28.
Hôm sau khi Túc Du thức giấc, hàng lông mày anh tuấn nhăn nhó.
Đặc biệt là khoảnh khắc nhìn về phía bộ xương trong phòng khách, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Anh giơ tay nắn nắn giữa mày, không rõ chuyện hôm qua chỉ là mơ hay là anh thật sự đã bị bộ xương kia dùng gối đập cho hôn mê bất tỉnh.
Nếu là thật, vậy rốt cuộc bộ xương có oán niệm to bự bao nhiêu chứ?
29.
Túc Du buông tay, nhìn về phía bộ xương trắng lóa trong phòng khách, rõ ràng vẫn là tư thế giống hệt thường ngày, nhưng anh cứ thấy cái thứ không có miếng cơ mặt nào kia như mơ hồ mang chút… kiêu ngạo.
30.
Hừ.
31.
Điện thoại run lên, là một dãy số quen thuộc. Túc Du vừa bóp giữa mày vừa nhận cuộc gọi, giọng nói thân thuộc từ đầu bên kia truyền đến, còn chưa nói gì đã thở dài, sau đó mới lên tiếng: “Người mày muốn tao tìm đã tìm được rồi.”
Túc Du “Ừ” một tiếng, nói cảm ơn.
Người trong điện thoại ngập ngừng muốn nói rồi thôi một lúc, cuối cùng do dự nói: “Vẫn phải tin vào khoa học đấy.”
“Ừ, tin tưởng khoa học.” Giọng điệu Túc Du cực kỳ bình tĩnh, “Tao tin tưởng người mày tìm được có thể gọi linh hồn em ấy ra cho tao một cách khoa học.”
32.
……WTF???
33.
Gọi hồn gì? Ghê dữ vậy? Thời đi học tên Túc Du này xếp hạng toán lý hóa toàn năm chưa từng rớt khỏi top 3, chủ nghĩa duy vật thế mà đòi gọi hồn gì cơ? Gọi như nào? Đeo mặt nạ tay cầm lục lạc vừa múa vừa hát trong nhà tôi hả?
Hét to một tiếng, sau đó phi thẳng về phía bộ xương này, đại thần chỉ vào tôi rồi nói Túc Du muốn nói gì thì nói đi, tiếp đến tôi cử động khớp xương hàm, nở một nụ cười gượng gạo lại không mất lịch sự với Túc Du.
Ờ thì… he he he, bất ngờ không nào, ngạc nhiên không nào?
34.
Cảnh tượng đẹp quá, không dám tưởng không dám tưởng.
35.
Túc Du cúp điện thoại, nghe giọng điệu có vẻ chuyện này đã quyết, chiều nay vị đại sư kia sẽ ngay lập tức tới nhà tôi.
Tôi thật sự không muốn gặp Túc Du bằng bộ dạng như vậy, nhưng lại không cách nào thoát ra khỏi bộ xương này, hơi buồn đầu.
Con ma hôm qua xuyên tường đến đây, vỗ vỗ vai tôi, vẻ đang nhìn dân nghiệp dư, “Xoắn gì mà xoắn, mấy thứ đó hơn 80% đều là kẻ lừa đảo, tìm được người có bản lĩnh thật sự không dễ đâu.”
Tôi liếc mắt nhìn nó: Tìm được cách cho tôi ra ngoài chưa?
Con ma: Chưa.
Tôi: Vậy cậu tới làm gì?
Con ma: Hóng drama.
Tôi: …… Bái bai.
36.
Thật ra con ma kia đã tìm ra cách để tôi tạm thời ra ngoài, chẳng qua chỉ có hiệu nghiệm trong thời gian rất ngắn, nói là hỏi được từ một tên đạo sĩ.
Lúc này tôi đang ngồi trên bệ cửa sổ cùng con ma, đung đưa chân ngắm nhìn tòa nhà san sát nhau. Con ma đưa cho tôi một cây kem, dành riêng cho ma ăn, nghe nói cũng là lấy được từ chỗ đạo sĩ kia.
Tôi còn tưởng đạo sĩ và ma quỷ là hai mặt mày chết tao sống mà đối đầu, con ma xua tay, “Ma quỷ và đạo sĩ cũng có thể làm bạn bè, trên đời này lại còn lắm ma quỷ như thế, đạo sĩ bên đó kham không nổi.”
Hợp lý. Bảy mươi còn học bảy mốt.
À không, chết học chết lâu hơn, chết rồi vẫn phải tiếp tục học.
Tôi liếm cây kem, vị chocolate, còn rất ngọt nữa. Trước kia Túc Du không cho tôi ăn thứ này, nói là không tốt cho cơ thể tôi.
Tôi nói, sao không hỏi giúp tôi cách nào hiệu nghiệm lâu hơn, lát nữa lại phải nhập vào bộ xương.
Con ma nói, vô ích, vấn đề gốc rễ là ở chính anh, anh có chấp niệm, chấp niệm sẽ kéo anh về thứ cách anh ta gần nhất, thứ thân thuộc với bản thân anh nhất, có là ai cũng không xử lý được.
Tôi gật đầu, biết thế đã chuẩn bị cho mình một con búp bê bơm hơi, ít nhất còn có thể phát ra âm thanh.
37.
Con ma không nêu ý kiến, hai ma cùng cảm thán đúng là không biết nhìn xa trông rộng trước khi chết. Cơ mà mấy chuyện chấp niệm này nọ không phải ai cũng có, nếu không xưởng búp bê bơm hơi đã liên doanh với bên hũ tro cốt rồi.
Tôi nói, còn vài ngày, đợi tôi xử hôn lễ của anh ta xong là sẽ không còn chấp niệm, tới lúc đó là tự do.
Con ma nhìn tôi một chốc, nói, có quỷ mới tin.
Một lát sau mới kịp phản ứng lại, nói, à, quỷ cũng không thèm tin.
38.
Tôi nói, cậu tin hay không thì tùy, dù sao chấp niệm của tôi chính là cái đám cưới này, nếu anh ta đợi tháng nữa mới kết hôn thì tôi đã không nổi điên đến thế.
Con ma cắn cây kem, nói, anh nói dễ quá, chấp niệm sao mà tan dễ vậy được, có nhiều con ma chỉ vì một chấp niệm mà có thể ở lại nhân gian tới mấy trăm năm đấy.
Tôi hỏi, cậu ở lại bao nhiêu năm rồi?
Con ma lắc đầu, nói, không nhớ rõ, chắc cũng cỡ hai ba trăm năm.
Tôi hỏi, vậy chấp niệm của cậu là gì?
Con ma nghiêng đầu ngẫm nghĩ, nói, không nhớ rõ.
Tôi suy nghĩ, hỏi, là tên đạo sĩ kia sao?
Con ma im lặng một lúc lâu, cắn cây kem, nói, phải.
39.
Buổi chiều, đại sư đúng hẹn mà tới.
Túc Du đối với hắn rất lịch sự, nhưng cũng không nhiệt tình. Người bạn tới theo chỉ biết vẻ mặt lo lắng nhìn Túc Du, thiếu điều viết mấy chữ “Người anh em mày ổn không” lên trên mặt.
Túc Du làm như không thấy.
Đại sư mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, tay nắm vòng Phật châu lớn, trông rất ra dáng, chào hỏi qua lại ngắn ngủi lập tức bắt tay vào việc. Đi vài vòng trong phòng, hỏi đồ tôi thường hay dùng, sau đó nhắm mắt lại lẩm bẩm.
Tôi cực kỳ hồi hộp.
Nếu bị gọi ra thật thì nói gì với Tục Du đây? Người anh em khỏe hơm? Hay là đòi anh ta thiệp mời đám cưới?
Như nào cũng kì kì hết trơn.
40.
Tôi căng thẳng lượn lờ khắp phòng, con ma nghe xong hai tai không có hứng thú bay lên trên bộ xương gặm kem, dáng vẻ không có drama không vui gì hết.
Tôi nói cậu có thể tôn trọng đại sư người ta tí không.
Lời còn chưa dứt đã thấy đại sư buông Phật châu xuống, thở dài, sau đó vẻ mặt cao thâm khó đoán nói với Túc Du, tôi tìm được cậu ta rồi, cậu muốn nói gì với cậu ta?
41.
Tôi chợt nôn nao, bay tới dừng chính xác chỗ giữa đại sư và Túc Du.
Tên Túc Du này sẽ hỏi tôi cái gì? Ở bên kia ok không? Muốn tham dự hôn lễ của anh không? Sau này có thể phù hộ anh sống lâu trăm tuổi không?
Túc Du nghĩ tới nghĩ lui, bình tĩnh nói, hỏi em ấy mật khẩu thẻ ngân hàng.
42.
Tôi: ……
Mẹ nó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT