phải diễn, muốn nhận hay không mấy cậu quyết định đi."
Tạp kỹ, Khâu Thanh nghe thấy hai chữ này lập tức thấy bó tay toàn tập.
Mọi người đều biết underground không lọt mắt mainstream, tiểu chúng xem thường chủ lưu, ban nhạc trong nước mà chạy theo các chương trình truyền hình thực tế thì chẳng khác nào tự đập vỡ chén cơm, ở trong giới nhất định sẽ bị phỉ nhổ. Song, dù việc ghi hình các chương trình không phân biệt ngày đêm, mệt đến rã rời nhưng chung quy vẫn tốt hơn lưu diễn. Hiện tại, chỉ dựa vào việc lưu diễn album thì quá khó để kiếm tiền, vô tình đập vỡ một cây đàn cũng có thể khiến ban nhạc vốn chẳng giàu có trở nên khố rách áo ôm. Thiết bị đều là tiền, làm hỏng mà không đền được có lẽ phải giải tán tại chỗ.
Woken chỉ làm khách mời trong chương trình âm nhạc mà đã lấy về được tiền công sáu chữ số cho một tập. Ngoài mặt, người trong giới mắng bọn họ "khom lưng vì năm đấu gạo", nhưng có lẽ trong lòng mấy kẻ đó đều nghĩ rằng, nếu quay vài chương trình tạp kĩ mà có thể mua nhà, mua xe, thì mình cũng muốn.
Liễu Vọng Dư không để bọn họ nhận những chương trình quá vô lý như cùng em bé chơi đồ hàng, nhìn chung cũng liên quan đến nghề nghiệp, điều này khiến Khâu Thanh dao động.
Cậu biết Cố Kỷ thiếu tiền kết hôn, trong nhà Lư Nhất Ninh nuôi năm con mèo béo tròn luôn gào khóc đòi ăn. Văn Hựu Hạ thì khỏi nói, cách đây không lâu còn tìm cậu mượn năm mươi nghìn. Người duy nhất không thiếu tiền trong số bọn họ là bản thân cậu, nhưng Khâu Thanh cũng chẳng dư dả đến mức tùy ý tiêu pha.
Khoản thù lao hào phóng như củ cải treo phía trước con lừa, nói không dao động là giả.
Album có thể dời lại, Khâu Thanh nghĩ.
Cậu hội ý với các thành viên ban nhạc: "Tình hình mọi người biết cả rồi, tiền chắc chắn hơn ba buổi diễn, nhưng không đơn giản như vậy. Có lẽ sẽ bị mấy miệng pháo kia mắng, có thể xuất hiện một vài tình huống ngoài ý muốn vì hiệu quả chương trình, cho nên tôi muốn hỏi mọi người nghĩ thế nào."
Lư Nhất Ninh coi việc ghi hình là chuyến du lịch: "Tôi không thành vấn đề."
"Anh có thể đi vào kì nghỉ đông." Cố Kỷ lo lắng, nhưng cũng nghiêng về việc chấp thuận: "Chương trình này không đến nỗi ghi hình hơn nửa tháng chứ?"
Cả hai đồng ý, Khâu Thanh hỏi ý kiến Văn Hựu Hạ: "Còn anh?"
Cùng lúc ấy, cậu nói thầm trong lòng: Nếu anh dám nói "tùy" hoặc bình luận mấy câu lòng vòng như "âm nhạc có ngưỡng cửa riêng" hay "chúng ta không nên nước chảy bèo trôi theo số đông một cách thiếu tự trọng như thế", tôi sẽ dùng chập cheng của Lư Nhất Ninh đánh vỡ đầu anh.
Yết hầu Văn Hựu Hạ di chuyển nhẹ nhàng: "Cũng được."
Xem ra mấy ngày nay không phí công cãi cọ, rốt cuộc anh đã nghe lọt, thử bắt tay giảng hòa với trình độ thẩm mĩ của người thường, không nghĩ rằng đến trường quay là một việc ngu ngốc nữa.
Thành kiến có thể buông, còn mâu thuẫn thì sao?
Sợi dây căng thẳng trong lòng như được thả ra khỏi tay Khâu Thanh, vang lên tiếng lanh lảnh như giọt nước xuyên qua lớp màng ngăn cách.
"Ghi hình xong chương trình này là anh trả tiền được rồi." Khâu Thanh buông câu đùa hời hợt, thấy Văn Hựu Hạ không phản hồi gì đành lúng túng tự "ha ha" hai tiếng.
"Bây giờ có thể trả cậu." Anh nói.
Không được, vất vả lắm mới để anh nợ, trả xong lại chạy trốn thì làm thế nào?
Đầu Khâu Thanh nóng lên, đứng ngay trước mặt hai người kia mà quát anh: "Không được trả, anh nợ, bao giờ tôi cho phép anh mới được trả, nghe hiểu không? Là do anh nợ tôi."
Phòng tập im lặng vài giây, không ai cất tiếng.
Văn Hựu Hạ sờ bốn dây đàn bass, gật đầu một cách nghiêm túc: "Được, chờ cậu gọi."
—
V: Nhỏ Ninh dễ thương bây =)) loài mèo đã thống trị cậu ta. Nết của nhỏ Thanh thì y như cái lúc nói với anh Hạ là "ai cho anh nói yêu em". Khâu Thanh có thể bị cuộc sống mài mòn những góc cạnh sắc bén, nhưng cái nết điên rồ và ngông cuồng khi đứng trước anh Hạ thì vẫn vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT