Hiếm khi mưa thu lại tầm tã như thế, gió thổi ào ào khiến cây cối lung lay dữ dội, trời hãy còn sáng mà mây đen dày đặc, mưa như trút nước khiến cả vùng trời thành phố như bị phủ lên một lớp bụi.
Văn Hựu Hạ không mang quá nhiều đồ về, Khâu Thanh chợt phát hiện cây bass của anh không thấy đâu, bèn hỏi: "Đàn của anh đâu rồi?"
"Anh Huy giữ, mai bọn họ về." Văn Hựu Hạ lấy một cái dù gấp ra.
"Ơ?"
"Có chuyện đột xuất trong nhà nên tôi về trước." Anh nhanh chóng sửa sang bản thân lại cho tươm tất, xỏ một đôi ủng đi mưa bên ngoài đôi giày thể thao rồi chuẩn bị ra ngoài.
Khâu Thanh hỏi: "Tôi có thể giúp được gì không?"
Nghe vậy, Văn Hựu Hạ kinh ngạc nhìn cậu, anh rũ mắt xuống: "Không cần đâu, còn sớm, cậu ngủ tiếp đi."
"Anh lái xe máy à?" Cậu vội vàng khuyên nhủ: "Mưa lớn thế này, anh bắt xe hoặc đi phương tiện công cộng nhé?"
Động tác đóng cửa của Văn Hựu Hạ chợt khựng lại: "Ừ."
Lúc cửa sắt khép lại, bên tai cậu vang lên tiếng "vù" của gió.
Khâu Thanh nhìn mưa to gió lớn bên ngoài, bóng lưng Văn Hựu Hạ dần biến mất trong màn mưa, chấm đen ấy bị vệt nước như giọt sương tạo thành để lại một dấu vết mờ nhạt, nhanh chóng khuất dạng. Ngay lúc ấy, chẳng hiểu sao Khâu Thanh lại thấy sợ hãi, cậu biết cảm giác này xuất hiện là chuyện như cơm bữa, song qua mãi một lúc lâu nhịp tim cậu mới trở về trạng thái bình thường.
Gió tạt mưa xối khiến Khâu Thanh bị ướt.
Cậu đứng trước cửa nhìn chằm chằm bóng đèn tròn, đàn guitar của cậu đang đặt trên giường, quần áo mà Văn Hựu Hạ mới thay ra để bừa trên vali.
Ma xui quỷ khiến Khâu Thanh đi đến đó, cậu chạm tay vào áo phông, ngay sau đó lại rụt trở về.
Giọt sương đang bao bọc lấy cậu chợt vỡ tan, Khâu Thanh đột nhiên phát lãnh.
Về sau, cậu nhớ lại rất nhiều lần gặp nhau và tạm biệt giữa hai người, dù tâm trạng có khác nhau, song vẫn giống cái cảm giác ẩm ướt và mát mẻ ấy, có lẽ đối với cậu mà nói, Văn Hựu Hạ giống như một cơn mưa.
Sau khi Văn Hựu Hạ rời đi, đương nhiên Khâu Thanh không ngủ lại được, cậu lăn qua lộn lại, giữa chừng mơ mơ màng màng, đương lúc nửa tỉnh nửa mê cậu nghe tiếng mưa rơi ngày càng nhỏ. Lúc trời sáng hẳn thì đã gần trưa, Khâu Thanh nằm nhoài trên giường gửi tin nhắn cho Văn Hựu Hạ, định hỏi anh xử lý sao rồi, nghĩ tới nghĩ lui bèn nhắn: [Chiều nay tôi về trường.]
Hơn nửa tiếng sau Văn Hựu Hạ nhắn lại: [Nhớ khóa cửa.]
[Vậy khi nào mình gặp nhau QAQ.]
Lần này anh trả lời ngay lập tức.
[Tối thứ ba, Đêm Việt Quất, nhớ đến sớm.]
Khâu Thanh đọc mà thấy lòng mình ấm lên, cậu mang tâm hồn treo ngược cành cây học xong, thức trắng đêm trong ký túc xá làm bù hai bài tập. Sáng thứ ba cậu tranh thủ ngủ một chút để tỉnh táo, rồi chờ hoàng hôn đến như đang mong đợi một buổi hẹn hò.
Mưa gió hôm qua đã hoàn toàn trôi vào dĩ vãng, và đầu thu đang dần đón ánh mặt trời rạng rỡ chiếu khắp chốn. Hẻm Lam Hoa với những viên gạch ngói xanh và bức tường trắng theo phong cách hoài cổ, cùng với đó là cây long não xanh tươi mơn mởn khiến hết thảy mọi thứ như đang dừng lại ở mùa xuân.
Khâu Thanh đứng trước cửa Đêm Việt Quất, gửi tin nhắn cho Văn Hựu Hạ bảo mình đến rồi.
Có lẽ Văn Hựu Hạ lười bấm chữ, anh gọi điện cho cậu: "Đến cửa hông đi."
Khâu Thanh giơ điện thoại lên, cố ý hỏi "là chỗ nào" không cho Văn Hựu Hạ cúp điện thoại. Cậu đi qua cửa hông hai lần, vòng qua được hai bước thì thấy cửa sắt màu xanh đậm bị kéo ra từ bên trong, Văn Hựu Hạ mặc nguyên cây đen đi ra.
Xem chừng là anh định đến gặp Khâu Thanh, lúc ánh mắt giao nhau anh hơi kinh ngạc, sau đó bèn cười.
Nụ cười của Văn Hựu Hạ không quá hiếm thấy đối với Khâu Thanh, song có lẽ bộ lọc của ánh nắng ngày thu phủ lên người anh một lớp vàng ấm áp, lại phân tách ba phần tư bóng tối khiến hiệu ứng sáng Rembrandt ở Văn Hựu Hạ trở nên hoàn mỹ. Nếu bây giờ trong tay có một máy chụp ảnh phim thì Khâu Thanh nghĩ, cậu sẽ không chút do dự lưu giữ lại khoảnh khắc này.
Một bức ảnh phim đẹp, cậu sẽ đặt ở đầu giường để xua đi bóng tối.
"Trêu tôi à?" Tiếng của Văn Hựu Hạ vang lên, quỷ kế của Khâu Thanh thành công, cậu vẫy tay với anh, lúc này mới chịu ngắt điện thoại, vội chạy đến: "Anh có buổi biểu diễn hả? Hôm nay tôi không mua vé."
"Không cần mua." Văn Hựu Hạ để cậu vào từ cửa hông: "Cậu có muốn đến vị trí VIP ở lầu hai không?"
"Anh mời tôi à?" Khâu Thanh hỏi, thấy anh gật đầu thì cậu lập tức từ chối: "Không được, tôi thích đứng ở hàng đầu tiên."
Văn Hựu Hạ suy tư.
Vừa vào cửa hông sẽ bắt gặp một hành lang, rẽ vào lối ngoặt sẽ đến gần chỗ nhóm nhạc nghỉ ngơi và trò chuyện. Trước kia Khâu Thanh chỉ đi ngang qua, giờ theo sau Văn Hựu Hạ có thể xem là lần đầu tiên cậu đến đây. Cậu đứng ở cửa, hơi do dự có nên vào hay không, Văn Hựu Hạ vừa ấn vai cậu vừa hất cằm.
Cửa bị đẩy ra, Khâu Thanh như bị anh ôm vai kéo vào phòng nghỉ, cậu còn chưa kịp cảm nhận việc tiếp xúc tay chân ngắn ngủi hiếm thấy khiến mình ra mồ hôi lạnh và tai nóng ran cả lên thì nghe một giọng nói quen thuộc vang lên trong góc.
"Văn Hạ, đến rồi à?"
Bạch Diên Huy ngồi đằng kia vẫy tay với Văn Hựu Hạ, ánh mắt gã lập tức nhìn Khâu Thanh, nụ cười nơi khóe miệng như khựng lại giây lát, không chờ Văn Hựu Hạ trả lời đã hỏi tiếp: "Là... của cậu?"
Đây là ám hiệu gì à?
Khâu Thanh nhìn Văn Hựu Hạ, đối phương không có ý định giải thích cho cậu, nhưng tay vẫn đặt trên vai cậu không buông ra – là tư thế cổ tay đặt trên xương vai, anh thấp giọng nói "ừ."
Gã không nói nữa mà tiếp tục chơi điện thoại, sắc mặt u ám hơn lúc nãy.
Đây là lần đầu tiên Khâu Thanh nhìn thấy tay guitar mà Cố Kỷ sùng bái ở khoảng cách gần như vậy, cậu không kích động như trong tưởng tượng của mình, ngay cả hồi hộp cũng không có. Cậu theo sát bên Văn Hựu Hạ, không xa quá hai bước, trông cứ như một món trang sức trên lưng anh vậy. Văn Hựu Hạ cũng không ngại, anh tìm cây bass ở hòm đựng nhạc cụ gần đấy, sau đó lấy một cặp nút tai ở túi ngoài.
"Lát nữa dùng." Văn Hựu Hạ nói: "Hàng đầu tiên gần dàn âm thanh, chú ý bảo vệ lỗ tai thì tốt hơn."
Khâu Thanh vừa định nói "cảm ơn" thì Bạch Diên Huy phía sau cất giọng nửa đùa nửa thật: "Văn Hạ, lần trước không thấy cậu quan tâm cô gái kia như vậy."
Cô gái gì? Khâu Thanh kéo góc áo của Văn Hựu Hạ.
Văn Hựu Hạ vuốt lại góc áo mà cậu kéo, không đáp lại, anh mang nút tai vào cho Khâu Thanh, sau đó lấy một chai nước ngọt trong hòm đưa cậu.
"Cho cậu uống đấy." Anh dặn dò.
Anh còn nói nửa câu sau nữa, gì mà "còn nhỏ", "uống rượu" các kiểu.
Có lẽ vì chức năng giảm tiếng ồn nên Khâu Thanh cảm giác như bị ai bịt tai lại, tuy nghe được tiếng của Văn Hựu Hạ nhưng lại bị ngăn cách bởi thứ gì đó. Cậu giơ tay lên định lấy xuống, Văn Hựu Hạ phát hiện thì lập tức ngăn cản, lắc đầu với cậu.
Văn Hựu Hạ lấy ghế cho cậu ngồi, còn mình thì đứng bên cạnh bắt đầu chơi game trong điện thoại.
Văn Hựu Hạ thích chơi trò tương tự như "Flappy", trước đó Khâu Thanh từng thử chơi mấy lần, cậu cảm thấy có lẽ nó là loại trò chơi giải đố, với cái tính dễ nóng nảy này thì cậu không kham nổi.
"Không chơi nữa." Lúc đó cậu oán giận với Văn Hựu Hạ: "Khó quá à."
Cậu ngồi một hồi, không nghe thấy tiếng gì cả, cảm giác hình như Bạch Diên Huy đang nói chuyện với Văn Hựu Hạ, mà Văn Hựu Hạ thì không có phản ứng gì hết, anh hết sức tập trung dời ô vuông trên màn hình. Một lát Lạc Đà cũng tới, phía sau là một cô gái rất xinh đẹp đang ôm lấy cánh tay và áp sát vào lưng hắn.
Không biết qua bao lâu, một nhân viên quầy bar nhắc bọn họ sắp đến giờ diễn. Lạc Đà lưu luyến buông cô bạn gái nhỏ ra, còn Văn Hựu Hạ thì cầm đàn, giao điện thoại cho Khâu Thanh.
Giao diện màn hình là một màn Flappy chưa kết thúc, Khâu Thanh không hiểu nhìn anh.
"Hàng thứ hai bên trái, đẩy một cái là vượt ải."
Văn Hựu Hạ dứt lời, Khâu Thanh cúi đầu làm theo, trên màn hình hiện lên chữ "Chiến thắng" được phóng đại. Cậu nhịn không được bật cười, tháo một bên nút tai ra: "Đơn giản vậy sao?"
"Ừ." Văn Hựu Hạ nói: "Chơi vui không?"
Khâu Thanh cầm điện thoại vỗ sau vai của anh: "Anh dỗ học sinh tiểu học à!"
Văn Hựu Hạ không phủ nhận mình đang "dỗ": "Có học sinh tiểu học nào mà hai mươi tuổi đâu."
Khâu Thanh: "..."
Khâu Thanh lén đi đến góc hẻo lánh ở hàng đầu tiên, một tay chơi nhạc nào đó mở cửa cho cậu.
Cậu thích đứng ở chỗ gần tay bass nhất.
Hàng đầu tiên có thể tương tác với các thành viên trong ban nhạc, nhưng nó không phải là lựa chọn tốt nhất để thưởng thức buổi diễn. Khâu Thanh không thích đeo nút tai, thường thì cậu cứ để vậy mà nghe, ngày hôm sau nhất định sẽ bị ù tai.
Hôm nay có Văn Hựu Hạ đưa nút tai cho cậu, Khâu Thanh cảm thấy nhịp trống đinh tai nhức óc giảm bớt đi nhiều lắm.
Táo Thối đã đi lưu diễn ở hơn mười thành phố lớn nhỏ ở phía Nam, sau khi tái hợp và thêm vào những bản tình ca cũ của nhóm, người đến Đêm Việt Quất hôm nay nhiều gấp đôi so với mấy lần trước. Lúc đàn guitar solo, Lạc Đà cất tiếng hát, bầu không khí rực lửa cao ngút trời, dường như cả livehouse muốn lắc lư theo.
Lạc Đà hồi đó nổi tiếng với âm cao sáng nhưng không chói, có lẽ vì lớn tuổi rồi, cũng có thể vì hút thuốc, uống rượu quá độ và vài sở thích không lành mạnh khác nên sau khi tái hợp, những bài hát cũ của bọn họ phải hạ tone xuống để phù hợp với hát chính. Bởi thế cho nên bass và trống phối hợp trở nên quan trọng hơn cả, Văn Hựu Hạ kiểm soát nhịp điệu bass, có vẻ tay trống mới gia nhập kia đang bắt nhịp theo anh.
Dù vậy, do kinh nghiệm trình diễn của Lạc Đà và Lão Bạch phong phú nên bọn họ vẫn có thể làm nóng bầu không khí, khiến người ta không nhịn được chìm đắm vào, say mê vẻ phóng túng ấy.
Dưới sân khấu, có người gọi Lạc Đà là "Rock Star" dẫn đến vô số người la hét theo. Đến đoạn nhạc dạo, Khâu Thanh biết chỗ này có một đoạn solo bass rất đặc sắc, cậu lén tháo nửa bên nút tai xuống.
Cậu có rất nhiều từ ngữ để hình dung đoạn bass của Văn Hựu Hạ, nhưng khi lời nói đến cửa miệng, vì xung quanh quá ồn ào nên cậu không có nhiều thời gian để nói dài dòng, Khâu Thanh bèn đặt hai tay lên miệng và hét lớn: "Văn Hạ!"
Tay bass chợt ngẩng đầu lên, anh nhanh chóng nháy mắt phải về phía cậu.
Ánh sáng đỏ lam đan xen dưới sân khấu, một tia sét đột nhiên xẹt qua người Khâu Thanh, cậu sững sờ, sau đó cười to.
"Văn Hạ!" Một giọng nữ kế bên bỗng gào lên, không ngừng gọi tên Văn Hựu Hạ. Khâu Thanh kinh ngạc quay sang, cô gái mặc chiếc đầm rộng thùng thình kia đang nhảy.
"Văn Hạ! Văn Hạ! Anh dẫn em đi đi!"
Cô ấy cứ như bị mất khống chế, lớp trang điểm trên mặt không phù hợp xíu nào, song sự cuồng nhiệt bên trong đôi mắt ấy khiến Khâu Thanh giật mình.
Văn Hạ, anh dẫn em đi nhé?
Khâu Thanh cảm thấy hốt hoảng, dường như cô gái kia đang hô lên khát vọng trong lòng cậu, nhưng ám chỉ đầy tình dục ấy khiến cậu sợ hãi. Xưa nay cậu cho rằng dục vọng dơ bẩn và không thể chấp nhận được, cậu đến gần Văn Hựu Hạ là vì cậu yêu thích tâm hồn chân thành của Văn Hựu Hạ, tình yêu của Văn Hựu Hạ, ánh mắt nhu hòa khi nói chuyện với cậu của Văn Hựu Hạ.
Nhưng bây giờ cậu cũng muốn gào lên giống cô gái kia: Văn Hạ, anh dẫn em đi đi.
Không chỉ vậy, cậu còn muốn ngăn tất cả ánh mắt tương tự của người khác, cậu muốn khóa Văn Hựu Hạ lại trong nhà kho bằng xi măng, hoặc ngõ hẻm chật hẹp, màn mưa, ánh nắng vô hình...
Nhốt Văn Hựu Hạ lại, không để người khác liếc mắt nhìn anh, cũng không để anh nhìn bất kỳ ai ngoài cậu.
Ý nghĩ này khiến Khâu Thanh cảm thấy sợ hãi, cậu không kìm được trái tim đang nóng lên của mình. Lần đầu tiên cậu phát hiện, hóa ra dục vọng mà mình trốn tránh lại ấm áp và nóng rực như lửa đốt thế này, cậu hận không thể để hai người cùng bị cắn nuốt trong làn sóng nhiệt ấy.
Dụ dỗ anh nhảy vào đám lửa, ngoại trừ Văn Hựu Hạ ra, Khâu Thanh không muốn chọn người thứ hai.
Có thể cậu là một con bướm, không phân rõ hiện thực và ảo mộng giả tạo, thứ duy nhất mà cậu nhìn thấy là đối phương.
Đêm nay, Khâu Thanh nhìn tay bass trên sân khấu, không còn sự sùng bái hoặc ao ước nữa mà trong lòng cậu xuất hiện sự điên cuồng, cậu đang kiềm chế dục vọng muốn ôm Văn Hựu Hạ.
Cậu lao vào cơn mưa kia, bất kể bị thiêu đốt thành tro hoặc bị dìm tắt thành một thứ cháy đen xấu xí.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày mai, canh ba, 10 ngàn chữ. Ám chỉ.jpg
Cảm ơn đã ủng hộ nhaaaa
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT