Sắc mặt hắn không thay đổi, thậm chí còn ăn rất ngon, bộ dáng ăn từng miếng từng miếng, thiếu chút nữa làm Tô Ngọc Tuyền cho rằng mình vừa ăn mùi vị kỳ dị chỉ là ảo giác.

Tô Ngọc Tuyền thậm chí muốn ngoạm cái cuối cùng trong tay Andrew để thử một miếng.

Có phải hay không bởi vì đại vai ác đụng qua, cho nên mùi vị khoai tây nghiền mới trở lại bình thường.

Bất quá cậu còn chưa chụp được, Andrew liền tay mắt lanh lẹ bỏ vào miệng mình, hắn híp mắt cười: "A Ngọc thèm sao? Không được nga, A Ngọc nói muốn toàn bộ cho tôi ăn mà."

Tô Ngọc Tuyền ngốc một hồi lâu, mới mở miệng nói: "Ăn rất ngon sao?"

Ăn vội vàng như vậy.

Bỏ qua mùi vị là lạ, thực ra khi chiên khá giòn, ít nhất là lớp thanh thúy.

Đương nhiên, còn kẹp trát một chút ít chua xót.

Tuy nhiên, không cần phải kể chi tiết cho tiểu nhân ngư làm gì.

Andrew phi thường cổ động nói: "Rất thơm, ngoài giòn trong mềm, tôi thấy mỹ thực sĩ bá kia cũng đã làm món gì đó tương tự, nhưng tôi không biết lớp bột trắng bọc bên ngoài là gì, A Ngọc làm như thế nào vậy?"

"Khoai tây." Tô Ngọc Tuyền lập tức lôi kéo tay Andrew đi xem.

Bên cạnh có một cái chậu đựng một nửa tinh bột khoai tây trắng đã được đập nhỏ, nửa còn lại là tinh bột khoai tây đã đông đặc lại không bị đánh nát.

Andrew cong lưngnhặt cục bột vỡ vụn, sau một cái véo, cục bột vỡ vụn biến thành bột, xác thật giống với bọc phấn trong buổi trực tiếp kia.

Andrew không khỏi ngạc nhiên, từ khoai tây?

Khoai tây nghiền nát cũng không phải như vậy, hắn lại chưa từng làm qua cái này.

Nhìn hắn ngạc nhiên như vậy.

Tô Ngọc Tuyền nhướng mày đảo mắt, khuôn mặt ngây thơ của tiểu tiên cá lập tức lộ ra vẻ đắc ý dào dạt: "Tôi dùng máy ép nước đem khoai tây nghiền đem tách bã ra khỏi nước, sau dùng gạc vắt bỏ bã khoai tây khi còn nước trên đó......"

Nói đến đây, tiểu nhân ngư cao hứng phấn chấn cầm lấy công cụ một bên khoa tay múa chân lên, cậu sau một phen giải thích, Andrew cuối cùng cũng hiểu, những tinh bột khoai tây này phải là chất có trong khoai tây, nhưng khoai tây phải được nghiền nát và rửa sạch bằng nước, sau đó đổ ra ngoài nước, sau đó sấy khô để trở thành loại bột trắng này.

Thật đáng kinh ngạc.

Bất quá, tiểu nhân ngư có thể phát hiện này, thuần túy là do vận khí của tiểu nhân ngư tò mò hòa hảo đoạt được.

"A Ngọc quả nhiên rất là thông minh đó!" Andrew không khỏi cảm thán, một ôm khuôn mặt nhỏ xán lạn của tiểu nhân ngư, thân mật hôn lên hai mắt tỏa sáng của cậu, "Có A Ngọc thật đúng là tôi may mắn."

Xác thật là vậy.

Andrew chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống lại đơn giản, đầy màu sắc và ấm áp đến thế.

Tiểu nhân ngư quả thực chính là suối nguồn ấm áp trong đời hắn.

Tiểu nhân ngư đẩy ra Andrew mặt, lẩm bẩm: "An An lại đang nói lới tôi không hiểu nữa rồi."

Andrew bật cười, nhưng cũng rất là trấn trọng nắm lấy tay tiểu nhân ngư đặt lên ngực mình.

Bình bịch.

Bình bịch.

Nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông bắt đầu đập nhanh lên, truyền lại lại đây, Tô Ngọc Tuyền ó thể cảm nhận được sự lên xuống của lòng bàn tay chạm vào lòng ngực.

"Nơi này nói cho tôi biết, A Ngọc rất quan trọng, nếu không bảo vệ tốt A Ngọc, nó liền không đáng nhảy lên."

Nam nhân lần đầu tiên nói ra cảm giác của chính mình.

Thời điểm từ lần đầu tiên gặp được thiếu niên cảm thấy rất thoải mái, cùng với khát vọng trái tim mãnh liệt kia, làm hắn không tự giác liền đối với thiếu niên thật tốt.

Hiện tại, về sau cũng sẽ như thế.

Tô Ngọc Tuyền sửng sốt.

Ngay sau đó tay nam nhân liền duỗi tới, một phen xoa nhẹ đầu thiếu niên: "A Ngọc hiện tại không hiểu cũng không sao, chỉ cần vẫn luôn ở tôi là được rồi."

Hắn cầm lấy khăn lụa, cẩn thận lau cho tiểu nhân ngư.

Sau khi lau xong, chọt chọt đầu tiểu nhân ngư, Andrew hỏi: "A Ngọc muốn ở trong phòng nhỏ xem, hay là ở bàn ăn chờ?"

"Phòng nhỏ xem." Tô Ngọc Tuyền nhanh chóng nói.

Hắn muốn nhìn Andrew làm món khoai tây nghiền như thế nào, Tô Ngọc Tuyền cảm thấy tài nấu nướng của chính mình rất ngon.

Ý thức thế giới đáng ghét.

Tô Ngọc Tuyền âm thầm nghiến răng, nhằm vào khẩu vị ăn uống của cậu, biến cậu thành vua nấu ăn hắc ám.

Tiểu nhân ngư nói liền tự động tiến vào phòng nhỏ, sau đó liền ở trong phòng nhỏ nhìn.

Lần này Andrew làm món cá chiên khoai tây nghiền, thịt viên chiên giòn và súp thịt cua.

Tô Ngọc Tuyền nhìn, không thể không khen ngợi, đầu óc Andrew thật linh hoạt, chỉ cần một cái bột khoai tây, hcó thể làm ra ba món ăn ngon như vậy chỉ với một viên tinh bột khoai tây.

"Tôi đã sớm muốn làm những thứ này từ lâu, nhưng tôi không có loại bột này." Andrew một món súp và hai món ăn đến bàn ăn, nói: "Tôi nghĩ A Ngọc sẽ thích nó."

Tô Ngọc Tuyền xác thật thích, cậu ăn đến bụng căng đi không nổi mới dừng tay.

Andrew liền ăn đồ dư của cậu.

Ngày hôm sau, trên bàn có khoai tây nghiền chiên bột ngô, súp và thịt giòn, những thứ này đều là quản gia Minh Đức chuẩn bị, Minh Đức cố ý nói: "Ngày hôm qua tiểu nhân ngư làm bột khoai tây, sau đó còn có món thịt rán này, khoai tây nghiền còn có súp, bệ hạ giao cho ta những công thức này, sau này chúng ta có thể ăn theo cách khác rồi."

Mọi người nhìn món khoai tây chiên vàng ươm trên tay, cắn một miếng, bên ngoài giòn bên trong mềm. Không chỉ vậy, phần nhân tôm cá bên trong cắn vào cũng nổ tung, tôm cá ngọt lịm, cuộn vào miệng một lúc, miếng chả cá tôm mềm và thơm ngon.

Đối lập khởi đám người lớn

Món khoai tây nghiền cho các bé tuy ngọt nhưng bên trong có mứt, độ ngọt của mứt trào ra ngoài, dù có bắn một ít mứt lên mặt nhưng nước sốt ngọt ngào, ấm nóng trong miệng cũng đủ khiến các bé có thể bỏ qua cái này.

"Oa!"

Trong nháy mắt, mọi người đồng thời kinh hô.

Món khoai tây nghiền này rất đặc biệt!

Mọi người trong lúc nhất thời chìm đắm trong hương vị đặc biệt của món khoai tây nghiền chiên.

Dĩ nhiên thịt chiên cũng ngon, giòn giòn, còn có nước súp kia, húp một miếng đã thấy ngon lắm rồi.

Mà lúc này, trước mặt Tô Ngọc Tuyền là một bát canh hải sản và bún khoai tây, hình như là cua và tôm hùm xanh, ngửi thấy mùi cua và tôm nồng nặc.

Đương nhiên, còn có thịt cua trắng, thịt tôm và mù tạt.

Còn có miến khoai tây trắng màu trắng.

"Loại bột khoai này khi cho vào nước sôi sẽ đông đặc lại. Tôi nghiên cứu, vớt ra cho vào nước đá, sợi bún rất dai, sau đó cho vào nước súp đun sôi để bao lấy một thứ nước sền sệt, ăn lên không tồi." Tựa hồ là nhìn ra tiểu nhân ngư nghi hoặc, nam nhân cẩn thận nói, gắp miến đưa đến miệng tiểu tiên cá, "Nếm thử đi."

Tô Ngọc Tuyền lại lần nữa bội phục thiên phú nấu nướng của Andrew, có phải hay không người có thiên phú này chỉ cần tùy tiện làm chút gì gì đó liền có thể làm ra được món ăn ngon miệng rồi không.

Ăn quả nhiên là không tồi.

Sợi bún mịn, dai, còn mang theo mùi vị nước cua tôm tràn đầy, rất là tươi ngon.

Tô Ngọc Tuyền dành cho Andrew một cử chỉ khen ngợi: "Ngon lắm, An An, anh giỏi quá!"

Thế mà chỉ cần bột khoai tây thôi là có thể làm ra đủ món thế này rồi.

Phải biết rằng,ở thế kỷ 21, mì khoai tây chua cay, mì khoai tây hầm, súp khoai tây, nếu có thể làm ra chúng, thì có thể mở một nhà hàng rồi.

Đối với nghề thủ công này, chắc chắn sẽ có một hàng dài người mua.

"Em thích là được." Andrew có chút tiếc nuối, "Tôi coi streamer nấu ăn kia có làm cá hầm ớt, kia màu đỏ nhìn rất ngon, nhưng đáng tiếc tôi không biết làm cái dầu màu hồng kia như thế nào."

Kia đương nhiên là phải có ớt cay, hoa tiêu.

Tô Ngọc Tuyềnnghĩ thầm, rồi ngẩng mặt lên nói: "Điều đó có nghĩa là chúng ta có quá ít thức ăn, khi nào thì chúng ta đi tìm nữa đây?"

"Sau khi kết hợp cơ giáp và da thú biển được thì đi" Andrew chọt chọt cái trán tiểu nhân ngư, cười nhẹ nói, "Chúng ta trực tiếp đi hành tinh giao dịch nhìn xem mọi người bán cái gì đi, nếu streamer mỹ thực đã thả ra nhiều món ngon như vậy, nhất định phải có trên thị trường giao dịch, A Ngọc còn chưa từng tới địa điểm giao dịch của nhân loại đúng không, nơi đó rất náo nhiệt."

Cân nhắc đến an toàn, Andrew đương nhiên định đi sương mù tinh tìm, nhưng hiện tại hắn có vật chất phòng ngự của biển động vật cường đại như vậy, có thể phản lại tinh thần lực,  còn không sợ vũ khí laser, đương nhiên có thể đi khắp nơi thu thập thế lực rồi.

Vùng đất không người quản này thế lực quá nhiều, bất lợi với việc tư dưỡng của bọn họ.

Đôi mắt tiểu mỹ nhân ngư trong nháy mắt sáng lên, vui vẻ thúc giục: "Vậy chúng ta mau hoàn thiện cơ giáp đi."

Cậu cũng tưởng sớm đi giao dịch tinh nhìn thử.

Sau đó, liếc nhìn Andrew, Tô Ngọc Tuyền cảm thấy nếu mình lộ mặt, khẳng định thế lực khắp nơi sẽ muốn có được cậu, sau đó là có thể đủ làm Andrew đem vùng đất không người quản này thu về thành của mình.

Để đối đầu với các nhân vật chính, trước tiên phải mở rộng sức mạnh.

Dùa sao thì các nhân vật chính cũng có hẳn một đội quân đế quốc.

Hoàn thiện cơ giáp đối với Andrew mà nói cũng không khó, Tô Ngọc Tuyền cũng không xa lạ gì với điều đó, chế tác cơ giáp cùng với chữa trị, cậu đã từng có một đời làm những thứ này, nhưng ở trong phòng nhỏ để xem Andrew sửa chữa và hoàn thiện cơ giáp, Tô Ngọc Tuyền cũng không thể không nói, Andrew đối với cơ giáp quả thực rõ như lòng bàn tay.

Không hổ là có thể chế tạo ra một người máy thông minh như Viên Viên.

Không chỉ cơ giáp mà ngay cả tàu chiến, Andrew cũng sửa chữa rất tốt.

Đương nhiên, để thỏa mãn khẩu vị của tiểu nhân ngư khi đi ra ngoài, Andrew đã nghiên cứu một chút, cuối cùng hắn đã nghiên cứu ra mực vụn, chà bông thịt, bã dầu và trái cây sấy khô...

Đối với điều này, Tô Ngọc Tuyền quả thực là trợn mắt há hốc mồm.

Cậu không thể không nghi ngờ sâu sắc rốt cuộc ai mới là người xuyên qua đây.

Ăn một miếng bà bông đỏ, một miếng thơm giòn tan ngay trong miệng, chà bông này là thịt nạc ít mỡ, sau đó thịt được xay nhuyễn thành, tẩm ướp gia vị rồi cán mỏng, sau đó phết nước trái cây màu đỏ lên sau đó sấy khô để chà bông mềm, có vị ngọt trái cây.

Đây là món ăn được Andrew lấy cảm hứng từ khoai tây nghiền và bột khoai tây khô.

Tô Ngọc Tuyền ăn ngon lành chà bông thơm ngào ngạt, có chút nghi ngờ nói: "Tám vinh tám sỉ!"

Andrew nghi hoặc: "Đó là cái gì?" "Hello! my name is?"

"Baga Yalu, yamete (đừng mà)! "

......

Tiểu mỹ nhân ngư cắn từng chà bông, trong miệng phát ra âm thanh khó hiểu, thanh âm thế mà lại động lòng người, mang theo không hiểu hoang mang, tiểu mỹ nhân ngư dùng ánh mắt rực lửa nhìn kỹ chính mình.

Andrew dừng động tác trong tay, ánh mắt rơi vào cái miệng đầy nước thịt của tiểu nhân ngư, đôi mắt phượng thâm thúy dần dần lộ ra khát vọng, yết hầu nuốtnuốt xuống nước miếng.

Bộ dáng này của tiểu nhân ngư có chút mê người.

Đặc biệt là đôi môi đỏ mọng nước kia, giống như hoa nở vào buổi sáng, đặc biệt còn đọng lại những giọt sương, rất sáng và nhỏ giọt, khiến người ta muốn liếm lấy hương hoa ngọt ngào đó.

Andrew cũng thật là làm như vậy.

Hắn dùng hai tay ôm khuôn mặt tiểu mỹ nhân ngư, sau đó nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của tiểu mỹ nhân ngư.

Tô Ngọc Tuyền sửng sốt, định đẩy người đàn ông ra.

Andrew đã ngẩng đầu, hắncong mắt mím khóe môi, sau đó một đôi mắt phượng như chảy ra nụ cười quyến rũ, khóe mắt hơi nhếch lên: "A Ngọc muốn tôi cũng mếm thử à."

Ngón tay nam nhân khẽ vuốt khóe môi tiểu nhân ngư, cười khẽ: "Thực ngọt, tôi nếm thử rồi."

Tô Ngọc Tuyền trừng mắt nhìn trừng mắt, hoài nghi bệ hạ đây là đang chiếm tiện nghi.

Lời nói của cậu rõ ràng là đang thăm dò, khi nào thì lại thành cho hắn nếm thử chà bông chứ.

Còn có, chỉ cần nếm chà bông thôi mà, cần gì thế chứ?

Suy nghĩ còn đang bay bổng, nam nhân đã bắt đầu thấp giọng cười.

"Nhưng tôi cảm thấy hương vị trong miệng của A Ngọc ngon hơn!" Giọng nói từ tính của người đàn ông có ý nghĩa không thể giải thích được, "Nó đối với tôi, như đang nói " mau tới nếm ta đi, mau tới nếm ta đi ", thủy nhuận nhuận, thập phần mê người đó!"

Thanh âm của nam nhân ở cuối hơi lên cao, âm thanh kéo dài khá quyến rũ.

Tô Ngọc Tuyền trong lòng đột nhiên có chút lộn xộn, sau đó có chút cáu kỉnh, đẩymặt Andrew  đi: "An An anh nói bậy! Tôi không phải đồ ăn!"

Tiểu nhân ngư nói liền thở phì phì rầm rì: "An An anh thế mà đem tôi coi như đồ ăn, tôi không để ý tới anh nữa!"

Nói rồi tiểu nhân ngư ném thân liền tiến vào phòng nhỏ.

Coi như đồ ăn?

Andrew hơi hơi sửng sốt.

Sờ sờ ngực, trái tim hậu tri hậu giác thình thịch dập, Andrew cũng không biết đây là động tâm, là bắt đầu muốn có bạn lữ, nhưng lúc này hắn cũng không xác thực hắn với đối tiểu nhân ngư là loại thích nào, hắn mỉm cười bật cười: "Không, tôi là đem A Ngọc coi như bảo bối."

Ở trong phòng nhỏ cái đuôi Tô Ngọc Tuyền run lên một chút, cậu rầu rĩ vùi đầu vào trong nước.

Trà Cúc Dưa Leo

Mặc dù tên quan xúc cớt này đem sủng vật coi như là bảo bối, thích ôm ấp hôn hít. Cũng không có gì ghê gớm.

Bất quá.

Tô Ngọc Tuyền lại bơi trong nước rất lâu mà không hề hay biết, sau đó vì kiệt sức mà ngủ thiếp đi.

Hết thảy hỗn loạn cũng bị cậu dập tắt.

Đi thời gian Giao Dịch tinh cũng không lâu.

Lúc này trong căn cứ gieo trồng khoai tây đã là thu hoạch đợt thứ nhất, khoai tây sau khi thu hoạch còn sót lại một ít cây con, sau đó toàn bộ làm thành miến khoai tây.

Sau này lại đem những miến này đi Giao Dịch tinh, tự nhiên là để mọi người ăn mừng sau chinh phục, chuyện này sau này hãy nói.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, tàu chiến lên đường đến đến Giao Dịch tinh.

Lính đánh thuê quen thuộc nhất với tình huống của Giao Dịch Tinh, nơi này có mười đoàn lính đánh thuê, sau đó là ba nhóm hải tặc, còn có một ít nhân tài đặc biệt vì lý do đặc biệt mà lưu lạc.

Đương nhiên.

Nơi này vẫn còn có những người hung ác cùng cực ở đây.

Ví dụ như nhóm cướp biển Mạt La một đám cùng cùng băng Tạp Bố, hầu như mỗi khi hai băng nhóm này đi cướp là cướp hết người và của đến không còn gì, sau đó đoạt cộng sinh giả tới hưởng dụng, người dẫn đường còn lại là đánh chết, trừ phi người dẫn đường này rất nhỏ, còn có thể tẩy não.

Đương nhiên, cộng sinh giả tuổi già cũng là bị đánh chết.

Bọn họ giết người cũng mặc kệ là quân nhân hay là bình dân bình thường.

Đương nhiên, bọn họ hung tàn như vậy, thế lực vùng đất không người quản lại thật nhiều như cũ, đương nhiên lính đánh thuê cùng một đám hải tặc khác coi như là liên minh, cho nên cũng tạm thời khởi động trạng thái hòa hoãn của vùng đất không người quản.

Biết rõ mọi chuyện về thế lực này, Andrew đang trực tiếp lên kế hoạch tiêu diệt nhóm cướp biển của Mạt La cùng Tạp Bố.

Loại người này không có điểm mấu chốt, một người có đạo đức như vậy hoàn toàn không xứng đáng là thuộc hạ của hắn.

Hai nhóm người này tổng cộng có hơn một ngàn người.

Mặc dù bọn họ chỉ có không đến một trăm người, nhưng là có thể bắn ngược tinh thần lực, cùng với vũ khí laser phòng ngự, còn có vú em thêm vào, điều này đã đủ để chống lại một trăm người.

Đương nhiên.

Hai bên là những tên cướp biển hung ác.

Tuy rằng là liên minh, nhưng trước phần thưởng cao, làm sao có thể một lòng một dạ.

Đương nhiên, sau khi chiến hạm của bọn họ cập bến giao dịch, tất cả thế lực trên Giao Dịch tinh cũng biết có chiến hạm tiến vào, hơn nữa là chiến hạm của nhóm VũTinh.

Tiền thưởng của nhóm này đều khiến mọi người đều rất khao khát.

Chỉ là.

Bệ hạ giả kia.

Nghe Hồ Hạo trở về nói, nhóm lính đánh thuê Hùng Ưng của bọn họ vừa đi liền toàn quân bị diệt, mà hắn cũng là chật vật trốn quay về, thời điểm trở về quân hạm kia đều rơi tan nát.

Chỉ thiếu chút nữa thôi, Hồ Hạo cùng chiến hạm của hắn đã tan nát ở vũ trụ bao la.

Hồ Hạo nói qua, sức mạnh tinh thần của bệ hạ giả đã hỏng mất rồi, mọi thứ gần như tồn tại, đó chỉ là một cuộc tấn công vô ích.

Nhưng hiện tại.

Bệ hạ kia tự mình tới đây sao?

Mọi người cảnh giác, vũ trang đầy đủ, cử máy dò đi kiểm tra.

Không ai không sợ sss tồn tại giả tinh thần lực hỏng mất kia, thương tổn kia quả thực quá lớn.

Đến nay cũng chỉ có vị kia là sss.

Cho nên vị này thật là giả sao?

Nhưng vấn đề này đối với hiện tại cũng không quan trọng lắm!

Quan trọng là những người trên tàu chiến.

Hầu như tất cả các thế lực đều chú ý tới bên này, đồng thời cũng phái ra máy dò dò xét tình huống.

Mà lúc này.

Hồ Hạo đã cùng cơ giáp tới rồi, hắn có chút bất ngờ vì bệ hạ và những người khác tới sớm như vậy.

Hơn nữa, chói lọi như vậy, trực tiếp điều khiển chiến hạm có biểu tượng rồng kia.

Cửa chiến hạm mở ra, mọi người đã trang bị đầy đủ.

Tô Ngọc Tuyền sau khi lên chiến hạm cũng nhận ra rằng chuyến đi của Andrew đến Giao dDịch không chỉ là một chuyến thăm nơi giao dịch.

Điều khiển một chiến hạm tiêu biểu như vậy, hiển nhiên là nói với người Gia Dịch tinh rằng: Tiền thưởng truy nã tự đưa tới, hoan nghênh mọi người tới chiến!

Vì vậy, mục đích cơ bản của chuyến thăm này là để thu phục hết mọi thứ ở đây.

Vì thế, ở trên chiến hạm, tiểu mỹ nhân ngư nằm ở trên phòng nhỏ thượng,, ngẩng đầu hỏi Andrew: "Andrew, ngươi tại sao lại lái như vậy lộ liễu chiến hạm! Lần này nếu như rời đi, mọi người sẽ biết chúng ta đã đi qua đó."

Tiểu nhân ngư thập phần tò mò cùng lo lắng: "Nghe Viên Viên nói, người của đế quốc Hách Nhạn đã treo giải thưởng kếch xù truy nã mạng của mọi người đó!"

Andrew cũng không ngạc nhiên khi tiểu nhân ngư phát hiện ra.

Tiểu nhân ngư thông minh thật!

Hắn liền cẩn thận kể cho tiểu nhân ngư về những kế hoạch của mình trong quá khứ.

Tiểu nhân ngư nghe được vô cùng kích động, sau đó hai tròng mắt cậu sáng ngời, thanh thúy nói: "Người của hai nhóm hải tặc kia hư như vậy, đều là chặn đánh giết, tôi đây có thể dẫn đường cho tinh thần hải của bọn họ tự mình hại mình!"

Tô Ngọc Tuyền nói xong cũng hứng thú bừng bừng.

Dù không biết có hiệu quả không nhưng giọng hát của nhân ngư thanh âm rất ảo diệu, có thể thử một lần.

Tiểu nhân ngư nghiêng đầu, có chút chần chờ: "Chỉ là tôi chưa thử qua như vậy, không biết có thể hay không."

Tiểu nhân ngư chần chờ, có chút uể oải: "Hơn nữa nếu hát ra như vậy, nếu là ngộ thương mọi người thì làm sao bây giờ!"

Nhìn thấy sự thất vọng của cậu, Andrew không đành lòng sờ đầu tiểu tiên cá: "Làm cũng dễ thôi, mọi người chỉ cần bịt tai lại là được." 

Đôi mắt của tiểu tiên cá lập tức sáng ngời, háo hức muốn cố gắng: "An An, tôi có thể thử không?"

"Đương nhiên." Andrew sủng nịch vuốt ve đôi mắt của tiểu nhân ngư, cười khẽ, "Không có A Ngọc ở đây tôi không thể làm được."

Tô Ngọc Tuyền ngay lập tức biến thành nguyên hình, ôm lấy mặt Andrew bẹp lên mặt một cái, sau đó nhanh chóng lại trở xuống trong phòng nhỏ.

Giọng nói ngọt ngào của tiểu nhân ngư vang lên: "An An thật tốt!"

Andrew sờ sờ má mình, hơi sững sờ một lúc.

Xem ra, tiểu mỹ nhân ngư chủ động hôn mình, cảm giác cùng cậu cọ mình cũng không cùng.

Andrew sờ sờ ngực, trái tim lại nhảy nhanh một chút.

Ý tưởng của tiểu nhân ngư, Andrew nhanh chóng nói với mọi người, sau đó với các công cụ trên tàu chiến, mọi người đã chế tạo ra thứ có thể bịt tai lại.

Đương nhiên, lớp da bên ngoài là da của hải thú.

Đó là tháo dỡ một bộ da hải thú để may quần áo làm những chiếc nút bịt tai này.

Mà hiện tại, giọng nói của tiểu nhân ngư sẽ kiểm tra tính hủy diệt cho cái này.

Andrew gật đầu trước ánh mắt mong đợi của tiểu nhân ngư, trực tiếp nói với Hồ Hạo nói: "Ngươi vào quân hạm cùng Ngọc Lê thủ Giao Dịch tinh này, nếu có người xuất nhập, trực tiếp cảnh cáo, nếu đã cảnh cáo mà không nghe, trực tiếp oanh kích!"

Nói xong, Andrew trực tiếp liền lên cơ giáp.

Ba mươi tám chiếc giáp màu đen hoặc trắng hoặc đen trắng đột nhiên xuất hiện, cơ giáp có hoa văn đặc thù dưới ánh nắng mặt trời, thoạt nhìn cực kỳ đặc sắc và đáng sợ.

Bá một tiếng, cơ giáp hướng tới nơi ở của Mạt La mà đi.

Hồ Hạo nhìn cơ giáp đi xa, hơi sững sờ.

Khi nào thì các đội viên của Hùng Ưng mới có thể biến thành như vậy đây.

Có điều, hình như thoạt nhìn cũng không tồi.

Còn có, lời bệ hạ vừa rồi nói, Hồ Hạo nhất thời kích động cả người, chẳng lẽ bệ hạ định quét sạch toàn bộ Giao Dịch tinh, dạy bọn họ nhìn xem ai mới là kẻ sĩ sao?

"Hồ Hạo, ngươi còn thất thần làm gì, còn không mau tiến vào."

Khuôn mặt  Khương Ngọc Lê lạnh lùng thập phần khó chịu, lần này, anh ta chỉ có thể làm thành viên hỗ trợ để thu phục Giao Dịch tinh mà thôi.

Nói xong, Khương Ngọc Lê trực tiếp liền túm Hồ Hạo đi vào.

Sau khi bay lên trên không, sau đó nếu có người chạy trốn, cảnh cáo lại thêm ném bom.

Bên này, quân hạm đã cất cánh.

Những người khác cũng nhìn thấy những người của Đế quốc Heyan điều khiển cơ giáp của họ hướng tới trụ sở của cướp biển Mạt La, thế tới rào rạt.

"Hồ Hạo đó hóa ra là một tên thổ hào, đã sớm cùng người đế quốc Heyan xen lẫn cùng nhau." Trong căn cứ của hải tặc Tạp Bố, thủ lĩnh hải tặc nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Hồ Hạo bước vào tàu chiến từ máy dò, cười lạnh liên tục. "Lão đại kia, bọn họ hình như là muốn công kích Mạt La, chúng ta có cần đi hỗ trợ không?" Một thuộc hạ hỏi.

Thủ lĩnh của hải tặc Tạp Bốsuy nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta hãy đi kiểm tra tình hình trước, không có ai trong đương kim tinh tế có sức mạnh tinh thần cấp SSS cả, kẻ hèn tới 30 người, Mạt La lại có hơn trăm người, hiện tại đại bản doanh cũng có 400 người, sao có thể đánh không lại."

Vừa nói, thủ lĩnh của băng hải tặc Tạp Bố nở một nụ cười nham hiểm: "Chờ đến khi người bị bắt, chúng ta liền đem người đoạt lấy, có thể đoạt được bao nhiêu người liền có bao nhiêu tiền thưởng, còn có thể đủ trở thành công dân đế quốcHách Nhạn, đi tiêu sái một phen."

Nhóm cướp biển Tạp Bố đột nhiên trở nên hưng phấn, cười sảng khoái, miêu tả rằng sau khi bắt được người, họ sẽ đến tinh tế của Đế quốc Heyan để hưởng thụ một phen.

Nhưng mà.

Bọn họ cũng không biết.

Bọn họ đã nửa chân bước vào Diêm Vương.

Mạt La bên này tự nhiên cũng cảm thấy Hồ Hạo lúc trước chính là thả rắm, những người Heyan Đế quốc này tung ra tin tức như vậy là vì họ sợ bị tấn công thôi.

Đã có 30 người tới.

Như vậy địch ta chẳng phân biệt được càn quét tinh thần lực hỏng mất giả tự nhiên là không tồn tại.

Kết quả là hàng trăm người đã được cử đến để đối mặt với nhóm người đầy đe dọa này.

Nhưng mà.

Bọn họ nhanh chóng nhận ra rằng họ đã sai.

Súng laze, bom laze và dao laze của họ không gây hại cho những kẻ phản bội Đế quốc Heyan. Nhưng mà bị đối phương một chân cơ giáp đá bay, sau đó bị đấm một quyền gục xuống đất.

Đồng thời.

Bọn họ nghe thấy một âm thanh đặc biệt.

Nghe thấy âm thanh đó, bọn họ không ngờ cảm thấy đầu đau như búa bổ, đồng thời tinh thần nảy lên, muốn thoát ra mà tấn công bọn họ, khiến đầu óc bọn họ càng như bị máy xay khuấy động.

Tô Ngọc Tuyền lần này đã hát một bài hát đẫm máu và kỳ lạ, với giai điệu u ám, khiến người ta cảm thấy u ám và tưởng tượng ra những cảnh kinh dị.

Hiệu quả rất là rõ ràng.

Mắt thấy đội ngũ cơ giáp chiến đấu của Mạt La nháy mắt bị chia năm xẻ bảy, thậm chí cơ giáp còn dùng súng laze tự đâm mình, Tô Ngọc Tuyền lập tức ca hát nhiều hơn.

Mà đầu nhập này hiệu quả càng thêm uy mãnh.

Nhóm hải tặc Tạp Bố vừa đến đây ẩn nấu liền thấy cảnh tượng hỗn loạn này, đều giật mình: "Bọn họ sao lại tự mình hại mình như vậy?"

Các ngươi có nghe thấy âm thanh kỳ lạ đó không?" Có người kêu lên sợ hãi, "Nghe thấy tâm trạng liền rất tệ."

"Mau, mau che lỗ tai lại!"

......

Có người rất nhanh phát hiện thanh âm khác thường, vội vàng nhắc nhở.

Nhưng mà, lực xuyên thấu của thanh âm kia thập phần đáng sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play