Nghe thấy âm thanh, Hoắc Cẩn Hành đứng dậy mở cửa, chỉ thấy cái đầu nhỏ chui qua cửa, giơ tay chào hỏi anh: “Chào buổi tối.”
Diệp Linh Thính khom người dán vào cạnh cửa, khẽ nói: “Em lén tới đây, không bị ai nhìn thấy.”
Hoắc Cẩn Hành buồn cười.
Ở trong nhà mình, nghênh ngang đi tới cũng không có ai dám nói một câu.
Nhưng cô nhóc tinh quái này cứ thích làm ra một vài hành động bất ngờ, Hoắc Cẩn Hành cũng không có ý định vạch trần, khoanh tay dựa vào cạnh cửa hỏi: “Có việc gì?”
“Em tới đón năm mới với anh.” Vẻ mặt của cô khoa trương, lúc khẽ cười để lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
Hoắc Cẩn Hành lùi lại để cô đi vào, cô gái bước nhẹ như mèo lẻn vào phòng, giơ tay lên hỏi anh: “Bao lì xì của em đâu?”
“Thẻ đen còn chưa đủ để cho em xài sao?”
“Chắc chắn không.”
Cô không thiếu tiền, nhưng ý nghĩa của bao lì xì đâu giống với thẻ chứ.
Nhận được bao lì xì vào năm mới giống như nhận được một lời chúc phúc, cô không cần quá nhiều, có của một người kia là đủ.
Hoắc Cẩn Hành xoay người đi đến trước bàn, kéo ngăn kéo ra, lấy một bao lì xì từ trong đó ra đưa đến trước mặt cô, hiển nhiên là đã chuẩn bị từ trước.
“Cảm ơn anh.” Cô điềm nhiên nói cảm ơn, giống như ảo thuật lấy ra một bao lì xì in chữ mạ vàng khác nhét vào trong tay Hoắc Cẩn Hành: “Đây là của anh.”
Nhà họ Hoắc không lưu hành việc này, đối với bọn họ, phong bì nhỏ vậy chỉ có thể nhét vài tờ giấy, cho đến khi Diệp Linh Thính đi đến bên cạnh anh, anh mới biết rõ tình cảm nặng trịch ở trong đó quý giá đến mức dù nhiều tờ giấy hơn nữa cũng không đổi được.
“Anh qua đây đi, đêm nay có sao, bên này có thể nhìn thấy.” Cô kéo Hoắc Cẩn Hành đến chỗ đã thăm dò từ trước: “Chúng ta ở đây chờ đón năm mới.”
“Mười bốn năm.”
“Hả?” Diệp Linh Thính ngây ra, sau đó mới hiểu được hàm nghĩa của con số mười bốn này, cô nhe răng cười: “Chúng ta còn rất nhiều mười bốn năm.”
Hoắc Cẩn Hành giơ tay lên, vò nhẹ tóc cô.
Nhìn ngôi sao rải rác trong trời đêm đen kịt, che giấu tiếng thở dài trong lòng.
“Còn một phút nữa.” Diệp Linh Thính đứng trước cửa sổ đếm ngược thời gian, một trận gió lạnh lướt nhẹ qua gò má, cô đột nhiên nhớ ra: “Suýt nữa quên mất, hôm nay còn chưa đăng Weibo.”
Cầm điện thoại di động lên nhìn xem, còn có tin nhắn nhắc nhở mà Đoàn Văn cố ý gửi tới.
Diệp Linh Thính vội vàng đăng nhập Weibo, lướt xem một vài bức ảnh, lựa chọn bức có hiệu ứng hình ảnh tốt nhất trong đó, chỉnh sửa chữ chúc mừng năm mới, đăng lên trước thời điểm giao thừa lúc không giờ.
Sau khi đăng Weibo thành công, lập tức có người like và bình luận, Diệp Linh Thính tập mãi thành quen, ném điện thoại lên trên bàn, không để ý đến nữa.
Cô không biết mình vừa bước ra khỏi cửa, điện thoại ở trên bàn đã rung lên, kêu bíp bíp liên tục không ngừng.
Đoàn Văn đang lướt Weibo thấy ảnh chụp tự sướng của tiểu yêu tinh đăng lên thì hài lòng gật đầu, đang định khen cô lần này rất nhanh tay, lướt lên xem bình luận thì đột nhiên thấy có gì đó không ổn.
[Góc phía dưới bên trái ảnh chụp?]
[Thứ trên ảnh hơi quen mắt]
[Ảnh chụp này có gì đó]
[…]
Đoàn Văn dụi mắt, ước gì lập tức đưa bức hình đến dưới kính hiển vi nhìn xem.
-
Tác giả có lời muốn nói:
Là độc giả trưởng thành, phải học chắt lọc chi tiết để tìm kẹo ăn ~
Đêm giao thừa, Diệp Linh Thính đăng bài chúc mừng năm mới, sau đó…
Weibo bùng nổ.
[Cái tay kia trông hơi quen quen.]
[Hình như tôi thấy cái vòng tay kia ở đâu rồi ấy mọi người ạ.]
[Hình như mị ngửi thấy mùi chân tướng rồi.]
Lúc này, khu bình luận vô cùng kỳ diệu, mọi người ăn ý giữ bí mật, làm người khác đọc mà ngứa ngáy không thôi.
Trong ảnh mà Diệp Linh Thính chụp, cánh tay đeo Phật châu của Hoắc Cẩn Hành lọt vào ống kính. Nhìn qua thì có vẻ không rõ ràng, nhưng khi hàng ngàn hàng vạn dân mạng cùng nhau đào bới thì đến con kiến trên mặt đất cũng bị tìm ra.
Mấy cư dân mạng không rõ chân tướng dần tụ tập lại, số người theo dõi Weibo của Diệp Linh Thính lại tăng mạnh, Đoàn Văn nói cô có “thể chất” hot search đúng là không sai.
Dần dần, dưới bài đăng bắt đầu xuất hiện những bình luận trái chiều.
[ Diệp Linh Thính thích ké fame đến vậy cơ à? Hết ké fame diễn viên nổi tiếng lại ké fame doanh nhân nổi tiếng?]
[Ha ha, không cẩn thận để lộ gì chứ? Bản thân đăng ảnh chụp, có ai trong ảnh mà còn không biết à?]
[Mưu kế đỉnh cao đấy.]
[Hình tượng sụp đổ rồi.]
[Trời má ơi, suýt chút nữa thì thành fan rồi, may mà vẫn kịp quay đầu.]
Người đại diện hóng hớt tuyến đầu thấy tình hình không ổn thì điên cuồng gọi điện cho Diệp Linh Thính, nhưng dù là gọi điện thoại, gửi tin nhắn thoại hay gọi video thì tất cả đều như đá chìm đáy biển, đến tin nhắn cũng không trả lời.
Diệp Linh Thính không cầm điện thoại theo là do sợ bị chuông điện thoại quấy rầy. Đón giao thừa mà, tất nhiên phải tận hưởng thế giới hai người cùng người mình thích nhất rồi.
Ngay khoảnh khắc bước sang năm mới, Diệp Linh Thính chắp tay ước nguyện với sao trời, giấu bí mật ở trong lòng. Khi mở mắt ra, trong mắt cô chỉ còn hình bóng của một người: “Anh Cẩn Hành, giờ này sang năm anh cũng phải đón giao thừa với em đấy.”
“Ừ.” Hoắc Cẩn Hành đáp lại.
Diệp Linh Thính cười ngọt ngào, tiếp tục nói: “Năm sau cũng vậy.”
“Được.” Anh cất lời hứa hẹn mà không hề do dự.
Vậy nên nụ cười trên mặt Diệp Linh Thính càng tươi hơn, rực rỡ như bông hoa đang nở rộ: “Mỗi năm sau này cũng đều như vậy nhé.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT