57.
Ma không có cảm giác, nhưng kinh nghiệm lâu năm cho tôi biết, lúc này đầu ngón tay của Túc Du nhất định là hơi lạnh, mang theo thoang thoảng mùi thuốc lá.
Đầu ngón tay Túc Du chạm phải xương gò má của Tiểu Bạch thì khựng lại, rùng mình một chút, sau đó hạ tay xuống, cười tự giễu, nói, e rằng tôi điên rồi.
Sau đó anh xoay người về phòng sách.
58.
Con ma hét lên với tôi: Trời đất ơi anh đừng có ngớ người ra nữa! Mặt anh bị sao vậy?!
Tôi cũng hoảng theo, vội sờ mặt: Hả? Sao? Sao? Hủy dung rồi hả?
Con ma trợn mắt: Đỏ thè lè! Có phải dương khí của anh ta mạnh quá đốt cháy anh luôn rồi không? Có cảm giác bị đốt không?
Tôi: ……
Tôi: Đậu mòe ma thì không có quyền được đỏ mặt à?!!
59.
Phương pháp con ma chỉ cho tôi trong vòng một ngày chỉ có thể xài một lần, thế là thời gian còn lại tôi đều bay đến bộ xương này đợi, cố giữ cái tư thế cool ngầu bá đạo như đồ ngu.
Được cái là con ma này cũng rảnh rỗi, ở lại đây tám nhảm với tôi.
Con ma nói: Ma quỷ ấy mà, ở lại trần gian một nửa là còn điều lưu luyến, một nửa là vì trả thù. Những kẻ lưu luyến kia nhìn người mình để tâm dần dần quên đi mình, bắt đầu một cuộc sống mới không có sự hiện diện của mình, vì vậy dần dà về sau cũng biến thành thù hận. Đến lượt anh đó người anh em, anh nói xem anh định trả thù như thế nào?
Tôi liếc nó một cái: Cậu giúp tôi à?
Con ma như đinh đóng cột: Anh nghĩ nhiều rồi.
… Vĩnh biệt.
60.
Trả thù Túc Du như nào đây nhỉ?
Đúng là một vấn đề.
Khi ấy, Túc Du khiến tôi nổi điên chạy từ cầu Nại Hà về, suýt chút nữa thì cơn giận chọc tôi tức xì khói thất khiếu, nhưng nói đi phải nói lại, tôi chỉ là không thể chấp nhận được việc tên chó này kết hôn ngay ngày thất đầu của tôi mà thôi.
… Đợi thêm một ngày thì có mất gì đâu?
61.
Tôi suy nghĩ hết cả buổi, lòng đầy căm phẫn: Dù sao đi nữa thì hôn lễ này cũng không được tổ chức!
Con ma: Phải!
Tôi: Tôi muốn phá đám!
Con ma: Ok!
Tôi: Nó không được phép diễn ra!
Con ma: Triển thôi!
Tôi: Tôi, tôi đến hôn lễ kể chuyện cũ cho khách khứa nghe vậy!
Con ma: … Tên hèn nhà anh.
62.
Thật ra tôi đã từng tưởng tượng về hôn lễ của tôi và Túc Du, chính là không tổ chức hôn lễ.
Đợi đến thời điểm cả hai đều quyết định đời này chính là đối phương, đến miếu Nguyệt Lão khấu vài cái, tạ ơn đã nối tơ hồng các thứ, rồi ăn một bữa cơm với vài người bạn thân thiết, là đủ rồi.
Nhẫn cũng không cần.
Túc Du hỏi tôi tại sao, tôi vô cùng cao thượng nói, hai người ở bên nhau bằng tình cảm, cần chi thứ xiềng xích trói buộc như nhẫn chứ.
Túc Du im lặng một lúc, nói, không được, đầu óc em không tốt, không có thứ gì trói buộc, lỡ vứt mất thì phải làm sao.
Hay lắm, giờ tôi chết rồi, anh ta muốn đi buộc người khác.
Móe, tức ghê.
63.
Túc Du vào phòng khách, một lát sau lại ra nhà bếp rót nước, ánh mắt đảo qua Tiểu Bạch, do dự trong chốc lát, lại cầm ly nước bước đến.
Thế là đôi ta lại bắt đầu nhìn chằm chằm nhau.
Chẳng qua bấy giờ đôi mắt anh hơi cong nhẹ, như thể cảm thấy rất hứng thú với cái gì đó, tâm trạng rất tốt.
Làm tôi thấy hơi bối rối.
Một lúc sau, anh cong môi lên nói, thật ra anh rất mong đợi em múa khiêu dâm đấy.
64.
Con ma ôm chặt linh hồn bé bỏng của tôi, sốt ruột la to: Bình tĩnh! Bình tĩnh! Đừng kích động vào lúc này! Không thể kích động!
65.
Cuối cùng tên chó Túc Du này cũng chịu về phòng, con ma mệt muốn xỉu, nằm liệt giữa không trung dưới trạng thái nửa trong suốt, hỏi, quan hệ của hai người là bao nuôi?
Tôi hỏi, không giống à?
Con ma lắc đầu, nói, chưa từng thấy kim chủ nào keo kiệt như anh, nhìn còn tưởng anh ta đang bao anh thì có.
Tôi không nói gì.
Chuyện bao nuôi này, nghe có vẻ ngu xuẩn, nhưng lại là cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra.
Lúc đó, hai người chúng tôi đã mất liên lạc nhiều năm, trừ một dãy số chết nằm trong danh sách WeChat, thì giống như thể người kia chưa từng xuất hiện trong sinh mệnh của mình vậy.
Kỳ lạ làm sao, rõ ràng cả hai đều tỏ vẻ như cả đời cũng không liên hệ với nhau nữa, nhưng lại đều không xóa bỏ nhau.
Nằm trong danh sách, tựa như một bia mộ câm lặng.
66.
Trong vòng mười phút sau khi nhận được chẩn đoán bệnh, tôi đã hiểu, thậm chí chấp nhận kết cục của bản thân.
Chính mình phải lựa chọn, có cần phải đấu tranh hay không? Trải qua khoảng thời gian cuối cùng trong phòng ICU hay sống mơ mơ màng màng, không phải là một quyết định đơn giản.
Nhận được chẩn đoán bệnh mười lăm phút, tôi gọi điện cho Túc Du.
Điều này còn dễ dàng hơn cả đưa ra quyết định kia.
Tiếng chuông reo rất lâu rất lâu, lâu đến nỗi tôi gần như muốn cúp máy, Túc Du mới nhấc máy.
Thế nhưng giọng nói vô cùng bình tĩnh, tự nhiên như thể năm ấy còn ở bên nhau, như thể trước đó một ngày còn cùng nhau đi xem phim.
Tôi nói, tôi muốn gặp anh, bây giờ.
Túc Du im lặng ba giây, nói, được.
67.
Ngày hôm đó, tên chó này phát huy nhuần nhuyễn phong cách hướng nội, khi ký hợp đồng còn không nói được ba câu, đến nhà tôi còn chưa kịp bật đèn, khuôn mặt u ám trực tiếp đè tôi lên cửa.
Sau đó là cơn bão dữ không thể miêu tả.
Từ cửa ra vào đến phòng khách, đến bàn ăn nhà bếp, đến giường trong phòng ngủ, đến phòng tắm.
Quần áo vương vãi trên đất, tiếng rên nghèn nghẹn mơ hồ liên tục không ngừng nghỉ.
Ngày hôm đó, chúng tôi đều điên rồi.
Lại giống như, ngày hôm đó mới được sống lại.
68.
Chậc, phải công nhận là thể lực tên chó này tốt thật.
69.
Cái ngày kịch liệt ấy qua đi, Túc Du nằm đè trên người tôi, vùi khuôn mặt mà tôi mê như điếu đổ vào cần cổ tôi, tôi cảm thấy anh đang nhẹ run rẩy.
Tôi hoang mang, đẩy anh ra, nói, này, đừng nói là anh ký hợp đồng xong rồi mới hối hận đấy chứ? Ngủ xong bỏ chạy, tôi không có ép đâu á!
Túc Du ôm chặt lấy tôi, như muốn khảm vào thân thể anh, sau đó cúi đầu cắn lên xương quai xanh của tôi, im lặng một lát, giọng nói rầu rĩ, nói, im miệng.
… Ok, coi như hàng xài thử, bên B đang làm việc rất chăm chỉ, kim chủ cực kỳ hài lòng.
Đương nhiên, nếu không khuyến mãi thêm ba ngày sau tôi không lết nổi xuống giường thì càng tốt hơn.
70.
Quay lại vấn đề bao nuôi. Vốn dĩ đề xuất bao nuôi là vì muốn chừa đường lui cho đối phương, loại quan hệ này nói sao cũng dễ buông bỏ hơn nhiều so với người yêu.
Cho thận chứ không cho trái tim, là cách tự bảo vệ cơ bản nhất của người trưởng thành.
Tự lừa mình dối người cũng không hề gì.
Chỉ là tôi cũng không ngờ đến ngay ngày hôm sau tên Túc Du này đến công ty nộp đơn xin từ chức, sau đó bắt đầu chuỗi ngày tháng cùng tôi ăn không ngồi chờ chết.
Tôi căm hận hỏi anh ta tại sao lại từ chức, vẻ mặt Túc Du thản nhiên, có hơi nghi hoặc, lại thêm chút oan ức, hỏi, không phải anh bị bao nuôi à? Tại sao còn phải tự mình kiếm tiền?
Tôi bị vẻ bề ngoài của anh ta che mờ mắt, não chết máy, chỉ có thể nói, được, được, anh đẹp trai, anh, anh nói gì cũng đúng.
71.
Chạng vạng, Túc Du lại bước ra, mang theo bốn cuốn sách cũ, ngồi đối diện tôi mở ra xem.
Cửa sổ vẫn mở toang như cũ, tôi như thú lạ được triển lãm trong lồng sắt sở thú, liên tiếp nhận được sự chú ý của đám ma quỷ.
Có rất nhiều ma nữ vây quanh người anh, không biết thân biết phận chảy nước miếng, thỉnh thoảng thò tay chọc chọc vào khuôn mặt anh ta.
Ê ê ê ai cho chạm mà chọc vào ai đấy? Bỏ cái tay xuống cho tôi!!
72.
Hôm nay Túc Du đọc sách cũng không yên, trong khoảng thời gian này điện thoại rung lên mấy lần, anh ta chỉ liếc nhìn một cái, sau đó giả vờ như không thấy, vứt điện thoại sang một bên.
Đối phương không đợi được phản hồi, một lát sau trực tiếp gọi đến.
Túc Du vô cảm nhìn màn hình điện thoại một chặp, ngay lúc tôi tưởng anh ta sẽ không bắt máy, Túc Du nhấc điện thoại áp lên tai, giọng nói bình thản: Mẹ.
Tôi nín thở một phen.
73.
Gia đình Túc Du khá cổ hủ, tư tưởng của cha mẹ đều bảo thủ, không thể chấp nhận được chuyện hai đứa con trai yêu nhau. Phong cách hành sự của mẹ anh lại càng cứng rắn, bao nhiêu năm vẫn nói một không hai, một khi đã đưa ra quyết định thì ba anh cũng không dám hó hé gì.
Năm ấy, sau khi biết Túc Du và tôi yêu nhau, mẹ Túc Du và anh căng thẳng suốt một tháng trời, bởi vì so ra Túc Du còn cứng đầu cố chấp hơn, cứ thế kêu tôi đến nhà bọn họ, làm tôi sợ hãi run cầm cập cả đoạn đường.
Tôi đoán cả một đường mẹ anh sẽ xử tôi như nào, giết tôi như thế nào rồi phi tan xác ra sao cũng đã nghĩ xong. Kết quả đến nơi, mẹ anh chỉ giữ tôi lại ăn một bữa cơm, trong lúc đó không nói lời nào, ăn xong thả tôi về.
Sau này, tôi hỏi Túc Du tại sao, Túc Du nói trước khi tôi đến, anh đã nói với mẹ, người này vừa nhát vừa yếu, nếu dọa sợ em ấy, con của bà ấy sẽ phải cô độc cả quãng đời còn lại.
Tuy nói thế, nhưng tôi nhớ rất rõ, trước khi về, Túc Du đi lấy xe, tôi và mẹ anh đứng trước cửa, bầu không khí câm lặng phát sợ, mẹ anh chợt lên tiếng, nói, con đường này không dễ đi.
Lòng tôi nặng trĩu, lại nghe mẹ anh nói tiếp, các con đều là trẻ ngoan, nếu con có thể mãi mãi sống tốt với nó, dì cũng nên cảm ơn con.
74.
Mẹ Túc Du và anh đều giống nhau, bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong rất dịu dàng.
Nhưng sau bấy nhiêu năm, cứ nghĩ đến mẹ anh thì tôi vẫn không nhịn được cảm thấy căng thẳng.
Có lẽ tôi quá ấn tượng với hình tượng ít khi nói cười của mẹ anh, có lẽ là vì tôi bắt cóc mất đứa con trai giỏi giang của bà, cũng có lẽ là bởi vì ngày hôm ấy tôi hứa hẹn son sắt nhất định sẽ vĩnh viễn ở bên Túc Du, nhưng không lâu sau đó lại chia tay.
Tóm lại là vừa nhớ tới mẹ anh là thấy tim gan rớt lộp bộp.
Hơi giống chuột thấy mèo.
75.
Ba mẹ Túc Du vẫn luôn hy vọng anh có thể tìm được một cô gái phù hợp, xây dựng một gia đình hạnh phúc, giờ đây đã không còn tôi, việc này cũng thuận theo tự nhiên, tiến triển nhanh đáng sợ.
Tôi đoán là mẹ anh gọi đến để bàn chuyện hôn lễ, dù sao chỉ còn có hai ba ngày nữa, bây giờ vội là đúng.
Mẹ anh không ngừng nói gì đó, Túc Du chỉ lắng nghe, đôi lúc vâng dạ một tiếng.
Một lúc lâu sau, đầu bên kia nói mệt rồi, Túc Du mới mở miệng, giọng nói vô cùng bình tĩnh, nói, mẹ không cần nhọc lòng, con muốn kết hôn.
Đầu bên kia im lặng hai giây, ngay sau đó giọng nói tràn đầy phẫn nộ thông qua ống nghe truyền đến rõ rành mạch: Túc Du con điên rồi à!!!
Éc…
Có ai có thể giải thích giùm tôi được không… diễn biến này là sao vậy???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT