137.
Cứ thế, dưới sự nhiệt tình của hơn nửa cái Địa Phủ, tôi phải nhìn heo suốt một năm trời dưới cường độ cao, đực cái béo gầy thuần màu hoa văn, muốn gì có nấy, kinh nghiệm phong phú.
Sau đó, tôi trở thành… chuyên gia chăn nuôi Địa Phủ có thâm niên.
Chính là kiểu có bằng cấp chứng nhận đàng hoàng.
138.
Địa Phủ sắp xếp cho tôi một công việc, nói trắng ra chính là——chăn heo.
Tôi cũng rất đau đầu.
Tôi ngó qua ông Lý, ông cụ đúng là thương yêu con cháu, người đã gù lưng phải chống gậy nhưng vẫn bận lòng để ý đến mấy chiếc xe chở heo tiến vào, gây cho tôi bao nhiêu chuyện.
Vậy là cuộc sống của tôi chỉ toàn là chăn heo, chờ người, ông nói gà bà nói vịt với ông Lý, buôn chuyện, chủ đề nhảy đi xa ba ngàn dặm.
…… Không biết tuổi thọ của khứa Túc Du còn bao lâu, còn không đến nữa thì chỉ sợ tất cả heo trên toàn thế giới đều biết tôi luôn quá.
139.
Túc Du ở nhân gian thêm mười năm, cuối cùng ngã xuống trên bàn làm việc.
Anh ra đi ở độ tráng niên, cũng là thời điểm sự nghiệp phát triển hoàng kim. Vô số người truyền tai nhau, than thở tiếc thay cho vị nhân tài đã sáng tạo ra hết thứ này đến thứ kia đã chết vì kiệt sức do làm việc quá chăm chỉ.
Thế nhưng không ai biết rằng, khoảnh khắc anh ra đi, đã mỉm cười.
Trong mấy năm đầu, anh quay lại công ty một lần nữa nhưng dành ra rất nhiều thời gian đi du lịch thăm thú khắp nơi, học nhạc cụ, đọc sách.
Điều không ai biết là, những nơi anh đã đi qua, những cuốn sách anh đã đọc, môn học năng khiếu, đều là nguyện vọng của một người vô cùng quan trọng đã từng hiện diện trong sinh mệnh anh.
Anh muốn thay người nọ sống thêm một chút, nói một cách khác, như thể người nọ vẫn còn ở bên cạnh anh.
Chẳng qua, người kia cũng không có hoài bão lớn lao gì, nguyện cũng chỉ lớn bằng móng tay, nhanh chóng thực hiện xong hết rồi.
Vậy nên anh quay về công ty, làm chuyện của bản thân, thực hiện chức trách đời này, coi như là thành toàn cho mình.
140.
Đường đi đến Hoàng Tuyền rất dài rất dài, đủ để một người nhìn lại cả cuộc đời này, cũng đủ để anh nhớ lại trọn vẹn về người mà anh ngày nhớ đêm mong.
Đã nhiều năm như vậy, người kia đã đi đầu thai, chắc giờ cũng đã trở thành một đứa trẻ quậy phá khắp nơi rồi.
Lúc em ấy đi đầu thai có cầm theo chiếc nhẫn kia không?
Em ấy đầu thai đến nơi nào?
Kiếp sau em ấy có khỏe mạnh hay không?
Em ấy… có còn nhớ mình chứ?
Túc Du ngẫm lại, cảm thấy bản thân đúng là hy vọng hão huyền. Một chén canh Mạnh Bà vào bụng, bao nhiêu yêu hận có sâu cách mấy cũng sẽ quên hết sạch sẽ để đi đầu thai, sao có thể nhớ được chuyện kiếp trước.
Người nọ bây giờ, hẳn là đã trở thành một con khỉ leo lên cây móc trứng chim xuống sông bắt cá. Mỗi ngày đều nghĩ phải trốn đi nhà trẻ như thế nào, ngây thơ hồn nhiên. Nhẫn gì đó, hôn lễ kiếp trước gì đó, đều không liên quan gì đến em ấy.
Túc Du bỗng thấy trái tim đau nhói.
Anh ở trần gian cũng coi như có một mục tiêu, nhưng giờ đây cách điểm cuối ngày càng gần thì cái mục tiêu ảo tưởng kia của anh cuối cùng cũng bị xé toạc, lộ ra hiện thực trống rỗng đằng sau đấy.
Người nọ đã đồng ý với mình sẽ đi đầu thai, bên cầu Nại Hà trống không, sẽ không có ai đang chờ anh.
Không biết chốn về, thế thôi.
141.
Đi dọc theo Hoàng Tuyền tiến về phía trước, đi vào Địa Phủ, trước tiên linh hồn phải đi qua Phán quan điện luận tội, quỷ soa đang định dẫn Túc Du rẽ qua, Túc Du đột ngột dừng chân, nhìn về một hướng, toàn thân cứng đờ.
Quỷ soa nương theo ánh mắt anh nhìn qua, nói: À, bên đó là nơi các linh hồn chờ đợi, có vài linh hồn không muốn đầu thai, một số thì phải đợi đến lượt, đều ở chỗ đó. Thời gian trôi qua tương đương với trên trần gian, khá là náo nhiệt, nếu anh bị sắp cho đầu thai muộn thì cũng phải…
Túc Du không nói một lời, nhấc chân bước đến.
Quỷ soa chớp chớp mắt, trong lòng thầm nghĩ, vẻ mặt này, chẳng lẽ là trông thấy người quen?
142.
Ngày lễ sắp đến, lò sát sinh rất bận rộn.
Số lượng heo được chở vào Địa Phủ suốt hai mươi bốn giờ không ngưng. Đám ma quỷ rảnh rỗi đến nhức trứng vô cùng phấn chấn, vui vẻ kéo tôi đi xem, ngày ngày diễn ra đại hội phẩm heo.
Lúc mới bắt đầu:
Quỷ A: Ấy ấy ấy con kia! Thân hình mượt mà, da lông sáng bóng, có phải con nhà cậu không?
Tôi: … Của nhà tôi là người.
Quỷ B: Con kia cũng không tệ lắm! Đen thui, trông ngon mắt ghê, của nhà cậu à?
Tôi: …… Của nhà tôi là người.
Quỷ C: Hay là một con non! Lợn sữa nhỏ rất đáng yêu! Con bé bé kia là của nhà cậu à?
Ta: …… Của nhà tôi là người, anh ấy không có bé.
Sau này:
Quỷ D: Nhìn kìa nhìn kìa! Con mũm mĩm kia kêu lên thật dễ thương, là nhà cậu đúng không?
Tôi: Nói nhảm! So với nhà tôi thua xa!
Quỷ E: Con kia thì sao? Béo bụ bẫm, năm xưa nhất định là một cao thủ giành ăn, so với nhà cậu thì sao?
Tôi: Chậc, miễn cưỡng đánh tay đôi!
Quỷ F: Ấy ấy ấy cậu nhìn con kia kìa! Là heo đốm! Hình như là heo nái con, mi thanh mục tú!
Quỷ G: Bớt giỡn, con nhà cậu ấy là đực.
Quỷ F: Có sao đâu? Giữ lại cho con nhà cậu ấy phối giống được mà! Ấy, chuyên gia, cậu nhìn xem con này có hợp với con nhà cậu không?
Lúc Túc Du bước đến, vừa hay nghe được câu này.
144.
Cảnh tượng khi đó như thế này:
Nước sông Hoàng Tuyền chậm rãi chảy, bên kia bờ sông, đoàn xe chở heo liên tiếp nối đuôi, tiếng rần rần vang vọng khắp Địa Phủ.
Bên đây bờ sông, đám ma quỷ vây lại một chỗ ríu rít, trong đấy có một con ma ngậm cỏ dại trong miệng, tùy ý ngồi khoanh chân. Ma quỷ xung quanh lần lượt nói chuyện với cậu, nói một câu cậu đáp một câu, dáng vẻ rất chi là ta đây.
Quỷ: Chuyên gia, cậu nhìn con này có xứng đôi với nhà cậu không?
Người ngồi chính giữa phất phất tay, mặt mày hớn hở: Xứng!!
Túc Du ngẩng đầu nhìn theo hướng bọn họ đang nhìn, con heo nái họa tiết lốm đốm kia đúng lúc nhìn về phía Túc Du, ngoan hiền khịt một tiếng.
Túc Du: …………
Lúc đó sắc mặt Túc Du xanh lét.
145.
Con ma ấy vẫn không chịu dừng, miệng nhỏ oang oang khiến người ta hận không thể khâu lại: Với kinh nghiệm lâu năm thẩm heo vô cùng chuyên nghiệp của tôi, con heo đốm nái kia đúng là không tệ, da lông sáng bóng, vóc dáng tròn trịa, có vẻ rất ngoan ngoãn, nhìn coi cái thân hình thượng phẩm kia kìa, kết hợp với con nhà tôi tuy là hơi kém chút, nhưng trong heo giới thì chắc không tìm được con nào tốt hơn nữa…
Trong nhóm linh hồn có một ông cụ, hiếm khi thị lực tốt, phát hiện có một người đang đứng thẳng phía sau bọn họ. Cao lớn đẹp trai, cơ mà biểu cảm đủ sắc cầu vồng, nhìn chằm chặp vào chuyên gia nuôi heo Địa Phủ của bọn họ. Tuy rằng trông lạnh lùng nhưng trong ánh mắt thì như đang bốc lửa, ngón tay run rẩy, giống như có thể ra tay đánh người bất cứ lúc nào.
Ông Lý yêu thương con cháu nhất nhìn cảnh tượng này, trong lòng xẹt qua một ý nghĩ, vô cùng hòa ái thân thiện hỏi thăm linh hồn kia: …… Nhóc này, con cũng đến tìm heo nhà mình à?
Túc Du: …………
Mặt Túc Du càng tái hơn rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT